Chương 14
Nhâm Niệm chưa từng phát sinh bất cứ tình cảm gì với Trần Trác ngoài tình bạn, lúc ở bệnh viện anh rất chiếu cố cô, nhất là sau khi Chu Gia Trạch nổi giận với cô, khi đó cô thường đi dạo ở bệnh viện một mình.
Trần Trác sẽ xuất hiện, dùng đủ mọi cách để an ủi cô. Sau khi Chu Gia Trạch xuất viện, Trần Trác cũng nói cho cô biết rất nhiều biện pháp để chăm sóc bệnh nhân. Trong lúc này, tâm lý của người bệnh rất thất thường cho nên lúc chăm sóc cần nên mạnh mẽ một chút… Cô cảm thấy anh là một người bạn tốt nhưng chỉ là một người bạn mà thôi
Cô không nghĩ thái độ của Chu Gia Trạch đại biểu cho điều gì, sau khi trở về thành phố này, cô cảm thấy mình đã mất đi rất nhiều rất nhiều thứ, sống quá mức tầm thường, hoàn toàn không nghĩ cho bản thân. Ý niệm này xuất hiện vào lúc sáng sớm một mình cô đi dạo trên quảng trường rộng lớn, cô nghe thấy tiếng chuông thật lớn vang lên, bỗng nhiên cô tự hỏi mình, nếu như có một ngày, cô và Chu Gia Trạch ở bên nhau, cô sẽ như thế nào?
Cô cơ hồ có thể mường tượng ra hình ảnh ấy, Chu Gia Trạch nói gì cô nghe nấy, và cô không thể yêu cầu anh bất cứ điều gì, anh có thể sai khiến cô còn cô thì không. Cô để tayên ngực mình tự hỏi, đây có phải là tình cảm bình đẳng mà cô muốn hay không?
Hình ảnh cô tưởng tượng là hư ảo nhưng rõ ràng khiến cho cô hiểu được, cô phải tôn trọng chính mình, cho dù là yêu một người cũng phải yêu quý bản thân mình trước, nếu không đừng trách vì sao người khác xem thường mình
Nhâm Niệm rất cố gắng nỗ lực làm việc, cô muốn học vài thứ để mình càng có thêm tự tin, về phần những chuyện khác, cô không muốn suy nghĩ nhiều
Sau khi tan tầm, cô ra khỏi cao ốc của công ty
Trần Trác đã lái xe đến, cô vốn muốn bước xuống đường nhưng bị xe của anh dọa làm cô nhảy dựng lên, sau khi cô phục hồi tinh thần, lúng túng chào hỏi:
“Hôm nay anh không phải trực ban sao?”
Trần Trác gật đầu nói: “Nhanh lên xe”
Xe phía sau anh đã nhịn không được ấn kèn thúc giục, Nhâm Niệm đành phải lên xe, cô có chút căng thẳng không biết nên nói năng thế nào trong tình huống như thế này
“Cô muốn ăn gì?” Trần Trác tùy ý mở miệng nói
Giọng nói của anh bình thản như vậy làm cho cô cảm thấy nếu như mình từ chối thì có vẻ hơi kì, huống hồ cô không tìm được lý do để từ chối. Cô mới hết giờ làm, đương nhiên không thể lấy lý do đã ăn cơm xong để cự tuyệt. Cô hơi hối hận vì lúc trước anh hỏi cô với Chu Gia Trạch có quan hệ gì, cô không nên phủ nhận, nếu không sẽ không có phiền phức như bây giờ
“Tôi sao cũng được, tuỳ tiện đi” Nhất thời cô cũng không biết muốn ăn gì
“Ở đây không có bán món tùy tiện”
Anh nhìn cô cười, trong ánh mắt có vài ánh sáng chớp động, cô nghĩ anh là một người sống rất tích cực, không giống vẻ trầm lặng nội tâm như cô, không hiểu sao, cô cảm thấy anh rất tốt
“Anh cảm thấy ăn cái gì ngon? Tôi thật không biết ở đây có món ăn gì ngon” Thời gian dài như vậy, cô cũng không có ra ngoài đi dạo, cũng không biết tìm ai đi cùng
Trần Trác suy nghĩ một chút rồi đề nghị một chỗ. Nhâm Niệm chưa từng đến đó cho nên cũng ôm một chút ảo tưởng
Có lẽ đã đến giờ ăn tối, chỗ của Trần Trác đề nghị đã kín người hết chỗ. Ở cửa còn có không ít người đứng chờ. Trần Trác nói cho cô biết, đừng nhìn có nhiều người như vậy, đợi không được bao lâu, bọn họ đi gọi món ăn trước, nếu có chỗ ngồi trống, người phục vụ sẽ gọi họ. Huống chi đã đến đây rồi dĩ nhiên muốn ăn thì phải có tính toán
Nhâm Niệm vốn cho là phải chờ thật lâu, thật không ngờ chỉ vài phút sau đã có thể đi vào
“Lúc còn học trung học, anh cũng rất thích đến ăn nơi này, mỗi lần nhất định sẽ ăn canh đậu hủ và cà tím, hương vị sau khi ăn xong sẽ nhớ mãi không quên” Trần Trác khoa trương miêu tả
“Thật nhìn không ra anh lại là một người có tâm hồn ăn uống” Nhâm Niệm vốn cho là người làm bác sĩ sẽ tương đối thâm trầm, mỗi ngày đều khoác áo blouse trắng không biểu lộ tình cảm gì
Trần Trác gãi gãi đầu: “Có tâm hồn ăn uống thì anh không dám nhận, nhưng cũng tương đối hiểu biết những món ăn đặc sản của chỗ này”
Rất nhanh đồ ăn bọn họ gọi đã được mang lên, nếu không phải Trần Trác giới thiệu, chắc chắn cô sẽ không tin một củ giống khoai tây gọi là cà tím, hơn nữa nồi mang lên không ngừng bốc lên hơi nóng xèo xèo. Cà tím được cắt thành từng khúc, ở giữa khoét một lỗ nhồi thịt vào bên trong, sau đó để vào trong nồi, nhìn như một củ “khoai tây nhỏ” hình tròn. Cô dùng đũa gắp lên ăn thử, mùi vị cũng không tệ chỉ là hơi béo một chút
Món canh đậu hủ cũng không giống với trong tưởng tượng của cô, phía dưới là một tầng đậu hủ, mặt trên được phủ một màu xanh, đậu hủ rất mềm, không thể dùng đũa gắp được chỉ có thể dùng thìa múc từng muỗng, vừa vào miệng thì tan ngay, mà lớp màu xanh phủ trên mặt chính là ớt xanh, nhưng cũng không cay mà lại tạo nên mùi vị vô cùng ngon
Trần Trác thấy cô rất thích nên chủ động xới cơm, những thứ anh thích ở chỗ này còn rất nhiều, có thể tự chọn món ăn, lựa chọn ăn cơm hoặc cháo, còn có thể gọi một dĩa dưa muối, nước và hoa quả được cắt sẵn miễn phí
“Mùi vị cũng không tệ” Cô rất hài lòng với món canh đậu hủ này
“Vậy thì cô ăn nhiều một chút”
Cô gật đầu, đồ ăn rất ngon nên tâm trạng cũng rất tốt, cũng có hứng thú nói chuyện: “Lúc còn nhỏ tôi rất thích ăn đậu hủ cay, nhất là món do mẹ tôi làm, bà có thể chiên đậu hủ rất ngon, mà còn có thể giữ nguyên được hình dáng của đậu hủ”
Trần Trác ngẩng đầu lên: “Cha mẹ nấu món gì đó, luôn gửi gắm tình yêu thương trong đó, đương nhiên ăn cũng cảm thấy ngon hơn”
Nhâm Niệm nghĩ đến chuyện của bố mẹ, chuyện đã trôi qua lâu như vậy, cô cũng nên bình thường lại: “Có lẽ là như vậy”
Sau khi ăn cơm xong, Nhâm Niệm khăng khăng muốn trả tiền, nhưng Trần Trác lại nhỏ giọng nói bên tai cô, hành động của cô làm cho anh mất mặt, đừng để anh không xuống đài được, huống chi cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nhâm Niệm nói không lại anh nên đành thuận theo ý anh ta
Nhà hàng này ở phía dưới quảng trường phố thức ăn ngon nên các cô cùng đi thang máy lên lầu. Nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy rất nhiều cửa hàng quần áo hoa lệ, mùa này có rất nhiều cửa hàng treo bảng giảm giá
Cô cũng đã từng đến Thương Thành, tùy ý chọn mua quần áo cho mình, mà bố của cô sẽ cho cô một cái thẻ để cô có thể tự mua những quần áo mình thích bởi vì ông nói cô mãi mãi là công chúa của ông
Nghĩ đến quá khứ, cô không kìm được nở nụ cười, không biết bắt đầu từ khi nào, cô không muốn suy nghĩ đến những chuyện làm cho bản thân mình đau khổ, cô luôn nhớ lại những chuyện có thể làm cho mình vui vẻ. Nếu như cuộc đời con người ngắn ngủi, vậy thì hãy cố gắng vui vẻ mà tận hưởng nó
“Hôm nay, nhìn cô có chút khác biệt” Trần Trác nhìn cô đánh giá
“Có chỗ nào khác?” Cô dùng tay chỉnh lại túi của mình, vừa bước vừa hỏi
Trần Trác chỉ vào mặt cô: “Chỗ này”
Cô trợn to 2 mắt nhìn anh
“Trước đây vẻ mặt của cô luôn cho thấy cô không vui, nhưng bây giờ lại khác, vẻ mặt của cô lúc này rất nhẹ nhàng”
“Thay đổi như vậy là tốt hay xấu?”
Trần Trác suy nghĩ một chút: “Đương nhiên là tốt”
Bọn họ cùng đi dạo một lát, Trần Trác mới đưa cô về nhà, khi đến dưới lầu, cô muốn mở miệng nói gì đó với anh, nhưng cuối cùng chỉ nói với anh hãy lái xe cẩn thận, anh cũng chưa bày tỏ với cô, nếu như cô chủ động nhắc đến, nhưng ý anh không phải như vậy, thế chẳng khác nào cô tự mình đa tình
…
Nhâm Niệm không ngờ mình sẽ gặp Mộc Lương Tây trong tiệc rượu, các cô vừa gặp mặt lại không nhịn được tụ lại một chỗ nói chuyện với nhau.
Rất xa cô đã nhìn thấy Mộc Lương Tây đi cùng một người đàn ông anh tuấn qua đây, nhưng Mộc Lương Tây cũng không định chủ động giới thiệu người đàn ông đó, vì thế cô cũng không hỏi
“Cậu đổi việc rồi hả?” Mộc Lương Tây như hữu ý vô ý hỏi thăm tin tức của cô
Nhâm Niệm gật đầu: “Tớ muốn tự dựa vào sức mình để tìm việc, dù sao cũng không thể ỷ lại vào người khác mãi được”
Mộc Lương Tây gật đầu, tựa hồ cô cũng tán thành với cách nghĩ của Nhâm Niệm: “Cậu với Gia Trạch tiến triển như thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Nhâm Niệm cúi đầu theo bản năng, sau đó lại thở dài. Từ trước đến giờ, Mộc Lương Tây không phải là người thích làm người khác khó xử, lúc cô chuẩn bị đổi đề tài thì lại nghe Nhâm Niệm mở miệng nói:
“Lương Tây, cậu nói xem, gả cho người mình yêu tốt hay gả cho người yêu mình tốt hơn?”
“Yêu mình” Mộc Lương Tây không chút do dự trả lời
Nhâm Niệm sững sờ nhìn Mộc Lương Tây, cô còn nhớ rõ lúc còn học đại học, Mộc Lương Tây đã tranh luận vấn đề này với 2 người bạn cùng phòng, quan điểm lúc ấy của cô ấy là được gả cho người đàn ông mình yêu
Cô không ngờ, sau nhiều năm trôi qua, cô ấy lại không chút do dự cho cô một đáp án khác
Mộc Lương Tây tựa hồ cũng nhận ra sự kinh ngạc của cô, chỉ cười khẽ nói:
“Yêu một người rất mệt mỏi, mệt đến ch.ết lặng, sau đó sẽ quên mất lúc trước khi mình theo đuổi tình yêu thì mang tâm trạng như thế nào” Cô nói xong lại bắt đầu nhấp một ngụm rượu
Nhâm Niệm ngơ ngác nhìn cô ấy, cô biết Mộc Lương Tây từng yêu một người đàn ông, đến nỗi tên của anh ta cô ấy cũng không biết
Năm nhất đại học, các cô thường chia sẻ bí mật lẫn nhau, bao gồm cả người con trai mà mình thầm mến trong lòng, thực kinh ngạc vì nguyên nhân của các cô giống nhau nên quan hệ càng thêm thân thiết, cũng trở thành bạn tốt của nhau
Cho đến bây giờ, Nhâm Niệm cũng không nghi ngờ cách nói chuyện của Mộc Lương Tây, quá khứ là như vậy, hiện tại cũng như vậy
Thời gian rảnh rỗi của Mộc Lương Tây không nhiều, vỗ vỗ bả vai của Nhâm Niệm:
“Có rảnh thì đến tìm tớ, lúc nào tớ cũng hoan nghênh cậu đến tìm tớ”
Nhâm Niệm gật đầu với cô
Sau đó nhìn thấy trên các tờ báo lớn cô mới biết, người đàn ông đi cùng với Mộc Lương Tây chính là chồng của cô ấy, nghe nói đám cưới của hai người dựa trên lợi ích 2 bên, người đó đã có bạn gái quen biết nhiều năm
Nhâm Niệm cười khổ, nội dung vở kịch này, tại sao lại giống nhau như thế
Nhâm Niệm cũng tiếp tục cố gắng làm việc, lúc rảnh rỗi bà nội Chu lại gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, cô sẽ kể cho bà nghe những chuyện thú vị xảy ra bên cạnh mình, chọc bà nội Chu cười ha ha
Mà Trần Trác cũng đến tìm cô, bình thường sẽ đưa cô đi ăn cơm hay ra ngoài hát karaoke với đám bạn, cô cũng không hề từ chối, cô nghĩ mình cũng nên cho bản thân một cơ hội để tiếp nhận người đàn ông khác, không thể giống như quá khứ, khăng khăng giữ lấy trái tim mình cho một người không yêu mình, ngoại trừ làm cho người ta thấy mình ngốc thì không có ý nghĩa gì khác
Lúc nhận được điện thoại của Nhâm Niệm, bà nội Chu vui cười hớn hở, sau khi cúp điện thoại còn không nhịn được lẩm bẩm:
“Tiểu Niệm thật ngoan, thật không uổng công mình yêu thương nó”
Vừa vặn lúc này, Chu Gia Trạch trở về, bà nội Chu nhìn thấy anh lại nhịn không được oán giận nói:
“Còn biết trở về sao, tưởng cháu đã quên mất bà nội rồi chứ, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về, còn không bằng Tiểu Niệm, nó còn biết gọi điện thoại nói chuyện để bà nội giải sầu”
Chu Gia Trạch nghe bà nội nhắc đến Nhâm Niệm, mi tâm anh nhíu lại: “Hai người đã nói gì?”
Anh đi đến tủ lạnh lấy một lon nước ngọt ra uống, tùy ý ngồi xuống sofa, bộ dạng giống như không chút để ý
Bà nội Chu thấy dáng vẻ anh như vậy thì cảm thấy tức giận:
“Không nói gì cả, một người con gái tốt như Tiểu Niệm mà không biết quý trọng, hừ”
Mắt thấy mình bị bà nội ghét bỏ, Chu Gia Trạch mím môi cũng không nói tiếp giống như lúc trước
Bà nội Chu lại lầm bầm:
“Cũng không biết quan hệ của Tiểu Niệm với vị bác sĩ kia ra sao rồi, chỉ mong con bé gặp được người tốt”
Nghe được lời bà nội nói, đột nhiên Chu Gia Trạch cảm thấy hương vị của coca thay đổi, anh cảm thấy hương vị rất kì lạ, muốn uống vào miệng nhưng cũng uống không xong
Nhâm Niệm bị Trần Trác dẫn đi ca hát, trước đây cô rất ít đến những nơi như vậy, duy nhất một lần là bị bạn cùng lớp ép đến. Trong quá khứ, cô cảm thấy KTV cũng không khác gì quán bar, cô vẫn luôn là nữ sinh ngoan vì thế rất ít đến những nơi như thế này
Bây giờ cô cảm thấy KTV thật sự là một chỗ tốt, có thể phát tiết bất mãn trong lòng mình theo âm nhạc nhưng lại thần không biết quỷ không hay
Cô với Trần Trác cùng nhau đi ra, tâm trạng của cô rất tốt. Cô nói với anh về rất nhiều chuyện hồi nhỏ của mình, Trần Trác cũng nói về những chuyện của anh lúc nhỏ, lúc đó anh rất nghịch ngợm, làm cho Nhâm Niệm cười ha ha không ngừng
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đỗ xe
Một chiếc xe đi qua bên cạnh bọn họ, trong lúc vô tình cô nhìn thoáng qua chiếc xe kia, lại bị chiếc xe đó hấp dẫn, cô sững sờ nhìn chiếc xe đứng ở tại chỗ, mới phát hiện chiếc xe kia dừng ở một chỗ không xa, cô lập tức chạy về phía chiếc xe ấy
Trần Trác không biết vì sao cô lại trở nên như vậy nhưng sợ cô gặp chuyện không may nên cũng đuổi theo
Khi cô đuổi tới bên cạnh chiếc xe, người trong xe đã xuống xe, hơn nữa còn cùng một người nào đấy vào hội sở, Nhâm Niệm cũng muốn vào nhưng bị người ngăn lại
Trần Trác nắm lấy tay áo của cô, suy đoán sự khác thường của cô: “Cô gặp được người quen à?”
Cô sửng sờ nhìn Trần Trác: “Nơi này là nơi nào?”
“Hẳn là nơi tụ hội của những người có tiền, bọn họ sẽ không để chúng ta vào trong đâu” Trần Trác kéo tay cô, hy vọng cô sẽ rời khỏi
Nhâm Niệm cắn môi, nếu vừa rồi cô không nhìn lầm thì người vừa mới đi vào là Lạc Minh Khải, chồng của Mộc Lương Tây. Trong bữa tiệc ngày hôm đó, người cô nhìn thấy chính là người đàn ông ấy, nhưng lúc nãy người phụ nữ bên cạnh Lạc Minh Khải không phải là Mộc Lương Tây, người phụ nữ ấy còn kéo tay của anh ta, vừa nhìn là biết không phải quan hệ bình thường
Thảo nào Mộc Lương Tây lại lộ ra vẻ mặt như vậy
“Chúng ta đi thôi” Trần Trác phát hiện trạng thái của cô không đúng, sợ cô tiếp tục ở lại chỗ này sẽ xảy ra chuyện
Chỉ là Nhâm Niệm cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, thì ra không chỉ có phụ nữ có mối tình đầu, đàn ông cũng có, cho dù bên người đã có vợ cũng không quên bạn gái trước
Cô đột nhiên cảm thấy mình rất hiểu Chu Gia Trạch, rất hiểu rồi
Trần Trác còn muốn kéo Nhâm Niệm đi thì đã có người tới bên cạnh bọn họ
Người đàn ông không nhìn Trần Trác mà lại nhìn Nhâm Niệm: “Cô muốn đi vào trong?”
Nhâm Niệm thật không ngờ sẽ gặp Chu Gia Trạch ở đây, trong lòng cô vừa nhớ đến cái tên này, cô gật đầu rồi lại lắc đầu
Chu Gia Trạch liếc mắt nhìn Trần Trác một cái, cảm thấy tồn tại của anh ta quả thật dư thừa: “Tôi sẽ đưa cô ấy về, anh về trước đi”
Trần Trác đương nhiên biết Chu Gia Trạch nhưng anh không quan tâm thái độ của Chu Gia Trạch mà chỉ nhìn Nhâm Niệm
Chu Gia Trạch thấy cô lưỡng lự lại lạnh lùng nói: “Muốn vào thì nhanh một chút”
Nhâm Niệm lộ ra vẻ mặt xin lỗi nhìn Trần Trác, sau đó theo Chu Gia Trạch đi vào. Hôm nay anh mặc âu phục giày da, thân thể dường như được một tầng lãnh khí bao bọc, hơi thở nặng nề, cô theo bản năng đi cách anh rất xa
Anh đi ở phía trước mà cô đi ở phía sau
Bên trong lớn hơn so với tưởng tượng của cô, dọc theo đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cô có nên quản chuyện này hay không? Cô dừng bước kéo ống tay áo của Chu Gia Trạch
Cô muốn nhờ Chu Gia Trạch vào trong dò xét một chút, Lạc Minh Khải có quan hệ gì với người phụ nữ kia, cô hy vọng mình đoán sai, Lạc Minh Khải không có phản bội Mộc Lương Tây
Sắc mặt Chu Gia Trạch rất khó coi nhưng sau khi cô nói hết lời cũng không từ chối, chỉ bảo cô đợi ở tại chỗ
Anh trở về rất nhanh: “Người phụ nữ ấy là bạn gái của anh ta”
Trong vòng lẩn quẩn của Lạc Minh Khải, ai cũng biết sự tồn tại của người phụ nữ này, bởi vì điều này anh không cần tốn chút sức lực nào cũng hỏi thăm được tin tức
Nhâm Niệm thở dài một hơi nhưng cảm thấy thật mỉa mai. Cô hy vọng mọi chuyện tốt thì mãi mãi không xảy ra, chuyện xấu cô hoài nghi lại trở thành sự thật nhanh như vậy
Cô cắn môi: “Có lẽ anh và Lạc Minh Khải có thể trở thành bạn của nhau đấy”
Cô thấy anh không nói lời nào lại tiếp tục nói: “Có thể tâm sự với anh ta, vì sao lại nhớ mãi không quên bạn gái cũ như vậy”.