Chương 96
Gần đây Công Tôn Dương hay tự nhủ trong lòng, một người tự nhận là lõi đời như ông, lại ở bên phù tá Ngụy Thiệu đã nhiều năm, ông cũng khó đoán nổi trong lòng Quân hầu đang nghĩ gì.
Theo kế hoạch ban đầu, vào đầu xuân họ sẽ tới Tấn Dương.
Không hiểu sao vừa mới qua Nguyên Tiêu, hắn lại nói phải đi ngay bây giờ.
Đương nhiên, Công Tôn Dương thì sao cũng được cả.
Quân hầu vừa nói một tiếng, nhóm thuộc hạ đã vội vàng chuẩn bị, điểm tướng chỉnh binh, những tướng sĩ quân sĩ chuẩn bị theo Quân hầu trong hành trình về Tây, mọi người rơi nước mắt tạm biệt vợ con, chỉ chờ khi xuất phát.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, thế mà sau khi Quân hầu đi thành Vô Chung về, bỗng nhiên ngài lại ngậm miệng không hề đề cập tới chuyện đi Tấn Dương.
Mỗi ngày lại thấy Quân hầu đi tới nha môn từ sáng sớm, trời không sẩm tối thì nhất quyết không về.
Thật ra bây giờ cũng chỉ mới đầu năm, ở nha môn cũng không có nhiều việc như thế
Để cầu cho một năm may mắn, từ xưa tới nay, vào đầu năm rất ít khi có thông lệ giao chiến.
Vì lẽ đó, sau ngày Chính Đán, trong nha môn không có nhiều chuyện khẩn cấp như vầy, cũng không cần Quân hầu phải vùi mình trong đống hồ sơ thẻ gỗ.
Công Tôn Dương không rõ.
Nhóm thuộc hạ cũng chờ Quân hầu ra chỉ thị, vì thế lúc trước ông cũng mạnh dạn tới hỏi ngài một câu.
Lúc đó Quân hầu trả lời rằng, hắn thông cảm cho đa số tướng sĩ hiếm khi mới có dịp đầu năm, cho nên mới thay đổi ý định, để mọi người rảnh rỗi thêm một lúc.
Phía dưới vang lên tiếng hoan hô dồn dập, cảm kích Quân hầu đã cảm thông.
Với trực giác của mình, Công Tôn Dương không tin điều này lắm. Nhưng ông cũng nhìn ra ít nhiều, đó là bởi vì Quân hầu không muốn đi.
Vì thế ông cũng không thúc giục.
Nhưng mà bây giờ không giục thì không được.
Bởi vì có chuyện đã xảy ra.
Ba ngày trước, bên chỗ Trương Kiệm Lý Sùng đưa tin báo, người Thiêu Đương Khương ở Lũng Tây làm loạn, tấn công một vùng ở Thượng Quận. May mà đã trấn áp kịp thời. Mời Quân hầu nhanh chóng qua đây, bàn bạc kế sách.
Đêm qua, phía Tịnh Châu cũng gửi thư khẩn đến, bây giờ nó đang nằm trên tay Công Tôn Dương.
Mặc dù ông vẫn chờ Quân hầu tới đây mở ra xem, nhưng cũng đoán được nó có liên quan đến tình hình loạn lạc ở Thượng Quận.
Vì lẽ đó, trời vừa mới sáng, ông đã đứng chờ Quân hầu đến.
Nhưng hôm nay mãi chẳng thấy người đâu.
Công Tôn Dương chờ đến dài cả cổ, đang định phái người tới Ngụy phủ truyền tin, lúc đó mới thấy Quân hầu đến nha môn. Thế là ông vội đưa tin báo, nhân tiện thúc hỏi một câu.
Ngụy Thiệu mở thư ra xem thử rồi cũng đưa cho Công Tôn Dương.
Trương Kiệm báo tin, thứ sử Phùng Chiêu ở Lương Châu âm thầm xúi giục Thiêu Đương Khương phạm tội, mưu đồ gây rối. Xin Quân hầu nhanh tới.
Tiêu Đương Khương là nhóm người Khương có thế lực lớn nhất ở phía Tây, cũng giống như Hung Nô, trước kia họ sống nhờ chăn thả, sau đó dần dần tiếp thu từ người Hán, họ chuyển thành nông canh. Trong ấn tượng của người Hán, người Khương "có thể hình khủng bố, không giống như con người", mười mấy năm trước, nhân khẩu người Khương chưa đến mấy trăm ngàn, họ cũng tuwgnf quy thuận triều Hán. Sau này do chế độ thống trị tàn khốc của Trần Tường, Trần Tường luôn coi người Khương là trâu ngựa, đối xử tàn độc. Không chỉ muốn người Khương tiến cống cho mình, họ còn bắt nam nhân làm nô lệ, nữ nhân thì nhét vào doanh kỹ. Thủ lĩnh mới của người Khương tên là Điêu Mạc không quy phục, lần thứ hai làm loạn muốn thoát khỏi người Hán, còn từng đánh hạ quận Tây Hà.
Năm ngoái, Trần Tường mất Tịnh Châu. Ngụy Thiệu tiến hành chiêu an Điêu Mạc trước. Nhưng Điêu Mạc vẫn chưa từng đáp lại, chỉ lui về vị trí của người Khương.
Lúc đó Ngụy Thiệu vội vã về U Châu, thấy biên cảnh an bình nên tạm thời bỏ hết công việc, quay về nhà.
Không ngờ nhanh như vậy, mới đến đầu năm, người Thiêu Đương Khương đã tấn công Thượng Quận. Đã vậy lại còn dính dáng tới thứ sử Phùng Chiêu của Lương Châu.
"Chúa công nghĩ thế nào?"
Công Tôn Dương hỏi.
Bình định Tây Lương, thu phục người Khương, như vậy mới chặn được hậu hoạn nếu hắn quyết xuôi Nam sau này. Đây cũng là mục đích mà Ngụy Thiệu muốn đi tới Tấn Dương. Công Tôn Dương cũng hiểu rõ điều đó.
Ngụy Thiệu cau mày nói: "Sáng mai ta sẽ lên đường trước! Trong vòng ba ngày đại quân phải xuất phát, đi tới Tấn Dương với tốc độ nhanh nhất có thể".
...
Ngụy Thiệu trở về từ nha môn còn chưa tới giữa trưa.
Bình thường phải tới khi trời tối hắn mới quay về nhà, vì thế mấy ɖú già hầu gái ở Tây phòng đều lấy làm kinh ngạc. Vội vàng hầu hạ hắn dùng cơm.
Tiểu Kiều vẫn còn chưa quay lại.
Ngụy Thiệu cứ bồn chồn không dứt, cơm không ăn mà cưỡi ngựa chạy thẳng ra khỏi thành, đi về hướng Thái Xã.
Lễ tế Thái Xã đầu tháng hai có ý nghĩa rất quan trọng với nông dân sống bằng nghề canh nông. Trời mới hửng sáng, hương dân mang theo rau hẹ, trứng và mấy chum rượu mới mà nhà mình cất được từ năm ngoái, ồ ạt đi ra ngoại thành ở phía Đông, tham dự lễ tế ở rừng dâu phía trước đền Thái Xã.
Giờ lành đã đến, trống đánh rền vang, Ngư Dương lệnh và các hương dân tham gia cúng tế cùng quỳ xuống và dập đầu ba lạy hành lễ với thổ thần, chúc rượu, dâng thức ăn và ngũ cốc các loại, đọc sớ cầu mong, cuối cùng, họ đưa bó hương cho Tiểu Kiều, để nàng tự tay cắm vào lư hương, sau đó còn cầu khấn một lượt, kết thúc buổi lễ.
Ngụy gia là lãnh chúa một phương, từ trước đến nay đều được dân chúng kính yêu tôn trọng. Mọi khi làm lễ đầu năm, Chu phu nhân kiêu căng khó chịu, sau khi cúng tế xong thì vội vã lên xe rời đi ngay. Năm nay đổi lại thành Nữ quân. Dân chúng nhìn thấy chủ mẫu mới của Ngụy gia, vừa trẻ lại vừa đẹp, tươi cười gần gũi, hoàn toàn thu phục được lòng người. Sau khi xong việc, mọi người ùa tới vây quanh nàng, mong được Nữ quân thử rượu mới, đánh giá thử xem, chung vui cùng mọi người.
Đây cũng là một trò giải trí trong truyền thống tế Thái Xã. Các tông họ trong đình đều dâng rượu mới ra, bình phẩm qua lại, sau đó họ chọn một loại để làm rượu cúng đặt trong vò. Nếu được lựa chọn, tông họ trong đình đều lấy đó làm một niềm vinh hạnh.
Thịnh tình của dân chúng thì khó thể chối từ, Tiểu Kiều và Ngư Dương lệnh cùng thưởng thức mấy ly rượu trước đài.
Trên giá được đặt mấy vò rượu ngay ngắn. Dán giấy đỏ chữ phúc ở ngoài vò, còn cả đánh dấu của từng dòng họ một, vừa xem là hiểu ngay.
Nữ nhân quý tộc cũng thích uống rượu giống nam nhân.
Tửu lượng của Từ phu nhân cũng rất tốt. Lúc bà còn trẻ, sau khi ăn xong bà còn uống rượu để súc miệng.
Nhưng mà tửu lượng của Tiểu Kiều thì lại không được tốt, bình thường nàng cũng không uống mấy. Nhìn mấy bình rượu lớn nhỏ được sắp xếp trên bàn chờ mình qua uống thử, trong lòng cũng bỡ ngỡ không thôi.
Nhưng mà cũng đã tới đây rồi, tất cả mọi người đều mong chờ nhìn lại, giống như đuổi vịt lên trên giá, nàng đành nhắm mắt đi cùng Ngư Dương lệnh, bắt đầu từ vò rượu đầu tiên, thưởng thức từng cái một.
Cũng may mỗi vò rượu chỉ uống một ly, nàng chỉ nhấp một chút xem mùi vị là được.
Bởi vì mỗi dòng họ đều chú tâm sản xuất rượu mới mang thi thố, còn liên quan đến vinh dự của các họ trong đình, cho nên nàng cũng không dám qua loa cho xong việc.
Mỗi li rượu một, nàng đều cố gắng nhấm nháp cho ra hương vị. Nồng hay nhạt, chát hay ngon, từ từ đến hết mấy chục vò. Từ đầu tới cuối đều thướng thức một lượt.
Cuối cùng, nàng và Ngư Dương lệnh bàn bạc chọn ra một vò xuất sắc nhất.
Trong đình, tiếng hương dân nhảy cẫng hoan hô, mọi người múc rượu mời nhau, còn lại sẽ dâng lên nông vò ở phía trên. Tiếp theo là tiết mục múa hát.
Tiếng cổ nhạc vang vọng khắp rừng dâu, mọi người sung sướng vui mừng, nam thanh nữ tú vòng quanh câu dâu nô đùa đuổi bắt, tiếng cười vui lanh lảnh không ngừng.
Vừa rồi uống nhiều rượu như vậy, mặc dù mỗi loại nàng chỉ uống một ít, nhưng gộp lại cũng không ít chút nào. Nhiều loại rượu hỗn hợp trộn vào nhau, sau khi xuống cổ thấm vào bụng, dần dần như thiêu đốt. Lúc Ngư Dương lệnh mời nàng cùng xem kịch dân dã, nhịp tim của Tiểu Kiều đã nhảy lên thình thịch, gò má cũng bắt đầu phớt đỏ. May mà có Xuân Nương và Lâm bà bà đứng bên cùng đỡ, nàng mới không lộ rõ mình đang say.
Tiểu Kiều cũng biết tửu lượng của mình không chịu được nữa rồi, chỉ sợ say ngất sẽ làm gì xấu mặt, nàng cười nói: "Đa tạ sứ quân và chư vị hương dân ưu ái. Hôm nay là ngày đại cát, bắt đầu việc đống áng, nhất định sẽ được ban phước lành. Sứ quân cứ vui chơi với người dân, ta xin cáo từ trước".
Ngư Dương lệnh thấy má nàng ửng hồng, ông cũng đoán nàng không chịu nổi nữa, cho nên không dám níu kéo thêm, vội vàng khom người đi đưa tiễn.
Tiểu Kiều đi ra khỏi rừng dâu. Suốt một đường, vô số hương dân vui vẻ hỏi thăm tiễn chào nàng, trong đó còn có một nhóm con cháu học ở Quốc Học quận, từng tới điện Tây Vương mẫu trộm nhịn nhan sắc của Nữ quân.
Hôm nay họ tới chỉ vì xem náo nhiệt. Nếu có thể lấy phong lan tặng hai tám giai nhân thì càng giống như thêu hoa lên trên gấm. Có nhiều người năm ngoái cũng tới rừng dâu này, biết chủ mẫu Ngụy gia tham gia cúng tế là một phụ nhân trung niên, cho nên năm nay họ cũng không mong ngóng.
Nhưng không ngờ, người sáng nay lộ diện lại là Nữ quân trẻ tuổi mà năm ngoái mình từng muốn tìm tòi. Quả nhiên là dung mạo như tiên, lần đầu nhìn thấy mắt ai cũng sáng rực ngỡ ngàng, hai chân bất động như đóng đinh trên đất.
Từ khi Tiểu Kiều bắt đầu lộ diện, đám con cháu Quốc Học này cứ theo sát không rời. Nàng tới chỗ nào họ cũng đi chỗ đó. Thấy nàng đang chuẩn bị rời đi, hơn nữa cũng ngại thân phân nàng, mấy người bọn họ không dám theo sát quá, tất cả đều xúm đông xúm đỏ, chỉ mong có thể nhìn nàng thêm một chút.
Tiểu Kiều vừa ra, nhóm con cháu Quốc Học chen chúc ở phía sau, tranh nhau xô lấn, vẻ mặt người nào người nấy như sắp chảy nước giãi, trông chướng mắt vô cùng.
Ngụy Thiệu cưỡi ngựa đi tới đầu rừng dâu thì thấy một cảnh tượng như thế.
Hắn không hề lộ diện. Chỉ dừng ngựa từ xa, nhìn Tiểu Kiều đưa Ngư Dương lệnh đưa tới bên xe ngựa. Xuân Nương và Lâm bà bà dìu nàng lên xe.
Xe lăn bánh.
...
Tiểu Kiều ngồi trong xe ngựa được một lúc, men say lại càng lúc càng nồng. Nàng cảm thấy chóng mặt vô cùng, mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa mình vào lòng của Xuân Nương, dần dần say ngủ. Trở lại Ngụy phủ từ khi nào, nàng vào Ngụy phủ như thế nào, Tiểu Kiều không hề biết.
Mơ mơ màng màng cảm giác như Xuân Nương ôm mình xuống xe ngựa, sau đó lại ôm nàng vào trong, cuối cùng đặt nàng xuống trên giường.
Cảm giác vừa chạm đến ván giường, nàng cũng thả lỏng, hoàn toàn chìm vào trong mộng đẹp, ngủ thiếp đi.
Xuân Nương và Lâm bà bà đứng cạnh bên, nhìn Nam quân vào trong xe ngựa ôm Nữ quân xuống dưới, sau đó lại ôm suốt một đường, cho đến khi đặt nàng lên giường ngủ.
Nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, mọi người cũng cảm thấy bất an.
Ánh mắt Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiểu Kiều đang say giấc, hắn nói với Xuân Nương: "Nữ quân không biết uống rượu, bà là người bên cạnh sao lại không khuyên nàng? Ở bên ngoài lại say thành như vậy, còn ra thể thống gì nữa không?"
Mặc dù giọng hắn vẫn bình bình, nhưng ý chất vấn trong câu lại vô cùng rõ rệt.
Tuy Nam quân không tốt tính cho lắm, nhưng ở Ngụy gia lâu thế rồi, đây là lần đầu tiên Xuân Nương nghe thấy hắn dùng giọng điệu nặng nề như vậy khi nói chuyện với bà, trong lòng khó tránh khỏi xấu hổ. Bà cũng không dám tự biện minh, đành nói: "Nam quân nói đúng lắm, là sơ suất của tỳ. Tỳ sẽ cẩn thận hầu hạ Nữ quân hơn gấp bội".
Lâm bà bà cũng không dám thở mạnh một chút nào, cúi đầu sát rạt không nhúc nhích.
Ngụy Thiệu thoáng phẩy tay. Xuân Nương và Lâm bà bà liếc nhau một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Ngụy Thiệu dừng lại ở trước giường một lúc, nhìn Tiểu Kiều say rượu ngủ ngon lành.
...
Tiểu Kiều không ngờ hôm nay khi tham gia tế lễ, nàng lại bất ngờ say rượu như thế này.
Bây giờ lúc chìm vào cơn say, nàng lại xuất hiện một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, cơ thể mình như có một cái gì đó mềm mại lướt qua, cực kì vui vẻ, thậm chí còn khiến nàng run lên cầm cầm, ngón chân ngọc ngà vô thức co rúm lại, nhưng trên mỗi lỗ chân lông lại từ từ mở ra.
Cả người nàng nhẹ bỗng như được nâng lên trên sóng nước, lạc mình trôi nhẹ giữa vầng mây, dập dờn trầm bổng.
Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, trong cơn mơ cũng vô thức hừ lên rất nhẹ nhàng.