Chương 105
Tiểu Kiều ngóng chờ tin tức từ Giả Tư. Mấy ngày trôi qua lại bắt đầu lo lắng, lo mọi chuyện gặp trở ngại gì rồi.
Tối hôm đó, bởi vì khí trời dần nóng lên. Nàng ngủ một giấc đến gần nửa đêm thì tỉnh lại. Thấy trên người rịn một lớp mồ hôi, Tiểu Kiều bèn đứng dậy chong đèn, không gọi Xuân Nương đang ngủ ở phòng bên mà tự mình đi vào phòng tắm, lấy nước chuẩn bị sẵn lau cổ, lau mồ hôi.
Làn nước mát lành làm da thịt thoải mái hơn không ít. Nàng cúi đầu cởi áo định lau nửa người dưới, bỗng nhiên đúng lúc đó, Tiểu Kiều nghe thấy tiếng hít thở khác thường ở phía sau. Tay sững lại.
Nàng từ từ quay đầu nhìn xem thử, nương theo ánh nến, trước cửa phòng tắm đột nhiên xuất hiện một nam nhân.
Từ đầu đến chân của hắn đều ướt nhẹp, chẳng khác nào vừa mới bò ra từ hố nước. Sắc mặt tái nhợt, mặt mày âm u, đôi mắt thì nhìn mình chằm chặp, hơi thở nặng nề, vẻ mặt lại vô cùng quái dị.
Trần Thụy!
Tiểu Kiều nhìn thấy là nhận ra hắn ngay, cảm giác kinh hãi bao trùm toàn cơ thể.
Nàng vẫn tưởng là, năm ngoái khi Ngụy Thiệu đánh hạ Tịnh Châu, Trần Thụy cũng bị hắn giết ch.ết. Sao mà nàng ngờ được, không những hắn vẫn còn sống sót, bây giờ còn xuất hiện ở đây, lại bằng hình thức này nữa chứ!
Ngay lúc này, nàng cũng không rảnh mà suy nghĩ thử xem rốt cuộc hắn đã lẻn qua mấy trạm gác như thế nào mới có thể xuất hiện trước mặt mình như vậy. Nhịp tim bỗng chốc đập nhanh, nàng đang định cao giọng la to, Trần Thụy đã bước nhanh về phía trước, một tay bịt kín miệng Tiểu Kiều, một tay khác cầm sẵn cây chùy thủ, hắn dí sát bên tai nàng, nói: "Không được lên tiếng! Nếu không ta sẽ giết nàng".
Cơ thể ướt như chuột lột của hắn nhích lại gần, Tiểu Kiều nhanh chóng cảm giác được hơi lạnh lan ra khắp toàn thân.
Nàng rùng mình một cái, nổi cả da gà.
Tiểu Kiều mở to hai mắt, nhìn gương mặt âm trầm uy hϊế͙p͙ của Trần Thụy, nàng ngừng giãy giụa, khẽ gật đầu.
Trần Thụy để ý nàng một lúc, ánh mắt dần rơi xuống vạt áo đang khép hờ, một khoảng ngực phập phồng hiện rõ, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm chốc lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, Tiểu Kiều nghe được tiếng nuốt nước miếng ừng ực của Trần Thụy, trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt hơi kì lạ mà nàng nhìn không hiểu.
Hắn bỗng mở mắt ra, ôm lấy Tiểu Kiều bước nhanh đi ra ngoài, sau khi đặt nàng nằm lên giường, hắn siết chặt con dao đứng trước giường, tiếp tục cứ nhìn nàng như thế.
Lúc đầu Tiểu Kiều hoảng sợ đến mức như chân nhũn tay run, tim nhảy lên thình thịch, nàng còn tưởng hắn muốn cường bạo mình.
Xuân Nương đang ngủ ở ngay phòng bên cạnh. Chỗ ngủ của bà lại ở ngoài nội viện, cách nhau còn chưa đến trăm thước, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có từng tốp lính gác đi canh tuần.
Nếu nàng cứ cao giọng hét lên, nhất định vệ binh sẽ đến ngay.
Tuy là nói vậy, nhưng trong tay hắn ta lại có dao, đây chính là uy hϊế͙p͙ lớn nhất với Tiểu Kiều.
Mà cho dù trên tay hắn không có thanh chùy thủ sáng loáng này đi nữa, Tiểu Kiều cũng biết, hắn là kẻ giết như không chớp mắt.
Nếu như hắn muốn bóp cổ nàng, chuyện đó cũng dễ dàng giống như trở bàn tay.
Càng không phải nói, chưa gì Tiểu Kiều đã có thể tưởng tượng ra được một cảnh có khả năng xảy ra nhất: Chó cùng rứt giậu, hắn sẽ lấy nàng ra uy hϊế͙p͙, ép mọi người nhường đường, cuối cùng sẽ đưa nàng đi theo trong tình cảnh có quân sĩ hai bên.
Nàng nhanh chóng đưa ra một quyết định.
Trước tiên phải kéo dài thời gian, chờ thời cơ hành sự cũng không muộn.
Tiểu Kiều cố gắng bình tĩnh lại, nàng cúi đầu nhìn thấy vạt áo của mình còn nới lỏng bèn vội sửa lại ngay. Lúc ngước mắt nhìn lên, đối mặt với đôi mắt của Trần Thụy, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi vào đây bằng cách nào?"
Nàng liếc mắt nhìn cửa sổ phía nam còn khép nửa.
Trần Thụy vẫn nhìn nàng chằm chằm như lúc trước, ánh nến hắt qua đây, chiếu lên khuôn mặt hơi vặn vẹo của hắn, nhìn càng khủng bố.
Tiểu Kiều giật giật người.
"Không được nhúc nhích".
Tiểu Kiều từ từ đổi thành kiểu ngồi khá ung dung, nàng nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta không động đậy đâu. Ngươi đừng lo lắng. Bây giờ trong sân có rất nhiều thủ vệ, chỉ cần ta muốn gọi, họ sẽ nhanh chóng chạy vào đây. Vậy nên nếu ngươi không đụng đến ta, chắc chắn ta sẽ không lên tiếng. Cũng lâu rồi không gặp, đột nhiên ngươi tới đây tìm ta chắc là có việc cần. Nếu có tâm sự thì cứ nói ta nghe. Ta bằng lòng nghe ngươi nói".
Điệu bộ của nàng rất thoải mái ung dung, giọng nói lại dịu dàng mềm mại, trên mặt còn ẩn chứa ý cười, Trần Thụy bình tĩnh nhìn một lát, gương mặt căng thẳng dần dịu xuống ít nhiều, hắn oán hận nói: "Ta và nàng thì có gì mà nói!"
Tiểu Kiều liếc mắt nhìn cây chùy thủ trong tay hắn, nhẹ nhàng chỉ chỉ: "Ngươi muốn nói gì cũng được cả. Ta bằng lòng lắng nghe. Nhưng mà ngươi có thể bỏ cây đao này xuống được không? Ta thấy sợ lắm".
Trần Thụy hừ một tiếng, nhưng cũng rút đao về.
"Tên tặc tử Ngụy Thiệu đang ở quận Tây Hả phải không?" Hắn trầm mặt hỏi.
Tiểu Kiều khẽ gật đầu.
Trần Thụy quay đầu lại, quan sát trong phòng một lúc rồi bỗng nói: "Trước kia muội muội của ta từng ở căn phòng này!" Dường như hắn nhớ tới điều gì, nghiến răng nghiến hận nói: "Đáng thương cho một nữ nhi yếu đuối như muội ấy, trên đường xuất giá lại bị tên tặc tử họ Ngụy gây hại..."
Tiểu Kiều vội nói: "Ngươi đừng lo lắng. Muội muội của ngươi đã được đưa tới chỗ thúc phụ của ngươi rồi, có lẽ bây giờ rất thoải mái".
Năm ngoái, vì Trần Tường muốn được liên minh với Tiết Thái, hai nhà quyết định hôn sự của hai con. Gả nữ nhi nhà mình cho nhi tử của Tiết Thái, không ngờ giữa đường lại bị Ngụy Lương phá đám, Trần Nữ cũng bị hắn bắt đi.
Tiểu Kiều nói thế không phải là để lừa Trần Thụy, mọi chuyện đúng là như thế thật. Lúc đó, sau khi giải vây cho Duyện Châu, Ngụy Lương có hỏi nên xử lý Trần Nữ như thế nào, Công Tôn Dương đưa ra ý kiến nên đưa tới chỗ Trần Bàng đã chiêu hàng. Ngụy Thiệu đồng ý ngay, bây giờ Trần Nữ vẫn đang ở Thạch Ấp.
Trần Thụy sững sờ, hắn lại tức tối nói: "Tên tặc tử Ngụy Thiệu chỉ biết giả vờ giả vịt. Hắn cứ tưởng làm vậy ta sẽ cảm ơn hắn nữa sao! Ta chỉ hận không thể chém hắn thành trăm mảnh, như thế mới có thể giải được mối hận trong lòng mình".
Thật ra, nếu lúc đó Trần Nữ không bị cướp, thuận lợi gả cho nhi tử của Tiết Thái, chưa biết chừng kết cục bây giờ còn thảm hơn.
Có điều Tiểu Kiều không nói nữa, để mặc Trần Thụy cứ tiếp tục đi tới đi lui trước giường mình, liên mồm phỉ nhổ và mắng nhiếc Ngụy Thiệu.
Nàng không nói lời nào, trong lòng lại bắt đầu suy tính, bây giờ trong phòng mình có tiếng nói vang ra, không biết có thể đánh thức Xuân Nương dậy được không.
Trần Thụy chửi bới kẻ thù trước mặt thê tử của hắn một lúc lâu, rốt cuộc trong lòng mới thoải mái ít nhiều, hắn hừ mũi: "Sao ta mắng tên tặc tử Ngụy Thiệu kia mà nàng không nói gì hết vậy?"
Tiểu Kiều đáp: "Ngươi muốn mắng thì cứ mắng tiếp đi. Ngươi cũng biết rồi đấy, nhà ta và hắn là kẻ thù truyền kiếp. Hắn cũng chán ngấy ta lắm rồi. Lần này tới Tịnh Châu hắn cũng không định dẫn ta theo. Nhưng mà Tổ mẫu hắn đã ra lệnh như thế, hắn không có cách nào đành phải dẫn đi cùng".
Trong lòng Trần Thụy bỗng thấy thư thái hơn nhiều lắm, hắn gật đầu một cái: "Nàng cũng thật đáng thương, xinh đẹp thế này mà cũng chỉ là bông hoa nhài c ắm vào bãi phân trâu, gả cho một tên tặc tử không hiểu phong tình như Ngụy Thiệu".
Tiểu Kiều thở dài, hơi nhíu mày: "Ta chỉ là một nữ nhi thôi mà, cũng giống như lục bình không có rễ, thân bất do kỉ, nước chảy bèo trôi thôi".
Vốn Tiểu Kiều đã xinh đẹp vô song, giờ khắc này đây, mái tóc mai xõa tung trên vai áo, khuôn mặt u sầu và đôi mày nhíu chặt, Trần Thụy nhìn mãi không sao dời mắt nổi, dáng vẻ căm phẫn lúc mới vào cũng hoàn toàn biến mất. Hắn ngơ ngác nghĩ, nếu mỹ nhân đã vô tình với tên họ Ngụy kia, sau khi đưa nàng đi, mình cũng không cần lấy nàng ra uy hϊế͙p͙ Ngụy Thiệu, thà cứ dẫn cậu thiếu niên tộc Khương tới bộ tộc Ti Hòa, mượn binh quay lại đánh Ngụy Thiệu còn hơn.
Đang nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên hắn lại nhớ ra cơ thể mình đã không còn trọn vẹn, dù có được mỹ nhân cũng lực bất tòng tâm. Một cơn đau nhói tim lại ùa ùa kéo tới, vẻ mặt dần trở nên quái dị.
Tiểu Kiều vẫn quan sát kĩ sắc mặt của hắn, trông hắn như có phần kích động.
Nàng cũng không biết Ngụy Thiệu đã từng ra tay với Trần Thụy, cho dù nàng có thể thông minh nhanh trí đến mức nào đi nữa, sao có thể đoán ra trong lòng Trần Thụy đang nghĩ gì? Thấy tình hình có vẻ không ổn, nàng vội trấn an hắn: "Ở đây có thủ vệ canh gác, sao ngươi vào đây được?"
Trần Thụy hít một hơi thật dài, hừ một tiếng: "Thủ vệ nhiều hơn thì có sao? Lúc trước Tấn Dương này là của Trần gia ta. Cho dù Ngụy Thiệu có tinh ranh đi nữa, hắn cũng không thể nào ngờ được ở ao sau có một đường ngầm thông ra ngoài? Nàng đừng nói thêm gì nữa. Đi theo ta là được!"
Nghĩ tới chuyện Ngụy Thiệu biết mình còn chưa ch.ết, lại có thể bắt được Kiều Nữ dưới mí mắt của tầng tầng thủ vệ, hắn bỗng cảm thấy đắc ý vô cùng.
Lúc này Tiểu Kiều mới hiểu ra. Chẳng trách khi đi vào cả người hắn ướt nhẹp như vừa vớt ra từ trong nước. Hóa ra là lẻn vào từ đường ngầm dưới ao, nhờ đó mới tránh được thủ vệ.
Thật ra lúc đầu khi Trần Thụy về đây, hắn định lấy tên thiếu niên người Khương trong tay mình để dụ Tiểu Kiều đi ra ngoài. Nhưng rồi sau khi tới Tấn Dương, thấy thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt mà mình lại đơn thương độc mã, nếu làm việc công khai chỉ sợ khó mà thành công nổi.
Nhưng mà cũng đã tới đây rồi, Kiều Nữ lại gần ngay trước mặt. Cứ từ bỏ như thế thì thật không cam lòng. Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thụy bỗng nhớ ra con đường ngầm bí mật dưới ao ở hậu viện nha môn, thế là hắn thay đổi ý định, quyết định lẻn vào đây giữa đêm hôm khuya khoắt, bắt Kiều Nữ đi.
Chỉ cần Kiều Nữ còn ở trong tay mình, sợ gì mà không rời thành được.
Hắn cũng lo lắng nếu cứ tiếp tục ở đây sẽ bất lợi cho chính mình, Trần Thụy đi qua túm lấy cánh tay Tiểu Kiều để trên giường, nói: "Ta nói thật với nàng, tên thiếu niên tộc Khương Ti Hòa bây giờ cũng ở trong tay ta. Nàng đi theo ta, đợi tới khi mượn được binh sĩ của Ti Hòa, nàng sẽ thấy ta tấn công Ngụy Thiệu, báo thù rửa hận như thế nào!"
Tiểu Kiều giật nảy mình. Trông dáng vẻ của hắn không giống như nói phét, nàng vội tránh khỏi tay của hắn, lắc đầu: "Trần tướng quân lại mạnh miệng trước mặt ta đấy à! Giả tướng quân dũng mãnh hơn người, ta đã ra lệnh cho hắn dẫn theo trăm binh sĩ, đuổi bắt Điêu Mạc, sao cậu thiếu niên tộc Khương đó có thể rơi vào tay ngươi được?"
Trần Thụy nghe giọng nàng có vẻ như xem thường mình lắm, sao mà hắn nhịn được? Hừ một tiếng: "Nói cho nàng biết cũng không sao. Bây giờ ta đã giấu hắn ở Long sơn thành Tây. Tấn Dương vốn là địa giới của Trần gia ta, ai có thể ngăn ta ra vào được? Nàng đừng nói gì nữa. Mau đi theo ta ngay".
Tiểu Kiều bị hắn kéo xuống giường, lôi đến cạnh cửa, thấy hắn vừa mở then cửa ra, vừa quay đầu uy hϊế͙p͙ không cho mình lên tiếng, nàng hơi ngừng lại, nói: "Ta còn chưa mang giày, Trần tướng quân cho ta mang giày đã".
Trần Thụy nhẹ nhàng mở cửa phòng, ló đầu ra ngoài liếc mắt nhìn xung quanh. Thấy ngoài kia vẫn tĩnh lặng như cũ, không có bóng dáng một người nào, Trần Thụy khá yên tâm, hắn quay đầu định kéo Tiểu Kiều đi với mình, không ngờ lại bị người phía sau đẩy mạnh, bất ngờ nghiêng người về phía trước, dưới chân vướng phải ngưỡng cửa. Thế là cả người mất trọng tâm, ngã nhào về phía trước. Ngay sau đó, sau lưng vang lên tiếng đóng sập cửa và cài then.
Rốt cuộc Trần Thụy mới phản ứng lại được, hắn giận dữ nhảy lên, đạp mạnh vào cửa.
Cánh cửa này được đóng bằng gỗ Hoàng Dương rất dày dặn, then cửa cũng dài tầm hai thước, dày khoảng mười tấc, sao mà đạp được đây? Dứới tình thế cấp bách, hắn vội vàng chạy tới cửa sổ phía Nam mà mình đã nhảy vào.
Nhưng động tác của Tiểu Kiều còn nhanh hơn hắn nữa. Sau khi cài then cửa, nàng chạy như bay tới trước cửa, "lạch cạch" đóng lại rồi lớn tiếng kêu to.
Trần Thụy còn chưa kịp tới cửa, phía sau lưng đã vang lên tiếng hét ồn ào, hắn quay đầu lại. Trong đình viện xuất hiện chừng mười người cầm đuốc lửa, tất cả đều là thủ vệ trực đêm, Trần Thụy kinh hãi đến biến sắc, hắn biết nếu không chạy nhanh thì trễ mất. Thế là hắn vội vàng lao tới cái áo phía sau vườn, ai mà ngờ chưa đi được vài bước, ở phía đầu hành lang cũng chạy ra mấy người. Bốn phương tám hướng chặn hết tất cả đường của hắn, không thể nào trốn được.
Trần Thụy thấy hối hận vô cùng. Hối hận vì đã bị Kiều Nữ dụ dỗ, càng không được nói ba hoa với nàng ta như vậy. Nếu đánh ngất khiêng đi, chắc chắn lúc này đã ra khỏi nha môn, sao có thể rơi vào tình cảnh như ba ba trong rọ? Hắn đỏ mắt gầm lên một tiếng, rút cây roi bên hông định liều mạng mở ra con đường máu, bốn phía vang lên tiếng vèo vèo, tên bắn như mưa, trước ngực, sau lưng bị ghim mười mấy mũi.
Vốn trời sinh Trần Thụy đã sống dai hơn người, vì thế ngày đó sau khi Ngụy Thiệu sai người thiến hắn rồi nhận lấy một đao, người hành hình chắc chắn hắn đã ch.ết thật rồi, cho nên mới kéo tới ném vào đống thi thể, không buồn quan tâm nữa. Không ngờ Trần Thụy lại vùng vẫy sống lại, cuối cùng còn đào tẩu.
Cứ ngỡ đại nạn không ch.ết ắt có hậu phúc, nhưng sao mà ngờ được, hôm nay hắn lại chịu ch.ết trong tay một phụ nhân.
Trần Thụy hét lên một tiếng, hắn rút mũi tên nhuốm máu đã cắm vào ngực phải, ngửa mặt ngã xuống.
Lúc này Xuân Nương mới vội vã chạy tới phòng Tiểu Kiều, gõ mạnh cửa, gọi to tiếng Nữ quân.
Mãi đến khi ấy, Tiểu Kiều mới nhận ra cả người mình không còn chút sức nào, đến sức để đứng cũng không có. Nàng trượt dọc theo tường, ngồi phịch xuống đất, cả người như run rẩy. Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy lo lắng của Xuân Nương, Tiểu Kiều cố gắng đứng lên, cánh tay mềm nhũn mở then cửa. Rút đến mấy lần mới gỡ được nó ra.
Xuân Nương đẩy cửa ra, thấy Tiểu Kiều đang đứng ngay sau cửa, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch và nhợt nhạt, bà nghe tiếng nàng nức nở gọi mình, "Xuân Nương". Xuân Nương đau lòng không chịu nổi, hai cánh tay ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của nàng vào trong ngực, vỗ vỗ sau lưng nàng an ủi.
Tiểu Kiều được Xuân Nương đỡ ngồi.
Nàng nhắm mắt một lúc, nhờ vòng tay ấm áp và tiếng an ủi dịu dàng của nhũ mẫu, Tiểu Kiều mới dần bình tĩnh lại. Đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện, hơi mở mắt ra hỏi: "Tên Trần Thụy kia đâu?"
Xuân Nương oán hận nói: "Tên tặc tử kia à, bị bắn ch.ết rồi. Nữ quân đừng sợ. Thật ra tỳ đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng. Tỳ còn nghe lén ở bên ngoài một lúc. Vốn định cho người vào khi đó, nhưng lại sợ tên kia chó cùng rứt giậu, nhỡ lại gây bất lợi cho Nữ quân. Cho nên mới lặng lẽ bảo thị vệ mai phục bên ngoài tùy cơ ứng biến. May mà Nữ quân nhanh trí nhốt hắn ở bên ngoài. Nếu không đúng là khó tưởng tượng nổi!"
Xuân Nương nhớ lại tình cảnh lúc vừa rồi, trái tim bây giờ vẫn còn nhảy thình thịch, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.
Tiểu Kiều nhớ tới câu Trần Thụy bị mình dụ dỗ khai ra lúc vừa rồi, cậu thiếu niên người Khương đã bị hắn giấu ở Long Sơn thành Tây.
Long Sơn lại rất lớn, nếu không có vị trí chính xác chỉ sợ rất khó thì thấy người. Nếu kéo dài quá lâu, chỉ e thiếu niên kia sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Vậy nên Tiểu Kiều cũng không buồn quan tâm hai chân mình mềm nhũn, nàng vội vàng mặc thêm quần áo vào, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Nhìn thấy trợ thủ của Giả Tư là Lâm Hổ đã sai người kéo Trần Thụy ra ngoài, nàng vội kêu ngừng lại.
Dũng sĩ Lâm Hổ chạy tới xin tạ tội với nàng.
Tiểu Kiều lắc đầu, nhanh chóng đi tới cạnh Trần Thụy. Trước ngực hắn cắm chi chít đầy tên, khóe miệng vẫn còn ứa máu ra, hai mắt nhắm nghiền. Tiểu Kiều thấy hắn đã ch.ết như vậy rồi, dù có hỏi cũng không trả lời được. Hơn nữa tình trạng của hắn quá kinh khủng, trong lòng nàng bỗng xuất hiện một cảm giác quái dị, nhiều hơn thế nữa là vẻ không đành lòng.
Tiểu Kiều lấy lại bình tĩnh, quay đầu nói với Lâm Hồ: "Cậu thiếu niên người Khương kia đang bị giấu ở một nơi nào đó ở Long Sơn. Cậu dẫn người tới đó lục soát đi, mượn thêm quân lính ở bốn thành, càng nhiều người càng tốt. Nhớ phải nhanh chóng tìm được người".
Lâm Hổ đáp lại.
"Còn người này..."
Nàng chần chừ một lúc: "Đào hố cho hắn, để cho hắn toàn thây".
Lâm Hổ sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng trả lời ngay.
Đến lúc này rồi, Tiểu Kiều vẫn cảm thấy chân mềm tay run, sau khi dặn dò xong, Xuân Nương đỡ nàng quay lại, đang định đi về phòng. Đúng lúc đó, xác ch.ết Trần Thụy trên mặt đất lại bỗng dưng mở mắt, hắn ọc một tiếng, một tay vươn ra nắm được một chân của Tiểu Kiều, không hề nhẹ.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ. Dù là ai cũng không ngờ tới nổi, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đều là khiếp sợ đến ngẩn ra.
Tiểu Kiều đã yếu ớt lắm rồi, sao còn chịu được tay hắn kéo như thế? Nàng hét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất. Hoảng sợ nhìn Trần Thụy há mồm cắn chân mình một cái, đôi mắt vẫn nhìn nàng chằm chặp, miệng hàm hồ nói: "Nàng... thật.... đẹp... ch.ết... dưới... thân... nàng... không đáng tiếc..."
Dứt lời thì ch.ết.
Tiểu Kiều thét lên, "A...."