Chương 34
Người ta hay nói “Đầu óc ngu si tứ chi phát triển”, với nó thì ngược lại. Đầu óc thì thông minh nhưng chân tay thì vụng về hết chỗ nói. Ở trường, nó yêu thích tất cả các môn học từ Toán, Lí, Hóa, Sinh,… đến Văn, Anh, Sử, Địa. Duy chỉ có một môn nó không thể giải quyết nổi, vâng giống bao bạn nữ khác thôi, với nó thì giờ Thể dục là một cực hình.
Chả hiểu cấp 3 khác cấp 2 hay là trường chuyên khác với trường bình thường mà môn Thể dục lại trở nên khó khăn hơn. Lúc trước, chỉ cần đi học đầy đủ thì dù có không thi tốt vẫn được xếp loại đạt. Còn giờ thì phải dựa vào thực lực thôi, mà nó thì chả làm được gì, đánh bóng chuyền thì không qua lưới, chơi cầu lông thì không đánh trúng cầu, khi nhảy cao, cái sào cao có 1 mét mà cũng nhảy không qua, nhưng cái chán nhất là học tâng cầu.
Sắp thi học kì rồi, thầy Quát yêu cầu các học sinh phải luyện tập, nữ phải tâng được ít nhất 20 quả, nam thì 35 quả mới được xếp loại đạt. Mà đúng như cái tên của thầy, không tâng được sẽ nghe thầy quát suốt cả buổi. Nó đã rất cố gắng nhưng chỉ mới chạm chân được có 2 lần, trái cầu liền rời bỏ nó mà đi theo tiếng gọi của trọng lực. Thật là phũ phàng!
Nhưng cũng may mà ở trong lớp, nó không phải là người duy nhất không biết tâng cầu. Những bạn nữ khác cũng như nó thôi, nhưng họ không hề thấy chán nản hay mệt mỏi. Ngược lại còn vô cùng thích thú với bộ môn này, say mê ngắm mấy nam sinh khác tâng cầu, đặc biệt là lớp trưởng ca ca, hắn ta như một ngôi sao tỏa sáng xung quanh mấy cái sao chổi. Không ai là tỏ ra lo lắng cho tương lai không mấy tươi sáng sắp đến khi thi môn này.
Nó thì rất lo, lỡ mà không đạt thì công sức học mấy môn khác cũng như không. Sau vô số lần thử không thành công, nó mệt mỏi liếc nhìn xung quanh, thầy không có ở đó, liền đi mua ngay một que kem để giải khát. Nhưng hình như có gì đó là lạ, học sinh lớp nó đi đâu mất hết rồi? Thấy bên lớp 10 Hóa có tiếng hò reo, nó liền chạy qua xem. Ôi trời, cứ y như là thi đấu Olympic không bằng!
Giữa sân, 2 lớp đang đá cầu giao hữu với nhau, mà đại diện là lớp trưởng của mỗi lớp. Xung quanh, tiếng la hét cổ vũ không ngớt. Bạch Tôn Nguyên cùng với Trần Thiện Long, lớp trưởng 10 Hóa đang thi đấu hăng hái, chuyền qua chuyền lại trái cầu. Hai bên ngang sắc, ngang sức nhưng xem ra bạn lớp trưởng lớp 10 Sinh đang kém thế hơn.
Thật là tội nghiệp, ngoài cái tài làm phiền người khác thì hắn ta còn giỏi cái gì nữa đâu! Mà nhắc chuyện cũ nó mới thấy, qua một thời gian học chung, nó cảm nhận được con người hắn không quá đáng ghét như ngày đầu nữa. Ít ra hắn cũng không ăn thịt người như Bạch cốt tinh! Hắn ta cũng khá là được việc và có trách nhiệm, nhưng giá mà hắn bớt vô duyên đi thì nó cũng có thể xem xét việc làm bạn với hắn.
Đang suy nghĩ miên man thì nó nghe thấy một tiếng quát động trời:
-Các anh chị đang làm cái quái gì thế kia? Tôi bảo anh chị tập tâng cầu hay bảo tập trung lại mà đùa giỡn hả? Tập thêm 30 phút cho tôi!
-Không được đâu thầy, tụi em còn phải đi học thêm Toán nữa!
-Nghỉ hết đi, bây giờ là giờ Thể dục hay giờ Toán? Các anh chị đừng tưởng Thể dục là môn phụ mà coi thường!
-Tụi em đâu dám có suy nghĩ đó ạ!
-Vậy thì mau đi tập đi, tập thêm 40 phút, khỏi giải lao giải phóng gì hết!
-DẠ …!
Tất cả ngay lập tức trở về đội hình, mặt mũi đứa nào cũng tái mét cả. Tôn Nguyên chạy lại chỗ thầy nói gì đó không rõ, chỉ nghe thầy quát lại:
-Cậu tưởng mình có thể gánh được trách nhiệm ư? Được thôi, hôm nay mỗi người phải tâng được ít nhất 10 quả. Xỉ số lớp là 39 chứ gì? Cậu tâng 390 quả cho tôi xem, tôi sẽ tha cho!
-Dạ... được ạ!