Chương 35: Phong thái Nguyên vương
Edit: Chickenliverpate
Mặc dù biết Nguyên vương múa kiếm nhất định sẽ có ý định gì đó với Hoàng Quý phi, nhưng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Nguyên vương lại có thể trực tiếp đến như vậy, một kiếm trực tiếp lướt qua Hoàng Quý phi.
Người này cũng thật sự rất...rất...rất...
Rất có phong cách rồi.
Ngươi nói xem, khi Hạng Trang múa kiếm, chí ít cũng dâng lên một màn kiếm vũ, rồi mới từ từ tiếp cận Lưu Bang, đúng hay không? Nhưng một kiếm kinh thiên động địa này của Nguyên vương, thật sự là bất quản bất chấp, dường như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hoàng Quý phi.
Không chỉ Hoàng Quý phi, ngay cả Trần Thục phi ngồi bên dưới bà ta cũng hoa dung thất sắc, những cung nhân phía sau Hoàng Quý phi lại càng la hét hoảng sợ. Công công ta trái lại thần sắc rất tự nhiên, khóe môi mỉm cười, dường như một chút cũng không thèm để ý sủng phi của ông suýt chút nữa đã trở thành vong hồn dưới kiếm nhi tử mình, vẫn gật gù đắc ý, nhịp nhịp theo tiếng trống.
Xem đi, ta đã nói từ trước công công ta.....có hơi điên mà.
Thế kiếm hiểm lại càng hiểm, chỉ dừng lại cách chóp mũi Hoàng Quý phi chừng một tấc. Lúc này, Nguyên vương mới nhếch mép cười đắc ý, cao giọng hỏi Hoàng thượng: "Chiêu này của Vương Anh thu phát tùy tâm, càng luyện càng thuần thục, Phụ hoàng thấy như thế nào?"
Hoàng thượng cười ha hả: "Tên tiểu quỷ này."
Không nói tốt, cũng chẳng nói không tốt.
Chuyện tiếp theo chắc cũng có thể đoán ra rồi.
Kiếm vũ của Nguyên vương thật sự có muôn vàn biến hóa, những năm gần đây không biết hắn đã học được ở đâu nhiều chiêu thức mới lạ như vậy, cái gì tiên nhân chỉ lộ, vũ kiếm như đoàn. Tóm lại, tiên nhân chỉ lộ này, mỗi chiêu thức đều hướng về phía Hoàng Quý phi, vũ kiếm như đoàn, cũng chỉ đảo xung quanh Hoàng Quý phi. Kiếm phong tung hoành, ô quang cuồn cuộn, búi tóc vọng tiên của Hoàng Quý phi rất nhanh đã chật vật rơi xuống, châu ngọc nằm ngổn ngang trên mặt đất, sắc mặt lão nhân gia bà ngày càng xanh, càng ngày càng xanh...
Bất quá ta và Vương Lang cũng có thể thưởng thức kiếm vũ tuyệt mỹ của Nguyên vương, ta cũng đã buông xuống ân oán trước đó với Nguyên vương mà cổ vũ hắn.
"Tam ca, hảo kiếm thuật!" Lúc này, mũi kiếm vừa hiểm hiểm lướt qua khuôn mặt tinh tế của Hoàng Quý phi.
"Ai nha, thật là những động tác xinh đẹp!" Mũi kiếm lại trượt qua tóc mai của lão nhân gia, kéo xuống một cái trâm cài tóc. "Trâm rơi mà tóc không rơi, thật là cao chiêu!"
"A... A..., người đâu, mau mang mực tới, thử xem xem có phải thật sự không thể hắt nước vào hay không" Nguyên vương vẫn tiếp tục tung hoành nhảy múa bên người Hoàng Quý phi, mực nước hắt lên người hắn đều bị kiếm phong lay động thổi hết lên người Hoàng Quý phi.
Trần Thục phi ban đầu còn dùng ánh mắt ngăn cấm hành vi không đúng mực của ta, nhưng càng về sau bà cũng dứt khoát mặc kệ ta, che miệng cười vụng trộm tận lực không nhìn đến Hoàng Quý phi. Ngay cả Vương Lang, trước đó còn nắm chặt tay ta cảnh cáo, cũng dần dần nén cười rồi từ từ buông lỏng tay ta. Khuất Quý nhân thì ngược lại, ánh mắt sáng lấp lánh, xem ra rất đồng tình với ta, chỉ hận không thể mở miệng phụ họa thêm một ít - - ngay từ đầu bà đã rất muốn tới phụ họa, nhưng Liễu Chiêu huấn sau khi nhéo ta hai lần, đã nhanh chóng chạy tới khống chế Khuất Quý nhân.
Đến khi tiếng trống chấm dứt, lúc Nguyên vương mang tinh thần sảng khoái thu kiếm về, trang dung lộng lẫy hoa lệ của Hoàng Quý phi, mặc dù không thể nói là nhếch nhác, nhưng đã không còn nét quyến rũ, toàn thân chật vật, vẻ mặt xanh mét... Lúc này, lão nhân gia bà thật sự là mặt đen như mực rồi.
Hoàng thượng dường như không nhìn đến biểu tình của Hoàng Quý phi, ông mạnh mẽ vỗ tay khen ngợi Nguyên vương: "Kiếm thuật của Tiểu Tam nhi thật sự càng ngày càng điêu luyện rồi!"
Lại hưng trí bừng bừng nói: "Nào, vì kiếm thuật của Tiểu Tam nhi, mọi người cạn một chén!"
Đáng tiếc đêm nay Phúc vương sinh bệnh không đến, nếu không tình hình sẽ càng náo nhiệt hơn.
Ta cũng không có thời gian tưởng tưởng cảnh náo nhiệt khi Phúc vương ở đây, cười khanh khách rồi uống cạn một ly rượu, sau đó phân phó nhóm nhạc công: "Đêm nay ngày tốt cảnh đẹp, cực kỳ thích hợp thổi một khúc《Long Phượng Trình Tường》, vừa múa vừa hát, chẳng phải rất tốt sao?"
Đại Vân không giống tiền triều quá coi trọng lễ giáo, trong gia yến, chủ nhân và tân khách vừa múa vừa hát cũng là một chuyện cực kỳ bình thường. Công công ta cũng còn chút ảnh hưởng của Đại Đường, thời điểm trước đây cùng cô cô ta uống rượu, đến khi cao hứng, ông thậm chí còn lên sân khấu nhảy múa.
Tối nay hưng trí của ông cũng đặc biệt tốt, lập tức hưởng ứng lời kêu gọi của ta, đứng dậy vui vẻ nói: "Hảo, Tiểu Noãn đã điểm, cư nhiên lại điểm trúng bài lão tử thích nhất 《 Long Phượng Trình Tường 》 "
Ánh mắt Hoàng thượng đảo một vòng quanh phòng, rồi dừng lại trên người Thái tử: "Tới đây, Tiểu Lục tử, Tiểu Tam tử, các ngươi bồi lão cha nhảy!"
Vũ điệu của nữ tử, đó chính là thanh sắc của âm nhạc, không thể dâng lên tại bàn tiệc như vậy, cũng không có trường hợp nam nữ cùng múa. Hoàng thượng muốn tìm người bồi ông nhảy, vậy cũng chỉ có thể tìm trong nhóm nhi tử.
Ta, Vạn tuệ và Thụy vương, phu thê Đoan vương, thậm chí Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn, Khuất quý nhân đều không khỏi bắt đầu cười trộm: Vương Lang bình thường khắc kỷ thủ lễ, không nói đến khiêu vũ, đi đường đi nhanh một chút đã sợ mạo phạm đến uy nghi Thái tử của hắn.
Càng không cần phải nói Nguyên vương đại thô kệch, nhảy qua múa lại vẫn là tay gà chân vịt, phi thường chọc người ta không thích - - hai người này đều đặc biệt không thích vinh hạnh được bồi Hoàng thượng múa hát.
Bất quá, hoàng mệnh khó cãi, cũng không ai có thể chống lại yêu cầu đó. Vương Lang ra sức nhéo nhéo tay ta, phủi áo đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Vâng."
Sau đó chậm chạp đi tới, với Nguyên vương mang vẻ mặt không tình nguyện gia nhập cùng Hoàng thượng đang hưng trí bừng bừng. Nhịp trống vừa nổi lên, ba người bắt đầu nhảy múa, tiếng cười nổ ra ngay tức thì, nhóm cung nhân cũng hào hứng vây xem vũ đạo vô cùng hiếm có của Thái tử và Nguyên vương.
Bất quá, ta cũng không được nhìn thêm vài lần đã bị Vạn thị níu chặt eo lôi đi, mang tới một ngọn núi giả nhô ra bên ngoài Bồng Lai Các, từ cửa sổ đang mở rộng có thể nhìn vào trong điện vô hạn náo nhiệt.
"Ngươi vừa rồi đã nói gì với ta?" Ta lúc này mới sực nhớ mà hỏi nàng: "Ta không nghe rõ."
Vạn Tuệ bèn trừng ta một cái: "Ta gọi ngươi theo ta ra ngoài nói chuyện."
Ta hiện tại đã hiểu: Vừa rồi nàng ấy chắc là hy vọng chúng ta có thể thừa dịp Nguyên vương hấp dẫn ánh mắt mọi người, thần không biết quỷ không hay âm thầm chuồn khỏi đó. Thế nhưng ta lại xem quá nhập thần nên không nghe được, Vạn Tuệ đành phải thừa lúc Hoàng thượng bắt đầu khiêu vũ mới kéo ta qua đây.
"Sao vậy, có chuyện gì ngươi không thể đến Đông cung nói hả?" Ta hỏi nàng: "Khó có dịp trở về một lần, các ngươi cũng nên ở lại vài ngày rồi hãy đi."
"Không được." Sắc mặt Vạn Tuệ đoan chính. "Người Mông Cổ gần đây đã bắt đầu rục rịch, Tam ca ngươi không có ở đó, chỉ sợ không thể trụ nổi."
Vương Anh trên phương diện võ công chẳng những là thiên tài, lại cực kỳ ham thích ở chiến sự, vài năm gần đây tại Đại Đồng dẫn dắt một vạn tinh binh, vài lần chủ động xuất kích đều có thu hoạch, Đại Vân có thể cùng Nữ Kim tác chiến, đồng thời ổn định biên giới Tây Bắc. Nguyên vương không thể nghi ngờ là có công rất lớn.
"Hảo." Ta cũng trưng ra nét mặt vô cùng nghiêm túc. "Đây là chính sự, đích xác không nên trì hoãn."
Vạn Tuệ lại không thèm nói gì chỉ nhéo eo ta khiến ta nhột không chịu nổi, ta kêu lên oai oái: "Làm gì vậy, chẳng lẽ ta lại nói sai?"
Nàng ấy lại trừng ta một cái: "Ngươi không nói ta cũng có thể nhìn ra được trong lòng ngươi đang rất vui vẻ nhỉ!"
... Không hổ là Vạn Tuệ, thật sự là tuệ nhãn như đuốc!
Ta đảo tròng mắt, dứt khoát sảng khoái thừa nhận."Ta chỉ là không muốn nói thôi."
Nhìn thấy lông mi Vạn Tuệ sắp dựng đứng lên, ta lập tức thay đổi thái độ: "Bằng không ngươi hiện tại cùng ta hồi Đông cung đi? Đêm nay ồn ào như vậy, ít nhiều cũng có phiền toái."
Vạn Tuệ lướt mắt nhìn vào trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Hoàng Quý phi, rồi nhếch môi khinh thường nói: "Loại mặt hàng như vậy lại có thể khiến ngươi đấu sinh đấu tử, đổi lại là ta, đã sớm... "
Đêm nay Hoàng Quý phi đã phạm phải một sai lầm không nên làm nhất, đó chính là chọc đến chỗ đau duy nhất trong cuộc đời Vạn Tuệ.
Năm đó, Nguyên vương cũng không muốn thú Vạn Tuệ làm phi, tuy nhiên lý do của hắn khẳng định không hề giống ta, nhưng lại giống nhau ở thái độ vô cùng kiên quyết. Chỉ là ta không muốn gả cho Vương Lang, Vương lang cũng hoàn toàn không muốn thú ta, cho nên đối với thái độ kiêu ngạo cự tuyệt của ta, hắn cũng chỉ thờ ơ, thậm chí âm thầm phối hợp.
Nhưng Vạn Tuệ lại là nữ hài tử, nàng ấy không thể chịu được loại khuất nhục này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nguyên vương sở dĩ thay đổi ý niệm muốn thú ta mà không phải Vạn Tuệ, cũng vì bị Hoàng Quý phi giật dây, lão nhân gia bà lại có dụng ý khác, vui mừng vì Nguyên vương thú ta, nguyên nhân sâu xa cũng vì muốn làm suy yếu lực lượng hậu thuẫn sau lưng Vương Lang. Món nợ này phải tính như thế nào, cuối cùng là phải rơi xuống đầu bà rồi.
Đừng nói bản thân Nguyên vương, chuyện cũ năm đó có thể xem là nỗi nhục lớn của đời người, dĩ nhiên sẽ không muốn người bên cạnh đề cập đến. Đã biết rõ như vậy, Hoàng Quý phi vẫn lôi chuyện cũ ra nói, một người có thể tự rước lấy nhục đến nước này, nếu người khác không vũ nhục bà, quả thực là trời cho mà không lấy sẽ bị trách tội.
Ta nhịn không được thở dài: "Ngươi cũng không phải không biết, nếu Phụ hoàng không che chở cho bà ta, chúng ta cũng đã sớm..."
Ta đã sớm nói, dượng ta là một người vô cùng giàu tình cảm, những năm gần đây, ông vẫn không quên thời điểm gian nan nhất, Miêu gia vẫn bất ly bất khí đứng bên cạnh ông. Đối với Tô gia chúng ta, ông dĩ nhiên vẫn cực kỳ ân sủng, nhưng Hoàng thượng đối với Miêu gia và Hoàng Quý phi cũng chưa bao giờ kém.
Vạn Tuệ ừ một tiếng, ánh mắt nàng ấy chậm rãi nheo lại, đánh giá Hoàng Quý phi từ trên xuống dưới.
"Ngươi phải cẩn thận hơn." Nàng ấy đột nhiên dặn dò ta. "Bà ta tuy rằng không phải là người thông minh, nhưng trước đây không phải là người vụng về như vậy. Khi một người có biểu hiện quá khác thường..."
"Trong chuyện đó, thường thường có mưu đồ khác." Ta không nhịn được tiếp lời của Vạn Tuệ.
Những lời này, cô cô cũng thường xuyên nói với ta. "Sự vật khác thường nhất định là kỳ dị, cử chỉ khác thường, tất có kỳ quặc."
Cũng phải vài năm sau, ta mới từ từ nhận ra, nguyên lai những lời cô cô nói với ta năm đó đích thực là châu ngọc.
Vạn Tuệ đảo tròng mắt nhìn ta một cái, rồi chậm rãi thở dài.
"Tiểu Noãn, ngươi trưởng thành rồi." Nàng ấy vỗ vỗ vai ta. "Đã không còn là dã nha đầu ngang ngược năm đó."
Ta đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ: "Năm đó không hiểu chuyện, ngươi lại mang ra cười ta."
"Ta không có ý chê cười ngươi." Vạn Tuệ lắc lắc đầu rồi khẽ nói: "Ta chỉ cảm thấy năm tháng trôi qua quá nhanh, có rất nhiều việc chúng ta không thể nắm bắt được, đã để trôi đi giữa những ngón tay."
Trong chớp mắt, vẻ u sầu xuất hiện trên gương mặt Vạn Tuệ, đã hung hăng đánh vào nơi yếu đuối nhất trong tận đáy lòng ta.
Ta chợt nhớ lại vài năm trước, thời điểm ta và nàng ấy cùng ngẩng đầu đếm sao bên bờ Thái Dịch Trì.
Khi đó chúng ta vừa mới tiến cung tuyển tú, toàn bộ vướng mắc vẫn chưa xảy ra, có đêm ta ngủ không được, đã vụng trộm mở cửa đến Thái Dịch Trì hóng mát, lại đúng lúc gặp được Mạch Tuệ Nhi cũng đang lén la lén lút đi tới. Vì thế hai người liền cùng nhau ngồi xuống bên bờ Thái Dịch Trì, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao ta một câu nàng một câu nói chuyện phiếm.
Mạch Tuệ Nhi ngước mắt nhìn sao, rồi tiếp tục dùng giọng điệu trầm thấp thẫn thờ nói: "Trên đời này có rất nhiều việc dù sao cũng không thể lưỡng toàn. Chuyện ngươi muốn làm và chuyện ngươi phải làm, có lẽ cho tới bây giờ đều bất đồng."
Sau hai năm ròng rã, ta mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Mạch Tuệ Nhi. Trong hai năm đó, ta cùng Vương Lang trở mặt thành thù, cùng Vạn Tuệ quyết liệt, lần lượt tiễn đưa phụ mẫu, ở nhà chịu tang, quật cường trong vô vọng chống đối hôn ước với Vương Lang, đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời ta, vậy mà ta vẫn thủy chung cố chấp giữ vững tôn nghiêm, nhưng cuối cùng lại bại trận dưới thỉnh cầu của ca ca ta.
Ca ca nói với ta rằng: "Tiểu Noãn, ca ca muốn đi Đông Bắc đánh giặc."
Hắn không nói tiếp, nhưng khẩn cầu không lời trong đáy mắt, đã khiến ta mềm lòng. Ta biết chuyện ta muốn làm, vĩnh viễn đánh không lại chuyện ta phải làm, bởi vì ta là nữ nhân Tô gia, là nữ nhi của cha mẹ ta, là chất nữ của cô cô ta, ta có chuyện ta nhất định phải làm.
Cho nên, ta cuối cùng cũng khuất phục, gật đầu bằng lòng gả, sau khi mãn tang ba năm, liền được gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi của Vương Lang.
Ta đến cuối cùng vẫn cô phụ lời thề của chính mình.
"Ngươi muốn biết ta vì cái gì... vì cái gì lại cũng không muốn gặp ngươi?"
Đột nhiên, ta cảm thấy kiên trì bấy lâu nay của ta chẳng gọi là gì cả.
Vạn Tuệ dù rằng có nhiều chỗ hơn ta, nhưng nói cho cùng cũng là một người đáng thương. Nàng ấy không có biện pháp ở cùng một chỗ với Vương Lang mà nàng yêu thích, lại không thể không cùng Vương Anh (Nguyên Vương cũng chẳng nguyện ý thú nàng) nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.
Ta oán trách nàng ấy, kỳ thật ít nhiều cũng có chút giận cá chém thớt.
Ta liền bước đến gần Vạn Tuệ, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Có lẽ ngươi không biết, nhưng Vương Lang kỳ thực hoàn toàn chính xác là thích ngươi. Ta biết ngươi vẫn muốn làm Thái tử phi... Nhưng ta đã không nói cho ngươi biết, kỳ thực năm đó, hắn, cũng muốn ngươi làm thê tử của hắn."
Vạn Tuệ kinh ngạc mở trừng hai mắt, mang một biểu cảm mà không có một từ ngữ nào có thể miêu tả được.