- Chương 1: Nhĩ Đông Trần [1], Ngật trong Tháp Phật sừng sững hái được sao [2]
- Chương 2: Nguyễn trong Nguyễn điêu hoán tửu [1], Miên trong giấc ngủ
- Chương 3: 31/08/2008? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Chương 4: Cô ấy là bạn cùng bàn của em
- Chương 5: “Trông cậu căng thẳng thế, sợ tôi à?”
- Chương 6: Ho đến nỗi mặt mũi đỏ bừng
- Chương 7: Nói một câu tôi cũng đâu có ăn thịt cậu
- Chương 8: Chàng trai cất giấu trong lòng ấy
- Chương 9: Tại sao lại khóc?
- Chương 10: Khoảng cách mấy trăm mét, lại vẽ nên vui buồn của hai thế giới
- Chương 11: “Tấm ảnh” đầu tiên của cô và Trần Ngật
- Chương 12: Hết thảy sự điên cuồng nơi đây đều chẳng liên quan gì đến anh
- Chương 13: Cô là người hèn nhát đến nỗi dũng khí để tiến thêm nửa bước cũng không có
- Chương 14: Năm mới vui vẻ
- Chương 15-1: Chỉ cần liếc mắt một cái đã thích đến nỗi khắc vào trong tim
- Chương 15-2: Chỉ cần liếc mắt một cái đã thích đến nỗi khắc vào trong tim (2)
- Chương 16: Nguyện hằng năm vẫn mong gặp người*
- Chương 17: Khiến Nguyễn Miên nhớ mãi không quên
- Chương 18: Hai cái bóng như vô tình môi chạm môi
- Chương 19: Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một khoảnh khắc
- Chương 20: Không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc
- Chương 21: Người thích trước sẽ luôn là người thua cuộc
- Chương 22: Nguyễn Miên rơi vào tình cảnh rối rắm, đong đưa qua lại trên cán cân mang tên Trần Ngật
- Chương 23: Mang tinh thần thiếu niên hăng hái
- Chương 24: Cậu ấy tốt hay không không liên quan gì đến người khác
- Chương 25: Mỗi người có một con đường riêng phải đi
- Chương 26-1: Chúc cậu lên đường bình an, tiền đ? Như gấm (1)
- Chương 26-2: Chúc cậu lên đường bình an, tiền đ? Như gấm (2)
- Chương 27: Nguyễn Miên chợt nhớ đến Trần Ngật
- Chương 28: Ngày 04 tháng 03, Trần Ngật trở về Bình Thành
- Chương 29: Khắc cốt ghi tâm như lần đầu họ gặp gỡ
- Chương 30: Nguyễn Miên như nhìn thấy anh hồi trung học
- Chương 31: Có lẽ chính là bỏ lỡ cả đời
- Chương 32: Bỗng liên tưởng đến chàng trai trong trí nhớ
- Chương 33: Gửi bác sĩ Nguyễn Miên của bệnh viện Hiệp Hòa
- Chương 34: Đúng là chẳng có xíu lương tâm nào
- Chương 35: Anh cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó
- Chương 36: Nguyễn Miên đã lưu tấm ảnh kia lại
- Chương 37: Cả hai người đều lập tức rút tay về
- Chương 38: Thậm chí cả ý cười mãi không tan trong mắt cô
- Chương 39: Nếu người đó không phải là Nguyễn Miên
- Chương 40: Like một cái có qua có lại
- Chương 41: Sự rung động chẳng thể giấu nổi
- Chương 42: Cứ tạm thời để ở chỗ cậu đi
- Chương 43: Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh và Nguyễn Miên
- Chương 44: Còn hy vọng năm nào anh cũng vạn sự như ý
- Chương 45: Có phải trước đây cô ấy từng thích em không?
- Chương 46: Anh thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều
- Chương 47: Em có muốn cân nhắc đối tượng xem mắt như anh không?
- Chương 48: Hình như cô còn thích anh hơn cả năm ấy
- Chương 49: Nếu không anh sẽ muốn hôn em mất
- Chương 50: Anh nguyện dùng quãng đời còn lại để bù đắp
- Chương 51: Chúng ta đi hẹn hò
- Chương 52: Khác với kiểu chuồn chuồn lướt nước như lần trước
- Chương 53: Muốn gặp bạn gái còn phải hẹn trước sao?
- Chương 54: Anh vào phòng ngủ đi
- Chương 55: Dù sao thứ cần ao ước giờ đã có được rồi
- Chương 56: Sinh nhật vui vẻ, bạn học Trần Ngật
- Chương 57: Con cũng không nỡ cãi nhau với cô ấy
- Chương 58: Đó là thứ Nguyễn Miên năm 16, 17 tuổi khao khát nhất
- Chương 59: Làm phiền bác sĩ Nguyễn cân nhắc một chút
- Chương 60: Hôn một cái sẽ hết đau
- Chương 61: Nhéo em rất mềm
- Chương 62: Em rất thích anh
- Chương 63: Em chỉ lo bà không hài lòng với anh thôi
- Chương 64: Em sẽ nhớ anh lắm
- Chương 65: Em hy vọng một năm này, anh sẽ luôn bình an
- Chương 66: Trần Ngật một đời bình an, sống lâu trăm tuổi
- Chương 67: Không có người như anh
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70: Ngoại truyện 3: Anh yêu em
Văn án:
Cuối năm 2010, trước khi ra nước ngoài Trần Ngật nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ —
“Yêu thầm thật khổ, tựa như gió mùa hạ, nghe thì có vẻ thích, nhưng mang đến toàn là gió nóng. Vì thế mùa hè đi qua, tôi cũng không thích cậu nữa.”
“Trần Ngật, chúc cậu lên đường bình an, tiền đồ như gấm.”
Khi ấy, Trần Ngật 17 tuổi, sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, đẹp trai ngang tàn, là nhân vật phong vân của trường Trung học số Tám, ở trường được vô số bạn nữ theo đuổi.
Đối với tin nhắn này, anh chưa từng để tâm, chỉ coi như tin rác rồi tiện tay xoá đi.
Mãi đến thật lâu về sau, Trần Ngật nhìn thấy tin nhắn này một lần nữa trong điện thoại cũ của vợ chưa cưới của mình.
Anh mới nhận ra rằng, tin nhắn rác lúc trước mình tiện tay xoá bỏ ấy, đối với Nguyễn Miên năm 17 tuổi, chính là dấu chấm hết của một thời thanh xuân.
“Không có người như anh / Một câu có thể mang đến / Thiên đường hay địa ngục.”
Cuối năm 2010, trước khi ra nước ngoài Trần Ngật nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ —
“Yêu thầm thật khổ, tựa như gió mùa hạ, nghe thì có vẻ thích, nhưng mang đến toàn là gió nóng. Vì thế mùa hè đi qua, tôi cũng không thích cậu nữa.”
“Trần Ngật, chúc cậu lên đường bình an, tiền đồ như gấm.”
Khi ấy, Trần Ngật 17 tuổi, sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, đẹp trai ngang tàn, là nhân vật phong vân của trường Trung học số Tám, ở trường được vô số bạn nữ theo đuổi.
Đối với tin nhắn này, anh chưa từng để tâm, chỉ coi như tin rác rồi tiện tay xoá đi.
Mãi đến thật lâu về sau, Trần Ngật nhìn thấy tin nhắn này một lần nữa trong điện thoại cũ của vợ chưa cưới của mình.
Anh mới nhận ra rằng, tin nhắn rác lúc trước mình tiện tay xoá bỏ ấy, đối với Nguyễn Miên năm 17 tuổi, chính là dấu chấm hết của một thời thanh xuân.
“Không có người như anh / Một câu có thể mang đến / Thiên đường hay địa ngục.”