Chương 46
Mấy hôm sau, vào trưa mồng một Tết, Hương chạy sang nhà nó. Vừa vào thì thấy gia đình nó đang có khách, trong đó có một chàng vô cùng đẹp trai, vô cùng cuốn hút. Anh ấy lịch sự mỉm cười làm cô ngẩn ra mất mấy giây. Biết mình đã thất lễ, Hương vội chào hỏi mọi người đàng hoàng, xong rồi lại kéo nó vào trong phòng.
-Này, có chuyện gì vậy, sao lại kéo tớ?
-Anh chàng tuấn tú ngoài kia là ai vậy?
-Thì là ông sư huynh biến thái của tớ đấy!
-Cậu thật là, còn để bụng chuyện đó à? Hôm trước tớ chỉ đùa thôi!
Nó lại nhìn Hương, ánh mắt dò xét:
-Cậu lôi tớ vào đây chỉ để hỏi về sư huynh của tớ thôi sao? Chẳng lẽ cậu định bỏ Hải Ninh ca ca mà theo làm fan của sư huynh tớ? Nói trước cho cậu biết nhé, cậu phải xếp hàng đợi mùa thu năm sau đi!
Hương chả quan tâm đến câu nói đùa của nó, cô đi thẳng vào vấn đề chính:
-Cậu nhắc Hải Ninh tớ mới nhớ, mấy ngày nay tớ không liên lạc được với cậu ấy.
-Ai mà biết được cậu ta đang làm gì chứ? Tớ cũng đâu gọi điện được!
Nhắc tới chuyện này nó lại thấy bực, nó gọi cho cậu ta mấy cuộc điện thoại để nói lời chúc mừng năm mới nhưng không thấy bắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Đôi lúc nó lại nghĩ vẩn vơ, không biết cậu ta có xảy ra chuyện gì không nữa?
-Ngọc, nói thật cho tớ biết đi, có phải giữa hai người xảy ra chuyện gì không?
-Sao cậu lại hỏi tớ như vậy? Chuyện gì là chuyện gì chứ? Cả tháng nay tớ đâu có gặp cậu ta!
-Vậy thì lạ thật!
Hương nhìn sang, thấy gương mặt nó cũng đang lo lắng, cô liền nghĩ cách xoa dịu:
-Chắc không có chuyện gì đâu! Mà sắp tới cậu có dịp để gặp cậu ấy rồi, trận chung kết ngày 3 tháng 3 ấy!
-À, đúng rồi! Tất nhiên, tớ sẽ đến xem!
-Chắc cậu không biết, đá cầu chỉ là cái chân trái của cậu ấy thôi! Đá bóng mới là cái chân phải, Hải Ninh chơi bóng là tuyệt nhất!
-Nhưng tớ thấy cậu ta cũng đá cầu bằng chân phải mà!
Hương khẽ lắc đầu bất lực:
-Ngọc, tớ khuyên cậu nên đi kiểm tr.a lại IQ đi!
-Thì tớ cũng có kiểm tr.a rồi, chính xác là 151.
-Thôi, sao cũng được! Hôm đó nhớ đến cổ vũ cho Hải Ninh nhé!
-Tại sao tớ phải làm vậy? Trường tớ đá với trường cậu, tớ phải cổ vũ cho trường mình chứ!
Đúng, trận chung kết này diễn ra giữa Nguyễn Thái Bình và Lương Văn Chánh. Theo lí thì nó phải về phe trường mình nhưng Hương lại cảm thấy bất mãn:
-Ngọc, cậu là đồ phản bội!
-Thật xin lỗi cậu nhưng chúng ta giờ đã là người của hai thế giới! Tớ rất tiếc!
-Nguyễn Mai Ngọc, cậu được lắm! Vậy thì mồng 8 tháng 3 trường cậu diễn kịch gì gì đó tớ cũng không thèm đi xem đâu!
-Sao lại như vậy, hôm đó tớ cũng có tham gia, cậu hứa sẽ ủng hộ cho tớ mà!
-Trường cậu thi chứ trường tớ đâu có thi, tớ mặc kệ cậu đấy!
Tâm trạng Hương không tốt mấy, cô chẳng buồn nói nhiều với nó. Rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn với Hải Ninh, nhưng cô lại không biết được đó là chuyện gì. Cậu ấy chưa bao giờ hành động tùy tiện, hay là có chuyện không hay xảy ra? Nhưng bực mình nhất là cái bộ dạng vô tư của Ngọc, đến bao giờ nó mới nhận ra…
Kì nghỉ Tết cũng nhanh chóng trôi qua, nó trở lại trường, mang theo tâm trạng có vài phần nặng nề. Hương không biết rằng nó cũng lo lắng cho Hải Ninh lắm, không liên lạc được với cậu ta, nó thấy rất hoang mang. Có phải là cậu ta gặp chuyện gì, hay là muốn tránh mặt nó và Hương? Chuyện này là sao chứ, thật khiến người ta phải đau đầu mà!
Nhưng chỉ mấy hôm sau, nó đã có đáp án. Trưa, nó đang ngồi trong phòng học bài thì Hương gọi điện đến thông báo tình hình. Cô bắt đầu bằng một câu hỏi tu từ đầy phẫn nộ:
-Ngọc, rốt cuộc là giữa cậu và Hải Ninh có chuyện gì vậy hả? Mau nói ra đi, không được giấu tớ!