Chương 20

Nhâm Niệm chu chu môi, đột nhiên cô phát hiện bất luận cô có nói gì, Hàn Giai Giai sẽ cho rằng cô đang kiếm cớ, bởi vì cô ấy đã có ý nghĩ của chính mình rồi
Hàn Giai Giai thở dài một hơi: “Là Gia Dực muốn chị tâm sự với em”


Thảo nào Chu Gia Dực lại cố tình kéo Chu Gia Trạch đến phòng khách nói chuyện, mục đích là muốn để các cô một mình tâm sự


“Em đừng hiểu lầm, anh chị cũng không có ý gì khác, Gia Dực luôn đối xử với em như em gái ruột cho nên anh ấy rất để ý chuyện của em. Anh ấy hiểu rõ em trai của mình, hơn nữa lúc trên bàn cơm, ánh mắt hai người nhìn nhau, Gia Dực đã nhìn ra hai người không bình thường nên muốn chị đến đây nói chuyện với em”


Nhâm Niệm gật đầu: “Em biết anh ấy luôn đối xử với em như em gái”
“Em với Gia Trạch…”


Nhâm Niệm trầm mặc, Hàn Giai Giai liền biết ông xã mình không nhìn sai, có đôi khi một ánh mắt đã nói lên tất cả. Hàn Giai Giai đột nhiên cũng không biết nói gì, tình cảm của người khác mà mình bình luận tựa hồ cũng không thích hợp lắm, nhưng kỳ lạ chính là cô cảm thấy tình cảm này không đáng tin


“Em có nghĩ đến, em và Gia Trạch…”
Nhâm Niệm cắn môi: “Ý chị là bọn em không thích hợp…”
Hàn Giai Giai lắc đầu: “Chị muốn nói nếu như… chị chỉ nói nếu như, Thẩm Tâm Dịch trở về, em cảm thấy Gia Trạch sẽ đối xử với em như thế nào?”


available on google playdownload on app store


Trong mắt Nhâm Niệm lại lộ ra một tia sợ hãi, ánh mắt này cho thấy nội tâm của cô cũng không xác định, chính cô cũng biết rõ người trong lòng Chu Gia Trạch là Thẩm Tâm Dịch, mình không hề có phần thắng
“Cô ấy đã đi rồi” Nhâm Niệm im lặng hồi lâu, cố chấp đưa ra một đáp án


“Nhưng cô ấy sẽ trở về”
Nhâm Niệm cắn cắn môi, không nói nữa
Hàn Giai Giai vỗ vỗ bờ vai cô: “Nếu như em không xác định rõ tình cảm của mình thì đừng nên cố gắng trả giá, chưa xác định được trái tim của người đàn ông thì đừng nên dễ dàng lựa chọn ở bên anh ta”


Lúc này, Nhâm Niệm mới gật đầu nói: “Cảm ơn”
Ít nhất bọn họ đều đứng trên góc độ của cô mà quan tâm, chứ không phải nói cô không xứng với Chu Gia Trạch


Bởi vì là tết Trung thu nên tất cả bọn họ đến đình nghỉ mát để ngắm trăng, Nghê Vân và Chu Trị An thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện lý thú của hai anh em Gia Trạch lúc còn nhỏ, nói rất thỏa thích, bà nội Chu tiếp tục đề tài nói Gia Trạch hồi nhỏ rất nghịch ngợm, còn Gia Dực lại ngoan ngoãn nghe lời hơn


Rõ ràng Chu Gia Trạch không phục cách nói của bố mẹ: “Cháu có chỗ nào nghịch đâu ạ? Rõ ràng là anh hai nghịch hơn cháu, anh ấy còn đánh nhau với người ta đấy”
Anh vừa nói xong, mọi người đều im lặng


Chu Gia Trạch cũng biết mình nói sai rồi đang muốn nói sang chuyện khác thì bà nội Chu lại thở dài nói: “Gia Minh cũng có lúc nghịch ngợm, khi có người bắt nạt An An thì Gia Minh lập tức xông đến, một chút cũng không do dự”


Bà nội nói, những chuyện mà Chu Gia Trạch nói trong điện thoại, không ngờ bà vẫn còn nhớ rõ như vậy
Chu Trị An dường như nhớ đến cái gì đấy: “An An sắp kết hôn rồi”


Nghê Vân lại cười, cực kì hiểu cách làm của Hạ An An: “Gia Minh đã mất lâu như vậy, An An cũng nên tìm một người đàn ông tốt cho mình, hơn nữa nhất định Gia Minh cũng không hy vọng vì nó mà có người sống không vui”


Bà nội Chu nói về những chuyện lúc nhỏ của Gia Minh, bộ dạng của anh nhu thuận nhất cũng là đứa ranh mãnh nhất
Chu Gia Trạch vẫn luôn nghe bà nội nói, hồi lâu mới phát hiện Nhâm Niệm không có trong lương đình, anh nhớ cô vừa mới đứng ở chỗ này. Anh tìm một cái cớ sau đó đứng lên rời khỏi


Nhâm Niệm không có đi xa, chỉ ngồi xuống bãi cỏ phía bên kia, ánh trăng rất sáng, anh dễ dàng nhìn thấy cô, sau khi đi qua anh dùng chân nhẹ nhàng đá đá cô, cô nhìn anh hồi lâu nhưng cũng không động đậy
“Đứng lên đi”


Nhâm Niệm vẫn không động đậy, nương theo ánh trăng nhìn anh. Anh giống như đang cười, nụ cười ôn nhu như nước, ngũ quan nhu hòa tuấn lãng khiến cô không tự giác cũng bắt đầu cười theo
Chu Gia Trạch ngồi xổm xuống, lấy tay nhéo mặt cô: “Cười ngây ngô cái gì?”


Nói xong liền kéo cô đứng dậy, anh không phát hiện trong nháy mắt nụ cười trên mặt cô liền biến mất
Chu Gia Trạch cứng rắn kéo cô đứng lên, đi về hướng khác trong sân, bên kia có một rừng trúc nhỏ có thể che chắn cho bọn họ không bị phát hiện.


Anh cầm tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng bỏng, không hiểu sao cô lại xúc động muốn khóc
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng:


“Hồi nhỏ em cũng không biết, “ánh trăng rước lấy họa” là cái gì, ánh trăng thì làm sao có thể gây ra họa, bây giờ em rốt cuộc cũng hiểu được rồi”
Chu Gia Trạch cười một tiếng: “Em không có uống rượu nói mê sảng gì đấy”


Nhâm Niệm lại cắn môi: “Anh có cảm thấy em ở dưới ánh trăng xinh đẹp hơn không?”
Chu Gia Trạch nở nụ cười, hết sức bình tĩnh lắc đầu: “Không có”


Cô không tức giận, thậm chí cười càng thêm mê người. Đồng thời nghiền ngẫm nói: “Em cảm thấy anh ở dưới ánh trăng càng thêm đẹp mắt, làm lòng em càng thêm rung động”
Nói xong, cô sờ ngực của anh:
“Để xem anh có kích động hay không?”


Chu Gia Trạch cầm lấy tay cô, vừa rồi không phát hiện, bây giờ mới nhận thấy tay cô thật sự rất lạnh. Mặc dù đã vào mùa thu nhưng thời tiết vẫn còn lại cái khô hanh của mùa hè, tay cô không nên lạnh mới đúng


“Hôm nay em làm sao vậy?” Chu Gia Trạch rốt cuộc phát hiện trạng thái của cô không bình thường, giống như đã bị cái gì đó kích thích
Nhâm Niệm lại dùng một tay nắm lấy tay anh, hơi kích động nói:
“Anh có yêu em không?”
Chu Gia Trạch cả kinh, không rõ vì sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy


Nhâm Niệm lại đến gần hơn, cười với anh nhưng nụ cười rất cứng nhắc, dường như đã cố hết sức để nặn ra:
“Chu Gia Trạch, anh không yêu em, đúng lúc em cũng không yêu anh, quả thật rất công bằng”


Nếu như không phải trên người cô không có mùi rượu, hiện tại anh đã hoài nghi cô say đến rối tinh rối mù


Nhâm Niệm vẫn kiên trì phải đi về, ai khuyên cô cũng không để ý. Điều này làm cho Chu Trị An và Nghê Vân hoàn toàn không giải thích được, ngay cả bà nội Chu cô cũng không nể mặt. Bọn họ không có cách nào khác đành phải để cho Nhâm Niệm trở về, Chu Gia Trạch cũng không có phản ứng gì, Nghê Vân liếc mắt ra hiệu với anh, Chu Gia Trạch vốn đang suy nghĩ tìm cớ, bây giờ nước chảy thành sông:


“Ừm, con đi đưa cô ấy về”
Chu Gia Trạch nhét Nhâm Niệm vào trong xe, cô không nói chuyện cũng không động đậy
Chu Gia Trạch nhớ lại chuyện đã phát sinh: “Có phải chị dâu đã nói gì với em không?”
Cô vẫn nằm ở đó, ngay cả mắt cũng không mở
“Nhâm Niệm, anh đang nói chuyện với em”


Âm điệu của anh không cao nhưng lại uy nghiêm đáng sợ, nhắc nhở đối phương anh đã tức giận rồi
Nhâm Niệm rốt cục cũng chậm rãi mở to mắt: “Anh đừng để ý đến em, em chỉ sợ một chút thôi”
Vẻ mặt của cô quả thực yếu ớt, anh không khỏi đè nén giọng hỏi: “Em sợ cái gì?”


Cô cười với anh: “Sợ anh không cần em”
Biểu cảm này rất chua xót, dường như trong miệng anh cũng tràn ra một cỗ chua xót, trái tim bất giác mềm nhũn: “Đừng nghĩ lung tung”


“Chỉ là đột nhiên có một ý niệm xuất hiện trong đầu, nếu như Thẩm tiểu thư trở về, anh có đẩy em ra không…”Cô cúi đầu không muốn tiếp tục câu nói


Cảm xúc chua xót vừa rồi càng ngày càng dày đặc, thậm chí xen lẫn áy náy. Anh cố gắng đối xử tốt với cô, cái gì cũng cố gắng phối hợp chính là hy vọng mình có thể yêu cô, nhưng cũng chỉ là hy vọng, anh biết rõ hơn ai hết, tình cảm anh dành cho cô vẫn chưa đến mức đó, nếu không khi cô hỏi anh có yêu cô không, anh sẽ không do dự như thế…


“Đừng nghĩ lung tung” Thanh âm của anh dịu dàng hơn rất nhiều
“Anh sẽ không”
Anh không phải là một người đàn ông tốt nhưng cũng không phải là một người đàn ông tồi tệ
Nhậm Niệm ngẩng đầu lên, nụ cười rực rỡ giống như ánh trăng hôm nay, sáng ngời trong suốt, cô dùng lực gật đầu với anh


Chu Gia Trạch không khỏi thở dài:
“Sau này không được nghĩ ngợi lung tung nữa”
Cô gật gật đầu tựa như một đứa trẻ làm cho Chu Gia Trạch không biết làm sao
Sau khi đến nhà trọ, Nhâm Niệm vẫn ngồi ở trên xe không chịu xuống: “Anh mở cửa xe cho em đi”


Chu Gia Trạch cảm thấy cô hôm nay rất bất đồng, nhưng nghĩ đến có lẽ vì lúc nãy cô chịu kích thích nên mới trẻ con như vậy, suy nghĩ một chút vẫn xuống xe mở cửa cho cô
Sau khi anh mở cửa xe, cô mới chậm rãi bước xuống


Lần đầu tiên Chu Gia Trạch cảm thấy mình không hiểu cô mà cô cũng không giống anh tưởng tượng, cô có tính cách, có suy nghĩ của mình, cũng có khó chịu và có vui vẻ


Chu Gia Trạch vốn nhìn cô bước đi nhưng cô đi được 10 bước lại quay người chạy trở về. Anh đang chuẩn bị hỏi cô làm sao vậy thì cô đã rất nhanh ôm lấy anh, kiễng mũi chân khẽ hôn lên bờ môi anh:
“Em yêu anh”
Cô nói xong lập tức chạy mất


Chu Gia Trạch sững sờ nhìn cô chạy mất như trước đó không hề xảy ra chuyện gì, cô tựa hồ đã từng thổ lộ với anh rất nhiều lần, khi cô trở về nghe anh và Chu Gia Dực nói chuyện thì bất đắc dĩ thổ lộ, lúc anh bị thương cũng thổ lộ… Nhưng cũng không giống vừa rồi làm cho đầu óc anh trống rỗng


Anh vươn tay đặt trên môi mình, ánh mắt dừng ở hướng cô vừa mới bỏ đi. Anh cảm thấy mình trở về năm 17 tuổi, bị một nữ sinh gọi vào lớp học nói: “Em thích anh”


Anh đột nhiên đỏ mặt một chút, anh cùng Thẩm Tâm Dịch đánh cuộc nhưng cô thua, vì thế phải thộ lộ với anh trước mặt mọi người, anh không ngờ cô lại đến thật


Ngày nào đó, anh nhìn thấy trong mắt Thẩm Tâm Dịch lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, khi đó anh nghĩ mình nhất định sẽ hái ngôi sao đó xuống
Chu Gia Trạch buông tay mình xuống, không hiểu sao bên môi lại nở nụ cười


Nhâm Niệm lờ mờ phát hiện cách thức cô và Chu Gia Trạch ở chung đã bắt đầu thay đổi, cũng không biết có phải ảo giác hay không. Lúc trước, khi cô và anh cùng một chỗ, anh sẽ đến đón cô tan sở rồi cùng nhau đi ăn cơm, tản bộ hoặc xem phim, cuối cùng anh sẽ đưa cô về nhà. Nghe qua cũng không phải là phương thức gì đặc biệt nhưng dù sao vẫn làm cho người ta cảm giác như luồng nước đang chảy


Bây giờ cách thức đó biến thành anh đến nhà cô ăn cơm, đương nhiên là cô nấu cơm, thỉnh thoảng cô sẽ để anh giúp đỡ một chút. Nhưng anh lại luôn tỏ vẻ chán ghét nói, người đàn ông thành công không xuất hiện ở trong bếp, cô tức giận đến mức hất nước trong tay lên mặt anh


Lại ví dụ như ngày trước, anh sẽ không bày tỏ ý kiến với cách ăn mặc và trang điểm của cô, nhưng bây giờ anh sẽ chỉ vào quần áo nói cô không có tế bào thẩm mỹ, thậm chí còn nhận xét về cách trang điểm của cô


Thay đổi như vậy cũng không làm cô thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy quan hệ của hai người đã đi vào quỹ đạo, chỉ là cô không cách nào đoán được kết quả này là tốt hay xấu


Hôm nay bọn họ cùng đi siêu thị, trước đây cô không phát hiện anh là người đàn ông ích kỉ như vậy, lúc trước làm bộ tôn trọng lựa chọn của cô, thời điểm lựa món ăn cũng nhường cho cô, dáng vẻ rất giống một quý ông. Nhưng hiện tại, trong siêu thị, anh chỉ cầm những rau cải anh thích:


“Những thứ này anh thích, em cũng vậy phải không, cả cái này, cái này nữa cũng không tệ…”


Anh không ngừng nhặt bỏ vào trong xe đẩy làm cho Nhâm Niệm rốt cuộc cũng không thể chịu đựng nổi, bọn họ chỉ có 2 người, sao có thể ăn được nhiều đồ ăn như vậy? Cô phải liên tục không ngừng lấy đồ ăn trong xe đẩy ra. Chờ đi được hơn nửa ngày Chu Gia Trạch mới quay đầu, nhìn thấy rau cải trong xe đẩy ít lại càng thêm ít, không khỏi nhíu mày:


“Đồ ăn đâu?”
Nhâm Niệm quả thực hết cách: “Mọc chân bay rồi”
Chu Gia Trạch nhìn cô nửa ngày: “Em lại bỏ chúng ra à”


Nói xong còn gõ trán của cô, sau đó nhéo mặt cô nói: “Em xem, em gầy như vậy không chịu ăn nhiều một chút để bồi bổ, người khác nhìn vào còn tưởng anh ngược đãi em đấy”
Nhâm Niệm quay đầu đi: “Cảm ơn vì đã quan tâm nhưng em đang giảm béo”


“Em còn giảm béo, không để cho người ta sống nữa hả?”
“Em đang giảm bớt gánh nặng cho địa cầu, giảm thiểu đồ bỏ đi để tiết kiệm lương thực, đây cũng là cách để bảo vệ môi trường”
Cô nói xong lại hăng hái dạt dào, Chu Gia Trạch ở một bên che miệng cười


Nhìn anh như vậy cô càng cảm thấy tức giận


Sau khi về đến nhà, Chu Gia Trạch biểu hiện đầy đủ tính cách đại thiếu gia của anh, hoàn toàn không có ý đến giúp đỡ, ngồi lì ở trên sofa, chuyện thứ nhất làm chính là mở ti vi, sau khi cầm điều khiển bấm một vòng phát hiện không có gì hứng thú để xem, sau đó tắt ti vi cầm điện thoại chơi game


Lúc anh chơi game vặn thanh âm rất lớn, chỉ sợ người khác không biết anh chơi trò chơi, Nhâm Niệm vốn đang cảm thấy bất công, lại nghe tiếng thanh âm phát ra từ trò chơi càng cảm thấy khó chịu
“Anh đi vào rửa rau” Cô đứng ở cửa phòng bếp, không có gì tức giận


Quen nhau lâu như vậy, cô phát hiện anh có không ít ưu điểm, khuyết điểm, mà khuyết điểm lớn nhất chính là rất lười nhưng da mặt lại rất dày, có thể đem lời người khác nói cho vào tai trái ra tai phải, ưu điểm chính là anh rất ít khi nổi giận… Dù sao từ lúc anh làm bạn trai của cô cũng chưa từng phát cáu hay nổi giận lần nào, cho nên cô cũng quen không biết sợ là gì


Đối với mệnh lệnh của cô—phản ứng của Chu Gia Trạch chính là, làm như không có nghe thấy
Nhâm Niệm đi thẳng đến trước mặt anh, đoạt lấy di động trên tay anh: “Đi rửa rau”


Chu Gia Trạch lộ ra vẻ mất hứng. Nhâm Niệm lập tức biết vâng lời nói: “Em vừa phải rửa rau, vừa phải thái rau, còn phải vo gạo nấu cơm, sau đó còn phải làm đồ ăn, thực sự bận không thở nổi, hơn nữa còn không có năng suất, chờ đồ ăn làm xong không phải anh đã đói ch.ết rồi sao”


Giọng nói của cô nửa làm nũng làm cho Chu Gia Trạch nhìn cô một lúc lâu, thậm chí ngay cả một lời nói phản bác cũng nói không nên lời, đành phải cười cười nói:
“Phí lao động của bản thiếu gia rất đắt”
“Dạ, vâng vâng”


“Gọi có ích gì đưa phí dịch vụ đây” Anh vừa đi vào phòng bếp, vừa cò kè mặc cả
“Cho em thiếu đi, anh cũng biết em rất nghèo mà”
Chu Gia Trạch hừ hừ 2 tiếng nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đi rửa rau, động tác rất nghiêm túc hoặc có thể nói dáng vẻ rất nghiêm túc và cẩn thận, tỉ mỉ


Chỉ là một chuyện nhỏ nhưng Nhâm Niệm cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp, không biết có phải cô rất dễ dàng thỏa mãn hay không, cô vừa cắt hành, lại vô tình nói ra lời trong lòng:
“Trước đây, em hy vọng nhất chính là hình ảnh hiện tại”
“Như thế nào?”


Anh phát hiện hôm nay tâm tình của cô không tệ, cho dù anh cũng không đoán được tại sao
Cô buông dao trong tay tựa vào kệ bếp nhìn anh: “Chính là có thể cùng người mình quan tâm cùng nhau nấu cơm”
Chuyện đơn giản lại làm cho người ta cảm thấy không đơn giản


“Em thật dễ thỏa mãn” Chu Gia Trạch không ngừng lắc đầu, nhưng nghĩ đến những chuyện cô đã đối mặt trong quá khứ, ngược lại càng khiến cô thêm khao khát những thứ này:
“Dễ dàng thỏa mãn, thật không có tính khiêu chiến”
“Hừ, anh muốn khiêu chiến cái gì?”


“Anh sẽ không nói cho em biết” Quả thật là đàn ông có thói hư tật xấu, nhìn thấy đối phương hơi tức giận lại càng muốn trêu chọc


Lúc Nhâm Niệm xào rau rất dễ ra mồ hôi, cả trên trán và lỗ tai đều dinh dính, tóc cũng dính cả lên mặt làm cho cô rất khó chịu. Chu Gia Trạch tìm một hồi cũng không biết đâu ra sợi thun buộc tóc cô lên
“Anh còn có thể làm việc này?”


“Anh còn có thể làm rất nhiều chuyện, từ từ rồi em sẽ phát hiện, chỉ có điều không cần tự ti”
Thật là người đàn ông tự kỷ
Sau khi Chu Gia Trạch cột tóc cô lên lại nghiêm túc kiểm tr.a một lần nữa: “Em có muốn dùng khăn không?”
“Không cần đâu, như vậy không phải rất khoa trương sao?”


“Em mới khoa trương, anh chỉ sợ em xào rau tóc của em sẽ rớt vào trong chảo, lúc ấy sẽ ảnh hưởng khẩu vị của anh”
Anh nhận được một cước của Nhâm Niệm
“Bạo lực, bạn gái tôi có khuynh hướng bạo lực a”


Nhìn thấy anh “chạy” ra phía ngoài, cô không tự chủ được nở nụ cười, được rồi cô thừa nhận, cô đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng
Lúc ăn cơm, Chu Gia Trạch vẫn tương đối tự giác, tự dọn bát đũa bày ra bàn, lúc cô đi ra còn nhìn thấy anh ra vẻ thần bí, không khỏi tò mò:


“Anh đang làm gì đấy?”
Chu Gia Trạch vừa xới cơm vừa nói: “Anh đang nghiên cứu ngày Quốc khánh nên đi đâu chơi”
“A…” Âm cuối của cô kéo thật dài nhưng bên trong không có chút vui mừng nào
“Em không muốn đi chơi?”


Lúc này Nhâm Niệm mới hiểu ý tứ của anh, anh muốn đưa cô đi chơi, vậy mà cô còn tưởng rằng… Cô ngậm miệng:
“Vậy anh đã suy nghĩ ra muốn đi nơi nào chưa?”


Chu Gia Trạch đưa tạp chí du lịch đến trước mặt cô, cô nhìn thấy mặt trên vẽ gì đó, quả thật cô lớn như vậy rồi vẫn chưa từng xuất ngoại, có chút phấn khởi nói:
“Đi Thái Lan được không?”
Trong mắt cô có nồng đậm chờ mong
“Muốn đi thì đi, có cái gì được hay không được”


Sau khi anh nói xong lại trưng ra bộ dáng đại thiếu gia nói: “Mau gắp thức ăn cho anh, nhanh lên, nhanh lên”
Nhâm Niệm hận liếc mắt nhìn anh một cái nhưng vẫn gắp thức ăn cho anh.


Cách ngày quốc khánh rất gần, Chu Gia Trạch thúc giục cô mau làm hộ chiếu và chuẩn bị những thứ linh tinh, anh đương nhiên có biện pháp nhanh nhất để giải quyết công việc nhưng vẫn nhịn không nói cho cô biết
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui vẻ


Bọn họ không thông báo với ai, quyết định cùng nhau đi Thái Lan, Nhâm Niệm chỉ nói đi ra ngoài du lịch với đồng nghiệp, còn Chu Gia Trạch lại có nhiều lý do hơn. Huống chi anh lại là người mê chơi, mọi người cũng không ai hoài nghi mục đích của họ. Trước khi đi phải đến ngân hàng đổi tiền, ai biết ngân hàng yêu cầu phải đặt mua trước vài ngày, lúc đó mặt Chu Gia Trạch đen như đít nồi trực tiếp ngồi thẳng lên máy bay


Ngày đầu tiên đến Thái Lan, không phải đi tham quan cảnh đẹp, cũng không phải đi tìm thức ăn ngon, mà là đi tìm xem ngân hàng nào đổi tiền với lãi suất cao nhất. Nhưng tạm thời bọn họ vẫn chưa tìm được, có thể rút ra kết luận là máy rút tiền ATM ở sân bay đổi tiền ít nhất, làm bọn họ lỗ vốn nặng


Chu Gia Trạch vừa đến Thái Lan, câu đầu tiên nói với cô nhiều nhất là:
“Nắm chặt lấy anh, bằng không em có đi lạc anh không chịu trách nhiệm”
Sau đó: “Em muốn đi nơi nào, đi nơi nào cũng không biết nói, không sợ người ta gạt đi mất sao?”


Sau đó lại nói: “Sao em có thể ngốc như vậy, ngộ nhỡ bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền”
Nhâm Niệm không thể nhịn được nữa nói: “Nói thật đi, có phải nếu em đi lạc, anh có thể tìm một cô gái thông minh, xinh đẹp, động lòng người hơn em phải không?”


Chu Gia Trạch trả lời, đánh giá cô từ trên xuống dưới nói: “Rốt cục cũng có thể tự hiểu, thật là hiếm thấy, nếu vậy thì em theo sát anh đi, không sợ người phụ nữ khác bắt cóc anh đi mất”


Từ nhỏ đến lớn Nhâm Niệm không thích đánh người nhưng cô rất thích véo người, Chu Gia Trạch đã được nếm độc thủ cho nên thấy tình huống không êm lập tức chuồn mất.






Truyện liên quan