Chương 4: Thật đúng là được làm từ nước
Editor: Yuu
--------------------
Quý Nghiêu được cả trường công nhận là hotboy, từ ngoại hình, nhân phẩm đến học tập đều đứng vị trí đầu tiên.
Học kỳ trước trường trung học Thực Nghiệm có tổ chức một đại hội thể thao. Tô Diệu Ngôn và Quý Nghiêu một người phụ trách việc cầm biển hiệu, một người phụ trách cầm cờ, hai người họ đã gặp nhau trong buổi diễn tập.
“Đàn anh tìm em có việc gì vậy?” Tô Diệu Ngôn hỏi.
Quý Nghiêu khẽ mỉm cười rồi đưa cho cô một file tài liệu gọn gàng và ngăn nắp, nói: “Các ghi chú Toán học của anh trước đây, bản copy.”
Tô Diệu Ngôn không đáp lại.
Không làm mà đòi có ăn, làm sao cô có thể nhận món quà lớn này một cách tử tế được.
“Mấy ngày trước chú anh đến nhà anh ăn tối, chú ấy đã nói vài lời với anh về điểm Toán của em.” Quý Nghiêu giải thích: “Chú ấy lo rằng thành tích tương lai của em sẽ bị điểm Toán kéo xuống, như vậy rất đáng tiếc.”
“Lão Cẩu, à không, thầy Cẩu từng nói với anh về môn Toán của em sao?” Tô Diệu Ngôn có chút xấu hổ, nhưng trong lòng cũng rất cảm động.
Quý Nghiêu gật đầu.
Những ngón tay trắng nõn và mảnh khảnh của chàng trai siết chặt file tài liệu, ánh mắt anh ấy bất giác lưu lại trên khuôn mặt xinh xắn của cô một lúc.
“Cầm lấy đi.” Anh ấy nói: “Anh cũng cảm thấy nếu bởi vì điểm Toán mà ảnh hưởng tới thành tích thì rất đáng tiếc. Hơn nữa file tài liệu này của anh cũng toàn là ghi chú của ban xã hội, không biết có thể giúp gì em được không.”
Nếu đã nói như vậy, Tô Diệu Ngôn cũng không thể từ chối được nữa.
Khi Mạnh Nguyễn lên tầng, cô ấy đã đối mặt trực tiếp với Quý Nghiêu đang rời đi.
“Đàn anh Quý lại tới tìm cậu sao?” Cô ấy quay đầu nhìn lối vào của tòa nhà: “Anh ấy cũng không chê xa nhỉ, tòa nhà của lớp 12 ở phía Bắc lận.”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn file tài liệu, quấn lại sợi chỉ buộc ở trên đó rồi hỏi: “Sao cậu lại lên đây vậy?”
Mạnh Nguyễn nói: “Cậu còn hỏi tới sao? Tớ gửi tin nhắn thì không thấy cậu trả lời lại, cũng quên mất tiết Ngữ Văn của lớp cậu là tiết thứ mấy. Anh tớ đưa USB cho cậu rồi sao?”
Lại là “anh tớ”.
Hai từ này giống như con ong mật có cánh dài, chỉ cần nhắc tới sẽ ong ong ở bên tai Tô Diệu Ngôn, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
“Diệu Diệu?” Mạnh Nguyễn lắc lắc tay cô: “Tớ đang hỏi cậu…”
“Điểm Toán lần này của cậu tăng lên nhiều là do ba cậu dạy kèm cho cậu sao? Ba cậu lợi hại quá! Ba mẹ tớ bây giờ còn không hiểu được câu hỏi trong đề của tớ.”
“Cũng không có gì đâu, lúc còn đi học ba tớ học Toán rất tốt.”
Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn nhìn nhau, Mạnh Nguyễn nói thầm: “Cô ta đi lên đây làm gì vậy?”
Lớp 11 ban xã hội và ban tự nhiên không học cùng một tầng. Trần Toa Toa và Mạnh Nguyễn học cùng lớp 7, đang yên đang lành tự nhiên chạy tới địa bàn của các lớp ban xã hội làm gì?
Ánh mắt của Trần Toa Toa như có như không mà đảo qua Tô Diệu Ngôn, tiếp tục nói: “Thực sự, con gái với ba rất thân với nhau. Thỉnh thoảng mẹ tớ dạy kèm cho tớ, tớ nghe xong càng thêm mơ hồ. Rõ ràng ba tớ và mẹ tớ giảng bài không khác nhau lắm, nhưng tớ nghe xong liền hiểu ngay lập tức… Đúng là có ba vẫn tốt hơn, thực sự không thể tưởng tượng được một người mà không có ba sẽ lớn lên như thế nào.”
Một nữ sinh bên cạnh nghe xong cũng phụ họa theo, còn nói tháng trước ba mình đó đã tặng quà sinh nhật cho, nữ sinh đó rất vui.
Hai người đó mỉm cười đi lướt ngang qua Tô Diệu Ngôn.
“Cô ta nói như vậy là có ý gì?” Mạnh Nguyễn nhíu mày: “Trần Toa Toa này…”
Tô Diệu Ngôn yên lặng nắm chặt file tài liệu, cô mím môi cười một cái, ngắt lời cô ấy: “Tớ nhận được USB rồi, cậu yên tâm.”
Chuyện ngày hôm qua, không phải là Mạnh Nguyễn cố tình không nhắc đến với Tô Diệu Ngôn.
Tính cách của Tô Diệu Ngôn chính là không thích làm phiền người khác. Nếu cô ấy nói với cô trước là Phó Doanh Xuyên sẽ mang USB tới, cô chắc chắn sẽ nói trong máy tính có bản sao lưu, hoặc là sẽ rất khó nói. Mạnh Nguyễn đành phải ra tay trước. Nhưng Phó Doanh Xuyên này vốn là người tuyết, đưa USB về xong cũng không nói với cô ấy một câu, làm Mạnh Nguyễn cũng không biết rốt cuộc USB đã nằm trong tay Tô Diệu Ngôn chưa.
“Đúng rồi, hôm qua anh cậu,” Tô Diệu Ngôn rũ mắt nhìn chằm chằm đôi giày thể thao: “Anh ấy có nói với cậu…”
“Nói cái gì cơ? Anh ấy mở miệng cũng không nói với tớ nhiều hơn một từ, nếu không tớ đã không phải hỏi cậu từ sáng sớm như vậy.” Mạnh Nguyễn hừ một tiếng.
Tâm trạng của Tô Diệu Ngôn nháy mắt liền có chút vui vẻ.
Anh không nói tới chuyện con gấu bông, vậy có nghĩa là không giao nhiệm vụ sửa con gấu bông đó cho Mạnh Nguyễn sao?
Cô gái trộm cười ngây ngô.
***
Về đến nhà, Tô Diệu Ngôn đặt cặp sách xuống rồi bảo Lệ Hạo ra ngoài mua cho cô mấy hộp sữa.
Buổi tối thứ 6 náo nhiệt hơn so với mọi ngày.
Bọn trẻ tụ tập lại với nhau, đứa thì nghịch đồ chơi mới mua, đứa thì chơi cầu trượt và xích đu. Người lớn thì mang theo túi đồ ăn thơm ngào ngạt bảo lũ trẻ về nhà sớm một chút để ăn cơm… Thứ 6 náo nhiệt dường như đã trở thành một điều mặc định đối với mọi lứa tuổi.
Tô Diệu Ngôn lắc lư cái túi nhỏ trong tay, dạo bước từ cửa tiểu khu ra đến cây ngô đồng, lại từ cây ngô đồng quay lại cửa lớn, đi tới đi lui không dưới mười lần.
Khi cô lần đầu tiên chuyển đến tiểu khu này, cây ngô đồng đó còn chưa phát triển tốt và mạnh mẽ như bây giờ. Tô Dục Văn dẫn Lệ Hạo 6 tuổi và Tô Diệu Ngôn 12 tuổi tới, nói với các cô rằng nơi này sẽ là nhà của bọn họ kể từ bây giờ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy là đã 5 năm rồi.
Tô Diệu Ngôn cùng mẹ và em trai sống một cuộc sống yên bình và ấm áp. Nhưng thỉnh thoảng khi cơn gió gào thét hoặc sấm sét ầm ầm vào ban đêm, Tô Diệu Ngôn luôn ôm chặt con gấu nhỏ, co rúm ở trong chăn bông, trái tim lại phảng phất nỗi bất lực và sợ hãi.
“Diệu Diệu, nếu không phải làm gì thì tới đây chơi với ông một ván đi.”
Tô Diệu Ngôn hoàn hồn, cô quay đầu lại liền nhìn thấy ông Tạ đang vẫy tay với mình. Cô bước tới, cười nói: “Bà Lý hôm nay không làm thịt kho tàu cho ông sao ạ?”
Ông Tạ xoa xoa quân cờ trong tay: “Làm gì còn có thể ăn thịt được chứ? Nào nào nào, đến chơi với ông một ván. Mấy lão già kia trình độ đều không bằng cháu đâu. Thế nào? Để ông quét sạch hết một lượt.”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn cửa lớn trống vắng của tiểu khu, gật gật đầu, ngồi ở trên băng ghế nhỏ đánh cờ.
Sắc trời càng ngày càng thẫm lại, gió thu tràn ngập khắp không gian.
Bọn trẻ bị ba mẹ gọi về nhà ăn cơm, thậm chí ông Tạ cũng bị bà Lý tới “bắt người”, bà còn nói với ông rằng từng này tuổi rồi còn túm cô gái nhỏ lại chơi cờ cùng, sau đó dặn Tô Diệu Ngôn mau về nhà đi.
Tô Diệu Ngôn nói với ông Tạ sau này sẽ chơi với ông tiếp. Lúc đi, cô lại cố ý nhìn ra cửa lớn một lúc nữa…
Mấy ngày liên tiếp, Tô Diệu Ngôn đều trong trạng thái chờ đợi, sau đó tinh thần cũng dần sa sút trong lúc đợi.
Chiếc áo vest trong hộp đựng đồ dưới gầm giường đã được giặt sạch từ lâu. Tô Diệu Ngôn lo rằng nếu cứ để nó bên trong như vậy sẽ bị nhăn nhúm, mà lấy ra treo lên lại sợ Tô Dục Văn phát hiện, làm cô rất bối rối.
Cô đã nghĩ đến chuyện gọi điện hỏi Mạnh Nguyễn một chút, nhưng lần nào cô cũng nhấn tắt màn hình một cách dứt khoát trước khi bấm số.
Dù luôn bất lực, nhưng cô vẫn luôn muốn chờ thêm một chút.
***
Tiết tự học cuối cùng vào thứ 6, Lưu Vân Khiết đã chọn các vai diễn cho vở kịch sắp tới.
Trong lớp xã hội không có nhiều nam sinh lắm, vì vậy vai diễn khó diễn nhất là Giả Bảo Ngọc lại trở thành một vai được chọn rất dễ dàng. Hứa Đạt, người từng tuyên bố muốn diễn Giả Bảo Ngọc được giao nhiệm vụ làm “Thư ký hiện trường”, thường được biết đến là một chân chạy vặt.
“Tiếp theo là Vương Hy Phượng.” Ánh mắt Lưu Vân Khiết đảo quanh lớp: “Vai Vương Hy Phượng…”
Bởi vì là diễn kịch nói, mọi người đều phải có vốn hiểu biết nhất định về phân cảnh Đại Ngọc lần đầu tiên tới Giả phủ.
Vai diễn quan trọng như Vương Hy Phượng, người được miêu tả là một người “chưa thấy người đã thấy tiếng” là một vấn đề nan giải cho vở kịch lần này. Con người sắc sảo cùng với vẻ ngoài rạng rỡ của Vương Hy Phượng, không có một đứa trẻ 17, 18 tuổi nào có thể so sánh được.
“Này, tớ cảm thấy cậu rất thích hợp đó.” Trần Lộ nghiêng người nhìn cô, nói: “Lớp chúng ta cũng chỉ có cậu mới xứng tầm với sắc đẹp đó.”
Hồi lớp 8, Tô Diệu Ngôn là một tomboy.
Tóc ngắn, mặc đồ thể thao, dáng người cao ráo, lúc chạy như diều gặp gió. Lúc đó, có rất nhiều nam sinh đã xưng hô anh em với Tô Diệu Ngôn. Không ai nghĩ rằng Tô Diệu Ngôn lên lớp 9 lại “Đổi giới tính”.
Mặc dù bây giờ Tô Diệu Ngôn vẫn để tóc ngắn, cũng thường xuyên mặc áo sơ mi, áo phông và quần thể thao, nhưng vẻ đẹp rực rỡ của cô lại không gì có thể che giấu được. Đặc biệt là đôi mắt cáo xinh đẹp này, đuôi mắt hẹp dài hơi hếch lên, chỉ cần chớp mắt một cái cũng khiến lòng người nóng lên.
Tô Diệu Ngôn đang chống cằm ngây ngốc, thấy Trần Lộ đang nói chuyện với mình liền “A” một tiếng.
Mỗi tội “A” này có vẻ hơi to.
Cả lớp quay lại nhìn cô, cô ngẩn người 3 giây, đang định đứng lên xin lỗi thì Lưu Vân Khiết vỗ tay nói: “Cô nghĩ vai Vương Hy Phượng này giao cho bạn Tô Diệu Ngôn đi.”
“…”
Tô Diệu Ngôn chớp chớp mắt.
Lưu Vân Khiết càng nhìn càng hài lòng.
Sau giờ học, Mạnh Nguyễn lại quấn lấy Tô Diệu Ngôn, rủ cô tới phố ăn vặt. Tô Diệu Ngôn không có tâm trạng, muốn về nhà sớm một chút.
“Sao mấy ngày hôm nay cậu cứ ủ rũ vậy?” Mạnh Nguyễn quan tâm hỏi: “Thầy Cẩu lại mắng cậu sao? Đúng rồi, lớp các cậu bàn chuyện diễn kịch đến đâu rồi?”
Tô Diệu Ngôn xuất thần nhìn con đường rải sỏi trước mặt, chậm mất 2 giây mới nói: “Hôm khác chúng ta tới phố ăn vặt sau nhé.”
“…”
Hai người đi tới cổng trường, Mạnh Nguyễn đang định rủ Tô Diệu Ngôn về nhà cùng nhau làm bài tập thì một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước mặt các cô.
“Cáo Già?”
Trái tim Tô Diệu Ngôn đập lỡ một nhịp, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, tay đang nắm chặt dây balo của cô cũng từ từ hạ xuống theo, thật cẩn thận đưa mắt nhìn về phía cửa sổ xe. Khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông hiện ra trong không gian nhỏ hẹp.
Hôm nay, anh mặc một bộ vest màu xám cùng với áo sơ mi đen, vừa lạnh lùng lại vừa lịch lãm. Cà vạt bị anh ném sang ghế phụ bên cạnh, bàn tay to lớn nắm lấy vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mang theo một sự khiêu khích và gợi cảm khó có thể diễn tả.
Tô Diệu Ngôn run rẩy đứng thẳng lại.
“Sao anh lại tới đây?” Mạnh Nguyễn cúi xuống hỏi: “Lại làm chuyện tốt sao?”
Ánh mắt sắc lạnh của Phó Doanh Xuyên lướt qua cô em gái, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, ngắn gọn ra lệnh: “Lên xe.” Giọng anh trầm thấp, có chút khàn khàn.
Mạnh Nguyễn kéo Tô Diệu Ngôn lên xe.
Đầu óc Tô Diệu Ngôn rất tỉnh táo, cô biết mình không nên đi lên, nhưng tay chân cô lại không nghe lời, cô bạn thân lại còn kéo cô nên cô mới đi lên như thế này.
Cô câu nệ ngồi ở ghế sau, hai tay đan chặt vào nhau cọ cọ một hồi, sau đó khẽ nói một câu đơn giản “Chào ngài”.
Phó Doanh Xuyên vẫn chỉ gật đầu, sau đó nói với Mạnh Nguyễn: “Tới Hilton.”
“Gì cơ?” Không phải tới đón cô ấy về sao. Mạnh Nguyễn liếc nhìn Tô Diệu Ngôn: “Vậy thì em với Diệu Diệu ngồi xe buýt về cũng được. Anh lái xe đến trạm phía trước đi.”
Trái tim Tô Diệu Ngôn bị chặn lại, sắc mặt đỏ bừng, vội nói: “Để em xuống xe. Hai người đi ăn cơm, em…”
Xe lúc này đã xuất phát.
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô gái qua gương chiếu hậu, khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn đỏ bừng như lần trước, trong mắt cũng gợn sóng, thật đúng là được làm từ nước.
“Không sao.” Anh nói.
Tô Diệu Ngôn xua tay, Mạnh Nguyễn cũng vội nói: “Diệu Diệu còn phải về nhà nấu cơm cho Lệ Hạo nữa. Bỏ đi, em với Diệu Diệu cùng xuống xe là được. Lần sau anh có mời cơm thì làm ơn thông báo trước một tiếng cái. Thật là.”
Phó Doanh Xuyên cũng không dừng lại ở trạm tiếp theo…
Tô Diệu Ngôn rất xấu hổ, dọc đường vẫn luôn muốn mở miệng mấy lần nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Phó Doanh Xuyên đối với cô mà nói cũng không khác gì một người xa lạ, nhưng trong lòng cô lại lúng túng không muốn xếp anh vào nhóm người xa lạ.
Cuối cùng, xe dừng lại ở sân nhà ở cho người nhà nhân viên bệnh viện.
“Cảm ơn ngài.” Cổ họng Tô Diệu Ngôn khô khốc: “Em gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”
Phó Doanh Xuyên lại nhìn đồng hồ lần nữa. Anh cởi dây an toàn, nói: “ phút, bảo em trai em xuống dưới.”