Chương 47

Nó ngạc nhiên chả hiểu chuyện gì nhưng vẫn câu trả lời cũ, nó lặp lại:
-Tớ đã nói rồi, làm gì có chuyện gì! Lâu rồi bọn tớ không có liên lạc với nhau, nhưng trước đó thì mọi thứ vẫn ổn cả.
-Thật không?-Giọng Hương đầy nghi hoặc.
-Tớ lừa cậu làm gì!


-Nếu không phải vậy thì tại sao Hải Ninh lại…
-Có chuyện gì à? Cậu ấy về rồi đúng không?
-Ừ, cậu ấy đã về từ mấy hôm trước nhưng mà…
Hương ngập ngừng một lúc, giọng nói mang vài phần buồn bã và thất vọng:


-Hải Ninh, cậu ấy…không chịu nói chuyện với tớ, hình như là đang cố ý tránh mặt tớ. Cậu ấy vừa về đã như vậy rồi, tớ thấy rất lo!
Nó thất thần cầm điện thoại, không nói gì. Vậy là suy luận thứ hai của nó đã đúng, cậu ta cố tình không nghe điện thoại, nhưng tại sao chứ?


-Nhưng Ngọc à…đó không phải điều mà tớ lo lắng nhất! Hải Ninh…cậu ấy có bạn gái rồi!
Đến khi nghe câu đó nó mới có phản ứng, trái tim như ngừng một nhịp, nó lơ đãng nhìn cái bật lửa trên tay, giọng nói lí nhí như có như không:
-Vậy ư?


-Cậu còn nhớ Hải Châu chứ? Con bé hot girl học sau tụi mình một năm ấy!


Nó suy nghĩ một chút, “Hải Châu ư? … À, hình như là…” Nó nhớ ra rồi, cô bé ấy được mệnh danh là chim họa mi của trường Nguyễn Hào Sự, nó có biết qua sơ sơ, lúc trước nó vẫn hay nhầm tên cô bé ấy thành Hải Âu!...Hóa ra tin đồn năm đó là thật!


available on google playdownload on app store


-Ừ, tớ nhớ chứ, cô bé có giọng hát hật dễ thương! Đúng rồi! Hải Ninh, Hải Châu, nghe cũng hợp đó chứ!
-Hợp cái đầu cậu! Tớ thật không ngờ Hải Ninh lại làm như vậy, cậu ta là kẻ phản bội!
Nghe Hương tức tối nói vậy, tự nhiên nó lại thấy buồn cười:


-Sao cậu lại giận, mà ai phản bội ai chứ? Cậu ta có hứa hẹn gì với cậu sao?
-Thì cậu ấy…
Hương ngập ngừng, đúng vậy, Hải Ninh yêu ai là quyền của cậu ấy nhưng chẳng phải chính cậu ấy đã từng nói…
-Hì hì đừng tưởng tớ không biết chuyện của cậu với Huy thư sinh nhé? Mau thành thật khai báo đi!


Nhắc đến chuyện này, Hương tự nhiên đưa tay sờ mặt, ấp úng:
-Chuyện đó...bọn tớ chưa có gì chính thức cả. Khoan, đang nói chuyện của cậu cơ mà, đừng có đánh trống lảng!
-Cậu ta có bạn gái hay bạn trai thì cũng đâu có liên quan gì đến tớ? Thôi tớ bận rồi, lúc khác nói chuyện với cậu sau!


-Này!
Tút tút…


Nó quăng chiếc điện thoại lên bàn, khẽ trút một tiếng thở dài. Cầm chặt cái bật lửa có hình con mèo dễ thương, nó bước lại gần cửa sổ, tầm mắt nhìn ra phía xa, nơi có bầu trời thật xanh. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Đúng, chuyện Hải Ninh có bạn gái không hề liên quan tới nó, nhưng sao nó lại thấy tim mình đau như vậy? Đưa tay lau nước mắt, nó tự cười chính mình, sao hôm nay lại dư nước mắt thế không biết!


“Hải Ninh, người con gái kia liệu có lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu?”


Hai ngày sau, trận chung kết giải bóng đá trẻ dành học sinh các trường THPT của thành phố diễn ra ở sân vận động, có rất nhiều người đến xem. 3h chiều, nắng cũng đã nhạt dần, còn có những làn gió xuân thổi nhè nhẹ,không khí khá dễ chịu.


Chiều nay, lịch chuyên môn của nhà trường cũng không có gì đặc biệt, tất cả các học sinh được nghỉ để đến sân cổ vũ cho đội tuyển. Bao nhiêu năm qua, lần này Lương Văn Chánh mới có cơ hội vào đá ở trận chung kết, chuẩn bị rất kĩ lưỡng, tạo mọi điều kiện để các cầu thủ có thể thi đấu tốt nhất, đồng thời chuẩn bị một đội cổ động viên hùng hậu.


Trong khi đó, trường Nguyễn Thái Bình vốn có truyền thống về thể thao, đã nhiều lần đăng quang ngôi vị vô địch. Nhưng xem ra họ cũng không hề tỏ ra chủ quan, các cầu thủ rất tích cực luyện tập. Dù ở khá xa sân vận động của thành phố nhưng rất đông học sinh của trường đã đến đây để cổ vũ. Hai đội này ngang sức ngang tài như vậy, ai sẽ chiến thắng đây?






Truyện liên quan