Chương 36: Lòng dạ hẹp hòi. . .
Edit: Thu Lệ
Kể từ sau năm đó, đây là lần đầu tiên ta nhắc đến chuyện cũ với người khác.
Cho dù là Vương Lang, Liễu Diệp Nhi, hay là ca ca ta, cũng chỉ biết bề ngoài của sự thật: Sau ngày hôm đó, đột nhiên ta không chịu gả vào Thiên gia, làm thái tử phi của Vương Lang. Nhưng đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thì cũng chỉ có ta, Vương Lang và Vương Lung biết.
Ta tỉnh lược bớt tất cả những chuyện cũ gây tổn thương người, chỉ đơn giản nói bên tai Vạn Tuệ, "Là lòng ta hẹp hòi, ta không chịu gặp ngươi, chỉ là bởi vì ta không có cách nào tiếp nhận... So với ta, Vương Lang vừa ý ngươi hơn một chút."
Lần đầu tiên ta thấy Vạn Tuệ có vẻ mặt như thế, ánh mắt của nàng trừng rất lớn —— hắc hắc, biết cái gì? Cho dù phong tình như Vạn Tuệ, mà trừng mắt to như vậy, nhìn cũng không mê người chút nào.
Sau đó, Vạn Tuệ ngơ ngác hỏi, "Vương, Vương Lang hắn... Vừa ý ta làm thái tử phi của hắn?"
"Đúng vậy." Ta rất áy náy (thật ra thì cũng không áy náy bao nhiêu) nói với nàng, "Nếu như lúc ấy ta nói chuyện này cho ngươi biết, có thể kết quả sẽ không như bây giờ."
Tuy Vạn Tuệ và Vương Lang cảm mến nhau, nhưng giữa hai người bọn họ lại không thẳng thắn thừa thận, nàng khiếp sợ nháy mắt, lại qua hồi lâu, mới nói, "Ta và ngươi sắp xếp lại tình huống một chút. Ngươi biết năm đó ta muốn làm thái tử phi lúc nào?"
Ta dùng sức liếc Vạn Tuệ một cái, "Tuy ta không đặc biệt thông minh, nhưng cũng không phải ngu ngốc."
Chỉ có điều, Vạn Tuệ muốn làm thái tử phi, về điểm này bản thân ta cũng không trách nàng. Dù sao nàng cũng có chỗ khó xử của nàng, vị trí thái tử phi vị trí này, tranh một trận cũng tốt. Mặc dù giữa chúng ta có giao tình, nhưng mối giao tình này vẫn không sâu đến nỗi nàng sẽ lấy tương lai mấy chục năm ra đánh đỗi.
Dĩ nhiên, khi ta nghĩ như vậy, còn tưởng rằng vị trí thái tử phi tám chín phần đều sẽ rơi vào trên người ta. Đứng ở vị trí người thắng cuộc nhìn Vạn Tuệ, thì có chút thương hại, cho nên dù ta và nàng so đấu rất kịch liệt, nhưng ta thật sự cho rằng với giao tình giữa ta và nàng lúc ấy, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng.
Khi đó ta mười bốn tuổi, Vạn Tuệ mười lăm tuổi, vẫn đều ở lứa tuổi chưa dứt sữa đã có tình yêu đầu, cùng nhau ở Tử Cấm thành, chuẩn bị tuyển tú.
Tuy rằng công công ta vẫn tham hoa háo sắc, nhưng ta và Vạn Tuệ chuẩn bị cho người nào, trong lòng mọi người đều cân nhắc. Lúc ấy không ít người đề nghị, công công ta định thu gom tất cả, phân ta và Vạn Tuệ cho thái tử —— nếu không phải do Hoàng Quý Phi hết sức phản d/đ/l;q/d đối thì nói không chừng ta và Vạn Tuệ cùng hầu hạ một phu quân rồi. Lão nhân gia lay động thật lâu, cuối cùng vẫn là định xuống, thân phận hai người chúng ta cao quý, người cũng có thể xứng với Vương Lang, làm chánh phi Đông cung, nên muốn chọn một trong hai người chúng ta.
Quá trình tuyển tú kéo dài suốt ba tháng, trong ba tháng này, Vạn Tuệ thay đổi như thế nào ta đều nhìn trong mắt.
Nàng vốn đang giả bộ không quá để tâm, bề ngoài chỉ duy trì mỹ quan chỉnh tề cũng đủ rồi, nhưng trong ba tháng này, nàng từng chút từng chút lột vỏ thành một thiếu nữ mê người chói mắt, khóe mắt đuôi mày tản ra phong tình, khiến cho ta là một nữ nhi cũng có chút loạn nhịp tim.
Mười bốn mười lăm tuổi, kém một tuổi chính là kém một tuổi, khi đó so sánh với Vạn Tuệ, ta đơn giản chỉ là một dã nha đầu tồi tệ. Nhiều lần Vương Lang bắt gặp chúng ta trong ngự hoa viên, cũng không khỏi thưởng thức nhìn Vạn Tuệ mấy lần.
... Ngay từ lúc đó, ta cũng đã cảm thấy không đúng. Nhưng ta vẫn khờ dại tin tưởng, giữa ta và Vương Lang đã sớm có ăn ý, cho dù cái gì ta cũng kém Vạn Tuệ, thì dù sao tình cảm giữa ta và hắn vẫn hơn được mỹ mạo của nàng.
Sau đó, thái độ của Vương Lang bắt đầu thay đổi, hắn đối với ta khách khí xa lạ theo từng ngày, lúc nhìn thấy ta, đáy mắt không còn vui vẻ, mà chỉ có lạnh lùng. Mà Vạn Tuệ thì sao, nàng cái gì cũng mạnh hơn ta, nữ công mạnh hơn ta, lễ nghi mạnh hơn ta, chính là một hơi thở phong tình quyến rũ, cũng đều mạnh hơn ta rất nhiều... Nhìn thấy thái tử, trong mắt nàng cũng sẽ lộ ra từng chiêu từng chiêu khiến cho thái tử nhìn nàng...
Khi đó ta mới hiểu được, thì ra là những gì Vạn Tuệ nói ở bên hồ Thái Dịch, là có dụng ý này. Nàng biết ta từ nhỏ đã thích Vương Lang, nhưng nàng cũng không có cách nào, có thể làm thái tử phi, tại sao nàng không làm chứ?
Cô cô ta nói thật đúng là không sai, ở trong chốn cung đình, một người thường thường sẽ trở nên quá nhanh.
Nhưng cho dù Vạn Tuệ nghĩ như vậy, ta cũng không trách nàng, chỉ cần ta và Vương Lang có thể “người có tình sẽ thành thân thuộc”, chỉ chút xíu khó khăn này không đáng gì cả...
Nhưng rốt cuộc Vương Lang nghĩ như thế nào đây?
Tuy rằng từ nhỏ ta đã ra vào cung, đối với ta, Tử Cấm thành giống như là cái nhà thứ hai, nhưng lúc ấy dù sao cũng đang tuyển tú, ta cũng không dám quá lộ liễu, đi chặn Vương Lang khắp nơi, để hỏi cho rõ ràng.
Ta chỉ biết tìm Thụy Vương giúp một tay, để cho Thụy Vương đi hỏi Vương Lang, giữa ta và Vạn Tuệ, rốt cuộc hắn thích người nào hơn, lại càng muốn cưới người nào.
Vương Lung rất không muốn giúp ta chuyện này, hoặc có thể là bởi vì hắn đã sớm biết đáp án, hay có lẽ là bởi vì... Ta cũng không nói được, suy nghĩ của Vương Lung cho đến bây giờ ta cũng không nhìn thấu.
Ta hết sức khẩn cầu, thậm chí không tiếc ép lên giao tình giữa chúng ta, cuối cùng Thụy Vương chỉ có thể khuất phục. Ngày đó là một buổi hoàng hôn, đời này khiếp này ta vĩnh viễn sẽ không quên được. Chiều hôm đó, bầu trời đỏ như máu.
Đến khi ánh đèn rực rỡ sáng lên, ta giả vờ trở về nhà, sau đó từ trong cửa nhỏ len lén chạy ra ngoài, tìm được Thụy Vương bên hồ Thái Dịch.
Vương Lung nói cho ta biết, Vương Lang đang câu cá bên cạnh hồ Thái Dịch.
Bên cạnh hồ Thái Dịch đương nhiên là có thể câu cá, khi đó Vương Lang không có bao nhiêu chuyện để làm, thời gian nhàm chán, thường ở bên hồ Thái Dịch học Khương thái công, nguyện người mắc câu.
Chiều hôm đó, hắn liền câu được Vương Lung.
Khi đó ta núp ở phía sau núi giả, xa xa nghe đối thoại của bọn họ, gió thổi tiếng nói của Vương Lang đến tai ta, tuy rằng cũng không vang dội, nhưng lại rất rõ ràng.
Vương Lung hỏi hắn, "Hiện giờ trong cung có hai nữ nhân, mỗi người đều được chọn tạm thời, thân thế Tiểu Noãn cao quý, là thanh mai trúc mã của ca, Vạn Tuệ ôn nhu hiền thục, hình như cũng rất hợp ý với ca. Giữa hai nữ nhân này, không biết Lục ca thích người nào hơn?"
Lúc đầu, Vương Lang vẫn im lặng không muốn trả lời, hắn nói, "Chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên là do phụ hoàng làm chủ, chúng ta làm nhi tử chỉ có bổn phận nghe theo. Có thích hay không, rất quan trọng sao?"
Giọng nói của hắn nhàn nhạt, lại có loại Xuất Trần như tiên, ta ở phía sau núi giả lộ ra nửa khuôn mặt nhìn hắn, trong lòng vẫn là lòng say thần mê, lại mang theo chút ngọt ngào.
Những năm đó, khi ta nhìn thấy Vương Lang, dù trong lòng có rất nhiều chua xót, nhưng sau tất cả rốt cuộc vẫn còn ngọt ngào.
Vương Lung liền thở dài, lại hỏi hắn, "Nhưng trong lòng Lục ca vẫn có một dự định trước chứ."
Hắn lại nói như đùa giỡn, "Lục ca là ca ca, Vương Lung là đệ đệ, làm đệ đệ mà tranh giành với ca ca là không được, như vậy, Lục ca hãy chọn một người, còn dư lại một người, ngày mai Vương Lung sẽ đến trước gót chân phụ hoàng thỉnh cầu. Cũng quyết không để cho nàng đi vô ích, như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?"
Lúc ấy hắn nói ra những lời này, trong lòng ta càng thêm khẳng định: Vương Lang đã trông nom ta rất nghiêm, không cho ta và Vương Lung bí mật lui tới, ta nghĩ dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không để ta gả cho Vương Lung.
Vương Lang liền nở nụ cười, hắn nói, "Vậy cũng không được, phụ hoàng chọn Vạn Tuệ, Tam ca đối với Thế Noãn cũng là nhất định phải có được, đệ muốn kết hôn với Thế Noãn, còn phải bước qua cửa ải của Tam ca nữa."
Lúc ấy Nguyên Vương vẫn còn ôm mộng đẹp "Cưới thê tử làm thái tử", năm lần bảy lượt đến tìm ta, hi vọng bản thân ta tự đi nói với hoàng thượng, là ta muốn gả cho hắn. Trò khôi hài này đều giải trí cho mọi người trong cung, chẳng qua là khổ cho ta, vừa sợ từ chối Nguyên Vương quá tuyệt tình, hắn tức giận sẽ đánh ta, vừa sợ Vương Lang cho rằng ta không thành thật, không phải là cô nương tốt...
Nghe lời của hắn, ta còn tưởng rằng hắn đang ghen, cho nên mới quanh co nhằm bỏ đi ý niệm của Vương Lung, thậm chí còn cười khúc khích trong chốc lát, mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Vương Lang.
Vương Lang là muốn cưới Vạn Tuệ.
"Ta còn tưởng rằng..." Dường như Vương Lung cũng có mấy phần kinh ngạc, "Dù nói thế nào, Lục ca và Thế Noãn cũng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã..."
Ta cũng không nhớ rõ rốt cuộc Vương Lang trả lời như thế nào nữa.
Bởi vì ta giận đến cái gì cũng không nghe lọt, lúc ấy ta chỉ muốn một điều duy nhất đó chính là muốn hỏi rõ Vương Lang, rốt cuộc hắn là có ý gì.
Chuyện sau đó, giữa lúc tức giận, ta cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ rõ ta nhảy ra khỏi núi giả, trực tiếp bỏ chạy đến trước mặt Vương Lang, hỏi hắn, "Giữa ta và Vạn Tuệ, ngươi chọn Vạn Tuệ? Ngươi chọn Vạn Tuệ!"
Trên mặt Vương Lang có kinh ngạc hay không, ta cũng không nhớ được, hắn vẫn giữ vững trầm mặc, một câu cũng không nói, chẳng qua là không mở mắt, không nhìn tới ta.
Đối với Vương Lang mà nói, như vậy đã đồng nghĩa với cam chịu.
Được, hắn thích Vạn Tuệ, không thích ta. Đột nhiên tất cả chuyện đều có đáp án, hơn một tháng qua, hắn đối với Vạn Tuệ càng ngày càng hòa khí, Vạn Tuệ đối với hắn cũng càng ngày càng có lễ phép, đối với ta lại càng ngày càng lạnh nhạt, vẫn luôn lẫn tránh ta, không để ý tới ta, không nói chuyện với ta...
Ta trực tiếp đẩy hắn vào trong hồ Thái Dịch, còn bản thân thì chạy về cung, khóc một đêm.
Từ đó, thế giới của ta bắt đầu sụp đổ, ta đã từng tin chắc, đã từng chắc chắc hết thảy nhưng dường như đã bắt đầu chia lìa từng mảnh. Ta đã từng tin tưởng, ta và Vương Lang thích nhau, thì ra là từ lúc mới bắt đầu, ta đã sai lầm rồi.
Mấy năm qua, ta đối xử tốt với hắn thì coi là cái gì? Ta cho rằng hắn muốn, ta cho rằng hắn quý trọng, ta cho rằng, cho rằng ta rất tốt, sẽ đi vào lòng hắn... Bây giờ nhìn lại, tất cả đều là một mình ta tình nguyện, nói không chừng người ta đã sớm cảm thấy phiền phức, chẳng qua là không tiện nói rõ, mới nhẫn nhịn cho tới bây giờ!
Vậy ta lại coi là cái gì? Ta vốn có thể Tiêu Dao sống qua ngày, mặc kệ tất cả thị phi trong cung, nhưng vì Vương Lang, ta nhẫn nhịn, ta học quy củ, ta cố gắng làm ra dáng vẻ thục nữ đại độ, thanh tao lịch sự, cho dù ai cũng biết, đó cũng không phải bản tính của ta...
Nếu như cô cô vẫn còn sống, hắn đâu nào dám khi dễ ta như vậy!
Ta khóc một đêm, sáng ngày hôm sau cũng không thức dậy nổi, mơ mơ màng màng sốt cao, thậm chí Vạn Tuệ còn tự mình đến thăm ta. Trên mặt nàng tỏ vẻ quan tâm —— đáng sợ nhất là —— vẻ quan tâm trên mặt nàng, lại còn là thật lòng.
Nàng muốn làm thái tử phi, rốt cuộc là bởi vì Vạn gia cần, hay là bởi vì nàng cũng thích thái tử hả?
Đột nhiên, tất cả chuyện cũ cũng thay đổi. Chúng ta cùng nhau lớn lên, tuổi tác của Vạn Tuệ và thái tử càng thêm gần gũi, chỉ kém nhau một tuổi, từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hai người không đặc biệt gần gũi, nhưng giữa hai người cho tới bây giờ đều là khách khí...
Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ đây mới là dáng vẻ biểu hiện của nam nữ yêu mến lẫn nhau thì sao?
Ngộ nhỡ từ đầu đến cuối, đều là do ta một gậy đánh uyên ương, làm trở ngại nhân duyên của Vạn Tuệ và Vương Lang thì sao?
Ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chôn mình xuống, tốt nhất là không cần đối mặt với Vạn Tuệ và Vương Lang, để tránh cho mỗi lần gặp mặt, đều phải nhắc nhở bản thân mình rằng: Bọn họ vốn có thể thuận lời thành duyên, nhưng bởi vì bản thân ngươi suy tâm vọng tưởng, nên đã khiến mọi chuyện trở nên lúng túng như thế này?
Vừa tự oán tự trách, vừa không nhịn được tức giận Vương Lang.
Nếu như không thích ta, tại sao không nói sớm cho ta biết? Chẳng lẽ hắn giỏi lắm sao? Hắn không thích ta, thì tại sao ta phải thích hắn?
Thậm chí ngay cả Vạn Tuệ cũng đáng ghét.
Nếu như sớm biết thái tử thích mình, tại sao không nói cho ta, nhìn ta tự cho là đúng, rất thú vị sao?
Trong nháy mắt, dường như toàn bộ thế giới đều vứt bỏ ta. Vào ngày đó, ta đã ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Nếu Vương Lang đã không thích ta, vậy thì ta cũng không cần thích hắn nữa. Ta không những sẽ không làm thái tử phi của hắn, mà còn phải hết sức thành toàn cho hắn và Vạn Tuệ, ta là Tô Thế Noãn, là nữ nhi Tô gia, là của ta thì ai cũng không thể giành đi được, nếu không phải của ta thì đưa cho ta, ta cũng không cần!
Chỉ có điều, rốt cuộc ta vẫn là lòng dạ hẹp hòi, không thể làm được trời quang trăng sáng, ta không nói cho Vạn Tuệ biết, thật ra thì Vương Lang cũng muốn nàng làm thái tử phi của hắn.