Chương 41
Ngày 8 tháng 10, rất đúng giờ 7 giờ sáng Lâm Hi nhận được bữa sáng Tưởng Lâm Dữ đưa. Một ly cà phê, một cái bánh sandwich, rốt cuộc cũng có sự thay đổi nhẹ, lần này được thay đổi bằng pho mai Nhật.
Tưởng Lâm Dữ mặc sơ mi trắng vạt áo trong quần dài âu phục, trên cánh tay để áo vest, đưa bữa sáng cho Lâm Hi xoay người muốn đi, 8 giờ hắn có hội nghị, gần đây rất bận.
“Tôi không thích ăn sandwich toàn thịt, tôi thích ăn kèm rau dưa.” Lâm Hi mở miệng, “Buổi sáng tôi cũng không uống cà phê đen, bụng tôi rỗng uống cà phê đen dạ dày sẽ đau. Bình thường tôi sẽ uống nước chanh không đường, hoặc là nước ép hoa quả. Toàn thế giới chỉ có anh một người không có ngày nghỉ cuối tuần, tôi có, thời điểm ngày nghỉ tôi cần ngủ nướng, không ăn bữa sáng.”
Tưởng Lâm Dữ dừng bước chân lại nhìn chăm chú vào Lâm Hi một lát, gật đầu, “Còn gì nữa không?”
“Tôi không thích hoa hồng đỏ, tôi thích hoa hồng champagne. Ưu nhã, hoa hồng đỏ quá sặc sỡ.”
Tưởng Lâm Dữ cầm di động ghi vào phần ghi chú, ngón tay thon dài đặt màn hình di động, nhìn về phía Lâm Hi trong mắt tràn ngập lòng hiếu học.
Lâm Hi: “……”
“Vì cái gì mỗi ngày đưa cho tôi bữa sáng?”
Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, lông mi đen nhánh che khuất đôi mắt thuần túy màu đen, một lát hắn mới nâng mắt lên, “Muốn cùng em nói chào buổi sáng.”
Lâm Hi dương môi cười, “Chào buổi sáng.”
Mắt đen Tưởng Lâm Dữ sáng vài phần, khóe môi chậm rãi cười lên, hắn mang điện thoại bỏ vào túi. Một tay bỏ trong túi quần dựa vào cửa thang máy, bình tĩnh nhìn cô, kỳ thật rất muốn hôn cô. Nhưng trước sau không có tiến lên, Lâm Hi nói hắn buồn nôn.
“Chào buổi sáng.” Tưởng Lâm Dữ thanh âm có vài phần khàn, như là kìm nén, “Tôi đi làm.”
Tưởng Lâm Dữ vào thang máy, Lâm Hi đóng cửa quay lại tiếp tục thu thập hành lý. Hôm nay cô phải đi Hoài Thành, hạng mục kết thúc cô sẽ trở về.
Ngày đó nhảy bungee xong cô với Lâm Hạo Dương uống rượu đến khuya, không có gì để nói, cô chính là muốn uống rượu. Cô cùng Lâm Hạo Dương uống từ rượu vang đỏ uống đến rượu gạo cuối cùng lại uống bia, Lâm Hạo Dương say như ch.ết, Lâm Hi ngồi trên gác mái, ghé vào sân thượng nhìn bầu trời ban đêm phía xa xăm.
Trước kia là cô hoàn toàn từ bỏ Tưởng Lâm Dữ, thời điểm cô quyết định rời khỏi Tưởng Lâm Dữ, trong lòng có một thang điểm giá trị.
Tưởng Lâm Dữ tính tình không tốt, giảm hai mươi điểm.
Tưởng Lâm Dữ không cùng cô trải qua Lễ Tình Nhân, giảm hai mươi điểm.
Tưởng Lâm Dữ làm cô đau, giảm hai mươi điểm.
Tưởng Lâm Dữ lấy cô làm thế thân, giảm thành số âm.
Tưởng Lâm Dữ chưa từng có nói thích cô, cũng không có nói yêu với cô, giảm thành âm vô hạn.
Mỗi ngày Tưởng Lâm Dữ đưa cho cô bữa sáng, kỳ thật là hành động ngu ngốc, nhưng chính là hắn rất cố chấp làm chuyện này. Hắn nói là bồi thường, Lâm Hi cũng biết hắn đang bồi thường, bồi thường cho thư kí Giản chưa từng được yêu kia.
Lâm Hi cảm thấy chính mình rất mâu thuẫn, sợ người khác nhớ kỹ thư kí Giản, lại sợ người khác quên thư kí Giản. Thư kí Giản chân thật tồn tại, cô nỗ lực tồn tại, cô hai bàn tay trắng chiến đấu. Bởi vì thay đổi thân phận, thư kí Giản hoàn toàn bị hủy diệt, cô có chút ủy khuất.
Lâm Hi cái gì cũng không thiếu, nhưng quá khứ vĩnh viễn là Giản Hề.
Điểm số càng thêm giảm, cũng không có gì biến hóa. Tưởng Lâm Dữ muốn đuổi theo, nhưng trước đó là tặng một bó hoa cho cô , đối với người cuồng công việc như hắn, quan niệm về thời gian mạnh, thoạt nhìn sự việc rất đơn giản, nhưng đã đánh vỡ quy tắc của hắn, hắn đang đi về phía trước.
Buổi sáng ngày 13 tháng 10, Tưởng Lâm Dữ đúng giờ đưa bữa sáng tới. Trước sau như một nói chào buổi sáng, giống như một ngày trước cái gì cũng không có phát sinh.
Nhưng cũng không có dây dưa, lại mượn Lâm Hạo Dương đi vào nhà của Lâm Hi, hắn thực khắc chế.
Hắn nghe hiểu.
Ai cũng không phải con giun trong bụng của ai, không có giao tiếp, bọn họ sống trong thế giới của riêng mình. Điểm này Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ rất giống, có người nguyện ý bước lên một bước, vậy bước về phía trước thôi.
Tưởng Lâm Dữ nguyện ý thay đổi, hắn nguyện ý thay đổi từng chút từng chút một, cho dù làm không tốt, hắn cũng sẽ cố gắng.
Lâm Hi sẽ cho hắn cơ hội.
Con người với con người là cần mài giũa, nếu cô còn có thể cùng Tưởng Lâm Dữ mài giũa ra tình cảm, cô phải lấy người này. Mài giũa không được, bọn họ mỗi người một con đường, cô cũng không lưu luyến tiếc nuối.
Lâm Hi chuẩn bị hành lý tốt, đồ đạc của cô không nhiều lắm, một cái vali thêm một cái túi cầm tay, trong túi cầm tay có máy tính với IPAD.
Cô kéo vali xuống lầu liền nhìn thấy Chu Oánh, Chu Oánh bước nhanh tới lấy vali giúp Lâm Hi, Lâm Hạo Dương đã nhanh hơn một bước lấy vali của Lâm Hi, để trên xe của hắn, một lần nữa hắn lại đổi xe cho Lâm Hi.
Lâm Thế cũng đi theo cách đó không xa, Chu Oánh lôi kéo tay Lâm Hi, “Mẹ cùng ba ba đưa con đi, vào công ty chào hỏi một tiếng, con đi cũng có chỗ dựa.”
“Không cần ạ.” Lâm Hi ôm bã vai Chu Oánh “ Con tự mình đi.”
Lâm Thế đi tới muốn sờ trên đầu Lâm Hi, tay lại rơi xuống đến trên vai cô, “Làm hết sức, không cần liều mạng. Ba sắp xếp cho con một trợ lý, người tổng công ty, trong nội thành bên kia có chút căn cơ.”
“Vâng.”
“Anh tiễn em.” Lâm Hạo Dương nói, “Thay cho em một chiếc xe mới, cái xe này ngầu hay không?”
Lâm Hi duỗi tay, “Chìa khóa xe.”
Lâm Hạo Dương đưa chìa khóa xe cho cô, “Em muốn lái xe sao? Một đường này đi mấy giờ đồng hồ, rất mệt nha, để anh lái đi.”
“Không cần đưa em, em tự mình đi, trên đường đi em có thể tự hỏi một ít việc.” Một tiếng trống làm tinh thần Lâm Hi hăng hái thêm, trên trán Chu Oánh hôn một cái, đem Chu Oánh đẩy đến bên người phụ thân, “Con đi đây.”
Lâm Hi mặc áo gió màu lam nhạt, bên trong là áo sơ mi màu trắng phối hợp với chân váy, tóc dài cột lên, đi trên giày cao gót gầy mà xinh đẹp. Cô ưỡn lưng thẳng tắp, đường cong cổ tuyệt đẹp trắng trẻo mịn màng. Trên người cô có một cổ thế khí cường tràng, cả người đều sắc bén, cô lại lên chiến trường.
Lâm Hạo Dương nắm tay cô, “Có việc cứ gọi điện thoại cho anh.”
“Cảm ơn xe của ca ca.” Lâm Hi buông tay Lâm Hạo Dương ra, cười một chút, phá lệ xinh đẹp diễm lệ, “Yên tâm, em sẽ quấy rầy anh.”
“Nếu hắn hỏi tới, em đi đâu, anh có thể nói hay không?” Lâm Hạo Dương đi theo tới bên ghế lái hạ giọng nói, “Hắn sẽ điện thoại oanh tạc anh.”
“Đều có thể, hắn muốn theo đuổi liền theo đuổi đi, không phải hắn theo đuổi là em có thể đồng ý.” Lâm Hi vừa nói vừa nhấc cằm, có vài phần kiêu ngạo của tiểu nữ hài.
Lâm Hạo Dương xoa nhẹ tóc cô, “Được, làm hắn đuổi theo đi, cẩu đồ vật.”
Lâm Hi nở nụ cười, đem đầu rời khỏi tay Lâm Hạo Dương. Hướng cha mẹ gật đầu, mở cửa xe ngồi trên ghế, thắt đai an toàn, “Em đi đây.”
Lâm Hạo Dương một tay bỏ trong túi lùi về phía sau mấy bước, Lâm Thế không có mạnh mẽ đưa Lâm Hi đi Hoài Thành, ông muốn cho Lâm Hi cơ hội bày ra năng lực. Nếu năng lực Lâm Hi vượt qua Lâm Hạo Dương, ông sẽ suy xét tương lai quyền quản lý công ty giao cho Lâm Hi. Quyền quản lý khách sạn, giao cho Lâm Hạo Dương.
Đại bàng luôn phải tự học cách bay.
Phòng ở của Lâm Hi được an bài trong nội thành khách sạn biệt thự Nhã Hi, cái khách sạn này là thương hiệu cao cấp của tập đoàn Lâm thị. Lâm Hi lái xe vào khu biệt thự, quản gia liền đi lên đón, cô dừng xe ổn định.
Quản gia hỗ trợ đem hành lý mang vào phòng, Lâm Hi nhìn xung quanh căn hộ này, biệt thự nhỏ hai tầng, trước sau đều là nước. Non sông tươi đẹp, phong cảnh lịch sự tao nhã.
“Tiểu Thư cần cái gì có thể gọi điện thoại cho chúng tôi.”
“Được.” Lâm Hi đi đến trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ cảm nhận không khí bên ngoài. Một cơn mưa thu, thời tiết chợt chuyển lạnh, Chu Oánh gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống của cô.
Lâm Hi đi đến trong sân nhìn cá vàng, cá vàng náo nhiệt ở trong nước bơi lội quay cuồng, cô nghe điện thoại của mẫu thân.
Lại một cuộc điện thoại gọi tới Lâm Hi nói, “Con cúp máy trước, mẹ giữ gìn sức khỏe.”
Cuộc gọi này là Trương Thần ở chi nhánh Hoài Thành tập đoàn Lâm thị, mời Lâm Hi buổi tối cùng nhau ăn cơm.
“Buổi chiều tôi muốn đi nhìn hạng mục của công ty.” Lâm Hi ôm cánh tay đứng trên phiến đá xanh lót trên đường, nhìn xanh rêu vừa mọc ở trước mặt, “Có thể chứ?”
“Đương nhiên đương nhiên, tôi đi đón cô?” Trương Thần nói, “Nghe nói cô ở khách sạn Nhã Hi?”
“Không cần tới đón, tôi lái xe qua đây, vừa lúc đi đến công trường xem một vòng.”
“A? Tốt, tôi ở công trường chờ cô.”
Lâm Hi mang theo vali về phòng rửa mặt, một lần trang điểm thay quần áo. Trương Thần là cháu ngoại trai của Trần chủ tịch, cũng là người Hoài Thành, vẫn luôn phụ trách các hạng mục bên này.
Ăn cơm trưa xong Lâm Hi liền ra cửa, trước tiên cô lái xe đi công trường, vườn công nghệ Hoài Thành là hạng mục trung tâm mua sắm và nhà ở từ trung cấp đến cao cấp, ban đầu nhằm mục đích tạo ra một khu kinh doanh thoải mái trong lĩnh vực khoa học công nghệ.
Sau ba năm đầu tư vô số đến nay vẫn là bức tường ngoài màu nâu xá,, hiển nhiên đây là một công trình sắt vụn.
Lâm Thế bởi vì phu nhân sinh bệnh nữ nhi mất tích vẫn luôn không tìm được, lại không thể phân thân, cũng không muốn quản những việc này, bên dưới lại thật sự làm bậy.
Hạng mục này chiếm diện tích rất lớn, vị trí địa lý rất tốt, xung quanh các kiến trúc đã mọc lên, đáng tiếc một mảnh đất này vẫn trong trạng thái sụp xuống. Lâm Hi trong hoàn cảnh tro bụi đầy trời, chậm rãi lái xe vòng quanh công trường.
Xe đến cửa chính công trường, có người mặc quần áo cảnh sát đặc nhiệm xua đuổi đám người tụ tập. Trên tường treo băng rôn màu trắng: Chống lại lòng dạ hiểm độc tập đoàn Lâm thị, lừa dối tiền mồ hôi nước mắt của mọi người.
Băng rôn màu trắng chữ màu đen nhìn thấy ghê người.
“Không có liêm sỉ trong việc trưng dụng đất đai, tập đoàn Lâm thị trả lại nhà cho tôi!”
Lâm Hi đạp phanh lại, rất nhanh đám người bị đuổi tản ra, băng rôn cũng bị lôi xuống. Vài người bị bắt, những người khác rải rác tụ tập không thành nhanh chóng rời đi.
Lâm Hi quan sát nửa giờ đồng hồ, xuống xe liền nhìn thấy xe Trương Thần chạy nhanh tới, phanh gấp lại.
Nhân viên bảo an vừa mới thô bạo đuổi người đột nhiên nhìn thấy Trương Thần, cho rằng Lâm Hi là phóng viên điều tra, giơ tay ngăn trở ác thanh ác khí nói, “Nơi này không cho phép chụp hình không cho phép tiến vào!”
Lâm Hi một tay bỏ trong túi xoay người nhìn về phía Trương Thần, Trương Thần bay nhanh xuống xe bước nhanh lại, “Lâm tổng.”
Trương Thần 40 tuổi, hói đầu bụng to, lớn lên rất béo. Lâm Hi cũng không muốn bắt tay với hắn, nhìn thấy hắn duỗi tay tới, chạm vào một chút.
“Nơi này sao lại thế này?”
“Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, cô không hiểu những người tầng dưới chót đó, tham lợi hại. Bồi thường khoản phá dỡ và khoản tiền bồi thường di dời vẫn không hài lòng, còn muốn gây sự.”
Lâm Hi nhặt lên tờ giấy nhỏ trên mặt đất, bên trên viết chính là kéo dài thời hạn giao phòng.
“Cái này hạng mục này của chúng ta kinh phí không đủ, trước mắt phòng ở không xây được bán không xong, đây là thời hạn kéo dài hợp lý, chúng tôi cũng không có cách nào.”
Oán trách tổng bộ không trả tiền.
Lâm Hi một tay bỏ trong túi, nâng cằm nhìn kỹ công trường nói, “Có thể đi vào xem không?”
“Ở bên trong đang thi công rất nguy hiểm.” Trương Thần đang suy đoán đường đi của Lâm Hi, Lâm Hi chính là thiên kim Lâm gia mới tìm lại được, vừa tìm trở về được mấy tháng đã bị điều đến Hoài Thành nơi hoang vu chim chóc không thèm phá này. Hẳn là cũng không phải yêu quý cỡ nào, đại thiếu gia Lâm gia ngay từ đầu đi chính là hạng mục màu mỡ.
Lại quan sát Lâm Hi, quá trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi. Khả năng quá xinh đẹp, càng lộ ra vẻ non nớt, như là sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
Có người nói Lâm Hi tới Hoài Thành xét lý lịch, Trương Thần cảm thấy khả năng cô chính là bị Lâm gia lưu đày, Hoài Thành nơi này có gì tốt mà xét lý lịch? Đây là một cái hạng mục ch.ết, thần tiên tới cũng cứu không được.
“Mang nón bảo hộ.” Lâm Hi nhìn kỹ Trương Thần, “Ngày thường ông sẽ không đi vào cơ sở tìm hiểu công trình sao?”
“Cũng xem, chỉ là cô là một nữ hài tử đi vào quá nguy hiểm.” Trương Thần cười nói, “Khác với chúng tôi là các lão già không giống nhau.”
“Ông có thể không coi tôi là nữ.” Lâm Hi đến lối vào nói, “Lấy nón bảo hộ tới, tôi muốn đi vào.”
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện xưa chỉ là hư cấu, hoàn toàn hư cấu, không có bất luận căn cứ hiện thực nào, không khảo cứu.
Cảm tạ duy trì, trước 50 đưa bao lì xì.