Chương 13

Kể từ ngày đó, Chu Gia Trạch trở nên hết sức trầm lặng, không đập phá đồ đạc cũng không chửi ầm lên, bác sĩ, hộ lý đến xem tình hình vết thương thì anh đều biểu hiện rất phối hợp, đối với quá trinh điều trị cũng không bài xích.


Bác sĩ bảo anh làm gì thì anh đều tỏ vẻ đồng ý, không giống như ngày trước từ chối thẳng thừng làm cho sắc mặt người ta khó coi. Trước đây, tính tình của anh không tốt, y tá đều cảm thấy nhiệt độ trong phòng rất thấp, cũng tỏ vẻ đồng tình với Nhâm Niệm, mỗi lần làm xong nhiệm vụ thì lập tức chạy trốn. Bây giờ tính tình của Chu Gia Trạch đã thay đổi thì thời gian dừng lại của mấy y tá cũng nhiều hơn, còn chủ động hỏi anh rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn thời gian anh đều im lặng, không muốn mở miệng


Nghê Vân và Chu Trị An đến bệnh viện cũng phát hiện tính tình của Chu Gia Trạch thay đổi, hỏi anh cái gì thì anh đáp lại cái đó, loại tình huống này khiến người làm cha mẹ như bọn họ cũng không thể nói rõ là tốt hay là xấu. Chu Trị An thấy con trai như vậy còn chủ động đề xuất mua một du thuyền xa hoa để anh đi du ngoạn.


Ngày trước Chu Gia Trạch vì lòng hư vinh nổi loạn vốn đã muốn mua một chiếc du thuyền mang theo bạn gái đi du ngoạn, vừa có cảm giác lãng mạn, vừa thú vỬ chỉ là bị Chu Trị An mắng cho một trận nói ý nghĩ của anh thật giống mấy thằng phá gia chi tử nên đành dẹp bỏ.


Bây giờ, Chu Gia Trạch nghe cha mình nói như vậy chỉ lắc đầu, cũng không cảm thấy hứng thú


Trong khoảng thời gian Chu Gia Trạch hồi phục sức khỏe, Nhâm Niệm vẫn chăm sóc anh như trước, anh cũng không nói lời lạnh nhạt với cô nữa, thậm chí còn phối hợp với hành động của cô, chỉ là vẫn giữ vẻ trầm mặc không thích nói chuyện. Bản thân Nhâm Niệm cũng phát hiện sự thay đổi của anh. Chính cô cũng không biết đây là tốt hay xấu, không hề nổi giận cũng không cáu kỉnh, lại làm cho cô cảm thấy anh trở nên xa lạ và khó gần hơn


available on google playdownload on app store


Thậm chí có khoảng thời gian, trong lòng Nhâm Niệm như có chíp bông, cái loại ánh mắt này làm cô mỗi lần cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không đoán được hàm ý của nó


Vết thương của anh khá hơn một chút lại đòi về nhà, mấy ngày đầu mọi người còn lo sợ thân thể của anh sẽ xảy ra vấn đề, ân cần hỏi han, thậm chí thời điểm anh một mình cũng phái người đi theo, xem anh giống như phạm nhân. Anh đối với cách làm của họ rất không thoải mái, nhưng cũng không tranh cãi, chỉ không muốn tiếp tục ở trong nhà nên kiên quyết dọn về căn hộ của anh


Chu Gia Trạch mới đưa ra yêu cầu này đã bị Chu Trị An bác bỏ, nhưng không biết Nghê Vân đã khuyên ông gì đó, lúc này mới đồng ý. Đương nhiên cũng có điều kiện là để Nhâm Niệm đến chăm sóc cho anh, lý do hết sức đầy đủ, bọn họ không tin những hộ lý ở bên ngoài


Lúc bọn họ đưa Chu Gia Trạch đến chỗ ở của anh, sau đó rời đi. Nghê Vân còn bảo Nhâm Niệm tiễn bọn họ một đoạn. Trong khoảng thời gian này, Chu Gia Trạch thay đổi rất lớn, Nghê Vân cho rằng nhất định có liên quan đến Nhâm Niệm, vì thế cũng rất mong đợi ở cô


“Trong khoảng thời gian này, con hãy chăm sóc Gia Trạch thật tốt”


Nghê Vâ vỗ vỗ vai của Nhâm Niệm, trong lòng mặc nhiên đã xem cô như một nửa con dâu của mình rồi, khi phụ nữ nhìn một người phụ nữ khác rất dễ dàng nhìn thấy tình ý trong mắt của họ. Con trai bà muốn cưới người con gái như thế nào kỳ thật bà cũng không muốn can thiệp, không phải con gái nhà giàu cũng được, quan trọng là toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con trai của bà. Nghê Vân tin vào tình cảm mà Nhâm Niệm dành cho Gia Trạch, nếu như tìm được một người con gái biết thấu hiểu, chắc chắn người làm cha làm mẹ cũng tốn không ít tâm sức


“Dạ vâng. Con biết rồi ạ.” Thậm chí Nhâm Niệm cảm thấy lời dặn dò này có chút dư thừa


“Phụ nữ nên hiểu rõ ưu thế của mình, lúc cần mềm yếu thì nên mềm yếu, lúc cần quật cường thì nên quật cường, nếu như dùng sai chỗ, quá mềm yếu sẽ bị cho là người có tâm, quá cứng rắn sẽ bị cho là người không nói lý, nên con phải hiểu được lúc nào nên dùng và lúc nào không nên dùng”


Nghê Vân cười cười, có đôi khi phụ nữ vốn không nên đơn thuần như vậy, huống chi đơn thuần cũng không đổi được kết quả mình muốn
Nghê Vân nhìn thấy tình ý trong mắt của Nhâm Niệm, bà nhẫn nại giải thích chuyện đã từng phát sinh trong đời mình.


Khi đó, Chu Trị An có qua lại với một người phụ nữ, thậm chí còn xuất hiện tin đồn. Lúc mới đầu, khi nghe được tin tức đó, Nghê Vân rất tức giận nhưng bà vẫn giữ bình tĩnh, bà không cãi nhau với Chu Trị An, bà biết nếu như bà náo loạn với ông chỉ làm ông cảm thấy phiền chán, thậm chí còn xem bà như một người điên.


Nhất là nếu giữa vợ chồng xuất hiện vết nứt, người ta sẽ dễ dàng chen chân vào. Nghê Vân giả vờ như không biết gì cả, sau đó rất ủy khuất nói với chồng mình, có một người phụ nữ nói với bà rằng đã có quan hệ không rõ ràng với chồng bà, còn muốn hẹn bà ra ngoài gặp mặt. Chu Trị An nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, Nghê Vân lại tỏ vẻ như bà rất tin tưởng ông


Cuối cùng, chuyện của Chu Trị An và người phụ nữ ấy cũng chấm dứt


Nghê Vân muốn chính là như vậy, như vô tình hay cố ý để cho người đàn ông của mình biết, bên ngoài có rất nhiều phụ nữ giả dối, có lẽ họ nói họ không thích tiền của bạn, cũng sẽ không phá hoại gia đình của bạn, nhưng sau lưng lại tìm đến bà xã của bạn, loại chuyện như vậy bình thường là điều cấm kỵ của đàn ông


Nghê Vân cười, nhìn Nhâm Niệm: “Con phải nhớ kỹ, con là một cô gái xinh đẹp, đó chính là tài sản của con. Con có thể nhỏ bé nhưng không thể nhỏ bé một cách tùy tiện, con phải biết lợi dụng ưu thế của mình”
Nhâm Niệm gật đầu: “Con biết rồi”


Nghê Vân quan sát nét mặt của cô, phát hiện cô đã hiểu những gì mình nói, lúc này mới vừa lòng gật đầu:
“Trong khoảng thời gian này, làm phiền con rồi”


Kỳ thật, Nhâm Niệm cũng không hiểu được bao nhiêu, chỉ là cô cũng hiểu vài thứ. Cô ở trước mặt Chu Gia Trạch quá mức tầm thường, điều đó cũng ảnh hưởng đến nhận định của anh, cô không thể tiếp tục như vậy nữa


Chu Gia Trạch ở nhà rất cố gắng phối hợp, không náo loạn cũng không tranh cãi, thậm chí khi Nhâm Niệm hiểu sai ý của anh, anh cũng chỉ nhíu mày không nói gì. Dần dần, chỉ cần Chu Gia Trạch khẽ động một tí, Nhâm Niệm đã biết anh cần gì, biết anh muốn cái gì


Hơn nữa Chu Gia Trạch còn chủ động nói sẽ chia sẻ một vài công việc với Chu Gia Dực, vì thế mỗi ngày sẽ có người đặc biệt đưa văn kiện tới cho anh xử lý, sau khi xử lý xong hết sẽ có văn kiện khác được đưa đến


Lúc Chu Gia Trạch xử lý công việc, Nhâm Niệm sẽ im lặng đứng một bên, cô rất hâm mộ Chu Gia Trạch, dường như chỉ cần anh bằng lòng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể thay đổi thân phận của chính mình.


Lúc muốn làm một thiếu niên phản nghịch thì đi uống rượu, gây sự, đánh nhau. Lúc bốc đồng không vừa ý chỗ nào thì chửi ầm lên, lúc muốn trở thành một tinh anh trong thương trường thì có thể quyết định phương hướng của công việc trong khoảng thời gian ngắn. Tất cả những thứ này, Nhâm Niệm cô mãi mãi đều làm không được, số mệnh của cô dường như đã được định sẵn như thế rồi


Sau khi Chu Gia Trạch xử lý xong công việc, quay đầu quả nhiên sẽ nhìn thấy Nhâm Niệm đứng ở đó, ánh mắt của cô có chút khác biệt, không phải là hâm mộ hay sửng sờ, vẻ mặt không biết đang suy nghĩ gì, Chu Gia Trạch bảo trợ lý rời khỏi, sau đó vẫy tay với Nhâm Niệm


Nhâm Niệm nhìn thấy tay của anh thì biết anh muốn cái gì, lập tức mang thứ anh cần đến. Cô thật im lặng, im lặng đến mức anh suýt quên sự tồn tại của cô, nhưng nếu cô thật sự không có ở đây, anh lại cảm thấy kì lạ, loại cảm xúc khó hiểu này, anh không tìm được câu trả lời, vì thế cũng không đi tìm hiểu kết quả


Chu Gia Trạch khôi phục rất nhanh, sau khi anh có thể đi được thì Nhâm Niệm cũng không cần tiếp tục ở lại, lúc Chu Gia Trạch về nhà thì mọi người cùng ngồi vây quanh bàn, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên


Nghê Vân và Chu Trị An đều phải mời rượu Nhâm Niệm, cảm ơn cô trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Chu Gia Trạch. Bà nội Chu cũng khen ngợi Nhâm Niệm hết lời, nói ai cưới được cô, người đó thật may mắn. Còn Chu Gia Trạch chỉ nhìn cô một cái cũng không nói gì


Bầu không khí trên bàn cơm cũng không tệ lắm, một lát sau di động của Chu Gia Trạch vang lên, anh nhìn thoáng qua người gọi đến liền đi ra ngoài tiếp điện thoại. Bởi vì thân thể đã được thoải mái nên tâm tình của anh rất tốt, dù sao nằm một chỗ thời gian dài như vậy, bây giờ quả thực cảm thấy thân thể mình nhẹ như yến, chưa bao giờ cảm thấy thân thể khỏe mạnh lại quan trọng như vậy


“Hôm nay lại nhớ gọi điện thoại cho anh, ngọn gió nào thổi em đến thế?” Quan hệ của anh với em gái rất tốt, trước đây Chu Gia Dao thường đi theo phía sau anh, chơi đùa với anh, bởi vì anh thích chơi đùa hơn 2 anh trai khác cho nên đi theo anh là chuẩn nhất


Chu Gia Dao cười đến ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, chỉ là anh cũng không thể trách em được, ba mẹ cũng không nói với em chuyện anh bị thương, nhưng mà không sao anh ba, người hiền có trời phù hộ, bất luận xảy ra chuyện gì đều có thể gặp dữ hóa lành, bình phục nhanh như vậy. Haha, em phải chúc mừng anh rồi”


Chu Gia Trạch liên tục hừ vài tiếng tỏ vẻ bất mãn
“Được rồi, vì để bày tỏ sự quan tâm, áy náy của mình, sau khi trở về em sẽ để cho anh bẹo mặt em” Hồi còn bé, lúc 2 anh em bọn họ ở cùng nhau, Chu Gia Trạch thích nhất là bẹo má Chu Gia Dao, mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều chạy trốn không để cho anh gặp mặt


Chu Gia Trạch giả vờ tức giận thôi, hỏi cô về cuộc sống, học tập ở bên ngoài, bảo cô nên kết bạn với nhiều bạn học một chút, xây dựng tình bạn với nhau. Một đứa con gái ở bên ngoài tự mình sống và học tập, có nhiều thứ anh muốn giúp cũng không được, chỉ có thể dặn dò cô nên chăm sóc bản thân nhiều hơn


“Anh…” Chu Gia Dao cắn môi: “Bây giờ anh còn cảm thấy khó chịu không?”
Chu Gia Trạch nhíu mày, không nói gì
Chu Gia Dao cũng không hiểu anh mình đang nghĩ gì, chỉ có thể thở dài:
“Mẹ gọi điện thoại nói sở dĩ anh bị thương là vì chị Tâm Dịch, cho nên em muốn biết…”


Chu Gia Trạch nhìn về phía bầu trời, anh ngỡ rằng bầu trời vẫn còn một màu xám trắng giống như phiền muộn u ám, làm thế nào cũng không đuổi đi được. Nhưng bây giờ bầu trời lại xanh thẳm, giữa màu xanh trong vắt có mấy đám mây trắng rất lớn đang lơ lửng, giống như kẹo đường, khiến người ta rất muốn cẠnhận một chút cảm xúc mềm mại ấy


Anh chậm rãi mở miệng: “Yên tâm, anh của em ngốc một lần sẽ không có lần thứ hai đâu” “Ý em không phải như vậy… Ý em là…” Lòng của cô đã rất căng thẳng nhưng cô vẫn cố nhịn xuống, không nói những lời này ra. Bởi vì sự việc vẫn chưa có kết quả, ai biết sau này sẽ phát triển như thế nào, cô chỉ có thể đè nén xúc động của mình, khuyên giải an ủi nói


“Anh, em muốn nói có lẽ có một ngày nào đó chị Tâm Dịch sẽ hồi tâm chuyển ý”


Sau khi Chu Gia Trạch cúp điện thoại, nghĩ đến câu nói cuối cùng của em gái, không hiểu sao lại cảm thấy thật mỉa mai, thậm chí những việc anh làm so với việc này còn mỉa mai hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng khi người khác vô tình nói ra thì anh cảm thấy bản thân mình thật tầm thường. Hình như anh chỉ có thể đứng ở tại chỗ chờ đợi Thẩm Tâm Dịch quay đầu lại, người khác nói không sai, quả thật anh đã làm như vậy. Dù biết là vậy nhưng vì sao khi nghe người khác nói, lại cảm thấy chói tai như thế?


Anh đứng hồi lâu, lại nhìn về phía bầu trờ. Bầu trời vẫn cho là bị ô nhiễm sẽ không xuất hiện cảnh tượng như vậy nhưng vẫn hiện hữu đấy thôi. Bạn cho là cuộc sống của mình mãi mãi chỉ là màu xám trắng vô vọng, nhưng kì thực đó chỉ là suy nghĩ của riêng bạn, hy vọng rồi sẽ đến, chỉ cần bạn ngẩng đầu lên, bạn sẽ nhìn thấy mà thôi


Lúc Chu Gia Trạch đi vào trong nhà thì mọi người vẫn cười nói như trước, bà nội Chu nhìn đứa cháu trai vài lần, rồi sẽ vô tình hay hữu ý nói sau này Nhâm Niệm nhất định sẽ là một người vợ tốt. Nhưng nói một hồi lâu cũng không thấy Chu Gia Trạch có phản ứng gì cho nên cũng không tiếp tục nữa


Hàn Giai Giai đặc biệt không thích thái độ của người nhà như thế, giống như muốn buộc Chu Gia Trạch và Nhâm Niệm lại cùng một chỗ, nhưng hết lần này đến lần khác Chu Gia Trạch cũng không cảm kích. Làm một người phụ nữ độc lập quen rồi, khi cô nhìn thấy một người phụ nữ điên cuồng vì tình yêu, đặc biệt đối phương lại không muốn tiếp nhận tình cảm của mình nhưng vẫn ngốc nghếch như vậy, khiến cô không khỏi có chút tức giận


“Tiểu Niệm, mấy ngày nay em vẫn chăm sóc cho Gia Trạch cũng không có đi làm, đã lỡ không ít thời gian rồi. Bây giờ sức khỏe của Gia Trạch đã tốt hơn rồi, em có dự định gì không?”


Hàn Giai Giai cười nhìn Nhâm Niệm, biểu hiện gần đây của cô ấy tuy làm cô có chút tức giận, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng nhiều hơn


“Em đã gửi sơ yếu lí lịch đến mấy công ty rồi, cũng có công ty gọi điện thoại đến bảo em tới phỏng vấn” Cô chủ động gửi sơ yếu lí lịch của mình chính là không muốn dựa vào bọn họ để tìm việc làm


Quả nhiên cô vừa mới nói xong, Chu Gia Dực đã mở lời muốn giúp cô tìm việc làm nhưng cô từ chối
Hàn Giai Giai nhìn Chu Gia Trạch vẫn luôn im lặng: “Chú ba, Nhâm Niệm nghỉ việc vì em thì em cũng nên làm gì đó đi đúng không?”


Bị điểm đến tên, Chu Gia Trạch không có đen mặt, thậm chí còn giơ ly rượu lên muốn cạn ly với Nhâm Niệm: “Cảm ơn cô, trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi”


Nhâm Niệm vốn có chút lúng túng nhưng sau khi uống rượu, lại vội vàng mở miệng nói: “Mọi người không cần giúp con, con muốn đi phỏng vấn công ty này là hy vọng có thể dựa vào chính mình tìm cho mình một công việc, hơn nữa con hy vọng mọi người đừng vì chuyện của con mà cảm thấy mắc nợ con, bởi vì tất cả đều do con tình nguyện, bởi vì con xem mọi người như gia đình, con cũng hy vọng mọi người có thể coi con như một thành viên trong nhà, không phải khách khí như vậy… Muốn bồi thường cho con cái gì đó”


Cô nói như vậy, mọi người cũng không biết nói gì


Sau khi vết thương hồi phục, hầu như Chu Gia Trạch dùng tất cả thời gian của mình để làm việc. Mỗi ngày đều tận tâm tận lực đến công ty, sớm hơn cả nhân viên, lại cũng tan ca rất trễ, nghiễm nhiên trở thành một người cuồng công việc. Anh cũng không gặp Nhâm Niệm, thậm chí anh cũng không nhớ tới cô


Chủ nhật, Nghê Vân gọi điện thoại đến bảo anh về nhà ăn cơm


Từ sau khi anh bị thương, Nghê Vân và Chu Trị An dường như đặc biệt quan tâm đến con cái nhiều hơn, ngoại trừ Chu Gia Dao ở nước ngoài thì mỗi chủ nhật bọn họ đều phải về nhà một chuyến, cho dù chỉ để cho Chu Trị An và Nghê Vân nhìn xem bọn họ có béo lên hay gầy đi thì nhất định cũng phải xuất hiện trước mặt hai người họ


Chu Gia Trạch chỉ cười nhạt đối với cách làm của bố mẹ, anh cũng không biểu hiện ra ngoài, cho dù không kiên nhẫn nhưng vẫn lựa chọn về nhà. Ngày hôm đó, sau khi đập bể hết tất cả đồ đạc trong phòng, quả thật anh đã bị câu nói của Nhâm Niệm làm chấn động không nhẹ, thậm chí có một lần anh nảy sinh suy nghĩ trốn tránh. Sau ngày đó, anh suy nghĩ, nếu có một ngày anh thực sự bị tàn phế, mãi mãi chỉ có thể ngồi ở trên giường, còn có ai sẽ không so đo mà nhẫn nại đến chăm sóc cho anh, không rời xa anh?


Người xuất hiện đầu tiên chính là cha mẹ của anh
Sau khi Chu Gia Trạch về nhà mới phát hiện, anh trai và chị dâu đang ở đây, bọn họ đang nói giỡn với nhau, anh trực tiếp bước qua chào hỏi bọn họ. Hàn Giai Giai mặt mày rạng rỡ đang cười nói với Nhâm Niệm


Hàn Giai Giai đẩy đẩy Nhâm Niệm: “Hỏi em đấy sao em không nói chuyện”
“Ai, em đâu có gì để nói” Nhâm Niệm có chút tránh né ánh mắt của Hàn Giai Giai
Hàn Giai Giai kéo cánh tay của Chu Gia Dực, cười đến run rẩy hết cả người: “Nhìn xem Tiểu Niệm của chúng ta đang thẹn thùng đấy”


Thì ra là buổi chiều lúc bọn họ lái xe đến đây, vô tình nhìn thấy Nhâm Niệm, đương nhiên còn có một người đàn ông bên cạnh cô. Sau khi về đến nhà, Hàn Giai Giai nhìn thấy Nhâm Niệm thì nghiêm hình bức cung ép cô phải nói người đàn ông kia là ai


Nhâm Niệm không thể chống đỡ được câu hỏi của Hàn Giai Giai nên chỉ có thể thành thật khai báo, hóa ra người đàn ông ấy là một bác sĩ. Lúc Chu Gia Trạch nằm viện thì trùng hợp cũng là bệnh viện nơi anh ấy làm việc. Trong khoảng thời gian này, Nhâm Niệm luôn túc trực ở bệnh viện nên quen biết với Trần Trác. Anh sau khi biết cô không phải là bạn gái của Chu Gia Trạch đã chủ động tìm đủ mọi lý do để đến đón cô


Hàn Giai Giai là người từng trải không nhịn được cười nói: “Anh ta đang theo đuổi em sao?”
Nhâm Niệm cúi đầu không nói cũng xem như ngầm thừa nhận


Hàn Giai Giai nhớ lại người kia một chút: “Mặc dù chị chỉ nhìn thoáng qua nhưng bộ dạng cũng không tệ, lại là một bác sĩ, được lắm nha. Bây giờ đãi ngộ của bác sĩ cũng không tồi, hơn nữa khen thưởng cuối năm cũng rất hậu đãi. Với lại nếu như Tiểu Niệm tìm một người chồng bác sĩ, sau này chúng ta nằm viện, chắc chắn thuận lợi hơn rất nhiều…”


Chu Gia Dực vội vã gõ đầu bà xã của mình: “Nói nhảm cái gì thế”
Hàn Giai Giai vội vàng vỗ miệng mình: “Em sai rồi, em sai rồi, chúng ta đều rất khỏe nên tránh bệnh viện xa một chút” Nhưng vẫn nhìn Nhâm Niệm: “Bác sĩ thật không tệ nha”


Nhâm Niệm cười đến mức hàm súc nhưng vẫn không nói gì, chỉ là cô rất hâm mộ Hàn Giai Giai. Nhất là khi nhìn thấy Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai ở chung với nhau. Có người nói, mỗi người đều tìm được tình yêu thuộc về mình, có người tìm được nhưng cũng có rất nhiều người cũng chưa tìm được, vì thế những người chưa tìm được luôn rất hâm mộ những người đã tm được


Cô vừa mới chuẩn bị thu hồi ánh mắt lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của Chu Gia Trạch, cô lập tức thu về lại. Chuyện hôm nay vốn là chuyện ngoài ý muốn, cô không muốn để anh nghĩ rằng cô cố ý


Sau khi ăn xong, hai anh em Chu gia đều bị giữ lại nhưng Nhâm Niệm lại khăng khăng về trước, cô còn một số việc chưa hoàn thành hôm nay phải trở về tăng ca. Bọn họ khuyên một hồi thấy thái độ của cô vô cùng kiên định nên cũng để cho cô rời khỏi


Nhâm Niệm cảm thấy mình rất kì quái, nhìn thấy bọn họ ở chung hòa thuận, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng nhưng trong lòng cô lại có chút khó chịu, dường như biết tất cả những điều đó không thuộc về mình. Hạnh phúc thuộc về người một nhà bọn họ không liên quan gì đến cô, loại ý niệm này một khi đã trỗi dậy thì không thể nào kiềm nén lại được


Cô đứng ở trong sân nhìn những đứa trẻ chơi đùa bất giác bật cười, ngày trước cô cũng thường chạy đến đây, nguyên nhân lớn nhất là chỗ này có rất nhiều trò để chơi, khi đó đối với một đứa con nít như cô mà nói, nơi này có thể xem là một nửa khu vui chơi. Bây giờ cô vẫn nhớ rõ những hồi ức đó nhưng đã qua tuổi rong chơi rồi, bất chợt cảm thấy ưu thương


Cô quá mức tập trung nên bên cạnh có thêm người cũng không biết
“Hẳn là nên chúc mừng cô?” Thanh âm của Chu Gia Trạch rất đột ngột, Nhâm Niệm theo bản năng bị dọa một chút
“Cái gì?”
Quả thực cô không hiểu anh đang nói gì


“Không phải cô đã có bạn trai rồi sao?” Vừa rồi các cô nói chuyện, anh nghe rất rõ ràng


Lúc này, Nhâm Niệm mới hiểu được, có lẽ anh đã hiểu lầm cái gì đó, chỉ là cô vừa mới lên tiếng giải thích thì trong lòng lại dâng lên cảm xúc trái ngược, vì sao cô phải giải thích cho anh? Không quan trọng, hơn nữa anh cũng không để ý


“À…” Giọng nói của cô rất thấp cũng không biết cô muốn nói gì
Chu Gia Trạch thấy cô thừa nhận, trong lòng cảm thấy buồn bực nhìn cô chằm chằm, cũng không nói chuyện
Nhâm Niệm cũng cảm thấy không có gì để nói: “Còn có việc gì không?”


Chu Gia Trạch không muốn nhìn cô: “Cô chăm sóc cho tôi lâu như vậy, tôi nghĩ mình cần phải nói cảm ơn cô”
“Anh đã nói cảm ơn tôi rồi”


“Đó là ngoài miệng thôi, người hiện đại đều biết loại cảm ơn này không có ý nghĩa gì cả” Anh lấy bóp tiền ra: “Vẫn nên thực tế hơn một chút”
Nhâm Niệm nhìn động tác của anh, đột nhiên cảm thấy rất thương hại mình: “Tôi không cần tiền của anh…”


“Cô cầm đi cũng không bao nhiêu cả, cũng không đại biểu cho gì hết, chỉ là tôi không muốn mỗi ngày có người nhớ đến tôi vì tôi từng thiếu nợ họ…”
Hóa ra là như vậy…


Nhâm Niệm lấy mấy tờ: “Vậy được rồi, tôi chỉ cần nhiêu đây thôi, tương đương với tôi làm thuê cho anh, đây là tiền lương trả theo mức việc của tôi đã làm, như vậy được rồi chứ?”


Cũng được, xem như cô đã bán sức lao động của mình, có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy cân bằng một chút
Cô lấy tiền còn lại bỏ vào tay anh: “Nếu như không có chuyện gì khác tôi đi trước”


Nhâm Niệm xoay người rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ nhưng không có quay đầu lại. Chu Gia Trạch vẫn luôn nhìn bóng lưng của cô, lúc cô đi đến cửa chính thì rốt cuộc anh cũng đuổi theo: “Nhâm Niệm”
Cô vô cùng kinh ngạc, sau đó xoay người lại nhìn anh


“Đây chính là tình yêu cô dành cho tôi sao? Mới chưa được bao lâu thì cô đã ở bên người khác? Đây là yêu mà cô nói sao?”
Tại sao lại rẻ như vậy?
Nhâm Niệm thở dài một hơi: “Cuối cùng tôi cũng phải lập gia đình chứ?”


Nếu như muốn lập gia đình thì phải tiếp nhận một người đàn ông khác, dù sao cái gì cũng cần phải thỏa hiệp
Cô không muốn nói thêm gì nữa, có lẽ trái tim thật sự rất mệt mỏi
Chu Gia Trạch vẫn trừng mắt nhìn cô: “Thì ra đây chính là tình yêu của cô nói. Mẹ nó, thật là rẻ quá”


Nhâm Niệm đứng lại bỗng nhiên nhìn anh nở nụ cười: “Chu Gia Trạch, bây giờ có phải anh vẫn còn sống hay không?”
Chu Gia Trạch trừng mắt nhìn cô không hiểu
“Anh yêu Thẩm Tâm Dịch như vậy nhưng cô ta đã đi rồi, cô ta không cần anh, thậm chí không yêu anh, nhưng anh vẫn có thể tiếp tục sống”


Không có tự sát, không tiếp tục dày vò chính mình, cũng không đau khổ đến muốn sống muốn ch.ết.
Yêu chính là yêu, nhưng cuộc sống chính là cuộc sống.






Truyện liên quan