Chương 15: “có thể chia sẻ với anh, rất vui.”
Editor: Yuu
--------------------
Bóng đêm mờ ảo, ánh trăng vừa mới lên.
Mặt hồ hình trái tim như được mạ một lớp vỏ trai, nhẵn nhụi, phát ra những ánh sáng bạc lấp lánh.
Tô Diệu Ngôn trượt từ trên lưng Phó Doanh Xuyên xuống, nhảy lò cò hai bước về phía cái hồ nhỏ.
“Đẹp quá.”
Đôi mắt cáo quyến rũ của cô gái như được đắm mình trong làn nước mát của hồ nước rộng lớn, long lanh, dịu dàng. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua khiến mặt hồ nổi những cơn sóng nhỏ, chiếu tới mắt cô gái, gợi lên vô số ánh sao trong đó.
Phó Doanh Xuyên lặng lẽ đứng ở một bên, ánh mắt vô thức dịu đi.
Òng ọc ——
Một âm thanh khó hiểu bất chợt vang lên khiến người đàn ông ngẩn ngơ, anh cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng ngay sau đó, tiếng “Òng ọc” lại vang lên, so với vừa rồi càng thêm rõ ràng.
Phó Doanh Xuyên lấy điện thoại ra định mở đèn pin lên, vừa ngước mắt lên, chân tướng đã hiện ra ngay trước mắt.
Tô Diệu Ngôn quá khát.
Tuy cảnh đẹp như vậy, nhưng cái hồ lớn này lại “Diễu võ dương oai” trước mắt cô, khiến cô chỉ muốn lao đầu xuống nước mà uống thỏa thích.
Òng ọc ——
“Quỷ khát” nhìn về phía hồ, nuốt nước bọt N lần.
“…”
Phó Doanh Xuyên giữ chặt điện thoại, anh quay đầu lại, không kìm được mà mỉm cười.
Tô Diệu Ngôn không biết mình đang “quấy rối người khác”, cô lại nhảy lò cò thêm hai bước nữa, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, vươn tay ra chạm vào mặt nước —— Thật mát.
Rụt tay lại, cô nhìn người đàn ông cách đó không xa, ngập ngừng hỏi: “Không biết nước có bẩn không nhỉ, cảm giác khá sạch sẽ.”
Phó Doanh Xuyên thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời: “Chắc là sạch.”
Tô Diệu Ngôn kích động chạm vào mặt nước lần nữa.
“Lúc trước chó tuần tr.a đã được đưa tới đây để kiểm tr.a tình hình, bọn họ thấy nước sạch nên mỗi lần đến kiểm tr.a đều cho chó bơi hai vòng.” Phó Doanh Xuyên bình tĩnh giải thích: “Cho nên, thực sự rất sạch.”
Cô gái đột nhiên thu tay về, đôi mắt giật giật.
Phó Doanh Xuyên khẽ cười rồi nhanh chóng thu lại, đút tay trong túi bước đến bên hồ, nhớ ra điều gì đó liền nói: “Trên mặt em bị bẩn, có muốn rửa sạch không?”
“Không, không, không, không cần.” Tô Diệu Ngôn dịch mông về phía sau một chút: “Em cứ như bây giờ là được rồi ạ.”
“Thật sự không cần sao?”
Cô gái nghiêm túc gật đầu.
Phó Doanh Xuyên tỏ vẻ không miễn cưỡng cô mà gật đầu, nhưng lúc quay đầu lại, khóe miệng lại nhếch lên lần nữa.
Ban đêm yên tĩnh, từng đợt gió thổi tới bên rìa hồ nước, sóng nước long lanh như mảnh vỡ nghịch ngợm nhảy lên cây, lên cỏ, rồi lại nhảy tới trên mặt người đàn ông và cô gái.
Mấy lần Tô Diệu Ngôn phải nhịn lại cơn hắt xì, cô xoa xoa cánh tay, đề nghị: “Không còn sớm nữa, chúng ta quay về được chưa ạ?”
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ có âm thanh truyền đến: “Em vào rừng là để đi xem hồ nước sao?”
Tô Diệu Ngôn: “Vâng.”
“Vậy thì xem đi.”
“…”
Tối đen như mực thế này thì nhìn thấy cái gì chứ.
“Hắt xì!”
Phó Doanh Xuyên quay đầu lại, cô gái ôm mình co ro thành một nhúm, cái mũi nhỏ run rẩy giống như mũi của chú cún nhỏ, rất nghe lời.
“Ngồi yên đấy.” Anh nói: “Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Anh đứng dưới ánh trăng, xung quanh như được bao phủ bởi một tầng sương mù, khí chất cao ngạo lạnh lùng có chút bất phàm, thanh khiết đến bất khả xâm phạm.
“Vâng.”
Sau khi Phó Doanh Xuyên rời đi, Tô Diệu Ngôn cuộn tròn ôm lấy chân mình để sưởi ấm.
Những cảm xúc mạnh mẽ tràn đầy lúc trước như bị mặt hồ cuốn trôi vào thời điểm này, chỉ còn lại từng đợt bình tĩnh, cùng với nhịp tim đập thình thịch hết lần này đến lần khác.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được vừa rồi người đó đã cõng cô thoát khỏi tình cảnh khốn khổ, sau đó đưa cô đến đây.
Lúc này, những chuyện vừa xảy ra cũng giống như mặt hồ phía trước vậy, ảo mộng, không chân thực.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, cho dù là ảo mộng, cô cũng muốn đắm chìm vào trong đó, thậm chí còn muốn cứ ảo mộng như vậy lâu hơn nữa.
Suy cho cùng, những giấc mộng ngọt ngào không phải lúc nào cũng mơ thấy mỗi đêm.
Tô Diệu Ngôn cười ngốc nghếch, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó lại nhìn mặt hồ, nào ngờ liền nhìn thấy một thứ khiến cô giật mình.
Ảo mộng cái gì mà ảo mộng chứ!
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, trước mắt chính là một cái hố đen lớn, lại còn là hố đen đang cuộn xoáy, giống hệt vùng đất ch.ết chóc trong những bộ phim kinh dị.
Cánh tay Tô Diệu Ngôn nổi da gà.
Phó Doanh Xuyên đã đi bao lâu rồi? Tại sao còn chưa quay lại? Tại sao lại để cô một mình ở một nơi như này chứ?
Một khi nỗi sợ hãi đã xuất hiện, nó sẽ không thể biến mất.
Tô Diệu Ngôn chống tay đứng lên, xung quanh ngoại trừ màu đen thì chính là màu đen, tầng tầng lớp lớp bóng cây bị bầu không khí âm u, lạnh lẽo vẽ ra hình dạng mang ý nghĩa khác, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
“Ngài có ở gần đây không?” Cô hét lớn: “Ngài có ở đây không?”
Không có ai đáp lại.
Tô Diệu Ngôn hoảng hốt, nhảy lò cò về hướng người đàn ông vừa mới rời đi, lại hét lớn: “Ngài đang ở đâu vậy? Nghe thấy thì trả lời em đi.”
Vẫn không có ai đáp lại.
Tô Diệu Ngôn tiếp tục nhảy, cô không cẩn thận giẫm phải viên đá, cộm đến mức khiến bàn chân nhói đau, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống…
“Không phải nói em ngồi yên đấy sao?”
Giọng nói của người đàn ông có chút không ổn định, nhưng trái tim Tô Diệu Ngôn bởi vì vậy mà trở về vị trí cũ.
Cô quay đầu lại nhìn, người đàn ông đang cầm một thứ gì đó nho nhỏ trong tay, nhìn giống cành cây, còn lại thì khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
“Ngài, ngài đã về rồi.” Cô dụi dụi mắt, xoay người chuẩn bị nhảy trở về.
Đối phương lập tức nói: “Còn động đậy?”
Cô gái dừng lại.
Phó Doanh Xuyên xếp những cành cây khô thành hình tam giác nhỏ trên khoảng đất trống bên cạnh hồ, sau đó lấy bật lửa để nhóm lửa, trong phút chốc, một góc nhỏ của hồ nước hình trái tim lập tức thay đổi hình dạng.
Sau khi nhóm lửa xong, Phó Doanh Xuyên bước tới đỡ cô gái tới đó.
Trên mặt cô vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt, bộ dạng trông còn đáng thương hơn lúc mới tìm thấy cô ở trong rừng sâu.
“Thích khóc vậy à?” Anh hỏi.
“…”
Anh thử ở một mình trong khu dã ngoại hoang vu này xem? Lúc đó anh còn bị què, vừa khát nước vừa mệt mỏi nữa.
Tô Diệu Ngôn thầm thở dài, ngồi xuống bên cạnh lửa trại sưởi ấm, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều.
Mặt hồ phóng đại ngọn lửa đang cháy rực, phập phồng nhấp nhô. Vẻ yên tĩnh lạnh lẽo trước đó lập tức nhiễm màu ánh lửa đỏ rực, khiến cây cối xung quanh cũng trở nên ấm áp.
“Cảm ơn ngài.” Tô Diệu Ngôn nói: “Nếu không phải ngài tới cứu em, lần này em gặp rắc rối rồi.”
Phó Doanh Xuyên đứng ở bên kia đống lửa, thờ ơ nói: “Em xảy ra chuyện ở đây, anh có trách nhiệm phải tìm được em.”
Tô Diệu Ngôn thấp giọng nói “Vâng”. Cô biết anh đến đây là vì lý do gì, nhưng sự mất mát vẫn nhanh chóng lan tỏa khắp cõi lòng.
“Em trai em rất lo lắng cho em.” Người đàn ông lại nói: “Mạnh Nguyễn cũng vậy.”
Nghĩ đến hai người đó, trong lòng Tô Diệu Ngôn cũng được an ủi một chút.
“Nhuyễn Nhuyễn lo lắng cho em thì chắc chắn rồi.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt cáo hơi nhếch lên: “Thằng nhóc thối Lệ Hạo kia chỉ muốn em đi tu, còn lâu nó mới không cần mặt mũi mà nói như vậy.”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Không phải, cậu nhóc đó rất…”
Nhìn thấy nụ cười ánh lên nơi đuôi lông mày của cô gái, anh liền hiểu, thật ra đối phương cũng rất rõ em trai cô quan tâm cô như thế nào. Nói như vậy, chẳng qua là chị em đấu võ mồm mà thôi.
Anh cũng từng được đấu võ mồm như vậy.
Ví dụ như, cãi nhau đến long trời lở đất chỉ vì một viên kẹo, thậm chí còn có thể cắt đứt mối quan hệ chị em để thể hiện quyết tâm của mình. Nhưng nó chỉ kéo dài chưa đầy 2 phút, khi viên kẹo đã nằm trong miệng, không gì quan trọng bằng người trước mắt.
—— Chị chỉ trêu em thôi, em là em trai chị, chị sẽ luôn chăm sóc cho em.
Khi đó còn quá nhỏ, cảm thấy “Sẽ luôn” là một thứ gì đó rất dài, dài đến nỗi còn cảm thấy không kiên nhẫn, chẳng lẽ chính mình không lo được cho mình sao? Làm sao chị gái có thể luôn đi theo sau, giống như ký sinh trùng được.
Anh chưa bao giờ nghĩ, “Sẽ luôn” thật ra là một thứ biến đổi thất thường còn hơn cả thời tiết.
Hơn nữa, biến mất chính là biến mất, không bao giờ quay trở lại nữa.
“… Có phải đã đến lúc quay về rồi không ạ?” Tô Diệu Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Trì hoãn thời gian của ngài lâu như vậy, em thật sự rất xin lỗi.”
Phó Doanh Xuyên định thần, đôi mắt thất thần lóe lên một tia sáng: “Không nhìn hồ nữa sao?”
Đôi má đỏ bừng của Tô Diệu Ngôn được ánh lửa che giấu đi, cô nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi, sau này em sẽ không chạy lung tung nữa.” Nói xong, bụng cô lại kêu òng ọc.
Cô nhắm mắt lại, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Khóe miệng Phó Doanh Xuyên nhếch lên, khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện một tia ấm áp và dịu dàng cực nhỏ.
Tô Diệu Ngôn lại leo lên lưng người đàn ông một lần nữa.
Ngay khi cô định nói điều gì đó, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng “Bùm”, pháo hoa màu đỏ rực nổ trên bầu trời tối đen trên đỉnh đầu.
“Oa!” Tô Diệu Ngôn kinh ngạc nói: “Sao lại có pháo hoa vậy?”
Lại là một bông hoa màu hồng nhạt.
Phó Doanh Xuyên nói: “Bên cạnh khu du lịch là một ngôi làng nhỏ, có lẽ trong làng tổ chức sự kiện vui vẻ gì đó.”
Từng đợt pháo hoa nổ tung, rực rỡ sắc màu, cực kỳ bắt mắt.
Người đàn ông lặng lẽ cõng cô gái, lắng nghe cô chốc lại chỉ vào cái kia rồi nói “Anh nhìn kìa”, chốc lại vỗ tay: “Trên bầu trời ngoại trừ sao trời ra thì pháo hoa là đẹp nhất”…
Pháo hoa là một thứ gì đó rất mới lạ sao?
“Không biết Nhuyễn Nhuyễn với Tiểu Hạo có nhìn thấy hay không nhỉ.” Tô Diệu Ngôn nói: “Những thứ tốt đẹp phải chia sẻ với mọi người mới vui!”
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng: “Không thể chia sẻ với anh sao?”
“…”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
Trong một khoảnh khắc, hai khuôn mặt chỉ cách nhau có vài centimet, gần gũi giống như lần đầu tiên hai người họ gặp mặt ở trường học, anh bước tới giúp cô tắt vòi nước nóng.
Người đàn ông có một hàng mi dày và dài, sống mũi cao thẳng, mà quan trọng hơn chính là đôi mắt sâu và sắc bén như con sói đang rình con mồi ở phía trước. Không gì là không thể mê hoặc trái tim người khác.
Thật ra, kể từ lúc đó, cô đã rơi vào trong đôi mắt màu hổ phách này, không thể thoát ra được.
“Không phải.” Tô Diệu Ngôn rũ mắt, trong lòng nửa chua xót, nửa ngọt ngào, khó có thể hình dung: “Có thể chia sẻ với anh, rất vui.”
Rất vui.
***
Hai người đã xem toàn bộ màn pháo hoa.
Trên đường trở về, Tô Diệu Ngôn mệt đến mức không thể chịu nổi, đầu cô dựa vào vai người đàn ông, có chút mơ hồ.
“Mệt thì ngủ đi.”
“Nhưng ngài… Quần áo của ngài rất đắt…”
Phó Doanh Xuyên không hiểu cái logic này, hỏi lại: “Lúc thì ngài, lúc thì anh, tại sao luôn thay đổi như vậy?”
“Bởi vì…”
“Cùng thế hệ, em gọi là anh là được rồi, nhớ chưa?”
“… Nhớ rồi ạ.”
Người đàn ông khẽ cười, bước chân không khỏi nhẹ lại để cô gái có thể ngủ ngon hơn.