Chương 68: Không phải hài tử
Edit: Thu Lệ
Cuối cùng, Vương Lang vẫn không nói mưu đồ của hắn và Lưu Phỉ cho ta biết. Ta nghĩ, trong này có thể có chút chuyện, hắn cảm thấy còn chưa đến lúc thích hợp để ta biết.
"Ta không phải là hài tử." Ta không thể làm gì khác hơn là ấm ức oán trách với Chiêu Huấn, ôm áo bách nạp(*) nàng làm cho chất nhi chất nữ tương lai của ta, tức giận nện vào vải vóc hồng hồng xanh xanh, "Ta thật sự không phải hài tử, Liễu Diệp Nhi, ngươi nói tẩu tẩu xem ta như hài tử, ta không phản đối, ai bảo mấy năm ta không nghe lời đều do nàng trông nom ta. Thái Tử Gia còn xem ta như hài tử...... Ta hận không thể lấy vải trói hắn, không nói cho ta nghe chuyện gì cả... Ta cũng không cho hắn, không cho hắn......"
(*): Áo được may từ nhiều mảnh vải ghép lại
Nói đến cuối cùng, Liễu Diệp Nhi sắc bén nhìn ta một cái, nàng cảnh cáo ta, "Lời nói vượt lễ tiết, nương nương vẫn nên thận trọng lời nói là hơn."
Thật mẫn cảm!
Nếu không phải biết người nào đó của Liễu Diệp Nhi đã bình an vô sự, hiện tại không chừng đã thăng quan phát tài, quả thực ta không dám mạo hiểm xúc phạm vào uy quyền của nàng, ở trước mặt nàng nhắc tới chuyện giữa nam với nữ.
Ta liền ấm ức trầm mặc xuống, nhìn hai tay khéo léo của Liễu Diệp Nhi ngẩn người. —— Liễu Diệp Nhi và ta không giống nhau, tuy rằng nữ công của nàng không thể nói là tuyệt nhất trong kinh, nhưng cũng thật sự rất tốt. Chỉ là nàng rất lười, bình thường bảo nàng vá cho ta cái yếm, cũng phải ba xin bốn giục, nếu không phải là Lưu Phỉ mang thai, chỉ sợ cũng không kinh động được nàng bỏ ra món đồ thiêu nhỏ.
Liễu Diệp Nhi cũng không nói chuyện, nàng lại đi mấy châm, ta nhẫn nhịn không được.
"Ta nói này, sao ngươi không nói lời nào vậy?" Cũng không phân biệt được là oán trách hay là thúc giục, "Ta cảm thấy ngươi vẫn luôn đứng về phía Vương Lang nha, lần này thì tốt rồi, ngay cả ngươi cũng không giúp hắn tới mắng ta nữa à."
Liễu Diệp Nhi cắn đứt đầu sợi chỉ, phi một tiếng, phun đầu chỉ hồng hồng xanh xanh xuống mặt đất, đầu nàng cũng không ngẩng lên. "Người quên ta đã nói rồi sao, chuyện giữa người và thái tử gia, ta không nói câu nào cả."
Hình như từ lúc vừa bắt đầu, Liễu Chiêu Huấn đã giữ vững thái độ này, lúc ta và Vương Lang ầm ĩ gay gắt nhất, cả hai đều muốn bóp ch.ết đối phương —— dĩ nhiên, phần lớn thời gian là ta muốn bóp Vương Lang, Liễu Chiêu Huấn cũng đều không khuyên giải ta, chỉ có khi nào thật sự quá ầm ĩ thì mới ra quát lớn một phen.
"Ta nói này Liễu Diệp Nhi, ngươi không chịu suy nghĩ rồi." Ta ôm áo bách nạp, không khỏi lại làm nũng. "Từ nhỏ đến lớn, ta không thấy rõ chuyện, ngươi chỉ điểm để ta thấy rõ, ta quậy phá không hiểu cong cong quẹo quẹo, tất cả đều là do ngươi chỉ đường cho ta. Thế nào đến chuyện ta và Vương Lang, ngay cả một câu ngươi cũng không chịu nói? Mau chỉ con đường sáng cho ta đi, cũng không ngây trở ngại gì cho ngươi mà!"
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Diệp Nhi cũng chỉ chịu giọng nói làm nũng mềm nhũn này của ta, nàng để đồ may vá xuống, dùng sức chỉ chỉ vào ót ta. "Người nha người nha, thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục may vá, không nặng không nhẹ nói, "Nói đi, người giày vò Thái Tử Gia thế nào —— hay là Thái Tử gia giày vò người như thế nào?"
Ta liền kể rõ đầu đuôi chuyện của ta và Vương Lang cho Liễu Chiêu Huấn nghe.
Trong này có một số chuyện, tuy rằng xảy ra ở Đông Cung, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Liễu Chiêu Huấn nghe nói, nàng chẳng những không tức giận, mà còn lộ ra nụ cười vui mừng.
"Cuối cùng trong lòng nương nương cũng có thể chứa đủ chuyện." Nàng vỗ mu bàn tay ta, giọng nói rất có mấy phần tương tự như dưỡng nương của ta. "Chuyện của Quân thái y, ngài xử lý rất tốt."
Cách nhìn nhận vấn đề lại giống Vương Lang như đúc.
"Ta không thương lượng với ngươi, ngươi không giận ta chứ?" Ta cẩn thận từng li từng tí nói.
Liễu Chiêu Huấn cười, "Nếu ngày nào người cũng không thương lượng với ta thì ta mới vui vẻ. Vậy thì ngày ta rời cung cũng không còn xa nữa nha!"
Khuôn mặt bánh bao vừa cười lại hiện ra hơn ba mươi nếp nhắn, hình như vừa nghĩ tới không cần sớm chiều làm bạn với ta, nàng cũng vui vẻ. Ta nhướng mày lên, buồn buồn nói: "Vậy cũng không nhanh đâu, đợi đến sau khi người nào đó của ngươi trở về, cho dù ta không muốn thả, chính ngươi cũng không sống nổi đâu."
Liễu Chiêu Huấn không trả vấn đề này của ta, nàng lại hỏi, "Nói như vậy, cuối cùng Thái Tử Gia cũng hài lòng người một chút —— Tướng quân phu nhân nói không sai, người rất thông minh, chẳng qua khi còn bé bị mọi người cưng chiều quá mức, bây giờ bắt đầu học, tuy rằng hơi chậm một chút, nhưng từng bước từng bước cũng đi được đến thực tế. Giải quyết Quân thái y, tuy người vẫn còn có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng tất cả mọi người đều thấy được người tiến bộ."
Dừng một chút, lại bật cười nói, "Thậm chí thân thiện hữu hảo với Khuất Quý Nhân, cái này cũng cho thấy tấm lòng và nhãn lực của người ở khắp nơi. Hiện giờ người cứ chịu chút tức giận của bà ấy, chính là để kéo lòng của Thái Tử Gia hướng về phía Tô gia chúng ta, nương nương, ta tuyệt đối không ngờ người đã học được tất cả công phu mai phục, gợi tình, ngàn dặm nước chảy đá mòn rồi."
Ta không khỏi có chút không có cảm giác: "Chuyện Khuất Quý Nhân, thật ra cũng không có mưu tính gì. Ta chỉ thương xót Vương Lang, thân mẫu ở bên cạnh mà lại không có cách nào để thân thiết, suy bụng ta ra bụng người, chuyện đã qua, cũng lười so đo nhiều như vậy...... Liễu Diệp Nhi, ngươi đánh giá cao ta quá rồi."
Liễu Chiêu Huấn lại dừng động tác trên tay một chút, nàng cười như không cười nhìn ta một cái, nhỏ giọng nói, "Cũng chính vì tính tình này của người, không biết tính kế như thế nào, mới có thể trói được lòng của Thái Tử Gia chặt như vậy."
Ngay cả Liễu Diệp Nhi cũng biết tình cảm của Vương Lang đối với ta sâu đậm như vậy!
Ta nghĩ đến lúc trước ta làm ầm ĩ không muốn gả cho Vương Lang, chỉ cảm thấy thật sự là mất thể diện: Sao ta lại cho rằng Vương Lang thích Vạn Tuệ chứ? Sợ rằng ngoại trừ bản thân ta ra, cũng không có bao nhiêu người cho rằng, giữa Vương Lang và Vạn Tuệ từng có một chút tình cảm đâu!
"Haizz, cũng không thể trách Vương Lang xem ta như hài tử." Ta không khỏi thở dài với Diệp Nhi. "Ta thật sự là quá trì độn...... Vương Lang yêu thích ta, ta cho là ta đã nhìn ra, lại bị vài ba lời nói của hắn làm cho không thể xác định. Nhưng Thụy Vương yêu thích ta, ta thật sự không có một chút cảm giác, cho tới bây giờ ta đều cho rằng hắn coi ta như một tiểu muội muội. Qua nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nghĩ sâu xa."
Lần này Liễu Chiêu Huấn có phản ứng mạnh, nàng lập tức buông may vá xuống, lại chạy đến góc phòng rót cho mình một ly trà, ngay trước mắt đặt một khay hạt dưa, lấy một ít lên bóc vỏ, hăng hái dồi dào nói, "Người ăn nói cẩn thận một chút cho ta!"
...... Ta đây là gấp gáp cho không Liễu Chiêu Huấn kể chuyện cổ tích à?
Tuy nói như thế, nhưng Liễu Chiêu Huấn hiếm khi chỉ điểm mớ bòng bong trong thế giới tình cảm cho ta, coi như nàng không muốn nghe thì ta cũng phải nói. Ta liền tố cáo chuyện giữa ta và Vương Lang cho Liễu Chiêu Huấn nghe.
Liễu Chiêu Huấn vừa nghe, vừa cắn hạt dưa lách tách. "Chuyện này ta thấy người trách Thái Tử Gia cũng không được. Tính tình của Thái Tử Gia và Thụy Vương Điện hạ đều giống nhau, nhìn trúng cái gì, cho dù là lừa gạt hay hãm hại cũng phải muốn nắm trong tay. Khi người còn bé, tuy ý định này rõ rành rành, nhưng dù sao người vẫn chưa xác định nên hắn không muốn gây thêm rắc rối, cũng là nhân chi thường tình."
Trong chuyện này, Liễu Chiêu Huấn sẽ đứng về phía Vương Lang, ta không bất ngờ chút nào. Trên thực tế ta nghĩ hoàng thượng, Trần Thục Phi, Thụy Vương cũng đều sẽ đồng ý với suy nghĩ của Vương Lang, những người này trời sinh tính toán rất tỉ mỉ, rất nhiều việc đều xa hơn người thường, cách làm lại càng thêm quyết đoán sát phạt, thậm chí còn có ý không hợp tình hợp lý.
Ta liền nhỏ giọng oán trách. "Tiểu Linh Lung thì không nói, ta có thể hiểu, dù sao hắn cũng là người có tính tình luôn để trong lòng, lại nói, còn chịu đựng một cái chân đó. Nhưng nếu Vương Lang nhắc ta một câu, thì ta sẽ không làm những chuyện đó với Tiểu Linh Lung, những vết thương trong lòng hắn......"
Nói đi nói lại, vẫn là trách ta chậm lụt.
Vừa nói, lại vừa không nhịn được ăn năn hối hận. "Ta thật sự rất khó chịu, Liễu Diệp Nhi, ta chưa bao giờ cảm thấy Tiểu Linh Lung có tâm tư như vậy với ta. Ngay cả khi bây giờ nghĩ tới chuyện này, ta đều cảm thấy như rơi vào trong sương mù."
Lại cảm thấy đề tài đã đi xa, vội vàng oán trách Vương Lang với Diệp Nhi. "Lại nói, Vương Lang làm như vậy, tuy rằng chủ yếu vẫn là yêu ta...... Nhưng, ta vẫn cảm thấy hắn dùng chiêu thức này khiến lòng ta không thoải mái."
Liễu Diệp Nhi di chuyển chân, gọn gàng vứt vỏ hạt dưa vào soạt rác, rót một ly trà, e hèm hồi lâu lại e hèm ra một câu nói.
"Nương nương, ta cảm thấy đoạn chuyện xưa của người và Thái Tử Gia, có thể diễn thành một vở tuồng rồi đó. Hắc, tuổi trẻ khinh cuồng cự hôn Thiên gia, huynh đệ trong nhà cãi cọ vì một hồng nhan. Người không được coi là nghiêng nước nghiêng thành, cũng có thể nói là trời sinh khó khăn ——"
Hai chữ cuối cùng, nàng vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng, bởi vì ta đã không nhịn được nhặt một trái bưởi to lên, hai mắt lom lom nhìn về phía nàng.
Tuy bánh bao thích chê ta, nhưng rốt cuộc vẫn là tỷ muội thân thiết nhất bên cạnh ta, nói mát mấy câu, nàng vẫn là nghiêm túc khuyên ta.
"Từ nhỏ, Thái Tử Gia đã sống không dễ dàng, suy nghĩ thâm sâu hơn người bình thường. Đời ta chỉ phục duy nhất một người đó chính là tiên hoàng hậu, nhưng trước khi tiên hoàng hậu qua đời mấy ngày, cũng từng thở dài than thở với ta rằng nhìn không hiểu tâm tư của Thái Tử Gia. Một người kỹ càn như vậy, âm mưu quỷ kế hay suy nghĩ uất ức gì cũng không giấu hắn được bao nhiêu. Còn tính tình người lại trời quang trăng sáng, khoan dung nhân hậu, nhất là đối với Thái Tử Gia, từ nhỏ hắn chỉ thích ngài, mặc dù phần tâm tư này chôn giấu rất sâu, nhưng tiên hoàng hậu vẫn nhìn ra. Ta nghĩ, trong lòng hoàng thượng cũng nắm chắc mấy phần."
"Nhưng Thụy Vương Điện hạ, trước khi Phúc Vương ra đời, thì thân phận của hắn là cao nhất. Thiên phú cao, tâm khí cao, cả đời lại thua bởi chân của mình. Người cảm thấy một nhân vật như vậy, tâm tư của hắn có thể cạn đi không? Lại cùng nhau lớn lên với Thái Tử Gia, tâm sự của Thái Tử Gia, cho dù hắn không cần hết sức đoán cũng đoán được bảy tám phần. Người nói xem, hắn sẽ cùng tranh giành người với Thái Tử Gia sao? Dựa vào thân phận của người, nếu hắn lộ ra một chút ý tứ muốn tranh, thì chính là đối nghịch với Thái Tử Gia, đó chính là đệ đệ thân nhất, muốn chia quyền Thái Tử Gia. Hoặc là nể mặt Thái Tử Gia, hắn đều sẽ không để lộ ra tâm tư của mình một chút nào."
Ta không khỏi im lặng.
Vẫn là Liễu Diệp Nhi sáng suốt, chỉ dùng mấy câu nói đã phân tích rõ mối quan hệ giữa Vương Lang và Vương Lung.
Hoặc là với nàng, trong thế giới của Vương Lang và Vương Lung, nếu nói tình cảm cũng chỉ có thể nói một đôi lời, còn lại tất cả, đều là đánh cuộc giữa quyền lực và tình cảm.
Liễu Diệp Nhi thấy ta không nói lời nào, nàng lại thở dài, "Những lời này ta vốn cũng không muốn nói cho người nghe, thật ra thì tâm tư của chúng ta cũng đều giống nhau, chúng ta đều ngại người thẳng thắng, nhưng cũng rất hâm mộ người...... Đều muốn người cả đời bình an, không cần phải cùng với kẻ có tâm nhãn làm chuyện xấu. Trước đây có nói cho người, người cũng không nghe lọt. Nếu không, người có thể ầm ĩ không lấy Thái Tử Gia? Thân phận của người, thân phận của Tô gia, thân phận của Thái Tử Gia, đây đều là rõ ràng...... Haizz, người cũng không phải là không hiểu, ta biết rõ, người vẫn chưa xem những chuyện này là quan trọng. Trong lòng vẫn đặt tình cảm ở vị thứ nhất, nếu không phải như vậy, Thái Tử Gia cũng sẽ không thích người như vậy."
"Vương, Vương Lang thật sự yêu thích ta như vậy sao?" Biết rõ trọng điểm của Liễu Diệp Nhi muốn nói hoàn toàn không phải ở chỗ này, nhưng ta vẫn không nhịn được vui vẻ, lại hỏi một câu.
Liễu Diệp Nhi liếc mắt, lại chọn một quả cam, tỉ mỉ lột từng đường gân.
"Thái Tử Gia đối với người còn gì để nói nữa? Biểu cô thương ngài, đó là ở trên mặt, Thái Tử Gia thương ngài, là thương trong đáy lòng. Khoảng thời gian đó, bởi vì Quân thái y náo loạn một phen mà có tâm sự, ta thấy Thái Tử Gia ăn cơm cũng không ngon, so với người còn khó chịu hơn! Mới mấy ngày đã tiều tụy. Ta thấy khó hiểu, hắn liền chịu đựng một câu cũng không nói, tiêu phí cùng người ——Haizz, ta thật sự không hiểu tâm tư của Thái Tử Gia!"
Ta quả thực như đang ở giữa hai tầng băng hỏa!
Những lời này của Liễu Chiêu Huấn giống như cho ta uống một viên Định Tâm Hoàn: Nếu so với ta thì ánh mắt tính toán của cô nương này mạnh hơn rất nhiều. Mấy câu nói nàng nói Vương Lang, quả thực là nói đến trong tâm khảm ta, nói xong ta đều có chút muốn bay lên rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của nàng, lại nện ta vào trong lòng đất.
Ngươi nói xem ngay cả Liễu Chiêu Huấn cũng không hiểu được tâm tư của Vương Lang, vậy ta còn có chuyện gì chứ? Ta...... Ta mà so sánh với Liễu Chiêu Huấn, quả thật giống như một đồng sinh mới vừa nhập học, Vương Lang và hoàng thượng, cũng đều đã sớm thi đậu Tiến Sĩ rồi!
"Vậy Vương Lung thì sao?" Ta vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Liễu Chiêu Huấn, "Lại nói, ngươi cũng hiểu rõ Tiểu Linh Lung, ngươi thật sự cảm thấy...... Hắn...... Hắn yêu thích ta sao?"
Liễu Chiêu Huấn liền trầm ngâm, qua một hồi lâu, nàng mới chậm rãi nói.
"Lời này cũng chỉ ta và nương nương biết. Coi như Thụy Vương Điện hạ từng có tâm tư gì, thứ nhất e ngại từ nhỏ lớn lên cùng thái tử, bên phía thân mẫu lại dính dáng đến ca ca ruột, thứ hai làm phiền Thục phi nương nương một lòng an ổn."
Liễu Chiêu Huấn nói rất chậm, thậm chí là rất nhẹ, giống như nếu nói nặng một chút sẽ làm ta kinh sợ vậy.
"Nhưng con người chính là như vậy, càng không có được thì lại càng muốn, cho dù Thụy Vương Điện hạ có tỉ mĩ đi chăng nữa thì cũng là con người. Người đừng quên, hắn là nhi tử của Thục phi nương nương, cũng là nhi tử của hoàng thượng, muốn nói đến tâm nhãn, hắn cũng sẽ không thua ai."
Bỗng chốc ta không nói ra lời.
Trước đây, ta chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn Vương Lung.
"Có thể e ngại đôi chân......" Ta cũng chầm chậm nói, "Hắn chỉ là có ý nghĩ, cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, lại nói, cho dù chân của hắn không có vấn đề gì, muốn mượn lực lượng của Thục phi nương nương, cũng không đơn giản như vậy. Tâm tư này của hắn quả thật quá hư vô mờ mịt, có lẽ hắn sẽ không làm thật đâu."
Liễu Chiêu Huấn cười, chẳng qua là ta nhìn ra được, trong nụ cười này không có bao nhiêu thật lòng, thậm chí ngược lại còn có một chút bi ai không nói ra được.
Nàng nói, "Nương nương, ta vừa nói người thông minh, người xem, người học được rất nhanh."
Ta không nói gì, Liễu Chiêu Huấn lại dặn dò ta. "Chuyện này mọi người đều không rõ. Người tuyệt đối đừng dẫn đầu nói rõ, xuyên phá cửa sổ, sau này gặp mặt cũng không tốt."
Để nói lên ta không phải là một hài tử khư khư cố chấp, ta ngoan ngoãn gật đầu một cái, Liễu Chiêu Huấn lại cúi đầu may vá.
"Ta vẫn cảm thấy, ta không nên không nhìn ra Vương Lung thích ta." Lại qua một hồi lâu, ta mở miệng.
Liễu Chiêu Huấn tặng cho ta hai ánh mắt xem thường thật to, nàng gần như muốn khiến mình buồn ch.ết trong may vá. "Nương nương! Người hoàn toàn vẫn nghe không hiểu ——"
"Ta nghe hiểu." Ta nói cho Liễu Chiêu Huấn, "Chỉ là ta và các ngươi không giống nhau, ở chỗ này của ta, chữ tình đặt rất cao...... Haizz, Liễu Diệp Nhi, là ta không có tiền đồ!"
Liễu Diệp Nhi lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói, "Đây cũng không phải là nói như vậy, chỉ là......"
Đây chỉ là cái gì, rốt cuộc nàng vẫn không nói hết.