Khom Lưng
✍ Bồng Lai Khách
171 chương
15,140 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Man Man
- Chương 2: Giấc mộng kiếp trước
- Chương 3: Bỉ trệ
- Chương 4: Tiều phu hát
- Chương 5: Cưỡi hổ
- Chương 6: Xuất giá
- Chương 7: Quân hầu về
- Chương 8: Hôn lễ
- Chương 9: Sát khí
- Chương 10: Ánh mắt không tốt của quân chủ
- Chương 11: Mỹ nhân
- Chương 12: Lưu lang
- Chương 13: Thạch Ấp
- Chương 14: Chặt cây
- Chương 15: Ngụy Hầu nổi giận
- Chương 16: Cơn giận của Ngụy Hầu (trung)
- Chương 17: Cơn giận của Ngụy hầu (hạ)
- Chương 18: Nước mắt mỹ nhân
- Chương 19: Về phương bắc
- Chương 20: Ở chung
- Chương 21: Đêm trăng
- Chương 22: Không có tiêu đề
- Chương 23: Từ phu nhân
- Chương 24: Thay đổi
- Chương 25: Buổi sáng bình yên
- Chương 26: Thọ đường
- Chương 27: Trò chuyện trong đêm
- Chương 28: Câu chuyện thay đổi
- Chương 29
- Chương 30: Chuẩn bị đồ ăn
- Chương 31: Tiên dược vương mẫu
- Chương 32
- Chương 33: Trừng trị
- Chương 34: Thay thế
- Chương 35: Canh hai
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Tỷ phu tiểu cữu
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
Độ dài: 171 chương
Thể loại: trọng sinh, xuyên không
Chuyển ngữ: Tặc Gia, Tiểu Sên, Ying, Trang Tử và một số bạn khác
Biên tập: Tặc Gia, Tiểu Sên
Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " “Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? ”
[1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.
Sau đó… Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại.
“Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi…” Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai.
“Rốt cuộc, còn… bao lâu nữa?”
Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
“Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi”.
Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh.
…
Có một câu nói rằng:
Ngụy Thiệu: “Trẫm là một cầm thú, biết không?
Tiểu Kiều: “Hừ, súc sinh mới đúng!”
…
Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.
Nội dung: trọng sinh xuyên không, tình yêu chiến tranh