Chương 67: Nói cho rõ ràng
Vào tháng mười, kinh thành đã rất lạnh. Khi ta tới chỗ Vương Lang, vốn cho rằng chẳng bao lâu sau chúng ta có thể lên đại kháng ấm áp, có khả năng còn làm vài chuyện càng ấm áp hơn, cho nên cũng không ăn mặc thích đáng. Vào một khắc này, ta cảm thấy khí lạnh xuyên thấu qua nền gạch lạnh lẽo thấu xương, xuyên qua đế giày, nhằm thẳng vào gan bàn chân của ta, dường như trong nháy mắt, đã vào ngũ tạng lục phủ của ta, hướng thẳng vào trái tim của ta thành một đường băng lạnh.
Hai huynh đệ đều thích ta, cũng không làm ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh (*), ngược lại, không biết vì sao, ta lại có một cảm giác như bị lừa gạt, bị thương hại. Cũng giống như trước kia những ngày hồn nhiên vô tư, cười cười ầm ĩ, đột nhiên liền thay đổi, hóa ra chỉ có một mình ta không chịu để lòng mình thông suốt phóng khoáng, bên cạnh ta có nhiều mạch nước ngầm kích động như vậy, ta lại không hề có cảm giác!
(*) Sợ hãi vì được yêu mến
Là, ta, ngu dốt, biết bao nhiêu?
Mà Vương Lang vì cái gì vẫn giữ thái độ trầm mặc, vì sao cố ý muốn khiến cho chuyện vốn có thể rất rõ ràng, có thể cực kỳ sảng khoái, tới mức hỗn độn như vậy?
Ta một mực kiếm lý do cho hắn, cố hiểu rằng hắn không dễ dàng gì, cố đi hiểu dụng ý của hắn, thử cố gắng trưởng thành làm một câu đố mà Vương Lang có thể yên tâm để lộ, có chung bí mật của ta và hắn, làm một Thái tử phi đủ tư cách.
Đúng vào giờ khắc này, cùng với sự trầm mặc của hắn, dường như có một tiếng vang thật lớn, ta cảm thấy sự khắc chế của bản thân, đã bị nghiền nát.
"Chàng nói" ta nghe thấy giọng của chính mình, ta thật bội phục mình còn có thể bình tĩnh như vậy."Bài tập đầu tiên chàng dành cho ta, chính là để ta đọc hiểu tâm tư của chàng..."
Vương Lang thử muốn tới ôm ta, bị ta nhanh chóng tránh đi.
Ta ở bên cạnh hắn, vẫn luôn cảm thấy mình thấp hơn hắn vài phần. Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn biếtch Vương Lang lợi hại hơn ta, cố gắng hơn ta, ưu tú hơn ta, thực ra ta nên ngưỡng mộ hắn, ta cũng luôn ngưỡng mộ hắn, ta biết sự tùy hứng của ta, sự kiêu ngạo của ta, sự phóng túng của ta thực ra không có lý do, bản nhân ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì ta có rất nhiều người yêu thương, sự cao ngạo của ta, là đường đến bất chính. Mà hắn lại thật sự là có tư cách đứng ở chỗ cao, nhìn xuống chúng sinh như ta.
Cho tới bây giờ, ta cũng có thể thản nhiên thừa nhận, đúng vậy, đúng là ta nghĩ lầm là hắn cùng Vạn Tuệ mấy năm đó là lưỡng tình tương duyệt. Sự hư hỏng của ta đối với hắn, kỳ thật chỉ là vì chột dạ, chỉ là vì sự áy náy của ta, ta tưởng là ta vẫn luôn đơn phương tình nguyện, cho rằng hắn thích ta, điều này mang đến cho hắn phiền toái rất lớn, quấy nhiễu rất lớn, thậm chí khiến hắn cùng Vạn Tuệ không thể có tình thành gia quyến, ta nghĩ muốn cho hắn có lý do chán ghét ta, hận ta, thậm chí ta một câu cũng không thể biện giải vì mình. Cho nên tuy ta cùng hắn đối nghịch, nhưng nói về căn bản, ta biết ta có lỗi với hắn, ta ở bên cạnh hắn, là nên cúi đầu.
Mà lúc này ta không biết là ta thấp hơn so với hắn.
Cũng không phải bởi vì ta đã đủ tốt, mà bỗng nhiên lúc đó, ta cảm thấy hắn cũng có rất nhiều khuyết điểm, những khuyết điểm này, không phải là những chuyện nhỏ như phàn nàn mang theo tình yêu, mang theo ngọt ngào nén giận của ta. Là cực kỳ rõ ràng, lừa bịp ta, thương tổn ta bị bại lộ.
Ta nhìn Vương Lang, nhìn kia đôi mắt như sao sáng kia, cố gắng hiểu được tâm tình của hắn lúc này, nhưng ta vẫn trước sau như một không nhìn thấu. Vương Lang lại đeo lên tấm mặt nạ của hắn, giữ lại cho ta chỉ có sự bình tĩnh như trước.
Sự bình tĩnh ch.ết tiệt.
"Chàng nói để ta đọc hiểu tâm tư của chàng." Tiếng nói của ta đã có vài vỡ vụn."Giờ ta nói cho chàng nghe, có được không? Ta cực kỳ ngu dốt, Vương Lang, ta hiểu được không nhiều lắm, ta nói đúng, chàng gật gật đầu, được không?"
Vương Lang từ từ gật gật đầu, hắn tiến lên một bước, không để ý đến sự phản đối cùng vùng vẫy của ta, khoác ngoại bào cho ta.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, "Nàng mặc ít quá, thêm áo choàng rồi nói.”
Ta trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên lại hơi muốn khóc, cơn phẫn nộ vừa bùng phát như thủy triều lên, lại cuốn sạch không còn thấy bóng dáng tăm hơi giống như thủy triều đi.
Cho dù như thế nào, ta vẫn thích Vương Lang.
"Từ lâu chàng đã biết Vương Lung có ý đó với, phải không?" Ta cầm vạt áo hắn, không cho hắn bỏ đi, túm vạt áo hắn đặt câu hỏi."Có phải từ sau khi chàng phát hiện ra tình cảm của chàng đối với ta?”
Vương Lang gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
"Thậm chí lại vẫn từ trước đó?" Ta không khỏi giật mình thở hổn hển một hơi.
"Sớm hơn nàng nghĩ rất nhiều." Vương Lang thấp giọng nói, "Nhưng toàn bộ chuyện này, không nên là ta nói cho nàng. Thế Noãn, đó là chuyện của Vương Lung."
Ta giương mắt nhìn hắn, bày ra tất cả bất mãn cùng mê hoặc của ta cho Vương Lang xem, ta nhẹ giọng năn nỉ."Nói cho ta biết là từ khi nào, nói cho ta biết các chàng giấu ta những gì, nói cho ta biết chàng và tẩu tẩu đang mưu đồ cái gì. Vương Lang, chàng yêu cầu ta lớn lên, đầu tiên cần muốn coi ta là một người đã lớn.”
Vương Lang lập tức ngậm miệng, ngón tay hắn lướt qua gương mặt ta, chậm rãi, lưu luyến, mang theo nhiệt độ cơ thể hơi thấp của hắn, dường như muốn làm gương mặt ta đóng băng.
Hắn nói, "Tiểu Noãn, nàng cần dùng đôi mắt của mình xem cho rõ. Cuối cùng là thiên hạ này là như thế nào, cho dù là ngôn ngữ của bất kỳ người nào khác, cũng không thể mang tới hình dạng thiên hạ này chân thật nhất tới trong mắt nàng."
Ta đành nhắm mắt lại, cố gắng nhìn, suy nghĩ, nhớ lại Vương Lung, nhớ lại Vương Lang, thử dùng ánh mắt không mang theo bất luận tình cảm gì mà đối diện, thử bỏ qua bản thân ta, lạnh lùng nhớ lại hai hậu duệ thiên hoàng quý tộc này.
Dần dần, ta có chút hiểu được ý tứ của Vương Lang.
"Chàng không nói cho ta biết, có phải bởi vì chàng cũng sợ hãi hay không." Nàng từ từ hỏi Vương Lang, tựa vào đầu vai hắn, dùng tư thế thân mật nhất và giọng nói xa cách nhất hỏi hắn."Chàng sợ hãi một khi ta biết rõ chuyện này, sẽ chuyển ánh mắt chăm chú chàng sang bên người Vương Lung đúng không. Sẽ dùng tâm tư với chàng, chia sẻ cho Vương Lung một phần."
Vương Lang vẫn trầm mặc như cũ.
Thậm chí ta cũng thật sự có thể hiểu được băn khoăn của hắn.
Thiếu nữ trẻ tuổi, tâm tư luôn luôn dễ thay đổi, một khắc trước vẫn vô cùng quyến luyến với hắn, ngay sau đó có thể sẽ thề thốt sinh tử với Vương Lung. Hắn không tình nguyện nói chuyện này cho ta, là không muốn làm rối loạn tâm tư của ta.
Thật giống như tới bây giờ ta cũng chưa từng có thể nắm chắc được tâm tư Vương Lang vậy, hóa ra Vương Lang cũng đã từng có lúc không hiểu được ta. Hắn không hiểu, Vương Lang không phải một cái ý nghĩ, một ảo tưởng nhẹ nhàng phiêu diêu, tích cóp từ từ, cả đời này ta cũng không thể thích ai khác giống như thích hắn. Hắn không hiểu rằng thậm chí ta không cần một chút dẫn dắt nào, không giống hắn, phải cần kích thích như lúc bên hồ Thái Dịch, mới có thể hiểu được tâm tư của mình đối với ta. Từ lúc ta mối tình đầu ngày đó, trái tim ta liền chỉ có một mình hắn.
Trong đáy lòng ta, Vương Lung lại làm sao có thể so sánh cùng hắn? Cho dù hắn có tốt hơn nữa, cũng là phu quân người khác, mà Vương Lang lại là Vương Lang của ta, Vương Lang độc nhất vô nhị của ta.
"Chàng muốn ta hiểu được tâm tư của chàng." Ta thưởng thức Vương Lang vạt áo, "Với chàng, chàng không cần tới đọc tâm tư của ta, Vương Lang, ta lớn tiếng mà nói cho chàng, một đời một kiếp này, người có thể để cho ta dùng tình sâu sắc như vậy, cũng chỉ có chàng."
Ta giương mắt nhìn Vương Lang, tùy hắn nhìn.
Mà ở một khắc này, cuối cùng hắn cũng động tâm, tấm mặt nạ hắn thường xuyên dùng nhất từng mảnh vỡ tan, đáy mắt Vương Lang dần dần đỏ lên, hắn ôm ta vào trong ngực, nói giọng khàn khàn, "Ta biết, nàng vẫn là của ta."
Hắn hôn lên các đốt ngón tay của ta, gương mặt ta, thậm chí là mí mắt ta, sau cùng, mới đưa nụ hôn lạnh lẽo rơi vào trên môi ta. Hắn thấp giọng nói, "Nàng là của ta, Tiểu Noãn."
"Chỗ này là của ta." Ta cảm giác được đầu ngón tay hắn, mang theo cảm giác lành lạnh, đưa tớ chỗ trước ngực ta, mân mê.
Lực trên tay hắn rất lớn, lộ ra sự đòi hỏi và nắm giữ khôn cùng, ta cắn môi dưới kêu đau thành tiếng, nhưng mà sau khi đau đớn, sự vui thích lại vẫn là không thể tránh né mà nở rộ.
Lần hoan hảo này, động tác của Vương Lang vẫn rất nhẹ nhàng, hắn hôn cơ thể của ta, hôn cánh tay của ta, bắp chân của ta, hắn nhẹ giọng nói, "Của ta."
Ta chỉ có thể trằn trọc, khó nhịn nhẹ giọng rên rỉ hòa theo với nụ hôn của hắn, "Của chàng."
Cuối cùng hắn cũng thỏa mãn, mạnh mẽ đẩy mạnh trong thân thể ta, mà ta sớm đã run rẩu không chịu nổi, sớm đã chuẩn bị tới không thể tốt hơn, chỉ có thể khóa chặt vòng eo của hắn, thở dốc theo chuyển động của hắn.
Hắn đi vào chỗ sâu nhất, lại dừng lại, cắn môi dưới của ta, nhẹ giọng nói, "Của ta."
Ta vô tri vô giác trong nụ hôn sâu thẳm đó, khẳng định, "Của chàng."
Hồi ức kế tiếp, là chìm nổi trong màn sương mù, ta nhấm nháp mùi vị của Vương Lang, mùi mồ hôi thanh nhẹ cua hắn, mùi xạ hương nồng đậm, thậm chí sau động tác của hắn, còn có mang theo lo lắng, còn có mùi ghen tuông.
Sau khi toàn bộ đều đã chấm dứt, ta trở mình, tựa vào trước ngực hắn, thưởng thức tóc của hắn.
"Dần dần ta hiểu được tâm tư của chàng rồi." Ta tuyên bố."Vương Lang, chàng cho là chàng không rõ nói, là sự bảo vệ tốt nhất đối với ta, cũng là đối với chàng. Chàng vẫn coi ta như một đứa trẻ con, chàn hi vọng sau khi ta đã hoàn toàn thuộc về chàng, lại hãy lớn lên. Như vậy cho dù ta muốn rời đi, cũng đã không thể tách rời."
"Nhưng chàng không rõ." Ta nói."Vương Lang, cho dù là cái gì chàng cũng chưa từng nói rõ ràng, cho dù chàng cho là như vậy có thể bảo vệ tốt cho mình, nhưng lúc ta rời bỏ chàng, chàng cũng sẽ đau lòng như vậy thôi."
Ta nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của hắn, hỏi hắn, "Một đêm đó ở bên hồ Thái Dịch, khi ta rời đi, chàng đau lòng không?"
Vương Lang rũ mắt xuống, chăm chú nhìn ta.
Vương Lang như thế này, từ trước ta chỉ có thể ở lúc trên giường đó ngẫu nhiên nhìn thấy, là hung ác, nắm chặt, giống như một con thú hoang, đòi hỏi gần như vô cùng vô tận, hai mắt là con đường hắn kiếm mồi, con mồi bị hắn nhìn kỹ chỉ có thể run rẩy, chỉ có thể thần phục.
Nhưng bây giời, hắn để một mặt lộ ra trước mặt ta, ta nhìn thấy sự níu giữ của hắn, sự tính kế của hắn, thậm chí là đối với ta, hắn cũng lấy suy nghĩ, ánh mắt như vậy, ánh mắt lãnh khốc mà gần như vô tình như vậy mà nhìn.
Sau đó hắn nhẹ giọng nói, "Không, thực ra Vạn Tuệ vẫn chỉ là bề ngoài, Phụ hoàng sớm đã quyết tâm, hứa gả nàng cho ta. Ý nguyện của bản nhân nàng như thế nào, cũng không quan trọng. Khi đó ta đã biết, nàng sẽ là của ta."
Ta nhăn mày, bỗng nhiên sinh ra một loại kích động muốn phản kháng "Lúc ấy có rất nhiều thủ đoạn, có thể tránh được gả cho chàng..."
"Nhưng mỗi thủ đoạn, đều sẽ tổn thương đến Tô gia." ánh mắt Vương Lang thật giống như hai đầm nước nhỏ, sâu thẳm, ngưng tụ vô số kế hoạch nói không nên lời. Nhưng giọng điệu của hắn, thậm chí có một chút bi ai."Thế Dương là đồng ý cho nàng gả vào Đông cung, Tiểu Noãn, nàng hẳn không chịu nổi việc tổn thương đến ca ca và tẩu tẩu của nàng, nàng không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của phụ hoàng."
Ta bỗng nhiên hiểu được, dường như hắn nhìn thấu ta, hắn hiểu thấu đáo tính tình của ta, đọc hiểu đại bộ phận tâm tư của ta, mà hắn không hoàn toàn tin tưởng chỉ có một chút: Hắn không biết ta cuối cùng là ta thương hắn bao nhiêu.
Điểm này vừa vặn tương phản cùng hiện giờ ta lại, ta còn đoán không ra của hắn tính tình, đọc không hiểu tâm tư của hắn, ta duy nhất có thể lấy khẳng định, là hắn đích xác thích ta.
Hắn che giấu tất cả, trầm mặc tất cả, cũng đều là vì hắn không xác định, không tin tưởng. Hắn cho rằng chỉ cần không nói ra thì sẽ không bị thương tổn, thậm chí là bây giờ, hắn cũng không chịu thừa nhận trực tiếp, hắn là thích ta, là hắn e ngại ta rời bỏ hắn.
Mà đây ích kỷ đến thế nào!
Vào thời khắc này, ta hiểu được sự phẫn nộ ý nghĩa là cái gì.
Nó ý nghĩa là Vương Lang hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng ta, đã như Trần Thục phi, như dưỡng nương, bị ầm ầm nghiền nát.
Ta trầm mặc thật lâu, mới hỏi lại hắn, "Nếu lúc ấy chàng đã biết đến kết quả hôn sự, lại vì sao đi nói cho ta, chàng không muốn ta làm Thái Tử Phi của chàng?"
Giọng nói của Vương Lang hiếm thấy có một chút bất đắc dĩ.
"Tiểu Noãn, " hắn thủ thỉ nói."Người bên cạnh nàng đều cực kỳ sủng ái nàng, bao gồm cả ta, cũng muốn tận lực giữ gìn sự khờ dại cùng thuần khiết của nàng. Nếu nàng không phải là Thái Tử Phi, hiện giờ, nàng nên vui vẻ bao nhiêu? Nàng không cần cúi đầu, nàng vĩnh viễn sẽ không gặp khó khăn, nàng không cần học thông minh..."
"Với chàng." Ta khàn giọng ngắt lời hắn, "Ta tình nguyện gặp khó khăn, tình nguyện cúi đầu, tình nguyện học thông minh. Vương Lang, chàng muốn ta vui vẻ, nhưng vì sao chàng không rõ, không cùng với chàng, làm sao ta có thể vui vẻ?"