Chương 40
Đồng hồ sinh học Lâm Hi rất đúng giờ, buổi sáng 7 giờ rưỡi rời giường luyện yoga thuận tiện chuẩn bị bữa sáng.
“Sớm.”
“Sớm.” Lâm Hi đem bữa sáng để trên bàn cơm nói, “Hôm nay đi công viên trò chơi không?”
Lâm Hạo Dương nhét bánh mì vào miệng, nghe vậy trố mắt nhìn Lâm Hi, nhìn ước chừng một phút, đột nhiên thanh tỉnh nuốt bánh mì xuống, “Em muốn đi? Em đồng ý đi?”
“Đi.” Lâm Hi nghiêng đầu về một bên cười nói “Thay quần áo, đi.”
Ngày hôm qua Lâm Hạo Dương nói hắn từ sau khi Lâm Dương Hi đi lạc không còn có đi qua công viên trò chơi. Khi đó Lâm Hạo Dương 6 tuổi, Lâm Dương Hi ba tuổi.
Lâm Hạo Dương xoay người bước đi hướng phòng dành cho khách, “Anh thay quần áo rất nhanh.”
Lâm Hi về phòng chọn một bộ quần yếm phối với áo thun trắng, ra cửa đi giày thể thao, đảo mắt nhìn Lâm Hạo Dương một bộ âu phục đang đeo cà vạt.
Lâm Hi mang theo dây giày trong lúc nhất thời không biết có phải mình đi nhầm vào studio hay không.
“Tuy rằng hôm nay trời không nóng, nhưng một bộ âu phục có điểm nóng đi?” Bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời đầy mây, độ ấm là 22 độ.
Lâm Hạo Dương áo khoác âu phục cởi ra, chỉ mặc áo ghi-lê, cũng tháo nốt cà vạt.
“Như vậy?”
Giống tiên sinh phục vụ nhà hàng.
Lâm Hi buộc lại dây giày, cô cùng Lâm Hạo Dương đền bù không phải một thời thơ ấu, thơ ấu Lâm Hạo Dương đại khái chính là mặc âu phục, đi giày da màu bóng lưỡng.
“Anh mặc đồ không soái sao?” Lâm Hạo Dương nhìn gương chỉnh tóc, “Anh trai của em đã từng là sát thủ thiếu nữ, nam thần vườn trường.”
Anh thật là sát thủ.
Lâm Hi mặt vô biểu cảm đem túi nhỏ hiệu Chanel nghiêng người vượt qua, cầm lấy chìa khóa xe, “Anh thật mặc như vậy ra cửa?”
Lâm Hạo Dương vẫn mặc bộ âu phục mang theo áo vest, cho rằng có áo vest mới là bộ âu phục chính tông nói, “Em thật sự không mặc váy công chúa?” Hắn hạ giọng, dùng tính từ gợi cảm thanh âm ôn nhu nói, “Công chúa, tôi có thể làm kỵ sĩ cho em một ngày.”
Tạm biệt.
Lâm Hi xoay người mở cửa rời đi.
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy, Lâm Hạo Dương còn soi gương ở thang máy, không vừa lòng lắm với kiểu tóc hôm nay.
Lâm Hạo Dương giá trị nhan sắc rất cao, mặc trang phục chính thống vẫn có thể giao tiếp. Đáng tiếc, buổi sáng hắn không gội đầu, kiểu tóc cũng không đẹp, “Anh như vậy có phải so với Tưởng Lâm Dữ soái hơn hay không?”
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Lâm Hi ngẩng đầu nhìn thấy đồng dạng một bộ âu phục trên người Tưởng Lâm Dữ.
Lâm Hi: “!!!!”
Tưởng Lâm Dữ tới chính diện PK.
Lâm Hi muốn lập tức ra khỏi thang máy về nhà, nơi nào cũng không đi.
Mời Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương tại chỗ kết hôn.
“Cmn!” Lâm Hạo Dương kinh ngạc nói, “Tưởng cẩu, anh mặc như vậy có ngụ ý gì? Anh muốn đi tham dự hôn lễ sao?”
Tưởng Lâm Dữ tiếng nói lạnh nhạt, thanh âm gãi đúng chỗ ngứa: “Xuống lầu, vứt rác.”
Lâm Hạo Dương từ từ nhìn Tưởng Lâm Dữ, “Anh mặc như vậy xuống lầu vứt rác?”
Tưởng Lâm Dữ nhìn qua Lâm Hi, đi vào thang máy, “Sinh hoạt cuộc sống phải có cảm giác nghi thức.”
Tưởng Lâm Dữ mặc âu phục màu lam phối hợp sơ mi trắng, nút áo âu phục không có cài, cũng không đeo cà vạt. So sánh với Lâm Hạo Dương đúng quy củ, hắn nhiều hơn vài phần lười biếng. Dung mạo tuấn mỹ, bởi vì mang mắt kính có vẻ phá lệ nhã nhặn bại hoại.
Hắn vào cửa thang máy liền tự động đứng phía sau Lâm Hi.
Lâm Hi bước lên phía trước một bước, cùng Tưởng Lâm Dữ kéo ra khoảng cách. Trong chuyện giả vờ thất bại này, Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn rất thành công.
Tối hôm qua Tưởng Lâm Dữ nói nhận quà tặng kia, bọn họ đều sẽ một lần nữa bắt đầu, nếu không có quan hệ. Lại đi theo làm gì? Tối hôm qua hắn đưa quà tặng là có ý tứ gì?
“Tưởng Lâm Dữ, rác của anh đâu?” Lâm Hạo Dương càng nhìn Tưởng Lâm Dữ càng thấy không bình thường, buổi sáng hắn cũng không có lộ ra bất luận tin tức gì muốn ra ngoài, đây là trùng hợp?
Tưởng Lâm Dữ lại nhìn Lâm Hi bên kia dịch chuyển vài phần, ngữ khí nhàn nhạt, “Đang nói chuyện.”
Lâm Hạo Dương: “……”
Lâm Hạo Dương: “Tôi là cha anh.”
Thang máy dừng ở tầng hầm, Lâm Hạo Dương lấy chìa khóa xe của Lâm Hi đi lái xe. Có một chút khoảng cách giữa vị trí đỗ xe với cửa thang máy, Lâm Hạo Dương nói Lâm Hi chờ ở chỗ này, hắn lập tức lại đây đón, lối ra vừa lúc ở bên này.
“Hôm nay em mặc đồ rất đẹp.”
Tưởng Lâm Dữ nói lần thứ nhất, Lâm Hi không nghe rõ, cô quay đầu lại nhìn.
Bãi đỗ xe tầng hầm yên tĩnh, Tưởng Lâm Dữ chỉnh lại áo vest, một tay bỏ trong túi chân mở rộng đứng thẳng.
“Tôi cũng chưa có đi công viên trò chơi.” Tưởng Lâm Dữ đứng thẳng nhìn Lâm Hi, ngón tay ở trong túi vuốt ve một chút. Mắt đen chìm xuống, hầu kết lăn lộn, tiếng nói trầm khàn, “Để ý mang theo tôi không?”
“Để ý.” Lâm Hi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Tưởng Lâm Dữ tiến lên phía trước một bước, Lâm Hi trong phút chốc lui về phía sau, mắt to chớp hạ, “Anh làm gì?”
Lâm Hi hôm nay mặc đồ đặc biệt đáng yêu, quần yếm rộng thùng thình nhìn cô so với tuổi thực tế nhỏ hơn rất nhiều, Lâm Hi 22 tuổi làm thư kí của hắn. Cô một mực ăn mặc theo hướng chín chắn, mang giày cao gót tùy thời đấu tranh anh dũng. Hôm nay cô không có đi giày cao gót, so với ngày thường thấp hơn một chút, tóc dài xõa trên vai, mắt to đáng yêu đốn tim Tưởng Lâm Dữ.
Lâm Hi mềm mại như vậy, cũng rất sinh động.
“Em hôm nay mặc đồ rất đẹp.” Tưởng Lâm Dữ nói câu này phá lệ gian nan, hắn nói xong liền che miệng ho khan một tiếng, duy trì mặt vô biểu cảm, chuyên chú nhìn Lâm Hi, “Cực kỳ.”
“Buồn nôn.” Lâm Hi bên tai có một chút nóng, nhưng cô sẽ không ở trước mặt Tưởng Lâm Dữ biểu hiện ra ngoài.
Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, trầm mặc một lát mới giương mắt, lúc này là trưng cầu, “Thật sự rất buồn nôn?”
Lâm Hi không nói chuyện, Tưởng Lâm Dữ nâng chân lên, ngay sau đó lại đặt xuống. Trước kia hắn dỗ Lâm Hi vui vẻ, trình độ lớn nhất chính là tới gần cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Hắn nâng lên góc cằm lạnh lùng, mắt đen thâm trầm, nghiêm túc nói, “Em thật sự rất đẹp.”
“Hạng mục L xảy ra vấn đề?” Lâm Hi đột nhiên dời đi đề tài.
Tưởng Lâm Dữ quay đầu nhìn phía bên kia, nhìn trong chốc lát mới quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hi, “Vấn đề nhỏ, không có việc gì.”
Hắn tạm dừng, nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Em quan tâm tôi?”
“Tôi chủ yếu là quan tâm những hành động đợt này của anh, là vì mục đích gì.” Lâm Hi nhấp môi dưới, khẽ nâng cằm, tiếng nói thong thả từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Anh là muốn nhà tôi rót vốn, hay là muốn theo đuổi tôi, liên hôn với tôi?”
Không khí có vài phần yên tĩnh, Lâm Hi ở trong lòng đếm giây, đếm tới giây thứ mười, Tưởng Lâm Dữ bỗng nhiên xoay người đi nhanh. Đi đến cửa thang máy, hắn lại quay đầu lại bình tĩnh khắc chế đẩy mắt kính trên mũi, hầu kết lăn lộn mu bàn tay nổi lên gân xanh rất rõ ràng, hắn rất tức giận, “Em không có tự tin đến như vậy? Em cảm thấy chính mình không có mị lực như vậy? Em so ra kém những số tiền kia?”
“Em không cần nghi ngờ dụng tâm của tôi.” Tưởng Lâm Dữ lại đi về phía Lâm Hi, chân dài của hắn nện bước lớn. Ánh mắt âm trầm, đi đến trước mặt Lâm Hi hắn mới dừng lại, cảm xúc cuồn cuộn nháy mắt chìm vào đáy biển, đôi mắt hắn phiếm hồng, “Tôi chỉ là —— thích em.”
Bọn họ đồng thời yên tĩnh.
Lâm Hi lông mi động, tạm dừng vài giây, từ trong túi lấy ra hộp màu lam để trên mặt đất, “Thứ này tôi không nhận.”
Tưởng Lâm Dữ buộc chính mình dừng tại chỗ, hắn nhìn Lâm Hi, hầu kết lăn lộn.
“Mặt khác, anh cũng không cần lại đi theo tôi. Tôi không hy vọng lấy phương thức này cùng anh thành lập quan hệ, tôi không biết anh có thể nghe hiểu hay không.” Lâm Hi nắm chặt dây túi xách, từng chút từng chút một buông ra, gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Lâm Dữ, “Nghe không hiểu, quên đi, cái gì tôi cũng chưa nói.”
“Cảm ơn bữa sáng của anh.”
Lâm Hạo Dương lái xe qua, đèn xe chợt lóe đi qua, ngay sau đó lại tối sầm xuống, xe vững vàng dừng ở phía sau Lâm Hi.
Tưởng Lâm Dữ lùi về sau một bước, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn Lâm Hi.
Lâm Hi xoay người lên xe.
Lâm Hạo Dương lái xe đi, mắt nhìn về phía sau, “Tưởng cẩu không đi?”
Tưởng Lâm Dữ mặc đẹp như vậy, còn không phải là vì theo chân bọn họ ra ngoài?
“Hắn xuống dưới vứt rác.” Lâm Hi thắt đai an toàn, dựa vào chỗ ngồi.
“Anh nhìn hắn là muốn đem chính mình vứt vào thùng rác.” Lâm Hạo Dương lái xe ra khỏi tiểu khu, bên ngoài trời nhiều mây, thời gian này nội thành mọi nơi đều kẹt xe, một đoạn đường đi đến nửa giờ.
“Ngày hôm qua anh biết không nên để cho Tưởng Lâm Dữ tới nhà em, nhưng anh cảm thấy hai người không đi đến một bước kia, nếu có thể cho nhau một cơ hội.”
Lâm Hi nhìn Lâm Hạo Dương liếc mắt một cái.
“Nếu em thật sự không có cảm giác gì, coi như cái gì anh cũng chưa nói.”
Lâm Hi chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn trong chốc lát nói, “Anh đã từng thích người khác rồi sao?”
Lâm Hạo Dương tạm dừng hồi lâu, gật đầu, “Ừm.”
“Bạn gái cũ?”
“Không tính là bạn gái cũ, bọn anh chưa từng ở chung một chỗ .” Lâm Hạo Dương nhún vai, “Anh tỏ tình cô ấy từ chối, về sau anh về nước, cô ấy ở lại nước Mỹ.”
“Bọn anh còn liên lạc không?”
Lâm Hạo Dương lắc đầu, “Không cần nói chuyện này, không thú vị, tìm chuyện có chút vui vẻ.”
“Cái gì?”
“Anh cùng em tâm sự biệt danh Tưởng Lâm Dữ vì cái gì gọi là Tưởng cẩu.” Lâm Hạo Dương cười một tiếng nói, “Khẳng định hắn không bao giờ nói với em.”
Tưởng Lâm Dữ sẽ không nói với Lâm Hi chuyện này, bọn họ gần như không bao giờ nói về sinh hoạt cá nhân.
“Vì cái gì?”
“Tưởng Lâm Dữ từ sơ trung đến cao trung đều lạnh lùng, phong phạm tinh tướng đặc biệt, em biết đó.” Lâm Hạo Dương nói, “Ổn định luôn đứng nhất lớp, tinh tướng càng đi lên. Cũng không cùng nhóm người bọn anh chơi, đột nhiên có một ngày, hắn bắt đầu đi theo bọn anh cùng đánh nhau với cao trung sát vách. Hiếm có chưa từng thấy, bọn anh đều cho rằng rốt cuộc được hắn chú trọng. Liền dẫn hắn chơi mấy tháng, hắn viết nhật ký quan sát trẻ vị thành niên có vấn đề để đưa ra bằng chứng chứng minh nhân loại chưa tiến hóa hoàn toàn hành vi ảnhh hưởng thói hư tật xấu đối với nhân loại, con mẹ nó lấy thưởng.”
Lâm Hi: “……”
“Các anh như thế nào còn chơi với hắn?”
“Hắn mời toàn bộ người bọn anh ăn nửa năm Haagen-Dazs.” Lâm Hạo Dương nói, “Kỳ thật mục đích của hắn là tốt, chỉ là không nói tiếng người. Khi đó đa số mọi người đều chịu ảnh hưởng yakuza, cảm thấy đánh nhau rất ngầu. Trên thực tế hành vi này một chút cũng không ngầu, thậm chí thực não tàn.”
“Ban nam sinh bọn anh bị hắn hung hăng châm chọc một đợt, rốt cuộc không có mặt mũi đi đánh nhau. Sau lại trường cao trung cách vách học trưởng cấp ba, thường xuyên đánh nhau với bọn anh người kia một lần đánh hội đồng chính là bên trong thất thủ chém ch.ết người, phán quyết mười lăm năm. Bị chém chính là học sinh cấp ba, lớp mười một, tử vong tại chỗ. Anh rất cảm kích hắn kéo anh một phen, năm đó anh đánh nhau thật sự rất hung, đánh rất liều mạng. Anh không biết nếu không có người kéo, anh có thể là người bị chém ch.ết, hoặc là người ngồi nhà lao hay không.”
“Hắn thường xuyên không nói tiếng người, bọn anh đã kêu hắn Tưởng cẩu. Hắn người này tác phong hành sự cứ tùy tiện, cùng người bình thường không phải trên một con đường, nhưng con người xác thật không xấu.”
Trong trí nhớ Lâm Hi là lần đầu tiên đi công viên trò chơi, kì nghỉ dài hạn ngày lễ 11 đặc biệt nhiều người. Dù là công viên phổ thông cũng là biển người tấp nập, không có khoái hoạt như trong tưởng tượng.
Chen chúc khô nóng, dòng người chen chúc xô đẩy, cô cùng Lâm Hạo Dương vì ở một phong cảnh chụp ảnh xếp hàng 30 phút, thời điểm chụp ảnh xung quanh tất cả đều là người mấy người a dì vẫn luôn thúc giục, Lâm Hạo Dương mất hơn hai mươi phút, mới đem người bên cạnh chụp được.
Cứ như vậy chụp một bức ảnh nhóm chung.
5 giờ chiều, người vắng đi hơn một ít, Lâm Hi đứng giữa công viên trò chơi dưới đài nhảy bungee, ngẩng đầu nhìn lên đài nhảy bungee, “Em muốn đi chơi cái kia.”
Lâm Hạo Dương cầm ly kem cắn một ngụm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên đài cao lớn, “A?”
“Anh chơi không?”
Lâm Hạo Dương hít hà một hơi, chậm rì rì lắc đầu. Hắn đang suy nghĩ làm thế nào ngăn cản Lâm Hi đi lên, dám để cho Lâm Hi nhảy, quay đầu lại ba mẹ nhất định sẽ giết hắn. Lâm Hi đã đem ba lô cùng di động nhét vào trong tay của hắn, đi theo nhân viên hướng dẫn đi lên trên.
“Anh ở dưới chụp ảnh cho em.” Lâm Hi chỉnh sửa lại quần yếm, đi lên đài trêm cao.
Tối hôm qua cô nhìn thấy lá thư kia, nghĩ đến nội dung cô muốn phun trào , nếu không phải buổi sáng hôm nay ở thang máy nhìn Tưởng Lâm Dữ ăn mặc chỉnh tề, cô còn tưởng rằng đó là một phong thư chia tay.
Cô đã nhìn vào tờ giấy viết thư, hẳn là được gấp qua rất nhiều lần, trên mặt tất cả đều là nếp gấp vụng về. Tờ giấy gần như bị rách, là hắn từng chút một gấp sao?
Lâm Hi không biết niên đại này, ai sẽ gấp giấy ngu ngốc như vậy.
Từ trước tới giờ hắn không nói dễ nghe, bị buộc nóng nảy, mới nói thích.
Lâm Hi không biết trong lòng hắn có bao sâu, cô cũng không biết tương lai sẽ thế nào, hết thảy giao cho thời gian đi.
Buổi chiều người nhảy rất ít, Lâm Hi đi lên là có thể nhảy.
Cô giang hai tay để nhân viên hướng dẫn mặc trang bị, nhìn về phía chân trời nơi xa nhìn về phía dưới chân, dưới chân trống trải. Buổi chiều trời quang, hồ nước phản chiếu trời xanh, phía dưới con người nhỏ bé đến mức nhìn không rõ.
Trước kia Lâm Hi đã xem qua một câu nói, thời khắc cận kề cái ch.ết nhất, đầu óc thanh tỉnh nhất, dục _ vọng cũng trực tiếp nhất.
Cô muốn thử xem.
Tác giả có lời muốn nói: Canh ba.