Chương 55: Bí ẩn giữa Bồng Lai
Edit: Chickenliverpate
Sao Khuất Quý nhân lại có liên quan đến chuyện Bồng Lai Các?
Ta thật sự đứng cũng đứng không vững, ngồi cũng ngồi không xong, vội vàng hỏi bà: "Chuyện Bồng Lai Các rốt cuộc bà đã biết được bao nhiêu? Cũng đừng lấy những tin tức đuổi hình bắt gió mà xem như thật truyền bá ra xung quanh. Đến lúc chọc giận Hoàng thượng, Đông cung cũng không che chở cho bà được đâu!"
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Khuất Quý nhân bưu hãn, nhưng cũng rất ít gây chuyện, bình thường cũng chỉ bị người ta khi dễ trên đầu, thời điểm bản thân bà có lý, mới dám làm ầm ĩ đặc biệt lớn.
Nhiều năm trôi qua, mặc dù tiếng xấu của bà đồn xa, nhưng xác thực cũng đã bị Hoàng Quý phi ăn không ít. Xem xét từ góc độ này, Khuất Quý nhân không thể không nói là nhân vật lợi hại. Nếu thật sự biết rõ cái gì, ta có thể yên tâm bà sẽ không nói bậy bạ khắp nơi.
Quả nhiên, Khuất Quý nhân lập tức khinh bỉ ta: "Ngươi làm như lão nương là tiểu oa nhi mới dứt sữa, có chút thông tin liền chạy xung quanh khoe khoang? Chuyện này ta đã giấu ở trong lòng, chỉ chờ các ngươi tới hỏi!"
"Chuyện quan trọng như vậy, sao bà không tới Đông cung tìm ta......" Ta nói được một nửa, rồi nuốt luôn nửa câu còn lại vào trong bụng.
Khuất Quý nhân nhìn ta một cái, rồi nhàn nhạt nói: "Không phải ngươi đã nói, nếu không có việc gì thì ít đến Đông cung tìm Tiểu Lục Tử, tránh gây thêm phiền toái cho các ngươi sao?"
Cẩn thận ngẫm lại, dường như kể từ khi ta nói ra câu này, Khuất Quý nhân thật sự đã không đến Đông cung tìm ta hoặc là Vương Lang.
Ta cảm thấy có chút không thoải mái, Khuất Quý nhân mặc dù rất đáng ghét, nhưng kỳ thật cũng thật sự có mấy phần đáng thương.
"Bà cũng không nên trách ta." Ta lầm bầm. "Muốn trách thì trách Hoàng thượng quái đản..."
Khuất Quý nhân hừ một tiếng, bà cũng không thèm so đo, mà dứt khoát nói cho ta biết. "Ngươi cũng biết trên núi giả có một căn phòng có thể nhìn ra xa hồ nước."
Mỗi lần nói chuyện với Khuất Quý nhân, đều phải điều chỉnh để thích ứng với phong cách nói chuyện đặc biệt của bà. Ta gật đầu "ừ" một tiếng.
"Thật ra thì từ trên nóc gian phòng này của ta nhìn ra ngoài, có thể thấy được sân phơi trên núi giả kia. Thời gian trước, ả họ Dương hiện tại đang được đặc biệt sủng ái, tiểu..." Khuất Quý nhân rõ ràng đang cố sức tìm kiếm từ ngữ thích hợp để hình dung Dương Tuyển thị.
"Tiểu tiện nhân." Ta nhịn không được liền cung cấp linh cảm cho Khuất Quý nhân.
"Đúng, tiểu tiện nhân!" Ánh mắt Khuất Quý nhân sáng lên. "Thời điểm hơn nửa đêm, thường xuyên có một người tập luyện ca vũ ở trên đó. Từ trên nóc nhà của ta nhìn sang, có thể thấy ngay chính giữa sân phơi. Tiểu tiện nhân mặc dù lẳng lơ, nhưng nhảy múa nhìn cũng đẹp mắt lắm, những đêm khuya rảnh rỗi không có việc gì làm, ta thường chạy lên nóc nhà nhìn nàng ta luyện lan can vũ. Hắc, ngươi đừng nói! Cái kiểu nhảy múa đó cũng đẹp, ở trên lan can lật tới lật lui, so với xiếc khỉ nhìn cũng không tồi."
Trong truyền thuyết, Dương Tuyển thị dã tâm bừng bừng, muốn dùng lan can vũ khiêu chiến kim bàn vũ của Triệu Phi Yến, nếu biết bị hình dung thành "so với xiếc khỉ nhìn cũng không tồi", ta nghĩ nàng ta nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Khuất Quý nhân lại hưng trí bừng bừng nói tiếp: "Ngươi biết Vị Ương Cung của ta từ trước đến nay không có cái gọi là cung cấm, nếu nguyện ý cứ như vậy phá cửa, ta chỉ cần tùy ý rút ra một cây trâm là đã có thể cạy nó ra rồi. Đêm hôm đó ta cảm thấy nhìn từ xa như vậy xem không được rõ ràng lắm, nên đã vụng trộm đi ra cửa, định chạy đến bên kia hồ nước để nhìn. Lần này đi vào ta liền cảm thấy có chút không đúng. Tiểu tiện nhân cứ một mực nhảy múa phía bên trái sân phơi, từ đầu đến cuối không hề bước về phía bên phải, điểm này ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Đến khi tới gần ta mới phát hiện, có người đang nằm sấp trên gốc cột lớn bên phải, đang hì hục giống như là đang cưa cái gì đó."
Ta lập tức vểnh tai, ngưng thần lắng nghe Khuất Quý nhân nói tiếp.
"Ban đầu ta còn tưởng ta nhìn lầm, nên dụi mắt vài lần rồi nhìn lại. Không sai, đó chính xác là một hán tử cao lớn, toàn thân hắc y, cầm trong tay một cái thanh gì đó, vì trời quá tối nên ta cũng không nhìn ra đó là cái gì." Khuất Quý nhân bắt đầu biểu diễn cho ta xem, bà xắn tay áo, biểu diễn tình trạng kéo qua kéo lại cho ta xem. "Cứ như vậy một trái một phải, một phải một trái, cẩn thận lôi lôi kéo kéo. Tiểu tiện nhân thì vẫn cứ nhảy múa ở phía trên. Ta nghĩ rằng, là quỷ ch.ết oan của nhà nào đấy nhìn thấy tiểu tiện nhân không vừa mắt, liền cưa đổ sân phơi để nàng ta té xuống?"
Tim ta đập càng ngày càng nhanh, vô số ý tưởng lần lượt lướt qua đầu ta, Khuất Quý nhân vẫn liến thoắng không ngừng. "Ngay lúc này, sân phơi bỗng nhiên lung lay, a, tiểu tiện nhân vèo một cái liền bay vào trong phòng. Hán tử áo đen đó cũng bay lên sân sân phơi rồi chạy vào trong phòng luôn."
Lần này, ta rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Hoàng thượng lại muốn tr.a cho bằng được chân tướng sự thật chuyện Bồng Lai Các.
Bản thân Dương Tuyển thị thật ra có khinh công được dày công tu dưỡng, ngươi thử nghĩ xem, một người lúc không có chuyện gì làm lại muốn lên trên lan can đang bị lật tới lật lui để khiêu vũ, phía dưới chính là khoảng không cách mặt nước bốn, năm trượng. Nếu nàng ta không có có chút tài năng, làm sao dám chơi cái gọi là phiêu phiêu dục tiên (nhẹ nhàng như muốn lên tiên)?
Nhưng công công ta thì rất khó nói nha, nếu sân phơi nghiêng ngã, ông không bị đè ch.ết cũng bị kinh sợ và tổn hại, đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Mà Dương Tuyển thị lại muốn nháo chuyện nhảy múa lớn đến như vậy. Rất nhiều việc cũng thật khó nói. Ngươi nói ví dụ như Khuất Quý nhân, hiện tại không phải đã thấy được một số chuyện không nên thấy sao?
"Chuyện này, bà không được nói với bất cứ ai!" Ta vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Khuất Quý nhân. "Rất có khả năng sau lưng dính líu tới......"
Hai chữ Vương Lang lại bị ta cứng rắn nuốt vào trong bụng.
Suy đoán này tự bản thân ta biết là được rồi. Lời nói vừa ra khỏi miệng liền có thể trở thành chứng cứ, hơn nữa ta cũng thật sự không tin tưởng cái miệng của Khuất Quý nhân.
Đúng vậy, nếu là một tay Vương Lang an bài, ta căn bản cũng sẽ không kinh ngạc, có vị thái tử nào không muốn sớm ngày đăng cơ?
Ta rất nhanh đã hạ quyết định, chuyện này ta căn bản sẽ không tiếp tục hỏi tới, càng không hỏi Vương Lang. Dù sao chuyện ăn uống của Đông cung, tuyệt đối đều do người của mình nắm trong tay, sẽ không ai có thể dễ dàng ám hại ta và Vương Lang.
Về phần ai là người hi vọng dượng ta ch.ết sớm, đó lại là chuyện của dượng ta. Lão nhân gia mặc dù thương ta, nhưng có rất nhiều việc, nếu ta muốn làn càn nhúng tay, chắc chắn sẽ mang đến cho Đông cung nhiều điều phiền phức hơn là tốt đẹp.
Khuất Quý nhân mang biểu tình mơ hồ bối rối, bà gật đầu một cái nhưng không khỏi uất ức nói: "Ngươi yên tâm, ta biết rõ nên làm cái gì để không gây ra phiền toái cho Tiểu Lục Tử."
Ta gật đầu, rồi đột nhiên lại nghĩ ra. "Đợi chút, bà biết rõ sân phơi có vấn đề, tại sao khi ta và Mạch Tuệ Nhi lên đó nói chuyện, bà không ngăn cản?"
Gương mặt mỹ lệ của Khuất Quý nhân nhất thời xuất hiện một chút chột dạ, bà quay mặt đi nơi khác, hành động không trả lời đó đã thành công khiến ta giận sôi lên.
"Bà thật can đảm." Ta nghiến răng nghiến lợi nói. "Cũng bởi vì ta không cho Vương Lang ngủ với những nữ nhân khác, bà liền muốn ta ch.ết?"
"Không phải ngươi còn chưa ch.ết sao?" Khuất Quý nhân cưỡng từ đoạt lý nói, giọng nói của bà thậm chí còn lớn hơn ta. "Không ch.ết, ngươi hiện tại lật tới lật lui nợ cũ làm gì? Đi đi đi, tránh qua một bên đi!"
Ta thật sự hận không thể bóp ch.ết bà ta!
Ngay một khắc này, ta chợt hiểu tâm tình Vạn Tuệ. Ta nghĩ nàng ấy khẳng định cũng đã hận không thể bóp ch.ết ta, nhưng vẫn không thể không đè nén tâm tình của mình, nói ra mấy câu như vậy.
"Khuất Quý nhân." Ta lại nghiến răng trèo trẹo. "Mặc dù ta không thích bà...bà cũng chẳng thích ta. Nhưng không còn cách nào khác, có Vương Lang ở đây, ta với bà cuối cùng cũng có liên hệ, bà cũng phải tiếp nhận ta là thê tử của Vương Lang."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của bà bắt đầu gợn sóng, dường như đang muốn phản bác lời nói của ta, ta nhanh chóng đứng dậy, nhấn mạnh khí thế của ta. "Mặc dù bà không hề muốn quan tâm ta...ta cũng không muốn để ý đến bà, nhưng vì Vương Lang, chúng ta nhất định phải tìm được một phương thức cùng nhau chung sống. Chuyện Bồng Lai Các, ta sẽ xem như không có gì xảy ra."
"Để trừng phạt bà, sinh thần năm nay ta không những không tặng quà cho bà, thậm chí cũng sẽ không chỉ bà bí quyết phối y phục, vốn định mang Vương Lang đến ăn với bà một bữa cơm, hiện tại bà cũng đừng nghĩ đến. Chuyện Bồng Lai Các, coi như xóa bỏ, cứ tính như vậy đi." Ta vừa nói vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi thòng thêm một câu. "Chắc bà cũng không nghĩ đến, nếu Vương Lang nguyện ý nhảy qua sân phơi cứu ta, vô tình bị té xuống, bà đi đâu tìm lại một Tiểu Lục Tử đây hả!"
Khuất Quý nhân xem ra rốt cuộc cũng đã có hơi sợ hãi, nhưng trên mặt bà lại thấy nhiều hơn một phần tiếc nuối, còn có vài tia hy vọng, bị ta quở trách, chẳng những không cố tình gây sự cãi vả với ta, thậm chí còn để lộ vài phần chột dạ, cắn môi trầm tư.
Ta nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy không còn gì để nói, càng không muốn uống trà của bà, nên liền đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
Khi mọi người đã đi tới cửa, chợt nghe giọng Khuất Quý nhân gọi ta trở lại.
"Ngươi nói..." Bà ta a ấp úng, hiếm có lúc lại do dự như vậy. "Ngươi nói, ngươi vốn định mang Tiểu Lục tử tới đây, để cùng ta ăn một bữa cơm sao?"
Khuất Quý nhân có bưu hãn như thế nào, có không phân rõ phải trái ra làm sao, cuối cùng cũng là một người mẹ.
Hiện tại trên gương mặt bà đang để lộ biểu tình có thể chứng mình hết sức trọn vẹn một đạo lý: lễ trọng ngàn vàng cũng không bằng nhi tử về nhà bồi lão nương ăn một bữa cơm.
"Đúng vậy." Ta lạnh lùng nói, đáy lòng cảm thấy hả hê sảng khoái. "Nhưng bởi vì bà đã không màng đến sống ch.ết của ta, thậm chí còn âm thầm mong cho ta mau ch.ết đi. Bữa cơm này, người đành phải chờ sang năm thôi."
"Ai...ngươi...ngươi ngươi ngươi..." Khuất Quý nhân nóng nảy, bà định tới bắt ta, nhưng ta đã nhanh chân khom người tránh đi, kéo Tiểu Bạch Liên chạy thật nhanh ra khỏi cung Vị Ương.
Chạy đến góc hành lang, ta mới dừng chân đồng thời liếc mắt nhìn lại, tiện thể vịn vào người Tiểu Bạch Liên mà thở gấp. Tốt lắm, đã lâu không có chạy nhanh như vậy, đúng là có chút thở hổn hển.
Khuất Quý nhân biết mình đuối lý, nên cũng không đuổi theo, bà chỉ đứng ngay cửa cung Vị Ương nhìn theo bóng lưng của chúng ta. Vì đứng khá xa nên ta không thể nhìn rõ nét mặt của bà ấy, chỉ nhìn thấy bóng dáng của bà giống như đang dần dần ngưng kết lại thành một loại tư thái mong chờ.
Ta nhịn không được liền thở dài.
Khi còn bé, ghét Khuất Quý nhân dường như là một chuyện rất tự nhiên và cực kỳ đơn giản. Trong những lần đụng độ có hạn giữa chúng ta, bà ấy luôn bất ngờ kéo lỗ tai ta, rồi mang vẻ mặt thỏa mãn mà vây lấy Vương Lang, hỏi hắn ở cung Hàm Dương ăn uống có ngon miệng hay không, sống có được hay không, cô cô ta có ngược đãi hắn hay không... Khuất Quý nhân đã cho rằng cô cô ta mưu đoạt Vương Lang, chưa từng có hảo tâm, Vương Lang chuyển đến cung Hàm Dương không phải để làm thái tử, mà là đi làm tạp dịch. Nhắc tới cô cô ta, cho tới bây giờ bà ấy vẫn chưa bao giờ dùng đến những lời hay ý đẹp, muốn chán ghét bà, thật sự chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản.
Nhưng tuổi càng lớn, lại càng cảm thấy thật ra thì chán ghét một người rất khó, chí ít ghét một người mẹ như Khuất Quý nhân cũng không quá dễ dàng như vậy.
Ta nhớ lại chuyện Bồng Lai Các, thì lửa giận lại ầm ầm kéo tới.
Cứ coi như Khuất Quý nhân bà không dễ dàng, Tô Thế Noãn ta cũng đâu có được dễ dàng? Ta không phải có gì uất ức liền xem như bánh bao mà nuốt vào bụng, nếu Khuất Quý nhân đã dám mong chờ ta ch.ết, thì phải có dũng khí tiếp nhận trừng phạt của ta. Hừ!
Khó khăn điều hòa khí tức, ta mang theo Tiểu Bạch Liên từ từ ra khỏi cung Tây Lục. Ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc khi nào thì mang Vương Lang đi cung Vị Ương, mới có thể biểu hiện ân tình cùng uy nghiêm của ta. Đột nhiên, Tiểu Bạch Liên bắt đầu hít thở dồn dập, nàng thanh thúy nói: "Nô tỳ tham kiến Thụy vương điện hạ!"
Ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Lung đang đứng bên cạnh một cây liễu, nhẹ nhàng cười với ta.