Chương 19
Ngày hôm sau là Tết Trung Thu, Nhâm Niệm và Chu Gia Trạch hẹn trước rồi, anh sẽ đến rước cô về Chu gia, có lẽ tâm lý bắt đầu biến hóa nên cô đặc biệt mặc bộ đồ mới, lại còn trang điểm. Khi cô từ trong nhà trọ đi ra, Chu Gia Trạch đã chờ ở đó, cô bước nhanh đến bên anh khiến làn váy cũng nhẹ nhàng lay động theo bước chân.
Chu Gia Trạch thu hồi di động, đánh giá cách trang điểm của cô, khe khẽ nở ra một nụ cười, nhìn qua có lẽ rất hài lòng với cách ăn mặc của cô. Nhâm Niệm vốn rất xinh đẹp, chỉ trang điểm nhẹ thì phần khí chất trong người đã lộ ra ngoài. Anh mở cửa xe, chờ cô ngồi vào thì đóng cửa lại, lời nói và cách làm hoàn toàn giống như một quý ông
Sau khi ngồi vào trong xe, cô có chút ảo não nói:
“Em ngồi xe của anh về, nếu như cha nuôi, mẹ nuôi nhìn thấy…”
“Thì cứ nói là bọn mình vô tình gặp là được rồi” Chu Gia Trạch căn bản không nghĩ chuyện này có gì to tát
Nhâm Niệm tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của anh, cô nghĩ rằng anh sẽ nói quan hệ của họ cũng không có gì mờ ám không thể để người khác nhìn thấy, nhưng anh nói như vậy cũng không sai, chính cô là người đã yêu cầu không được nói quan hệ bây giờ của bọn họ cho mọi người biết, anh chỉ phối hợp mà thôi. Cô không ngừng khuyên nhủ mình để làm tan chút khó chịu trong lòng
“Sau này em nên mua nhiều quần áo màu trắng”
Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu nói: “Em mặc màu trắng rất đẹp”
Một câu nói vô cùng đơn giản đã làm tan biến nỗi khó chịu trong lòng cô
“Anh nói đẹp là đẹp à, dựa vào cái gì em phải nghe lời anh?”
Cô không tự giác mở miệng, theo bản năng cắn cắn môi, giọng nói mang theo vẻ làm nũng ngay cả chính cô cũng cảm thấy xa lạ
“Vậy em muốn được ai nhìn? Được ai khen ngợi?”
Ánh mắt của cô đảo đảo, trong mắt đều mang theo vài tia vui sướng: “Ai cần anh lo”
Biết cô cố tình, vì thế anh càng thêm phối hợp:
“Nói đi, em muốn ai khen em?”
Con mắt của cô trợn to, gắt gao trừng mắt nhìn anh, nhưng lại không có chút khí thế uy hϊế͙p͙ nào làm cho Chu Gia Trạch cảm thấy buồn cười:
“Miệng lại nói linh tinh thử xem”
Cô bĩu môi, giả vờ như không muốn để ý đến anh, nhưng trên mặt đã có ý cười
Sau khi đến Chu gia, bọn họ cùng nhau đi vào, trước ánh nhìn tò mò của mọi người, anh chỉ nói: Tình cờ gặp.
Vẻ mặt của anh quá mức thản nhiên làm cho người ta không thể phát hiện ra điều gì khác thường. Lúc Nhâm Niệm muốn nói gì đó thì bà nội Chu đã kéo cô qua, đánh giá cô từ trên xuống dưới:
“Rất nhiều ngày rồi cháu không đến thăm bà nội, có phải đã quên mất bà rồi không?”
Nhâm Niệm vội vã cười xòa nói: “Gần đây công việc của cháu hơi bận nên không đến thăm bà được, bà nội ngàn vạn lần đừng giận cháu nha”
Bà nội Chu giả vờ tức giận, Nhâm Niệm khuyên bảo hồi lâu bà mới cười ra tiếng, nắm lấy tay cô nói:
“Ôi, cháu với cậu thanh niên kia thế nào rồi?”
Nhâm Niệm không khỏi cứng đờ cả người, nhìn bà nội Chu chậm rãi hỏi:
“Ý bà nội là gì?”
“Cháu với cậu ấy, ai, có gì phải xấu hổ chứ…”
Lúc này Nhâm Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô còn tưởng bà nội Chu nói đến cô và Chu Gia Trạch… không nhịn được lộ ra nụ cười nói:
“Bà nội suy nghĩ nhiều rồi, cháu với bác sĩ Trần không có gì”
“Cháu đừng có gạt bà, không phải các cháu còn đi chơi với nhau sao…”
“Bà nội, chỉ là bạn bè đi chơi với nhau thôi, cháu và anh ấy không có gì thật”
Cô nói xong lời này, nhanh chóng nhìn về phía Chu Gia Trạch, lại phát hiện anh đang nhàn nhã ngồi trên sofa chơi trò chơi
Bà nội Chu thở dài nói:
“Bà thấy vị bác sĩ kia rất tốt”
Nói xong còn rất tiếc nuối hỏi: “Các cháu chỉ là bạn bè thôi sao?”
“Bà nội, bà không tin cháu sao?” Cô cố ý xụ mặt xuống nói
Lúc này, bà nội Chu mới không tiếp tục hỏi
“Bà nội chỉ quan tâm cho cháu, nếu như cháu với vị bác sĩ ấy không có gì, bà nội sẽ giới thiệu cho cháu một người rất tốt…”
Nhâm Niệm đang suy nghĩ làm sao từ chối thì Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai đã đến, họ bước lên hỏi thăm bà xong, bà nội Chu nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố kéo tay Hàn Giai Giai nói, sức khỏe của bà không tốt, không biết sống được bao lâu nữa, nếu như trước khi ch.ết có thể nhìn thấy cháu cố thì tốt biết mấy
Nhâm Niệm nghe ra ý tứ của bà chỉ cười cười, sau đó cô đi tới phòng bếp chuẩn bị giúp Nghê Vân nấu ăn. Nghê Vân từ chối vài lần bảo cô mau đi ra ngoài
“Gần đây công việc của con bận lắm sao?” Nghê Vân vừa cắt rau vừa hỏi, thời gian gần đây không thấy cô đến, bà cũng cảm thấy kì lạ
Nhâm Niệm đành phải gật đầu
“Phụ nữ cũng đừng vùi đầu vào công việc quá”
Nghê Vân tựa hồ như vô tình nói:
“Trong khoảng thời gian này, Gia Trạch không có gây rắc rối gì, thật là kì lạ”
Lòng của cô không khỏi khẩn trương nhưng giả vờ bình tĩnh hỏi:
“Vậy không phải tốt hơn sao?”
“Có người nhìn thấy nó ở bên một cô gái nào đó”
Động tác rửa rau của Nhâm Niệm hơi dừng lại một chút: “Chuyện đó không phải rất bình thường sao ạ?”
Nghê Vân bỗng nhiên xoay người, nghiêm túc đánh giá cô, dường như muốn nhìn thấu cô, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì nhưng bà lập tức phủ định rồi thu hồi ánh mắt của mình
Bị Nghê Vân nhìn như vậy, mồ hôi lạnh của Nhâm Niệm tuôn ra, giống như mình vừa làm việc gì đó trái lương tâm
Khi ăn cơm, không biết tại sao bà nội Chu lại nghĩ đến việc giới thiệu bạn trai cho Nhâm Niệm, cô từ chối đủ kiểu nhưng bà nội Chu lại hết sức hăng hái. Cô cúi đầu ăn cơm, dứt khoát không muố nói tiếp, lúc cô ngẩng đầu gắp thức ăn lại bắt gặp ánh mắt như cười như không của Chu Gia Trạch, đột nhiên tay cô run lên, chiếc đũa rơi lên bàn, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên
Sau khi ăn cơm xong, bà nội Chu giữ lại không muốn cho cô về, ngày hôm sau được nghỉ phép nên cô đành ở lại, cô vốn muốn dọn dẹp nhưng lần này Nghê Vân nhất quyết không cho cô vào bếp nên cô đành ngồi nói chuyện phiếm với Hàn Giai Giai
Trong phòng khách Chu Gia Trạch và Chu Gia Dực đang thảo luận chuyện làm ăn gì đó, các cô nghe không hiểu nên đi dạo trong sân để ngắm trăng, ánh trăng chiếu xuống mặt đất thật đẹp, lá đỏ trong sân bay lất phất
“Bà nội nói hôm nay Gia Trạch đưa em đến” Giọng nói của Hàn Giai Giai cực kì bình tĩnh
Nhâm Niệm lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Giai Giai, cảm thấy lời này của cô còn có thâm ý khác:
“Bọn em tình cờ gặp nhau nên anh ấy đưa em một đoạn”
“Gia Trạch cũng có lúc tốt như thế sao, xem ra người chị dâu như chị lại không hiểu cậu ấy, luôn cho cậu ấy là người không làm cái gì không có lợi cho mình”
Nhâm Niệm không hiểu cụm từ không hiểu cậu ấy là có ý gì nên bất tri bất giác trả lời:
“Chỉ chở em một đoạn mà thôi, không có nghiêm trọng như vậy…”
“Chị nhớ công ty cậu ấy với nhà trọ của em hình như ngược đường nhau?” Hàn Giai Giai đột nhiên nở nụ cười
Hóa ra cô ấy ở đây chờ mình.