Chương 37
Từ Nam Nho nói xong vẫn nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa.
Dịch Tích hơi sửng sốt, đột nhiên trêu anh: “Oa, chắc là thầy không phải đang cầu hôn với em đó chứ?”
Từ Nam Nho im lặng: “Cầu hôn thì em sẽ ở lại đây?”
Dịch Tích đột nhiên đứng dậy, có chút không được tự nhiên đi về phía phòng khách: “Thầy đừng tưởng bở, em sẽ không đồng ý”.
Dịch Tích đi đến phòng khách ngồi xuống.
Trầm mặc một lúc lâu, Từ Nam Nho rủ mắt, duỗi tay sờ lông Chiêu Tài: “Đấu không lại em”.
“Meo”.
Dịch Tích ở lại nhà Từ Nam Nho một lát, Dịch Chiêu Tài cũng tỉnh giấc đi lại quanh phòng.
Dịch Tích thấy nó trèo lên trèo xuống, không nhịn được nói: “Thầy à, thầy xác định là nó bệnh thật sao?”
Từ Nam Nho chỉ tạm dừng một lát liền nói: “Xác định”.
“Em thấy nó vẫn khỏe”.
“Có thể là bởi vì uống thuốc nên khỏe một chút”.
Dịch Tích “ừ” một tiếng, nhấc chân đi về phía Chiêu Tài: “Mày qua đây tao ôm một cái”.
Dịch Chiêu Tài có lúc sẽ rất năng động, mà lúc này lại là lúc nó đang ở trạng thái năng động quá mức. Dịch Tích chạy theo nó muốn ôm, còn nó thì chạy lăng xăng không cho cô chạm vào.
Dịch Tích đuổi theo nó đến mức bực bội: “Cái đồ vô lương tâm, là ai ôm mày về từ bãi đỗ xe, là ai kết thúc cuộc sống lang thang của mày, bây giờ ôm một cái cũng không cho!”
Hùng hổ đi đến bên cạnh sô pha, Dịch Tích thở phì phì hết đạp rồi đá vào chân Từ Nam Nho: “Nhường một chút, em muốn ngồi”.
Từ Nam Nho thu chân, cô đi vòng sang trước mặt anh.
Dịch Tích đặt mông ngồi lên sô pha, tiếp tục lẩm bẩm: “Đều nói mèo tương đối bạc tình, thật đúng như vậy, bây giờ không nhận em, vậy mà lại không cho ôm”.
Vừa dứt lời, bên cạnh cô liền có một đôi tay vươn ra, trong chớp mắt, Dịch Tích đã bị người kia ôm ở trong ngực.
Ánh nắng ấm áp của ngày đông chiếu từ cửa kính, rèm cửa bay phấp phới, cắt những tia sáng thành nhiều dải sáng rơi xuống bên cạnh bóng của hai người. Xung quanh đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Dịch Tích có thể nghe được tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ chậm rãi vang lên.
Phía sau lưng ấm áp, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương đặc trưng của anh.
Giờ phút này, trong lòng Dịch Tích đột nhiên có cảm giác quái lạ, dường như thời gian không hề trôi đi, nó vẫn luôn ngừng ở thời điểm năm đó lúc cô gặp anh.
“Thầy làm gì”. Thật lâu sau đó, Dịch Tích rốt cuộc cũng lên tiếng.
Từ Nam Nho không nhúc nhích, chỉ đem cằm khẽ tựa vào sườn mặt cô, nhàn nhạt nói: “Nó không cho ôm, tôi cho”.
Hiếm khi Dịch Tích cảm thấy mặt có chút nóng, cô đưa tay cào vào tay anh: “Em muốn ôm Chiêu Tài, chứ không phải thầy”.
“Đừng nhúc nhích”. Từ Nam Nho ôm lấy cô dựa vào phía sau, hai người liền rơi vào sô pha.
Dịch Tích nửa nằm ở trên sô pha, toàn bộ người nằm gọn trong lòng ngực anh: “Rốt cuộc là thầy muốn làm gì…”
“Tôi có chút buồn ngủ”.
“Vậy thầy ngủ đi”.
“Tôi đang ngủ”.
“Vậy thầy buông em ra”. Dịch Tích giãy giụa hai cái muốn đứng dậy, nhưng người ở phía sau nhìn cánh tay ở phía trước cô một cái, vậy mà cô lại không thể động đậy.
“Này, đứng dậy? Này… … Ây da”.
Trên đầu bị gõ một cái, Dịch Tích ngẩng đầu trừng mắt với anh: “Đau!”
Từ Nam Nho duỗi tay ấn cô lại vào trong lòng ngực, thuận tiện xoa trán cô: “Tôi không có dùng sức”.
“Thầy nói không dùng sức thì không dùng sức, em đau!”
Bàn tay xoa trán cô nhẹ đi một chút, thật lâu sau, đỉnh đầu Dịch Tích truyền đến một tiếng nhỏ nhẹ: “Không lớn không nhỏ”.
“Ai không lớn không nhỏ?”
“Này này lúc nãy là gọi ai?”
“Gọi thầy”.
“Có biết gì gọi là tôn sư trọng đạo không”.
Dịch Tích: “Bây giờ nhắc tôn sư trọng đạo với em… Vậy phiền vị tôn sư này đừng ôm em, tránh phạm phong tục”.
Từ Nam Nho dừng lại, bàn tay đang xoa đầu cô cũng buông xuống, không hé răng nói lời nào.
Dịch Tích đắc ý: “Tôn sư biết sai rồi sao?"
"..”.
“Còn dùng vũ lực với em, thầy có biết cái này gọi là hình phạt thể chất không, loại thầy giáo giống như thầy nên lập tức sa thải... A!"
Đột nhiên người phía sau xoay người cô đè cô xuống sô pha.
Dịch Tích không kịp phòng bị nhìn người đàn ông đang đè cô.
Anh từ trên cao nhìn xuống, trong mắt như có một đốm lửa.
“Vậy mà gọi là hình phạt thể chất? Em có biết cái gì mới gọi là hình phạt thể chất thực sự không”.
Dịch Tích: “...”
Từ Nam Nho cúi người, đôi môi như muốn chạm vào vào mặt cô: “Có muốn thử không?”
Hơi thở của anh phả vào tai cô, có chút tê ngứa. Dịch Tích né tránh, nghiêng đầu giả vờ bình tĩnh: “Không thử”.
“Dịch Tích, em đúng là khó dạy dỗ”. Giọng nói của Từ Nam Nho càng thêm nặng nề.
Dịch Tích có chút không phục: “Vậy thì cũng là vấn đề của bản thân thầy, không dạy được học sinh thì giáo viên cũng có một nửa trách nhiệm”.
“Còn cãi bướng”. Từ Nam Nho híp mắt, nắm lấy cằm của cô xoay mặt cô hướng về phía anh, một tay kia đỡ cổ cô đặt xuống một nụ hôn.
Trình Viện nói, Từ Nam Nho tính tình vốn lãnh đạm, phụ nữ ở trước mặt thì lòng vẫn bình thản.
Nghe nhiều rồi thì Dịch Tích cũng sẽ ngẫu nhiên suy nghĩ, người như thầy ấy lúc điên cuồng quậy phá thì sẽ ra sao.
Đương nhiên lần trước có thuốc nên không tính, nhưng nói thật thì lần đó cũng không quá tỉnh táo, bởi vì cô cũng chưa trải qua cảm giác việc quan hệ nam nữ, nếu có thì cũng là cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Không hề có quy luật, đêm đó Từ Nam Nho như dã thú mà gặm cắn cô, không có một chút thương tiếc nào.
“Em đang nghĩ gì". Từ Nam Nho phát hiện cô ngây ngẩn, chân mày nhướng lên khó hiểu.
Dịch Tích ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dưới, duỗi tay sờ ấn đường anh: “Em đang nghĩ đến hôm thầy bị bỏ thuốc".
Từ Nam Nho hơi ngẩn người.
Dịch Tích: “Em cảm thấy quá đau".
Ngực Từ Nam Nho nhói lên: “Xin lỗi”.
Dịch Tích: “Em không phải muốn thầy nói xin lỗi, nhưng lần đó đau thật, nhưng mà không ngờ thu hoạch được thành quả... Em không phải nói thầy, thầy đừng tự luyến, em nói bản thân mình”.
“Thầy biết không, sự việc em trải qua lúc nhỏ kia làm em không cách nào đối mặt với một người đàn ông, em cảm thấy rất ghê tởm, em còn cho rằng... Cả đời này em vẫn là bà cô xử nữ”.
Dịch Tích nói xong thì thì tự bật cười ha ha, nhưng ngực của Từ Nam Nho lại càng thêm nặng nề, anh chôn mặt ở cổ cô, rầu rĩ nói: “Thực xin lỗi".
Dịch Tích sờ vào tóc anh, tóc anh rất mềm, cô nắm lấy cũng không đau tay.
Cô cười hỏi: “Sao thầy lại xin lỗi?”
Từ Nam Nho không nói chuyện, thực tế thì anh cũng không biết lý do vì sao. Có lẽ là do anh từng lờ đi chuyện kia ảnh hưởng nghiêm trọng đối với cô, mà anh dễ dàng phá hủy đi ảo tưởng của cô dành cho anh. Cũng có thể là bởi vì anh từng cho rằng cô được rất nhiều người yêu thương, cho nên cô đối với anh không có chút thật lòng nào.
Cô từng hết mực tin tưởng anh, nhưng anh lại tùy tiện vứt bỏ nó.
Từ Nam Nho hôn lên mặt cô, chậm rãi đi xuống dưới. Hai người đều không nói gì, nụ hôn từ tùy ý xoa ʍút̼ nhẹ nhàng cho đến gặm cắn mạnh mẽ đến mức dường như không khống chế được.
Dịch Tích bị anh hôn đến nóng lên, cô bị đè dưới thân anh, hô hấp của cô cũng bắt đầu không thông, thậm chí có cảm giác không thở nổi.
Nhưng cảm giác không thở nổi này lại mang theo chút cảm giác vui sướng.
Trong phòng khách yên tĩnh, Dịch Tích cảm giác có một bàn tay đang tiến vào áo của cô vuốt ve. Bàn tay kia có chút run lên, mà cô cũng không hơn là bao, cơ thể cũng không chịu được sự khống chế mà run lên.
Mặc dù là vậy, nhưng trên mặt cô không biểu hiện ra điều đó, cô chậm rãi nhìn Từ Nam Nho, đôi mắt tựa như yêu tinh mê hoặc người khác, vừa nóng bỏng lại rõ ràng.
Nhưng cô lại không biết được đôi mắt này có bao nhiêu mê hoặc anh, anh cảm thấy ngực nặng nề, dục vọng trong người cuồn cuộn nổi lên.
"Dịch Tích...”
Quần áo dễ dàng bị vén lên, cảm giác lạnh lẽo xông tới, nhưng một giây sau lại bị đôi môi của anh lướt qua trở nên nóng bỏng. Dịch Tích thở hắt ra, tiếng đứt quãng vang lên liên tục.
Mềm mại làm lòng người ngứa ngáy.
Ting tong.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Dịch Tích “ưm” lên một tiếng: “Thầy à, có người nhấn chuông cửa”.
Vừa dứt lời, cô phát hiện Từ Nam Nho ở bên hông cái eo mảnh khảnh của cô hơi dùng sức, không biết là cắn hay ʍút̼, chỉ biết Dịch Tích cảm giác vừa tê vừa ngứa, cong chân lên đá vào anh.
“A... Đừng chọc em, ngứa quá... A…”
Từ Nam Nho không biết giở chứng gì, lại không chịu thả cô ra, Dịch Tích bị ngứa nên liên tục xin tha: “Em sai rồi em sai rồi…… A, thật sự có người tìm thầy".
Chuông cửa lại vang lên vài lần, có thể là vì không ai ra mở cửa, di động đặt ở trên bàn của Từ Nam Nho cũng vang lên.
“Đừng kêu”. Từ Nam Nho giọng nói khàn khàn, anh ngồi dậy từ từ, cuối cùng cũng tha cho cô.
Dịch Tích trừng mắt nhìn anh: “Thầy làm em ngứa thì bảo sao em không kêu".
"Em kêu thì tôi không nhịn được".
Dịch Tích chớp chớp mắt, không biết sao lại có chút không thể tưởng tượng: “Là như thế này?” Cô duỗi tay ôm cổ anh, cố ý ở bên tai anh “ưm” hai tiếng.
Ánh mắt Từ Nam Nho trầm xuống, nặng nề muốn đè cô xuống.
“Ây!” Lần này Dịch Tích nhanh chân, nhân lúc anh lơ là mà đẩy anh ra một bên, sau đó nhanh chóng rời khỏi sô pha. Cô đứng cạnh bàn trà, nhìn Từ Nam Nho lẩm bẩm: “Đã nói là có người tìm thầy, sao thầy không đi mở cửa, thầy à, làm như vậy là không được đâu”.
Từ Nam Nho: “…”
Chu Hưng Trạch và Ngô Loan Phong nhấn chuông cửa nửa ngày, lúc bọn họ sắp xoay người rời đi thì cửa mở ra.
“Cậu ở nhà à, tôi còn tưởng cậu đi vắng". Dứt lời, Chu Hưng Trạch muốn đi vào cửa.
Anh đưa tay ai chụp lấy bả vai anh ta: “Có chuyện gì".
Chu Hưng Trạch bị chặn lại ngoài cửa: “Hai hôm trước tôi nói muốn tìm cậu uống rượu, cậu nói có việc bận, sau đó tôi hẹn thứ Tư tuần này".
Chu Hưng Trạch nhìn thấy sắc mặt đen xì của anh liền nói: “Này, không phải cậu quên rồi chứ?"
Ngô Loan Phong xách theo túi đồ nhắm: “Đừng hỏi nữa, nhìn là biết quên rồi".
Chu Hưng Trạch: “Này con người cậu đúng là, nhường đường, tôi đi vào trong".
“Không nhường".
“Tại sao? Có uống rượu không?"
“Không uống".
“Mua nhiều đồ ăn lắm".
“Không ăn".
Chu Hưng Trạch và Ngô Loan Phong đưa mắt nhìn nhau.
Ngô Loan Phong: “Anh chọc cậu ta sao?"
Chu Hưng Trạch: “Cái rắm, anh chọc cậu ta đúng không?"
Ngô Loan Phong: “Tôi con mẹ nó không có!"
Hai người đồng thời nhìn Từ Nam Nho: “Thật là không ăn?"
Không để cho Từ Nam Nho đáp lời, hai người đã nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên phía sau anh: “Ăn chứ ăn chứ, thầy ấy còn chưa ăn cơm, vừa lúc có hai người ăn chung".
Dịch Tích đi từ phía sau anh ra ngoài: “Em còn có việc phải về công ty".
Từ Nam Nho xoay đầu nhìn cô: “Em muốn đi?"
Dịch Tích: “Vốn dĩ em qua đây để thăm Chiêu Tài bị bệnh, bây giờ nó khỏe như vậy thì em đương nhiên về công ty rồi, còn một đống chuyện đó".
Nói xong Dịch Tích đi ra thay giày, chào hai người đàn ông đang ngây ngốc sau đó đi ra khỏi cửa.
Chu Hưng Trạch và Ngô Loan Phong nhìn Dịch Tích đi vào trong thang máy rồi nói: “Khụ khụ, hay là chúng tôi đi vậy?"
Từ Nam Nho lạnh mặt: “Tới cũng tới rồi, vào đi".
Chu Hưng Trạch ngượng ngùng: “Vừa nãy, hai người làm gì trong nhà vậy?"
Ngô Loan Phong đập vào gáy của Chu Hưng Trạch: “Này còn phải hỏi, ngu ngốc".
Chu Hưng Trạch: “Phắc, bọn tôi tới thật không đúng lúc!"
Vừa dứt lời, nghe thấy Từ Nam Nho buồn bã nói: “Cậu cũng biết sao”.
"…"