Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
Edit: beyours07
Đầu lưỡi của ta bất chợt cứng lại, lắp ba lắp bắp, một câu cũng không nói không ra lời.
Vẫn là Vương Lang giữ được bình tĩnh, hắn âm trầm phân phó Tiểu Bạch Liên cùng Tiểu Tịch Mai, "Đều đi ra ngoài!"
Nhìn thấy hai nha hoàn không hề động, hắn tiến lên một tay túm chặt cổ tay ta.
"Tô Thế Noãn, ta sớm nên bóp ch.ết nàng thôi!"
Thảm rồi... Quả nhiên, vẫn là bị hắn phát hiện.
Bây giờ Vương Lang đã không còn là lửa giận âm ỉ nữa, người này quả thực chính là một bó củi cháy cực mạnh, thiếu chút là đốt cả ta rồi.
Hắn gầm lên một câu như thế ngay bên tai ta, làm hai tiểu cung nữ sợ tới mức không dám nhúc nhích, run rẩy lẩy bẩy vội cầu xin tha thứ. Người này cũng không kiên nhẫn nữa, cũng không thèm lằng nhằng với Tiểu Bạch Liên, Tiểu Tịch Mai, trực tiếp vừa xách vừa kéo ta ra ngoài Tây điện.
Ta muốn vùng vẫy, nhưng lại cảm thấy vùng vẫy cũng không có tác dụng gì, dù sao cuối cùng ta cũng không có khả năng mặc kệ Vương Lang, để hắn đi tìm người khác. Đành phải nghiêng ngả lảo đảo theo sát sau lưng hắn, trong lòng kinh sợ và tức giận Liễu chiêu huấn.
Đáng ch.ết, Liễu chiêu huấn rõ ràng nói là thuốc này ăn hết cả một túi, cũng không có gì không ổn, nhiều lắm chỉ là làm cho người ta hưng phấn mà dựng cao lên một chút, không hề có tổn hại gì tới thân thể hay mê hoặc thần trí. Ta càng cho rằng Vương Lang uống một ngụm là có thể phát hiện không đúng, mà lúc này nhìn hắn thế này, hắn chẳng những là đã uống vào, mà hình như là còn uống hết, hình như hiệu lực của thuốc này so với Liễu chiêu huấn nói còn mạnh hơn rất nhiều.
Ôi giời ôi, Chiêu huấn làm hại ta!
"Vương Lang" Ta vẫn có ý đồ trao đổi cùng Vương Lang, "Chàng không sao chứ? – Chàng nói đi, chàng không sao chứ..."
Nhưng mà Vương Lang hình như càng thích dùng một loại phương thức trực tiếp khác tới nói chuyện cùng ta, phương thức này, trực tiếp mà cũng thô bạo hơn so với bình thường.
Hắn dường như là không có kiên nhẫn cho ta chuẩn bị một chút nào, đã trực tiếp... Uhm, trực tiếp tiến vào. Đúng ở chỗ đi vào hắn gặp phải lực cản lớn, ta bị hắn đè đến thở cũng không nổi, nói cũng không nói nên lời. Chỉ có thể nhắm mắt lại nhè nhẹ năn nỉ hắn, "Vương, Vương Lang... Chàng nhẹ một chút... Hu..."
Tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng nặng nề, lúc thì cắn vành tai ta, cắn hung tợn. Vương Lang vẫn không thích nói chuyện, nhưng cũng không hề trầm mặc giống như hôm nay.
Vành tai ta sợ nhất ngứa, hắn cắn như thế, ta vừa đau vừa ngứa, đến ngón chân cũng phải cuộn lại, Vương Lang lại nghiêng đầu, cái đó, hắn, hắn... Uhm... lại trực tiếp chà sát ….. tiểu đậu đậu của ta.
Ta cũng không nói ra lời được nữa, từ trong họng phát ra âm thanh như khóc. Động tác của Vương Lang bắt đầu mạnh hơn nữa, càng cố gắng, càng thô lỗ, tiếng hít thở của hắn cũng càng ngày càng nặng, sau đó...
Bây giờ, hắn vào được cực kỳ thuận lợi.
"Tô Thế Noãn, nàng thật là!" Lúc đi vào, Vương Lang hình như vẫn đang nghiến răng nghiến lợi nói một câu như vậy, nhưng ta đã không nghe được rõ ràng lắm rồi.
Khoảng thời gian tiếp đó, tất cả ngũ cảm của ta dường như đều đã đã không còn tác dụng, nghe cũng không nghe rõ, nhìn cũng không nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú của Vương Lang còn đang lơ lửng trên thân thể ta, lúc này lại không biết đi đâu rồi.. Điều duy nhất có thể nắm giữ, chính là tiết tấu của Vương Lang.
Càng về sau, nhịp độ của của hắn càng nhanh, ta có chút không chịu nổi, chỉ có thể bi thương chịu thua, "Chậm, chậm một chút..."
Nhưng đợi cho tới khi hắn miễn cưỡng chậm lại, ta lại không thể chịu được lực đó, lại phải cầu xin hắn, "Nhanh một chút đi."
Vương Lang lại cắn vành tai của ta, căm giận dùng lực, "Sáng mai nàng xem ta phạt nàng như thế nào!"
"Hu..." Ta tủi thân, chẳng qua hắn cuối cùng cũng nghe lời ta, điều chỉnh cho tiết tất lại nhanh hơn một chút, nhưng không nhanh tới mức ta chịu không nổi.
Chuyện này giữ hai chúng ta, từ lần đầu tiên vẫn cực kỳ hợp nhau, hắn chưa từng để ta chịu vất vả, luôn luôn... ách... phóng ra sau khi ta khóc đến không ra thể thống gì một hai lần. Nhưng đêm nay hắn lại đặc biệt hưng phấn, cả người ta đã nhuyễn thành một vũng bùn, mắt hoa tới mức không đứng nổi, hắn mới xuất ra một lần, nhưng dường như lại lập tức hưng phấn.
Thật đáng ch.ết, Mã tài tử lấy dược từ đâu tới, lại có thể dũng mãnh tới mức này. Nàng cũng không sợ nàng sẽ...
Suy nghĩ của ta vừa mới có chút sáng sủa, lại bị động tác của Vương Lang đánh cho linh hồn nhỏ bé tan tành.
Đến sau cùng ta thật sự không chịu nổi, đành phải khóc lóc cầu hắn, "Chàng đừng động, chàng đừng động có được không... Để cho ta nghỉ một lát!"
Vừa nói, hai chân quặp chặt, mạnh mẽ giữ lấy eo Vương Lang, không cho hắn tiếp tục lăn qua lăn lại.
Vương Lang bất mãn than nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý của ta. Cuối cùng hắn lắc lắc eo, lơ lửng bên trên thân thể ta. Mồ hôi trên mặt, từng giọt rơi vào hai gò má của ta.
Ta hít sâu vài lần, lúc này mới từ từ ngẩng đầu, tầm nhìn dần dần sáng tỏ.
Tư thế này, làm cho ta và Vương Lang gần sát nhất. Ta có thể cảm giác được hắn ở trong thân thể ta, bất mãn muốn tìm nơi ra vào, nhưng lại vẫn đang cố gắng khống chế động tác của chính mình, mà ánh mắt hắn cũng không còn nóng rẫy đáng sợ nữa, nhiệt độ đã giảm một chút, tuy vẫn sáng trong như cũ, nhưng lần trước khi chúng ta làm loại sự tình này, hắn... cũng sáng như vậy.
Ta thở phào nhẹ nhõm, tìm được thanh âm của chính mình."Chàng... Không có chuyện chứ? Vương Lang."
Ánh mắt Vương Lang dao động trên mặt ta, bớt đi vừa rồi kia cỗ nhiệt khí bừng bừng phấn chấn, nhiều chút thanh tỉnh hơn, như là hắn đã từng, cho dù là nóng, nhưng cũng không tới mức dọa người như ban nãy.
Hắn lắc lắc đầu, bỗng nhiên cúi xuống, che lấy của ta miệng.
"Ầm ĩ ch.ết mất." Hắn hôn ta, nhưng vẫn oán giận một câu mơ hồ không rõ.
Người này ở trên giường so với xuống giường thật sự là tính cách đại biến, so với Thái tử gia nho nhã lễ độ kia, thực sự là biến thành một người khác.
Ta vốn là dở khóc dở cười, sau đó... sau đó ta liền...
Nụ hôn của Vương Lang, cũng như con người của hắn vậy, biến ảo đa đoan, làm cho người ta khó có thể nắm giữ, nụ hôn của hắn đêm nay cũng giống như tâm tình của hắn, tràn ngập đòi hỏi cùng tìm kiếm, chỉ là một lát, ta đã bị d/d lqđ hắn hôn tới mức ý loạn thần mê, thở hồng hộc, đôi chân giữ chặt eo hắn lỏng ra, thân thể cũng không nhịn được hơi hơi vặn vẹo.
Hắn được đền bù như ước nguyện, tiết tấu lại nhanh hơn, dẫn ta vào một vòng nghiêng trời lệch đất mới.
Càng về sau, hắn lại càng săn sóc ta, "Luôn nói ta làm không được nhanh, vậy chính nàng làm."
"Vương Lang ch.ết tiệt..."
Ta chỉ có thể nằm hấp hối địa trước ngực hắn, lên xuống theo động tác của hắn."Ahz.. Người ta hận ch.ết chàng!"
#
Vương Lang ước chừng náo loạn tới gần nửa đêm lúc, đến lúc sau canh ba, mới buông tha ta.
Ta đã khóc đến mức cổ họng đau, trên mặt tràn đầy nước mắt, hắn xuống giường khêu sáng ngọn đèn, tìm kiếm hồi lâu, mới tìm được khăn tay của ta từ trong đống quần áo lẫn lộn trên đất, lau nước mắt cho ta- -Đến sức lực giơ tay ta cũng không có rồi.
Khó có được lúc Vương Lang đối với dịu dàng như vậy, thậm chí còn chút áy náy sờ sờ eo của ta, nhẹ giọng hỏi ta, "Mỏi hay không?”
Bây giờ ta cũng đã mỏi ch.ết, thật không biết ngày mai sẽ dậy như thế nào, ta miễn cưỡng gật gật đầu, thấp giọng yêu cầu."Ta muốn uống nước."
Vương Lang cau mày suy nghĩ, rồi khoác áo choàng ra ngoài, không bao lâu sau, dẫn lại là Tiểu Bạch Liên đang lo âu.
Có Tiểu Bạch liên ở đây, sự tình gì cũng thuận lợi rất nhiều, ta không chấp nhận sự hầu hạ sứt sẹo của Vương Lang, Tiểu Bạch Liên một bên dậm chân một bên đè thấp cổ họng đau lòng ta, một bên thần kỳ biến ra một thùng nước nóng to, đuổi ta cùng Vương Lang vào tịnh phòng."Nhanh đi tắm rửa!"
Có cung nữ như vậy, là chuyện may mắn, mà cũng không phải chuyện may mắn. Hơi kích động là chẳng còn tôn ti trên dưới, sáng mai Vương Lang lại có cớ nói ta không dạy bảo hạ nhân rồi.
Ta vốn buồn ngủ, đã có ý định cứ như thế mà đi ngủ, nhưng vào thùng nước tắm, bị nước ấm ngâm quanh mình, ngược lại có tinh thần, mặc kệ Vương Lang lau kỳ cho ta, dựa vào trước ngực hắn tính toán nên làm sao tránh được lần này: Đừng nhìn Vương Lang bây giờ đối với ta tốt, chờ hắn tỉnh táo lại, còn không biết phải phạt ta như thế nào!
Đáng ch.ết, người này làm sao giờ lại không nhanh nhạy gì hết, lại uống hết cả dược vào …
Hoặc là do Mã tài tử giở trò, tranh thủ bỏ thêm dược mạnh gì đó vào, chỉ uống một chút, là có hiệu lực như vậy.
Nhưng nàng ta cũng không dám chứ! Nếu như tổn thương thân thể, cho dù Vương Lang không tìm nàng tính sổ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, Mã tài tử cũng không phải không biết, ta ghét nhất chính là nàng rồi.
Nghi vấn trong lòng ta càng ngày càng nhiều, đang định hỏi ra miệng, đúng là nghĩ tới Vương Lang chưa chắc đã nắm được thóp của ta, không chắc được toàn bộ đều là mưu đồ của ta. Ta nếu thật sự ngây ngốc hỏi ra miệng như vậy, sợ là hắn thật sự phải phạt ta rồi.
Nhưng nghĩ lại, ta lại cảm thấy hắn muốn phạt ta, chắc chắn cũng sẽ có tội danh mà phạt, ai bảo kiếp trước ta tội ác chồng chất, kiếp này làm Thái tử phi của hắn? Hắn cho dù là giết ta, ta cũng chỉ có thể tùy hắn giết.
Không được, muốn ch.ết, cũng phải làm cho rõ ràng.
"Ta còn tưởng rằng rượu vừa vào miệng chàng, chàng có thể nếm được là có vấn đề, như thế nào..." Ta thấp giọng hỏi Vương Lang.
Vương Lang vốn đang cẩn thận kỳ cái cổ cho ta, còn ôm ta nhắm mắt dưỡng thần, bị ta hỏi như vậy, tay hắn bỗng nhiên căng thẳng, suýt bóp cổ tới mức ta không thở nổi.
"Quả, nhiên, là, trò, quỷ, của, nàng." Hắn gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta một phen không nói ra lời rồi.
Ta, lại, bị, hắn, lừa gạt, rồi.
"Chàng không biết?" Ta lên tiếng nói."Đúng là chàng - - chàng - - chàng còn nói chàng muốn phạt ta, chàng còn muốn bóp ch.ết ta..."
Thái độ của Vương Lang, đúng là đã đem toàn bộ việc mình trúng chiêu đổ lên đầu của ta.
"Ah." Bên môi Vương Lang hiện lên chút đắc ý."Chuyện đó à."
Hắn hơi thả lỏng cổ ta, để cho ta lui về phía sau một chút, trừng mắt nhìn hắn ướt đẫm, lộ ra cảm giác vừa lòng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút uể oải.
"Ta sớm biết mà." Hắn dương khóe môi, nở nụ cười."Mỗi việc ngoài ý muốn trên người ta, mỗi chuyện xấu, dù sao cứ trực tiếp tính đến người nàng chuẩn là không sai."
Ta trừng mắt nhìn hắn, mở miệng muốn nói gì, rồi lại tự im lặng.
Nhưng càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng cảm thấy Vương Lang thật sự rất quá đáng, liền đơn giản xoay đầu không nhìn hắn, vặn vẹo muốn tránh khỏi vòng tay của hắn.
Hắn nắm chặt vòng tay, cảnh cáo ta, "Đừng có mà quyến rũ ta."
Nghĩ đến cái lưng đau đớn, ta cũng thật không dám lộn xộn, tủi thân kia đúng là không biết từ đâu tới, cho dù lái cũng không lái đi, ta nhịn rồi lại nhịn, rốt cục nhịn không được, nghẹn ngào chỉ trích hắn.
"Vương Lang, chàng chỉ biết bắt nạt ta, chàng hư hỏng..."
Đúng ra thì Vương Lang hư hỏng ở chỗ nào?
Lời hắn nói cũng đều là lời nói thật... Mỗi một việc không tốt trong cuộc đời hắn, hình như cũng đều phải tính đến trên đầu ta. Cho dù là bây giờ, hắn không phân trần trực tiếp mắng ta, cũng là không có một điểm nào sai...
Ta nhịn không được, muốn để cho nước mắt rơi xuống.
Rồi nhanh chóng cọ sát trên đôi vai trần của Vương Lang, lau đi từng giọt nước mắt rơi xuống, khịt khịt mũi, không để ý tới hành động nâng cằm ta lên của hắn.
Vương Lang cố gắng một lát, thấy ta không để ý tới hắn, cũng không lại cố gắng nâng mặt ta lên nữa.
Hắn sờ sờ gáy của ta, dừng một chút, lại xoa nhè nhẹ.
"Được rồi, được rồi." Dùng giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ."Ta hư hỏng, ta hư hỏng."
Hắn lại thấp giọng dỗ ta."Tiểm Noãn nhà chúng ta tốt nhất, phải không?"
Trong một khắc này, lòng ta sấm sét vang dội.
Đáng ch.ết, ta vừa hiểu sai rồi.
Ta thật sự cảm thấy, Vương Lang hắn... chí ít là có chút rất nhỏ, rất nhỏ, như có như không, thích ta.
Nhưng...
Ta nuốt một ngụm nước bọt, rồi lại nuốt một ngụm nước bọt.
Nghĩ nghĩ, cũng không biết từ đâu sinh ra dũng khí.
Mẹ ơi, trừ ch.ết cũng chẳng có gì là đại sự!
"Vương Lang." Ta cố ý lại nói với giọng tủi thân, "Chàng... Chàng có chút nào... Chàng có phải có vài phần thích ta?