Chương 15
Nhâm Niệm không tiếp tục ở lại hội sở cũng không thể đi đến trước mặt Lạc Minh Khải chỉ trích anh ta vì sao lại đối xử với Lương Tây như vậy, cô cảm thấy hành vi của mình giống như vô số phụ nữ ở trên mạng, chỉ trích ai đó phá hoại gia đình của người khác. Một khi có sự xuất hiện của người thứ ba bên cạnh, ngoại trừ khinh bỉ dưới đáy lòng căn bản cũng không thể làm gì khác
Sau khi nghe xong câu nói kia của cô, Chu Gia Trạch chỉ trừng mắt nhìn cô, cô cũng không để ý đến thái độ của anh, tự mình đi ra ngoài. Cô không hiểu tại sao mình lại vô lực và yếu đuối như vậy, thậm chí cảm thấy mình không có tư cách, bất kể là chỉ trích Lạc Minh Khải hay trách móc Chu Gia Trạch thì cô tựa hồ đều không có tư cách, không có lý do để tức giận
Cô đã từng nghe đồng nghiệp nói, ở trong lòng người đàn ông bình thường có vài người phụ nữ, một người làm cho tim anh ta đập thình thịch, một người có thể làm cho anh ta cảm thấy được thấu hiểu, còn một người có thể cưới làm vợ, bất luận anh ta chọn người nào cũng không nỡ bỏ người kia, mà ở những lứa tuổi khác nhau lại có sự lựa chọn khác nhau.
Mà phụ nữ, bình thường đều hy vọng người khiến trái tim mình rung động và người ở bên cạnh mình là cùng một người, vì thế một người đàn ông mất đi người phụ nữ sẽ không sao, nhưng khi người phụ nữ mất đi một người đàn ông chính là một đả kích trí mệnh
Cô không biết quan điểm này có đúng hay không, nhưng cô cảm thấy rất khổ sở nhưng lại nói không rõ nguyên nhân. Cô nhớ tới Lương Tây từng nói, phải chon người mình yêu, phải trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu khó khăn mới có thể thay đổi quyết định từ: “Người tôi yêu” thành “người yêu tôi”. Bỗng nhiên cô cảm thấy, cô hiểu mình nên lựa chọn thế nào
Chủ nhật, Nhâm Niệm hẹn Mộc Lương Tây ra ngoài, cô ấy cũng không từ chối. Sau khi nhận được điện thoại của Nhâm Niệm còn rất vui vẻ trêu chọc, nói là cô ấy đã ở nhà đợi thật lâu, bây giờ đã có cơ hội ra khỏi nhà rồi
Nghe giọng nói của Lương Tây không hiểu sao Nhâm Niệm cảm thấy có chút khó chịu
Mộc Lương Tây không có trang điểm, Nhâm Niệm chăm chú đánh giá cô, không thể không nói Mộc Lương Tây là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ là quá gầy, trong ánh mắt mang theo một chút ưu sầu, nhưng cô nhìn thấy rõ, ánh mắt của cô lúc chớp chớp giống như ánh mặt trời khô hanh, cực kì xinh đẹp, chút ưu sầu trong đáy mắt giống như giọt mưa rơi xuống mặt đất, chỉ một tiếng sau đó khô ngay
“Sao cậu lại hẹn tớ ra ngoài?” Đã lâu rồi không có liên lạc, nói thật cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ
“Bởi vì tớ xem cậu như bạn, chẳng lẽ cậu không xem tớ là bạn?” Nhâm Niệm cố tình làm ra bộ dạng tức giận
Lương Tây che miệng cười: “Tớ không xem cậu như bạn”
Nhâm Niệm lại nhào lên muốn nhéo khuôn mặt của cô nhưng cô không ngừng trốn tránh
Nhâm Niệm nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Lương Tây, đột nhiên cô không muốn nói cho cô ấy biết những gì mình đã nhìn thấy, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, vậy những sự thật khó chịu, nói ra còn có ý nghĩa gì, có gì có thể so sánh với trong lòng vui vẻ, càng làm người ta hạnh phúc?
Bọn họ cùng nhau đi vào cửa hàng tổng hợp, không gian bên trong rất lớn cũng rất đầy đủ, âm nhạc vang lên nhẹ nhàng, chầm chậm. Nhâm Niệm nuốt nuốt nước miệng không nhịn được oán giận nói:
“Lâu như vậy rồi cậu cũng không giới thiệu chồng cậu cho mình biết, đúng là không xem mình là bạn rồi”
Mộc Lương Tây nhún nhún vai nói: “Anh ta rất bề bộn công việc”. Cô dùng ngữ khí rất bình thường nói: “Phần lớn thời gian đều ở công ty rất ít khi về nhà”
Nhâm Niệm cho rằng cô sẽ nhìn thấy sự buồn rầu trên mặt Mộc Lương Tây, nhưung không ngờ vẻ mặt của cô lại bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn vui vẻ kéo tay Nhâm Niệm bước vào một cửa hàng:
“Cậu xem bộ quần áo này trông thế nào, nhìn rất đẹp”
Nhâm Niệm đành phải nhìn bộ y phục đó nói: “Không tệ”
Mộc Lương Tây vội vàng gỡ xuống, sau đó ướm thử trên người Nhâm Niệm: “Tớ cảm thấy rất hợp với cậu, cậu mau đi thử xem”
Nhâm Niệm trừng mắt nhìn cô, giá của bộ quần áo này chắc chắn không rẻ, không phải thứ cô có thể mua nổi, Mộc Lương Tây nháy nháy mắt với cô:
“Nhanh đi thử đi, nếu không tớ sẽ tức giận đấy”
Sau khi thấy Nhâm Niệm đi thử quần áo, biểu cảm trên mặt của cô mới hòa hoãn xuống, ánh mắt cô giống như u đàm sâu không thấy đáy, cô gọi người phục vụ đến dùng thẻ tín dụng quẹt thanh toán bộ quần áo của Nhâm Niệm, sau khi lấy thẻ tín dụng ra, cô nhìn tên chủ thẻ trên chiếc thẻ màu đen tôn quý: Lạc Minh Khải
Nhâm Niệm bước ra khỏi phòng thử đồ mới biết Mộc Lương Tây đã thanh toán bộ quần áo này rồi, liền hoảng sợ. Quả thật bộ đồ này rất vừa người, cũng rất đẹp nhưng tốc độ này của cô ấy cũng quá dọa người, nếu như sau khi cô thử, cảm thấy không hợp thì làm sao bây giờ? Hơn nữa cô ấy cũng không còn ở đây, nhân viên thu ngân nói cô ấy đã đi về hướng toilet rồi
Lúc Nhâm Niệm đi tìm Mộc Lương Tây thì thấy cô ấy đang gọi điện thoại, nhưng vừa nhìn thấy cô, cô ấy lập tức cúp máy
Sau khi trở về nhà, Nhâm Niệm nhớ lại cuộc hẹn của cô với Mộc Lương Tây, 2 người đi dạo cửa hàng tổng hợp, cuối cùng thì đi ăn cơm. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lần đầu tiên cô đề cập đến chồng cô ấy thì sau đó cô cũng không còn cơ hội nữa, bởi vì Mộc Lương Tây luôn tìm cách dời đi sự chú ý của cô
Khi cô tỉnh táo lại, bỗng nhiên cô nghĩ đến có lẽ do cô ấy cố tình, cố ý không để lại dấu vết như vậy, có lẽ Lương Tây tốt đẹp thưở ban đầu ở trong lòng cô cũng đã thay đổi
Cô không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không dám. Mỗi người đều có cách sống riêng, người ngoài vĩnh viễn không cách nào hiểu được là đúng hay sai, cũng giống như chính cô cũng phải lựa chọn phương thức thích hợp cho mình
Trước kia Trần Trác hẹn cô ra ngoài, 3 lần cô còn có thể từ chối 2 lần, bây giờ cô không từ chối, cô cảm thấy tiếp nhận Trần Trác cũng không tệ. Cô tìm cho mình nhiều lý do, tiền lương của Trần Trác cũng không tồi, anh lại là người chân thành, mặc dù anh nói lời ngon tiếng ngọt rất ít nhưng anh rất để ý đến cô. Quan trọng nhất là khi cô ở bên anh, cô cảm thấy an tâm, hình tượng của anh rất gần gũi, cô sẽ không cảm thấy anh giống mây trên trời, chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng
Quan hệ giữa bọn họ, đương nhiên cũng tiến thêm một bước, cô vốn rất lười phải yêu một người, nhưng một khi đã lựa chọn thì không muốn thay đổi, nếu như đối phương cũng vậy thì càng tốt
Nghe nói ở cảnh khu Tiểu Phong có một đoàn múa mới tới, Trần Trác hứng trí bừng bừng hẹn cô đi xem, có khả năng phải ở lại một đêm. Nhâm Niệm suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, tuy rằng cô không muốn đến những chỗ xa xôi nhưng nhìn ánh mắt anh chờ mong như vậy, khiến cô không nỡ nhìn thấy anh thất vọng, vì thế cô vội vàng thu thập một số quần áo rồi theo anh xuất phát
Buổi tối, Chu gia vẫn tụ hội như thường lệ, Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai vừa đi vào nhà liền nhìn thấy Chu Gia Trạch đã đến, hơn nữa còn đang xem phim bom tấn: Chung cư tình yêu. Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai nhìn nhau đều cảm thấy không thể tin được
“Anh cả, chị dâu” Chu Gia Trạch giương mắt nhìn bọn họ, chào hỏi một tiếng sau đó tiếp tục xem TV
Đã đến giờ ăn cơm, Chu Gia Trạch cũng tắt TV, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, tất cả đồ ăn đều do Nghê Vân làm, mỗi người đều có món ăn yêu thích của mình, trong lúc nhất thời mọi người đều tỏ ra khen ngợi
Chu Trị An nhìn chung quanh một vòng, hơi khó hiểu hỏi: “Tại sao không gọi Tiểu Niệm về?”
Nhắc đến việc này, bà nội Chu có chút thất vọng nói: “Mẹ đã gọi điện rồi, Tiểu Niệm và tiểu tử họ Trần kia hình như ra ngoài du lịch, còn ở chỗ ấy một đêm mới về”
Sau khi nói xong, lại nghĩ tới điều gì đó, tâm trạng đột nhiên tốt hơn: “Mẹ nghĩ lần này Tiểu Niệm bị tiểu tử kia hấp dẫn rồi, chuyện tốt hẳn không còn xa nữa”
Chu Gia Trạch phát hiện anh cả và chị dâu cũng đồng thời nhìn mình, mặt không biểu cảm vẫn tiếp tục gắp đồ ăn, từ đầu đến cuối cũng không phát biểu quan điểm gì, xem như như chưa từng nghe thấy. Tựa hồ thái độ của anh trước sau vẫn như một
Sau khi ăn cơm xong, Chu Gia Trạch vẫn xem phim Chung cư tình yêu như cũ, trước đây Thẩm Tâm Dịch cầm tay anh không ngừng hỏi: “Nếu là anh, anh sẽ chọn Hồ Nhất Phỉ hay là Nặc Lan?”
Anh cũng không thích những người này, làm sao có thể chọn, nhưng cũng không nói lời nào. Thẩm Tâm Dịch cứ lôi kéo anh không tha làm anh cảm thấy phụ nữ thật phiền
Anh đã quên lúc ấy khi xem kết cục của phim anh đã cảm thấy như thế nào, một người đàn ông đứng trước hai cánh cửa không ngừng do dự
Tiếu Hiền từng nói, nếu đối mặt với 2 sự lựa chọn thì tung đồng xu, dù sao vẫn có hiệu quả. Không phải vì nó có thể đưa ra đáp án đúng, mà là lúc bạn tung đồng xu lên không trung trong một giây kia, bạn sẽ biết đáp án của mình là gì và bạn hy vọng là mặt nào.
Chu Gia Trạch nằm trên sofa nhưng trong lòng ngổn ngang tâm sự, anh cảm thấy lòng mình đã có đáp án rồi, thay vì chần chừ thì hãy lựa chọn đáp án khiến mình do dự, nếu như bạn đủ kiên định thì bạn sẽ không do dự đúng không?
Đột nhiên Chu Gia Trạch nở nụ cười.
Thời điểm Nhâm Niệm trở về chậm hơn thời gian dự định mấy giờ, nguyên nhân là trên đường cao tốc lại kẹt xe, lúc trước cô đi qua lại nghe người ta liên tục chửi mắng chuyện kẹt xe, không ngờ mình cũng gặp phải chuyện này. Cô cũng không khó chịu hay phiền lòng như những người khác mà ở trên xe nhắm hai mắt lại sau đó ngủ một giấc
Cô và Trần Trác nhìn nhau không khỏi nở nụ cười
Trần Trác đưa cô về trước, sau đó mới rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng anh đi xa, lúc này mới chỉnh lại túi chuẩn bị vào nhà. Ngồi xe lâu nên đầu óc hơi choáng váng, cô nghĩ sau khi mình trở về nhà, sẽ tắm rửa rồi ngủ một giấc, ngày thứ hai sẽ là một ngày tốt đẹp, thoải mái
Cô vừa mới chuẩn bị vào khu chung cư, ánh mắt liếc nhìn thoáng xung quanh, lại nhìn thấy chiếc xe có phần quen thuộc thì không khỏi ngạc nhiên đứng ở tại chỗ
Cô nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi, loại xe này rất bình thường? Chẳng lẽ chỉ có người đó mới lái xe này? Sau khi nghĩ như vậy cô không nhịn được cười cười
Lúc cô chuẩn bị đi thì cửa xe đột nhiên mở ra, người ở trên xe đã bước xuống
Nhâm Niệm cứng đờ ở tại chỗ nhìn Chu Gia Trạch đang từng bước đi về phía cô
“Cô đi chơi với người đàn ông kia?” Anh bình tĩnh hỏi cô
Nhâm Niệm theo dõi vẻ mặt anh, cảm thấy có chút kì lạ. Nếu như anh vẫn luôn ở đây, dĩ nhiên cũng nhìn thấy một màn vừa rồi:
“Ừ”
Cô cũng không cần phải phủ nhận, cũng không có gì đáng mất mặt
Sắc mặt Chu Gia Trạch u ám đi rất nhiều, sau khi thấy cô chuẩn bị đi thì chặn ngang kéo cô lại:
“Cô là phụ nữ lại đi theo đàn ông ra ngoài, còn ở 2 ngày một đêm, rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Cô không sợ người khác bán cô sao? Cũng đúng, với chỉ số IQ của cô, người ta muốn bán cô, cô còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền nữa”
Nhâm Niệm cắn cắn môi: “Tôi và anh có quan hệ gì, cho dù là vậy tôi cũng có thể báo cảnh sát”
Khi nào thì cô lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế
“Điều này có thể giống nhau sao?”
“Ở trong mắt tôi đều như nhau”
Cô hất tay Chu Gia Trạch, vốn định không để ý đến anh mà rời đi, nhưng nghĩ đến anh vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, sau đó cô hỏi:
“Anh tìm tôi có việc gì?”
Nếu như anh ta tới đây, nhất định là vì bà nội Chu rồi…
“Không có việc gì thì không thể đến sao? Hay là cô có chuyện gì đó ám muội không muốn người khác nhìn thấy?”
Quả thực là không hiểu ra sao cả
“Tôi có chuyện gì không thể để người khác nhìn thấy?” Cô có chút tức giận: “Hơn nữa, cho dù tôi có chuyện mờ ám thì có liên quan gì đến anh sao?”
Không liên quan sao?
Vì sao anh lại cảm thấy có liên quan, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bây giờ hơi phẫn nộ, nhưng một chút lực sát thương cũng không có
Cô nói bây giờ cô và anh không có quan hệ gì, vậy trước kia vì sao cô lại quấn quýt lấy anh không rời, bây giờ lại muốn buông tay, cô coi anh là cái gì?
“Tôi chỉ sợ cô bị lừa gạt thôi, cô nghĩ ai muốn quan tâm đến cô”
“Tôi cam tâm tình nguyện để người ta lừa” Cô cũng không phải đứa trẻ 3 tuổi
Trên mặt Chu Gia Trạch tràn ngập tức giận: “Nếu như cô cứ muốn đắm mình như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng có thể chấp nhận…”
Nhâm Niệm tức giận đến không thể chịu được, đang chuẩn bị phản kích lại, thậm chí còn muốn nện vào mặt anh vài đấm thì lại nghe anh nói:
“Tôi có thể cố chấp nhận cô, dù sao cô ngốc nghếch như thế này, nếu như bị người ta lừa thế nào người ta cũng đổ trách nhiệm cho tôi”
Vì không thể yêu cho nên tùy tiện chấp nhận một người đàn ông, sau đó sẽ không hạnh phúc, vì thế anh sẽ trở thành đầu sỏ gây nên mọi chuyện
Cô muốn nói anh đừng tự kỷ quá nhưng lại nói không được, bởi vì chuyện cô làm là cầm túi chạy thẳng, chạy vào khu nhà của mình không dám nán lại một giây
Xem đi, cuối cùng cô vẫn nhát gan như vậy.