Chương 56: Đành chết cái nết không chừa…

Edit: Ciao


Lại nói, từ hôm hai huynh đệ đến Tây điện tìm ta đi câu cá, ta chưa gặp lại Vương Lung, cho dù gặp mấy lần thì đều chỉ là thoáng qua. Tâm tình ta lại không tốt, gần như cũng không đến cung Lộ Hoa tìm Trần thục phi uống trà, từ sau khi trở về Báo Quốc tự, lại càng co rúm lại, đợi thành quả chiến đấu của ca ca tại Đông Bắc. Cũng đã hơn một tháng chưa nói lời nào với Vương Lung.


“Tiểu Linh Lung, ngươi muốn đi đâu” Ta cười hỏi Vương Lung.
Ở đây không tiện đường đến cung Lộ Hoa, cũng không tiện đường đi tới cung điện hoàng tử. Vương Lung xuất hiện ở đây vào lúc này đúng là kỳ quái.


Nếu như không phải gần đây sợ nhất bị người khác nói ta tự mình đa tình thì chắc ta sẽ nghĩ hắn đang chờ ta.
Vương Lung cười dịu dàng trả lời ta: “Ta đi từ chỗ mẫu hi ra, muốn đến hồ Thái Dịch cho cá chép ăn, không ngờ thấy Lục tẩu từ xa xa, ừ…. Đi nhanh tới chỗ này.”


Hắn cười nhạo ta, nhưng không giống phong cách của Vương Lang, nếu Vương Lang cười nhạo ta thì luôn quang minh chính đại, cười chọc ta luôn. Vương Lung thích chơi trò nói ý ngầm, nghe những lời này ai không biết còn tưởng hắn đang khen ta đi nhanh.


Ta trợn mắt nhìn Vương Lung, nghĩ đến đã lâu ta không đến hồ Thái Dịch chọc những con cá chép béo mập, lại cảm thấy Tiểu Bạch Liên đi theo ta rất vất vả, cũng muốn dùng ít đồ, cười nói: “Sắc trời không còn sớm, ta với ngươi đi cho cá chép ăn. Thức ăn cho cá đâu rồi, chẳng lẽ ngươi mang theo trên người hả?”


available on google playdownload on app store


Vương Lung cười nhẹ nói: “A Mông về lấy.”
Nhắc đến A Mông, ta không khỏi nhớ đến chuyện Vương Lung và Vương Lang liên thủ lừ Hoàng quý phi, ta lại nhìn Vương Lung thêm mấy lần.


Bí mật an bài chuyện đó mà không nói cho ta, nhìn như là chuyện mà Vương Lang sẽ làm, người này gống như hồ lô bị cưa miệng, rất nhiều chuyện hắn không nói, bởi vì ‘Lời nói thốt ra khỏi miệng, giống như con chó có bốn chân, nó chạy đi đâu các con cũng không thể quản được.”


Đây là lời cô cô ta đã nói với ba người chúng ta, ta coi như gió thoảng bên tai, nhưng dường như hai huynh đệ Vương Lang để trong lòng.
Chỉ là ta từng cho rằng, dù Vương Lang gạt ta chuyện này, Vương Lung cũng sẽ nói ch ta biết, để cho ta an tâm.


Dù sao Vương Lung luôn biết rõ tâm tư của ta, biết rõ ta mê Vương Lang cỡ nào? Hắn vì ổn định Lý thục viện, vì ổn định Hoàng quý phi nên làm như vậy, nói cho ta biết sẽ làm ta vui vẻ thì sao Vương Lung không nói cho ta biết chứ?


Đột nhiên, ta cảm thấy ta đã bị Vương Lang dạy hư, bây giờ ta nhìn người, luôn nhìn đến mặt xấu của hắn trước, rồi mới nghĩ đến hướng tốt.


Vương Lung cần gì phải nhúng tay vào chuyện giữa vợ chồng chúng ta? Hắn vốn đâu phải người nói nhảm, nói không chừng hắn còn tưởng rằng chuyện này ta đã sớm cảm kích…
“Hình như Lục tẩu có tâm sự à.” Vương Lung hỏi ta.


Trên mặt hắn hiện chút quan tâm, nhìn cũng không nhiều, dường như chỉ xuất phát từ lễ phép, xã giao. Nhưng ta có thể nhìn từ trong mắt hắn, hắn rất để ý tâm tình ta.


Đúng rồi, vừa hồi cung ta đã ngủ đông, ở ẩn khôn ra, gần như rất ít khi chạm mặt với Thụy Vương, chắc hắn cũng không biết, ta đã không còn rối rắm nữa.


Ta cười cảm kích: “Đoạn thời gian trước nghĩ lại mà sợ, cảm thấy chuyện Bồng Lai các rất dọa người. Nếu không xuất cung đi một chút, sợ là ta còn chưa trở lại bình thường được.”


Vương Lung lại càng quan tâm hơn: “Lục tẩu bị dọa sao, tốt nhất nên mời Quân thái y mở thuốc an thần. Cái này không thể phớt lờ được, nhỡ lại lưu lại mầm bệnh thì không tốt lắm.”


Đang khi nói chuyện, chúng ta chạy tới hồ Thái Dịch, không ít cá chép màu sắc rực rỡ nổi lên mặt nược, giống như đang mong chờ thức ăn cá.


Khi còn bé chúng ta thường xuyên đến đây cho cá ăn, bởi vì ta ra tay quá hào phóng, thậm chí nhiều lần còn bị hai người kia quát. Vương Lang sẽ nói: “Muội nhìn muội xem, bẩn cả tay, lát sẽ lau lên người ai hả, lại làm dơ.”


Vương Lung sẽ nói: “Tiểu Noãn, muội cho nhiều quá, cá đều chạy qua chỗ muội, chẳng co nào qua chỗ chúng ta.”
Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đã thấy được tính cách khác biệt của hai con người, thì ra cũng có thể nhìn ra từ việc nhỏ như vậy.


Kỳ quái, ta đột nhiên nghĩ, vì sao ta lại cứ thích Vương Lang nói chuyện không tốt, lại thích khi dễ ta, lại thích trông nom sự ngoan cố của ta, mà không trúng ý Vương Lung dịu dàng săn sóc, cho dù ta có trêu chọc cỡ nào cũng không nhẫn tâm nghịch lòng ta?
Nghĩ tới đây, ta không khỏi nhìn Vương Lung.


Ta phát giác Vương Lung đang nhìn ta, thấy ta liếc sang thì hắn mở to mắt, nhìn cá dưới hồ, thậm chí còn cười thân thiết với Tiểu Bạch Liên, hỏi nàng: “Có thể đi xem A Mông tới đâu rồi không?”


Tiểu Bạch Liên phát ra một tiếng gì đó không rõ, cô khẽ gật đầu, xoay người chạy nhanh. Tốc độ kia còn nhanh hơn lúc ta ra lệnh nhiều.
Ta và Vương Lung đưa mắt nhìn bóng lưng nàng, nói cho Vương Lung: “Nàng rất ngưỡng mộ Thụy vương điện hạ đấy.”


Vương Lung tròn mắt, lại gục đầu xuống, nhìn cá dưới chân chúng ta.
Vì vậy ta lén nhìn thế đứng của hắn, lại tiếc nuối, lại may mắn phát hiện, chân trái của hắn vẫn không thể dùng sức, cả người đều tựa trên chân phải.


Những suy đoán lung tung lúc ấy, giờ nghĩ tới thấy thật vớ vẩn. Nếu Vương Lung có thể trị tốt chân của mình, thì một người sao có thể che dấu suốt mười hai canh giờ mà không lộ chút sơ hở nào được?
Vừa nghĩ thì nghe thấy Vương Lung hỏi ta: “Thế Noãn, vì sao mấy ngày trước ngươi lại không vui?”


Ta à một tiếng, nhìn hắn.
Hắn không nhìn ta mà nhìn chăm chú mặt nước, giọng trầm ngâm: “Ngày hôm đó ở Tây điện Đông Cung, vẻ mặt ngươi có vài phần hoảng hốt, dù nói không sao nhưng vẫn nhìn ra được, lời của Quân thái y vẫn khiến ngươi mang tâm sự…”


Không ngờ Vương Lung lại quan sát kỹ như vậy, xem ra ngày đó ta không giấu được hai huynh đệ này,
Mà Thụy Vương vẫn cẩn thận quan tâm ta như vậy, làm ta cảm thấy nếu ta còn lừa gạt giấu diếm hắn thì thật có lỗi với hắn.
Ta liền lộ ra chút tâm sự, nói cho Vương Lung.


“Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chính là… ngươi cũng biết đấy, ta và Lục ca thành thân đã hơn một năm, lại nói hai người cũng không xa cách sao lại không mang thai chứ, sốt ruột lắm…”


Đôi mắt Vương Lung dừng lại trên mặt ta, dường như cảm thấy có chút kinh ngạc, cho nên quan sát sắc mặt ta rất cẩn thận, xác định xem có phải ta nói dối hắn không.


Ta cũng không lừa gạt hắn, vừa nghĩ đến gần cuối năm rồi thì ta cũng phát sầu. Đến lúc đó Khuất quý nhân nếu biết Vương Lang còn chưa sủng hạnh người khác, không khéo lại gây ra chút gió tanh mưa máu.


Nghĩ đến đây, ta cảm thấy phiền muộn, trái tim cũng mệt mỏi, ta thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Tiểu Linh Lung, ngươi nói có phải sẽ giống như cô cô, rất khó để sinh con, như thế làm sao mới tốt đây?”


Cho đến khi nói ra được, ta mới phát hiện ta lo lắng chuyện này thế nào. Mặc dù lý trí biết rõ, ta không hề trí tuệ như cô cô ta, cũng không có khả năng suy nghĩ như cô cô ta. Cho nên sẽ không khó sinh con như cô cô, nhưng chuyện này giống như muốn thu hồi lại sổ sách, mặc dù lý trí cũng biết sớm muộn gì cũng phải trả lại, nhưng tiền không tới tay, đứa trẻ chưa rơi xuống, trong lòng ta cảm thấy không nỡ.


Mà ta cũng không muốn nói cho Vương Lang… Không biết vì sao, ta không muốn nhắc tới chuyện này.
Có lẽ vì ta sợ, sợ hắn càng lo lắng thì sẽ đi sủng người khác.
Dù sao hắn sẽ suy nghĩ, hắn từng muốn lấy Vạn Tuệ làm thái tử phi của hắn…


Nghĩ đến đây, ta càng thấy không thoải mái, cả người dường như cũng ảm đạm hơn vài phần. Thực tế trời tối sớm, dù canh giờ còn sớm nhưng chân trời đã có vẻ mịt mù, càng làm bốn phía trầm hơn, ta càng cảm thấy bi thương, nghĩ đến chuyện Khuất quý nhân còn âm thầm muốn ta ch.ết…


Ôi, thật sự chỉ hận không thể ngã vào nước!
Vương Lung đột nhiên cười rộ lên.
“Lục tẩu, tẩu lo lắng gì!” Hắn nói: “Chỉ cần Tô gia không ngã, cho dù mười năm không có con, cùng lắm thì ôm một đứa đến nuôi, giống như biểu cô ôm Lục ca…”


Nếu Tô gia ngã, có con cũng không hữu dụng.
Những lời này Vương Lung không nói ra miệng, nhưng ta nghe rõ.
“Ngươi không hiểu.” Ta bực bội nói: “Đạo lý đó không phải ta không rõ, chỉ là… chỉ là…”
Nhưng mà ta mãi không thể nói ra vế sau, vẫn là Vương Lung nói toạc ra.


“Chỉ là tẩu còn chưa nguyện ý đưa Lục ca lên giường người khác chứ sao.” Giọng của hắn nhẹ nhàng như lá rơi, nhẹ quá mức, làm ta không thoải mái: “Chúng ta đã quen biết bao năm, sao ta có thể không hiểu tâm sự của Lục tẩu chứ?”


Hắn mỉm cười, chúc mừng ta: “Xem ta dù năm đó Lục tẩu không muốn gả, nhưng bây giờ vẫn có tình cảm với Lục ca.”
Từ trước đến nay, ta luôn sợ khi nghe Thụy Vương nhắc tới chuyện cũ, hắn chỉ mới mở miệng, ta ước gì bưng tai đi nhanh.
Nhưng bây giờ nghe hắn nói, ta cảm thấy ngọt ngào, đảo quanh trong lòng.


Chuyện khi đó, dù hiện tại nhớ tới vẫn mất mặt, nhưng cái mất mặt này lại có ý nghĩa khác.


Từ trước ta chỉ cảm thấy một tấm chân tình của ta bị Vương Lang quăng như dép cũ, người trong thiên hạ đều biết Vạn Tuệ và hắn lưỡng tình tương duyệt, đều nhìn ta chê cười. Nỗi thẹn như vậy, thân là nữ nhi Tô gia, ta không thể nhịn được.


Mà bây gờ ta cảm thấy khi ấy ta quá nhỏ, không hiểu chuyện, không rõ Vương Lang và Vạn Tuệ đều có nỗi khổ tâm của riêng mình. Có đôi khi thực sự không phải lưỡng tình tương duyệt mới muốn kết thành vợ chồng. Trong suy tính chính trị và nhu cầu, cũng có thể trở thành lý do làm việc của Vương Lang và Vạn Tuệ.


Dù cho Vương Lang không muốn kết hôn với ta, nhưng hắn cũng không thích Vạn Tuệ, thế là đủ rồi. Ta hiểu năm đso ta không phỉ là người chia rẽ đôi tình nhân hữu tình, là đủ.


Ta cười rộ lên, muốn nói sự khác biệt trong này, nhưng lại thấy xấu hổ nên đành nói lảng đi: “Nói đến chuyện khi đó, ta liền nhớ lại, ngươi còn nói muốn thành thân với một cô nương không trúng tuyển, sao cuối cùng vẫn là Vương Anh cưới Vạn Tuệ, ngươi không nhớ kỹ lời mình sao? Ta còn tưởng rằng ngươi và Vạn Tuệ sẽ có một đoạn chuyện cũ nữa chứ.”


Vương Lung bật cười, hắn như nghĩ lại lời mình nói lúc đó, thoáng cái lông mày giãn ra.
“Lục tẩu ơi Lục tẩu.” Hắn cười nói: “Tẩu đúng là giang sơn dễ đổi, đánh ch.ết cái nết không chừa!”
Trước sau như một, lúc này ta vẫn không hiểu hắn đang khen ta hay đang chê ta.”






Truyện liên quan