Chương 57: Trừng Trừng

Đây là lần đầu tiên Tô Mặc Trừng bước vào phòng ngủ ở căn hộ này của cô, lúc bước vào, anh bừng tỉnh, thấy mình như chìm trong một biển hoa hồng.


Giấy dán tường xung quanh đều là hoa hồng, màu đỏ thẫm, hồng nhạt, màu tuyết trắng, màu vàng nhạt, màu băng lam… Trong phòng còn có hương  hoa hồng thoang thoảng.


Những bức tường hoa hồng bao quanh toàn bộ căn phòng của cô, ngay chính giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, ga trải giường và chăn bông cũng màu đỏ thẫm, hơn nữa còn mềm mại hơn tơ lụa.
Ngay cả căn phòng cũng rất sang trọng.
Giống như con người của cô.


Trình Thiên Nhiễm bất giác nhớ tới chuyện hồi nhỏ của anh, cô sợ anh không thể nhìn màu đỏ trong một khu vực rộng lớn như vậy, vì thế nói: “Hôm nay có hơi muộn, ngày mai chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại mua một bộ màu khác để thay đổi.”
Tô Mặc Trừng khẽ cau mày: “Tại sao?”


“Anh cảm thấy nó rất đẹp mà, tại sao không có lý do gì lại muốn thay đổi nó?”
Trình Thiên Nhiễm nhìn chằm chằm anh rồi hỏi: “Thật vậy không?”


Tô Mặc Trừng và cô ngồi ở bên giường, anh gật đầu, anh đưa tay vuốt v e tấm rèm treo trên giường, với một nụ cười trên khuôn mặt: “Nó có cảm giác rất vui, giống như phòng tân hôn vậy.”
Trình Thiên Nhiễm: “……”
Cô hỏi anh: “Trừng Trừng có thích màu đỏ không?”


available on google playdownload on app store


Tô Mặc Trừng quay đầu: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Vừa nói cô ấy vừa cười, mặt không chút thay đổi nói dối, nói: “Cảm thấy vậy.”
“Em nghĩ anh sẽ thích màu sắc yên tĩnh hơn.”
Anh bật cười, tại sao em lại cảm thấy như vâyh?


Hai tay Tô Mặc Trừng chống xuống giường, nghiêm túc nói với Trình Thiên Nhiễm: “Anh thích Nhiễm Nhiễm như một đóa hồng rực rỡ.”
“Em hỏi anh có thích màu đỏ không?”


Trình Thiên Nhiễm luôn lặng lẽ và tỉ mỉ quan sát anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm, với một nụ cười nhỏ xuất hiện trên má cô: “Em yêu màu đỏ nhất.”
“Anh biết.”
Ở cùng với cô lâu như vậy, nếu anh không nhìn ra chuyện này thì thật là quá bất cẩn.


Trong tủ quần áo của cô có rất nhiều quần áo đều là màu đỏ, các đồ trang trí trong nhà dù lớn hay nhỏ cũng thiên về màu đỏ, lần này nhìn thấy phòng ngủ được trang trí cẩn thận của cô, Tô Mặc Trừng càng chắc chắn rằng cô có chút thích màu đỏ.


Tô Mặc Trừng ôm lấy cô, Trình Thiên Nhiễm cũng thuận thế dựa vào trong lòng anh, sau đó cô nghe thấy anh thì thầm nói: “Sau này, phòng ngủ của ngôi nhà mới của chúng ta sẽ được trang trí bằng màu sắc của Nhiễm Nhiễm.”
“Màu sắc của em?” Cô hơi ngẩng đầu lên, chớp mắt: “Màu đỏ?”


Tô Mặc Trừng khẽ cười, không nói gì, chỉ cúi đầu hôn cô.
Trình Thiên Nhiễm đã bỏ qua một điểm quan trọng khác, anh nói là —— ngôi nhà mới của chúng ta.
Cô vẫn không biết rằng anh ấy đang xây nhà riêng của họ mà không nói cho cô biết.


Hai người đang hình thành một thói quen xấu trong căn hộ của giáo viên—— không thích khóa trái cửa phòng ngủ.
Bởi vì chỉ có hai người họ, chỉ cần đóng cửa lại, còn việc có khóa hay không thì không quan trọng.
Nhưng, về cơ bản ở đây nó khác.
Tuy nhiên, họ đã bỏ quên Long Nhãn từ lâu.


Cho đến khi…
Trình Thiên Nhiễm không kìm được mà r3n rỉ dưới cơ thể của Tô Mặc Trừng, Long Nhãn muốn bảo vệ chủ “Bang” đập cửa rồi xông vào phòng ngủ.
Không chỉ có Trình Thiên Nhiễm bị dọa sợ, mà cơ thể của Tô Mặc Trừng cũng đông cứng.


Anh yếu ớt nằm trên ngườiTrình Thiên Nhiễm, hai người đắp chăn bông nhìn Long Nhãn đang nhìn chằm chằm vào họ, chú chó lớn ở bên giường nghiêng đầu nhìn Trình Thiên Nhiễm, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ và khó hiểu, có vẻ như đang thắc mắc tại sao nghe thấy tiếng mama khóc, mà bây giờ biểu cảm của mama không giống như vừa khóc một chút nào.


Tô Mặc Trừng khó chịu dúi đầu vào cổ Trình Thiên Nhiễm: “Anh có thể mang nó ra ngoài không?”


Gò má Trình Thiên Nhiễm ửng hồng, hai tròng mắt choáng váng, đôi mắt ướt át nhìn vào Long Nhãn, bị Long Nhãn nhìn chằm chằm như vậy, cô lấy tay che mặt, niềm vui thích trong giọng nói vẫn chưa phai nhạt, cô nói với Tô Mặc Trừng: “Đột nhiên có cảm giác ba mẹ bị đứa con tát vào mặt khi đang mê mẩn đánh nhau, thật đáng xấu hổ…”


Tô Mặc Trừng: “…”
Anh chỉ đơn giản là kéo chăn bông ra, che phủ đầu của cả hai người.
Trình Thiên Nhiễm dùng tay mở ra một khe hở khác, chỉ để lộ khuôn mặt của cô, nói với Long Nhãn: “Long Nhãn ngoan, ra phòng khách chơi.”
Chú chó lớn: “Ow ~ “
Không di chuyển.
Trình Thiên Nhiễm: “Ra ngoài chơi!”


“Hừ…” Long Nhãn nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Trình Thiên Nhiễm, cuối cùng cũng miễn cưỡng ra khỏi phòng ngủ.
Trình Thiên Nhiễm đẩy người ở trên người cô ra: “Anh đi khóa cửa lại đi, không thì một lát nữa nó lại muốn xông vào.”


Tô Mặc Trừng phải chọn đồ, thay quần áo sột soạt dưới chăn bông, xuống giường khóa cửa lại.
Sau khi quay lại, anh trực tiếp nằm lên giường, ôm chặt cô vào lòng.
Trình Thiên Nhiễm mỉm cười với khuôn mặt đỏ bừng: “Anh không làm điều đó sao?”
Tô Mặc Trừng: “… Nó làm cho anh rất bực bội.”


Trình Thiên Nhiễm: “…” Cô lo lắng hỏi anh: “Anh có bị bóng đè không?”
Mặc dù những gì cô nói đều mờ mịt, nhưng Tô Mặc Trừng biết cô đang ám chỉ điều gì, anh tức giận nắm lấy tay cô rồi chạm vào: “Anh tự cảm nhận được.”


Cô giả ngốc, cười khúc khích: “Cái gì, anh cảm thấy như thế nào?”
Tô Mặc Trừng nhìn thấy bộ dạng này của cô liền không nhịn được muốn ăn hϊế͙p͙ cô, trực tiếp cắn môi của cô khiến cô đau đớn kêu lên.
Tô Mặc Trừng nhẹ nhàng li3m khóe môi cô, trầm giọng nói với cô: “Nói nhỏ chút.”


Trình Thiên Nhiễm đánh anh bằng nắm đấm của mình: “Anh cắn em lại còn bắt em phải chịu đựng! Hừm…”
Khi anh c ởi quần áo ra, nói với Trình Thiên Nhiễm đang bối rối: “Lần cuối cùng.”
Trình Thiên Nhiễm: “Hả?”


Anh chậm rãi tiến tới, sau đó ôm cô, ở bên tai của cô nói: “Lần này nó có đập cửa như thế nào, anh cũng không dừng lại.”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Kết quả đến nửa chừng, tiếng r3n rỉ bị kìm nén của Trình Thiên Nhiễm vẫn thu hút thính giác đặc biệt nhạy bén của Long Nhãn.


Chú chó lớn giữ chặt lấy cửa, không ngừng sủa ở bên ngoài, vì vậy Trình Thiên Nhiễm phải cắn vào vai anh để ngăn mình phát ra âm thanh.
Nhưng cô càng kìm nén giọng nói của mình thì anh càng thấy hưng phấn.
Sau trò chơi này, Long Nhãn trở thành người ồn ào nhất.


Trình Thiên Nhiễm gục xuống giường, Tô Mặc Trừng ôm lấy cô, cô mệt đến mức mí mắt cũng không mở nổi, lười biếng nói: “Lần sau đưa nó vào phòng tập nhảy đi.”
“Phòng tập nhảy được cách âm.”
Tô Mặc Trừng cười cười, khẽ hôn lên trán của cô: “Được.”


Vào một buổi tối giữa tháng 11, Tô Mặc Trừng ở nhà, vừa mới tắm rửa xong, anh định dùng điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho Trình Thiên Nhiễm, nhưng một giây sau có tin nhắn gửi đến điện thoại của anh.
Là Giang Kha Tố, người đã từng nói sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của anh nữa.


Anh ơi, em đang ở ngoài nhà anh, em có việc tìm anh, anh ra ngoài một chút được không?
Tô Mặc Trừng bấm xóa nó, không để ý đến anh ta.
Vài phút sau, khi anh đang trò chuyện cùng Trình Thiên Nhiễm trên WeChat, tin nhắn thứ hai của Giang Kha Tố được gửi tới —— em thật sự có việc gấp, xin anh hãy gặp em một lát.


Tô Mặc Trừng cau mày, tiếp tục xóa đi.
Dường như anh ấy biết anh không để ý tới mình, tin nhắn thứ ba của Giang Kha Tố lại trở về kiểu cũ, uy hϊế͙p͙ mọi người.
Anh, nếu anh không ra, em chỉ có thể ấn chuông cửa, vào nhà tìm anh.


Tô Mặc Trừng biết Giang Kha Tố sẽ làm điều đó, mà anh lại không muốn người nhà nhìn thấy Giang Kha Tố, cuối cùng anh vẫn mặc quần áo và đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, anh gặp Khương Chỉ Niệm đang ăn gì đó ở phòng khách, cô gái nhỏ kinh ngạc hỏi: “Anh hai, đã trễ như vậy anh còn muốn đi đâu?”


Hỏi xong cô lại cảm thấy bản thân nhiều chuyện, cười nói: “Em biết rồi, chắc chắn là đi tìm chị Trình! Này…bây giờ anh hai bám người riết thôi!”
Tô Mặc Trừng mỉm cười nói với cô: “Buổi tối đừng ăn quá nhiều, đi ngủ sớm đi.”
“Vâng!”


Tô Mặc Trừng vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy một người đàn ông đứng dựa vào cửa xe cách đó không xa, anh bươc tới, đút hai tay vào túi áo, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Giang Kha Tố cũng không dài dòng, trực tiếp thỉnh cầu anh: “Anh à, anh có thể đến Hải Thành gặp ba được không?”


Tô Mặc Trừng: “Không thể.”
“Nhưng đó là ba anh…”
“Ông ấy thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.” Tô Mặc Trừng lạnh lùng trừng mắt nhìn: “Tôi nhớ tôi đã nói cho cậu biết ba tôi là ai.”


“Nếu cậu đã làm mọi thứ có thể để cho tôi ra ngoài vì chuyện này, thì cậu có thể trở về rồi, tôi sẽ không đến Hải Thành, chứ đừng nói đến việc gặp ông ấy.”
“Cậu cũng đừng gọi tôi là anh trai, người khác nghe sẽ hiểu lầm.”


“Cứ như vậy đi, tôi hi vọng cậu nhớ những gì cậu đac nói, không đến làm phiền cuộc sống của tôi.”
Mặt Tô Mặc Trừng không chút cảm xúc bình thản nói ra những gì anh muốn nói, sau đó xoay người đi về.


Đột nhiên Giang Kha Tố siết mạnh nắm lấy cánh tay anh, giọng run rẩy nói: “Ba bị xuất huyết não, hôm nay là lần cấp cứu thứ hai, không biết có thể xuống bàn mổ an toàn không, anh à, nguyện vọng lớn nhất của ba là được gặp lại anh…”


Tô Mặc Trừng cười lạnh, anh thoát khỏi sự trói buộc của cậu ta: “Tại sao tôi phải thỏa mãn nguyện vọng của ông ấy? Ông ấy không phải người nuôi tôi khôn lớn, nói cách khác, tôi không phải con của ông ấy, tôi họ Tô, không phải họ Giang, hi vọng cậu có thể hiểu ra.”


“Đừng bắt tôi phải cùng quan hệ huyết thống với cậu và ông ta, nếu có thể lựa chọn, tôi không hề muốn trong cơ thể mình chảy cùng dòng máu với ông ta.”


Tô Mặc Trừng muốn rời đi lần nữa, nhưng Giang Kha Tố không chịu buông tay, anh ta buông bỏ hết sự kiêu ngạo, thậm chí cả tôn nghiêm của mình, ăn nói khép nép cầu xin Tô Mặc Trừng: “Làm ơn trở về cùng với em đi, cầu xin anh, chỉ gặp một chút thôi, vài phút là được rồi, ba có chuyện muốn nói với anh…”


“Anh à, em cầu xin anh, đến gặp ba…”
Tô Mặc Trừng mất kiên nhẫn kéo lại ống tay áo mà Giang Kha Tố đang nắm, thì đột nhiên phía sau bọn họ truyền đến một âm thanh.
“Anh?”
Tô Mặc Trừng kinh ngạc, đột ngột quay đầu lại, lập tức đụng phải ánh mắt của Khương Chỉ Niệm.


Khương Chỉ Niệm ngây ngô nhìn chằm chằm anh, khi Tô Mặc Trừng nghiêng người thì cô nhìn thấy mặt của Giang Kha Tố, cô kinh ngạc nói: “Ể? Đại ca không ra nước ngoài sao? Sao anh lại ở đây… Anh với anh trai em quen biết nhau sao?”
Đôi mắt Giang Kha Tố lóe lên, vội vàng nói: “Quen biết.”


Tô Mặc Trừng sợ anh ta nói mọi chuyện ra, liền trầm giọng cảnh cáo: “Giang Kha Tố!”


Giang Kha Tố liếc mắt nhìn anh, sau đó nhìn cô gái nhỏ rồi lộ ra nụ cười thật tự nhiên, nói: “Anh và anh Tô cùng hợp tác, anh có chút việc gấp nên mới tới tìm anh ấy nói chuyện một chút, không nghĩ tới cô bé này là em gái của giám đốc Tô.”
Tô Mặc Trừng hơi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía anh ta.


Khương Chỉ Niệm cười rồi nhún vai: “Em với anh trai, một người thì theo họ ba, một người thì theo họ mẹ.”
Khóe miệng Giang Kha Tố cong lên: “Vậy sao.”
Tô Mặc Trừng đi qua kéo tay Khương Chỉ Niệm nói: “Chúng ta về nhà.”


“Ồ.” Khương Chỉ Niệm quay đầu nhìn Giang Kha Tố đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại nhìn sang anh trai đang mím môi, sắc mặt không tốt chút nào, cô vừa bị anh kéo về phía trước, vừa hỏi: “Công việc có vấn đề gì sao?”
Lông mi Tô Mặc Trừng run lên, mơ hồ trả lời: “…Ừm.”


Khương Chỉ Niệm nắm chặt lấy mu bàn tay của anh: “Anh trai giỏi như vậy, chắc chắn sẽ giải quyết được.”
“Sao em lại đi ra đây?” Ngược lại thì anh hỏi cô.
Cô gái nhỏ hồn nhiên nói: “Em đi vứt rác! Sọt rác trong phòng khách đầy rồi…”


Giang Kha Tố thở dài một hơi, yếu ớt dựa vào cửa xe, nhìn bóng lưng của họ, anh cắn môi.
Chắc là…không nghe thấy phải không?






Truyện liên quan