Chương 2: Nguyễn trong Nguyễn điêu hoán tửu [1], Miên trong giấc ngủ
[ ] Điển tích Nguyễn điêu hoán tửu (Nguyên văn 阮貂换酒): Nguyễn Phù đời Tấn, tự Diêu Tập, ngày thường say mê uống rượu, khi đảm nhiệm chức thị lang ông thường lén đổi rượu kim điêu để uống, sau bị giám quan vạch tội nhưng được vua tha thứ, sau người ta dùng cụm từ “Nguyễn điêu hoán tửu” để chỉ sự thiên vị, ưu ái của vua dành cho bề tôi.
Thịt dê tối hôm đó ăn cũng chẳng ngon nữa, sau khi nguội mang theo một mùi vị tanh nồng, miếng thịt cũng dai. Nguyễn Miên chỉ ăn một xiên, chỗ còn lại bị Phương Như Thanh vứt đi hết.
“Nguội hết rồi đừng ăn nữa.” Phương Như Thanh vào phòng bếp bưng bát chè đậu xanh ra cho cô, “Uống xong thì đi tắm, xong nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.” Nguyễn Miên uống mấy ngụm là hết, xong về phòng lấy đồ ngủ đi tắm, lúc đi ra chạm mặt Triệu Thư Đường đang xuống dưới tầng đi WC.
Bàn tay đang lau tóc dừng lại một chút, lúc đang do dự không biết nên lên tiếng chào hỏi một câu hay không, Triệu Thư Đường mắt nhìn thẳng đi lướt qua, còn đóng cửa phòng vệ sinh “rầm” một tiếng vang dội.
Bước chân Nguyễn Miên dừng lại, phồng má thở hắt ra. Cô kéo khăn xuống cầm trên tay, nhẹ bước lên tầng.
Cứ từ từ vậy. Cô nghĩ.
Sáng hôm sau, Nguyễn Miên bàng hoàng thức dậy với suy nghĩ phải đi học thêm, chưa đến bảy giờ đã rời giường. Khi đang xuống dưới tầng rửa mặt, Phương Như Thanh đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp ló đầu ra thăm dò, “Sao dậy sớm thế con?”
“Con nhớ nhầm thời gian.” Nguyễn Miên vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi đến phòng bếp, “Có cần con giúp gì không ạ?”
“Thế con giúp mẹ lấy bát đũa ra đi, đợi lát nữa ăn sáng.”
“Dạ.” Nguyễn Miên cuộn ống tay áo lên, dọn bát đũa sạch sẽ ra dựa theo chỗ ngồi từng người. Ánh nắng ban mai chiếu xuống góc bàn.
Không lâu sau, Triệu Ứng Vĩ và Đoạn Anh từ bên ngoài về. Hai đứa con nhà họ Triệu còn chưa dậy. Triệu Ứng Vĩ đang định đi gọi, Đoạn Anh ngăn ông lại, “Sắp phải khai giảng rồi, giờ hiếm khi được ngủ, để chúng nó ngủ thêm lát nữa.”
Triệu Ứng Vĩ ngẫm thấy cũng đúng, lúc ngồi xuống nhìn thấy Nguyễn Miên, “Giờ Miên Miên đã học thêm xong, sau này buổi sáng cũng có thể ngủ nhiều hơn.”
Không đợi Nguyễn Miên lên tiếng, Phương Như Thanh từ phòng bếp đi ra, nói: “Hôm nay con bé nhớ nhầm thời gian nên mới dậy sớm vậy, nếu như trước kia, không đến giữa trưa là không dậy nổi.”
Triệu Ứng Vĩ cười, “Giờ học sinh phải chịu nhiều áp lực, lại vất vả, được nghỉ có thể ngủ thêm chút nào thì cứ ngủ.”
Khởi đầu bữa sáng trông có vẻ hài hòa, trên bàn cơm, Đoạn Anh cũng trò chuyện với Nguyễn Miên vài câu, trông khá là thân thiết.
Nhanh chóng ăn sáng xong, Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ còn phải đi làm. Nguyễn Miên chẳng có việc gì cho nên ra ngoài cùng họ để nhận biết đường.
Lúc đi ngang qua siêu thị nhà họ Lý, siêu thị đang bốc dỡ hàng, Nguyễn Miên chỉ thấy ông chủ trung niên tối hôm qua đang đứng bên cạnh chỉ huy, không nhìn thấy Lý Chấp và chàng trai tên Trần Ngật kia.
Đi đến đầu ngõ, Triệu Ứng Vĩ đứng bên đường vẫy xe, Phương Như Thanh đưa hai tờ tiền màu đỏ cho Nguyễn Miên, “Nếu trưa không muốn ở nhà thì ra ngoài chơi với bạn bè cũng được, tối về ăn cơm sau.”
Nguyễn Miên cảm giác mẹ mình đang lo lắng thái quá, nhưng vẫn nhận tiền cho bà yên tâm, “Vâng, khi nào ra ngoài sẽ nói với mẹ.”
“Chú ý an toàn.”
“Con biết rồi.”
Xe đi rồi, Nguyễn Miên cất tiền vào túi quần, ngẩng đầu nhìn những cây Ăng-ten xoay vòng vòng trên đỉnh đầu, xoay người đi về phía trước dọc theo các cửa hàng ven đường.
Cô mất cả buổi sáng để đi dạo khắp các ngõ ngách trong ngõ Bình Giang Tây, thực ra khu này không rộng nhưng có rất nhiều ngõ nhỏ.
Sắp đến mười một giờ, Nguyễn Miên đi vào phía Đông con ngõ, đi bộ đến trước cửa siêu thị nhà họ Lý một cách chuẩn xác. Ông chủ đang bấm máy tính trong quầy, thấy cô bước vào thì nở một nụ cười chất phác, “Cô gái nhỏ muốn mua gì?”
Nguyễn Miên tiến lên hai bước, “Mua ít đồ ăn vặt thôi ạ.”
Siêu thị không lớn, có bốn cái kệ để hàng hóa liền nhau, phía trong cùng còn có một cánh cửa thông với Tứ hợp tiểu viện [ ]. Lúc này rèm cửa đã được vén lên tường. Nguyễn Miên nhìn thấy một cái giếng ở giữa sân, cạnh miệng giếng có đặt một chậu sứ màu trắng hồng, bên cạnh là một góc giàn hoa.
[ ] Dạng nhỏ hơn Tứ hợp viện – nhà ở truyền thống của Trung Quốc, bố cục của nó gồm 1 sân và những ngôi nhà ở bốn phía xung quanh, bao lấy cái sân ở giữa.
Cô không nán lại bên trong quá lâu, dùng tiền Phương Như Thanh cho mua ít đồ ăn vặt và một quả dưa hấu, xách về hướng nhà họ Triệu.
Hai chị em Triệu Thư Đường và Triệu Thư Dương đã dậy rồi, đang xem TV trong phòng khách. Đoạn Anh thì đang nấu cơm trưa trong bếp. Thấy cô về, chỉ có Triệu Thư Dương từ trên sô pha đứng dậy xem.
Nguyễn Miên đặt đồ lên bàn, đứng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn thu hết can đảm đi vào bếp, “Bà có cần cháu giúp gì không ạ?”
Đoạn Anh không ngẩng đầu lên, “Không cần.”
Nguyễn Miên khẽ nhéo ngón tay, bất chợt không biết nên nói gì.
Đoạn Anh đặt dao xuống, tay lau vài cái lên tạp dề, “Trong bếp toàn mùi khói dầu, cháu lên phòng khách xem TV với bọn Thư Đường đi, lát nữa là cơm chín.”
“Dạ.” Nguyễn Miên nhẹ nhàng thở ra.
Ăn cơm xong, Nguyễn Miên đặt đống đồ ăn vặt vừa mua xuống bàn trong phòng khách rồi xách dưa hấu vào bếp.
Triệu Thư Đường có ghé vào một lần, cậu ta khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén, “Cậu không cần phải làm trò để lấy lòng người khác làm gì, dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận mẹ con cậu.”
Nguyễn Miên liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Chắc Triệu Thư Đường cũng nghĩ chuyện này thật là vô vị, quay người đi ra. Một lúc sau, Triệu Thư Dương không biết từ đâu chui ra, Nguyễn Miên cắt một miếng dưa hấu đưa cho thằng bé, “Ăn đi.”
Thằng bé nhận lấy miếng dưa hấu rồi chạy ra ngoài chơi.
Nguyễn Miên cất dưa hấu đã được cắt xong vào tủ lạnh, rửa tay rồi trở về phòng ngủ trên tầng. Chiếc quạt cũ kĩ thổi vào đuôi giường.
Cô nhắm mắt lại nằm vắt ngang trên giường. Trong cơn gió lành lạnh, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến chàng trai tên Trần Ngật kia, nhớ đến đôi mắt đen nhánh của anh.
Như đang nửa tỉnh nửa mê, lại vô cùng rõ ràng.
Cả tuần sau, Nguyễn Miên luôn ra ngoài lúc chạng vạng, tùy tiện đi dọc theo con ngõ nhỏ. Có lúc sẽ đi ngang qua siêu thị nhà họ Lý, cũng có lúc đi ngang qua quán net nọ, quen biết Lý Chấp, làm quen với bạn của anh ta, nhưng không hề gặp lại chàng trai tên Trần Ngật kia lần nào.
***
Hôm trường Trung học số Tám khai giảng, vì là cuối tháng cho nên Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ không đi được, chỉ có thể giao Nguyễn Miên cho người học chung một lớp với cô là Triệu Thư Đường.
Trên đường đi học, Triệu Thư Đường không hề che giấu thái độ của bản thân, “Cậu là do ba tôi dùng tiền để được vào lớp tôi, ngoại trừ thầy Chu, tôi không muốn những người khác trong lớp biết quan hệ của chúng ta, cũng phiền cậu duy trì khoảng cách với tôi lúc ở trường.”
Lớp 11 của Trung học số Tám khóa này có tổng cộng 34 lớp. Hết 22 lớp đầu là lớp khoa học tự nhiên, trong đó lớp 11- và 11- là lớp chuyên tự nhiên [ ]. Còn lại từ lớp 23 đến 32 là lớp khoa học xã hội. Hai lớp cuối cùng lần lượt là lớp năng khiếu và văn nghệ.
[ ] Lớp chuyên tự nhiên (nguyên văn là 理科实验班): lớp thực nghiệm ban tự nhiên, vì lớp này luôn tuyển chọn những người có thành tích xuất sắc nhất bên tự nhiên.
Mặc dù thành tích của Nguyễn Miên không tồi nhưng nếu chuyển đến Trung học số Tám cũng chỉ có thể đến lớp bình thường. Có điều Triệu Ứng Vĩ có người quen trong trường nên dùng tiền xin cho cô vào lớp Triệu Thư Đường – lớp chuyên tự nhiên.
Việc chuyển đến lớp chuyên này trước đó Nguyễn Miên không hề hay biết, lúc biết chuyện thì mọi chuyện xong cả rồi, cô không muốn gây thêm rắc rối cho Triệu Ứng Vĩ nữa.
Giờ Triệu Thư Đường nói như vậy, cô cũng chẳng phản ứng nhiều, “Ừ, tôi biết rồi.”
Tòa nhà của khối 11 nằm ở một khu riêng, bốn tầng trên là ban tự nhiên, hai tầng dưới là ban xã hội. Nguyễn Miên nói với Triệu Thư Đường đến trường thì dẫn cô tới văn phòng chủ nhiệm lớp Chu Hải rồi cứ về lớp trước.
“Nguyễn Miên đúng không nhỉ, thầy xem qua thành tích của em rồi, rất giỏi.” Đầu tiên Chu Hải bảo cô vào văn phòng ngồi một lúc, “Giờ mấy bạn học lớp ta vẫn chưa đến đủ, thầy sẽ dẫn em vào lớp sau.”
“Vâng ạ, cảm ơn thầy Chu.” Nguyễn Miên đeo cặp sách trên vai ngồi bên cạnh bàn, mắt to mắt nhỏ nhìn thầy chủ nhiệm trông không được trẻ cho lắm này.
Chu Hải xoa xoa bàn tay, lấy tư liệu về cô từ trên bàn ra, “Thầy thấy trước đây em từng tham gia khá nhiều cuộc thi Sinh học đúng không nhỉ, em có hứng thú với những cuộc thi này sao?”
Nguyễn Miên không dám nói đa số cuộc thi này đều do giáo viên cứng rắn ép đi thi, đáp với vẻ thỏa hiệp: “Chỉ là khá có hứng thú với Sinh học thôi ạ.”
Chu Hải gật gù, “Thật khéo, thầy chính là giáo viên môn Sinh học của các em trong học kỳ này.”
Không trò chuyện được bao lâu, chuông vào học đã vang lên, cả trường lập tức thể hiện ra dáng vẻ đây chính là trường trọng điểm có chất lượng giảng dạy tốt. Nguyễn Miên đi theo Chu Hải qua từng lớp học, hầu hết đều yên tĩnh, rất ít khi xuất hiện tiếng cười đùa hay tiếng ồn ào.
Lớp 11- của Triệu Thư Đường nằm ở góc hành lang trên tầng ba. Chu Hải đẩy cửa bước vào. Trong lớp có một số người là học sinh cũ của Chu Hải, thấy thầy bước vào thì nghịch ngợm huýt sáo, “Lão Chu, lâu rồi không gặp thầy.”
Chu Hải cười đôn hậu, bảo Nguyễn Miên đứng bên cạnh mình, “Học kỳ mới, cũng có nghĩa là khoảng cách đến kỳ thi đại học đã gần thêm một bước. Lớp chúng ta bây giờ có một số bạn từng được thầy dạy, có một số bạn chỉ mới nghe đến tên của thầy, cũng có vài người có lẽ tên thầy là gì cũng không biết. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là… từ giờ trở đi, chúng ta chính là một tập thể mới. Đây, đầu tiên thầy xin tự giới thiệu, thầy tên là Chu Hải, Chu trong Chu Công, Hải trong biển rộng, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Sinh học của lớp chúng ta trong học kỳ này, mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Dưới lớp vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt liệt, trong đó xen lẫn vài tiếng huýt sáo.
Chu Hải đưa tay lên ra hiệu mọi người yên lặng rồi vỗ vỗ bả vai Nguyễn Miên, ý bảo cô tiến lên một bước, “Đây chính là học sinh mới chuyển đến của lớp chúng ta trong học kỳ này, mọi người cùng chào đón nhé.”
Bên dưới lại vỗ tay, chờ đến khi dừng lại, Chu Hải bảo Nguyễn Miên tự giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Miên, Nguyễn trong Nguyễn điêu hoán tửu, Miên trong giấc ngủ.” Lúc Nguyễn Miên dừng lại suy nghĩ xem nên nói gì thêm, chàng trai huýt sáo lúc nãy đột nhiên vỗ tay làm gương. Tiếng vỗ tay cắt ngang mạch suy nghĩ của Nguyễn Miên, cũng giải cứu cô khỏi tình trạng khó khăn.
Chu Hải bảo cô đi xuống tìm một chỗ trống mà ngồi. Ở lớp chuyên, vị trí càng xa bục giảng càng không được yêu thích. Trong lớp đa số đã có người ngồi, chỉ còn lại hàng cuối của tổ một là còn chỗ trống, Nguyễn Miên chọn chỗ ngồi gần hành lang.
Có cô mở màn tự giới thiệu, Chu Hải lại bảo các bạn khác trong lớp bắt đầu tự giới thiệu theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Đến khi mọi người trong lớp giới thiệu xong, Nguyễn Miên chỉ nhớ được vài cái tên của một số người đặc biệt, ví dụ như cậu bạn huýt sáo kia, tên là Giang Nhượng.
Ngày khai giảng đầu tiên, lớp thường không có việc gì cả, nhưng lớp chuyên thì khác, buổi chiều đã sắp xếp một cuộc thi khảo sát, chỉ thi tổ hợp tự nhiên.
Nguyễn Miên vừa nghe thấy không cần phải thi tiếng Anh và Văn thì thở phào nhẹ nhõm. Cô học lệch vô cùng nghiêm trọng, lần nào thi Toán và các môn tự nhiên điểm gần như tuyệt đối nhưng điểm Văn và tiếng Anh lúc nào cũng chơi vơi ở ranh giới gần đạt chuẩn, thật khiến người ta đau đầu.
Buổi chiều thi xong, thành tích sẽ được dán sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối thứ hai. Tổng điểm ba môn của Nguyễn Miên đứng thứ năm trong lớp.
Giang Nhượng xem điểm xong quay về, cố tình đi đến trước bàn cô, “Giỏi ghê nha bạn mới, môn Sinh khó vậy mà cậu cũng được điểm tuyệt đối, trâu thật.”
Nguyễn Miên lật sách, “Đến lúc thi toàn bộ sáu môn cậu sẽ không cho là như thế nữa đâu.”
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Cô ngẩng đầu mỉm cười.
Tiếng chuông vào tiết tự học thứ ba nhanh chóng vang lên. Chu Hải cầm bài kiểm tr.a sinh học vừa rồi, phát cho mọi người dựa theo điểm từ cao xuống thấp.
Nguyễn Miên là người đầu tiên, lúc đi lên nhận bài kiểm tr.a nhận được không ít lời khen. Chu Hải thì trực tiếp giao chức cán sự môn Sinh học cho cô luôn, “Tiếp tục cố gắng nhé.”
“Cảm ơn thầy Chu.” Lúc cầm bài kiểm tr.a xuống, Nguyễn Miên nhìn Triệu Thư Đường ngồi bàn thứ ba tổ giữa. Hai người liếc nhìn nhau rồi tự rời tầm mắt.
Tiết tấu ở lớp chuyên vừa nhanh vừa gấp gáp, kết thúc một tiết tự học là một bài kiểm tra. Sau khi tan học, Nguyễn Miên cầm cặp sách đi xuống tầng từ cửa sau.
Lúc đi đến đầu ngõ gần nhà họ Triệu thì đứng đợi Triệu Thư Đường đang khoan thai đến muộn. Hai người cùng về nhà, giả vờ cùng nhau đi học về.
Về đến nhà, Phương Như Thanh hỏi chuyện trên lớp hôm nay, cô lựa lời mà nói, nói xong thì đề nghị: “Mẹ, mẹ nói một tiếng với chú Triệu là sau này không cần phiền Triệu Thư Đường chờ con đi học nữa đâu. Cậu ta có tự do của mình, con cũng có chuyện cần làm, như thế rắc rối lắm ạ.”
“Cũng đúng.” Phương Như Thanh lưỡng lự hỏi: “Hôm nay Thư Đường ở trường…”
Nguyễn Miên đáp: “Bọn con tốt lắm ạ, mẹ không cần phải lo, không có tranh chấp gì cả, Triệu Thư Đường không phải người thích gây sự vô cớ.”
Phương Như Thanh thả lỏng hàng lông mày đang nhíu lại, nhẹ giọng cười: “Vậy thì mẹ yên tâm rồi, con đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Hôm sau, quả nhiên Triệu Thư Đường không đợi Nguyễn Miên mà đi thẳng đến trường. Sáng sớm vừa ra khỏi nhà, Nguyễn Miên vui vẻ thoải mái, rửa mặt xong, ra khỏi nhà mua bữa sáng ở đầu ngõ, vừa ăn vừa đi học.
Cô rời nhà khá muộn, suýt nữa thì giẫm lên tiếng chuông báo vào tiết tự học buổi sáng để vào lớp. Lúc ngồi vào chỗ cô mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh mình có một chiếc cặp sách màu đen.
Chắc là của bạn cùng bàn mới. Nguyễn Miên không để ý lắm, lấy cuốn sách sinh học trong cặp ra đặt lên bàn, thuận tiện đọc trước bài tiếp theo.
Tiếng chuông thứ hai vào tiết tự học buổi sáng vang lên, bên ngoài hàng lang ở cửa sau vang lên những tiếng bước chân dồn dập, mấy bạn học nam lần lượt đi vào.
Có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Nguyễn Miên. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô chính là đôi chân dài thẳng tắp, gầm bàn không đủ để đặt chân nên anh duỗi thẳng chân về phía trước.
Nguyễn Miên vô tình nhìn thấy khuỷu tay chàng trai. Cô thấy bên trên có một vết sẹo hơi giống hình trăng lưỡi liềm, tầm mắt theo cánh tay nhìn lên trên.
Lướt qua bờ vai chính trực và khuôn cằm góc cạnh, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của người kia…
Nguyễn Miên ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt chàng trai hơi kém, đáy mắt lưu lại dấu vết của việc thức khuya quá độ, lông mi không dài lắm nhưng rất dày, lúc rủ xuống trông đẹp như lông chim vậy.
Trần Ngật bỏ cặp sách xuống, giương mắt đối diện với ánh mắt chăm chú của cô gái, thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Giọng chàng trai vẫn sạch sẽ và biếng nhác như cũ, mang theo vài phần tùy hứng, lọt thẳng vào tai Nguyễn Miên, trong lúc vô tình khiến tim cô loạn nhịp một trận.
Nguyễn Miên như chịu bất ngờ cực lớn, sau khi lấy lại tinh thần thì chợt căng thẳng một lúc, trang sách giáo khoa bên cạnh bị cô cuộn lại trong vô thức tạo ra rất nhiều nếp uốn.
Hiển nhiên Trần Ngật không còn nhớ Nguyễn Miên là ai, đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, lại nhấn giọng “Hửm” một cái, âm cuối kéo dài.
Tim Nguyễn Miên đập loạn, lúc lên đến đỉnh điểm chợt tụt dốc không phanh. Cô buông bàn tay đang nắm chặt ra, lắc đầu đáp: “Không có gì.”
Có lẽ gặp nhiều chuyện tương tự vậy rồi, Trần Ngật cũng không để ý lắm, kê vài quyển sách dưới tay làm gối rồi ngủ thẳng luôn.
Anh phóng khoáng, tùy ý là thế, Nguyễn Miên bên cạnh thì như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Những ký hiệu sinh học quen thuộc trước mặt giờ lại giống như sách trời vậy, một dấu chấm câu cô cũng không học vào nổi.
Cây dành dành ngoài cửa sổ đã qua thời kỳ nở hoa, chỉ sót lại mùi hương thoang thoảng theo gió bay vào phòng học. Nguyễn Miên cúi đầu, trong tiếng đọc sách ồn ào hỗn loạn, chợt nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Trần Ngật.
Đối với Nguyễn Miên, tiết tự học buổi sáng hôm đó dài đằng đẵng, mà lại vô cùng khó quên. Đó là niềm vui trùng phùng của riêng mình cô.
Cũng giống như cơn gió mát lành cuối hạ, mãi mà không thể nguôi ngoai.