Chương 35
Cả lớp lo lắng nhìn cậu ta, có mấy đứa chạy lại khuyên nhưng không được. Cậu ta đứng trước sân, khởi động một chút rồi bắt đầu tâng. Trời nắng gắt mà lại không có gió, tâng được 50 quả thì áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Nó lo lắng nhìn hắn, mấy đứa con gái khác thì mắt mũi đỏ hoe, có đứa còn không dám nhìn. Ông thầy này ác quá!
Xem ra lớp trưởng ca ca không phải là không có năng lực mà thử thách này là quá nặng nề. Mặc mồ hôi chảy vào làm mắt hắn cay xè, hắn vẫn kiên trì tiếp tục. Lần này là do hắn đã sơ xuất, không thể liên lụy đến cả lớp. Cậu ta khéo léo điều khiển trái cầu nhưng lúc sau đã bắt đầu đuối sức, hết tâng chân phải lại truyền sang chân trái.
“115, 116, 117…”
Cứ thế này thì không ổn rồi! Nó liền chạy đi xin thầy. Thầy Quát ngồi trên bắt chéo chân trên ghế, ung dung xem cậu ta tâng cầu.
-Thưa thầy, đây là lỗi của cả lớp, không thể để một mình lớp trưởng chịu phạt được ạ!
-Em muốn lên thay cậu ta sao?
-Dạ không, em không làm được nhưng cả lớp thì có thể.
-Nếu không tự làm được thì em đừng có nhiều lời! Có thể tôi sẽ tăng hình phạt cho cậu ta đấy! Về chỗ đi!
-Thầy, cậu ấy sẽ kiệt sức trước khi tâng đến 300 quả. Thầy hãy cho cậu ấy dừng lại đi!
-Mau về chỗ đi, đừng nhiều lời với tôi!
Nó bất lực quay về, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hắn mà đau lòng.
“197, 198, 199,…”
Tôn Nguyên thật sự là đã rất mệt, trận đấu lúc nãy làm cậu ta mất không ít sức lực. Giờ đây cả hai chân đều mỏi nhừ ra, mắt hắn chỉ nhìn thấy mỗi quả cầu.
“ 212, 213, 214…”
Không xong rồi, quả cầu thứ 220 vừa chạm chân thì hắn đã ngả xuống. Cả lớp liền chạy lại. Sắc mặt cậu ta rất tệ, cả người lạnh toát. Mà khuôn mặt thầy lúc này cũng chả kém cậu ta, vội sai Bảo cõng cậu ta đến phòng y tế.
-Cả lớp nghỉ giải lao đi!
-Dạ!?
-15 phút sau tiếp tục! Cứ ở yên đó, không được đi theo, rõ chưa?
Không kịp nghe lớp trả lời, thầy cũng vội chạy xuống phòng y tế. Được nghỉ giải lao nhưng chẳng ai có tâm trạng thoải mái, mấy đứa con gái thì ngồi khóc thút thít, lo lắng cho lớp trưởng ca ca nhưng cũng đâu dám đi theo. Nó và Xuân Trúc cũng lo lắng không kém, bình thường tuy có chút không ưa hắn nhưng dù sao hắn cũng đã đứng mũi chịu sào cho cả lớp. Một lớp trưởng rất tuyệt vời! Hy vọng là cậu ấy không sao.
“Thầy Quát còn khó tính hơn cả thầy Phát. Mà khoan, Quát, Phát, liệu họ có phải anh em không nhỉ?... Mà nếu hôm nay người đứng ra tâng cầu là Hải Ninh, liệu cậu ta có làm được? Mình nghĩ là…có, cậu ấy…rất là giỏi!”
Tuy bình thường nó hay kiếm chuyện chê cậu ta nhưng trong lòng vẫn không thể phủ nhận rằng cậu ta rất có năng lực. Dù chưa thể hiểu hết con người Hải Ninh nhưng nó cũng có đôi chút thiện cảm với cậu ấy. Lại nghĩ đến người ta rồi! Nó lấy trong túi áo ra cái bật lửa màu đỏ có hình một con mèo dễ thương. “Xem ra cậu ta rất thích mèo!”. Cái bật lửa này là của Hải Ninh, lúc đó nó muốn giúp cậu ta cai thuốc nên đã lén lấy đi. Nếu đây chỉ là một cái bật lửa bình thường thì nó đã vứt đi từ lâu rồi. Nhưng cái này lại rất đẹp, được chạm khắc tinh xảo, bên dưới còn có mấy chữ ngoằn ngoèo đã mờ, chắc món đồ này cũng cũ rồi. Mỗi khi thấy nhớ nhà, nó lại lấy ra ngắm.
Xuân Trúc nhìn cái bật lửa trên tay nó, vô cùng ngạc nhiên:
-Cái này là…là của cậu à?
-À…ừ, đúng vậy. Có chuyện gì sao?
-Tớ chỉ thấy nó hơi quen quen thôi. Không sao đâu, cái này ở Pháp cũng không hiếm lắm.
-Là đồ của Pháp sao?
Nó ngạc nhiên nhìn lại cái bật lửa, chắc mấy chữ đó là tiếng Pháp.
-Ừ! Tớ từng gửi anh họ tớ mua ở Pháp một cái cũng giống với cái này. Mà cậu cũng biết anh ấy đúng không?
-Anh họ cậu ấy à? Là ai vậy?
-Là sư huynh Trọng Tuyên đó!