Chương 51: “nói lời ngốc nghếch.”
Editor: Yuu
--------------------
Tô Diệu Ngôn bị đánh thức bởi tiếng điện thoại rung.
Hôm qua cô quá kích động, lại nghĩ rằng dù sao hôm sau cũng có thể ngủ nướng một giấc, cho nên đã dốc hết sức nhảy múa và ca hát trong phòng ngủ…
Nhưng, thực tế luôn vả vào mặt không thương tiếc.
“Alo.”
Phan Tiểu Bảo thở hổn hển, rống lên như sư tử xổng chuồng: “Em mau đi xem Weibo đi! Xảy ra chuyện rồi!”
Tô Diệu Ngôn mở to mắt.
Một tìm kiếm có tiêu đề “Sự thật trong giới giải trí” vinh quanh bước lên vị trí thứ ba trong thanh hotsearch của Weibo.
Blogger đăng đàn nói rằng mình là con kiến nhỏ trong giới, không thể nhìn được nữa nên mới quyết định lên tiếng để cho mọi người biết rốt cuộc giới giải trí là như thế nào.
Nhân vật chính của sự việc này là Tô Diệu Ngôn.
Bài viết dài như sau ——
Tô Diệu Ngôn từ khi vào học viện Điện Ảnh đã rất mưu mô, cô không bao giờ nhận các vai diễn giống nhau, luôn cho rằng mình ít nhất cũng phải được vai nữ phụ. Mà ngay cả khi cô không diễn tốt thì cô cũng nhất định phải đóng trên màn ảnh rộng. Hơn nữa, mối quan hệ với bạn học cùng lớp rất tệ.
Gần năm cuối, một công ty quản lý muốn ký hợp đồng với cô nên đã tiến hành kiểm tr.a cô. Trong giai đoạn này, cô không làm việc đàng hoàng, đua đòi, thường xuyên bỏ qua các tài nguyên mà công ty bố trí cho, âm mưa tìm “lối thoát” khác.
Một nghệ sĩ dự bị khác ký hợp đồng cùng thời điểm với cô đã bị cô chèn ép nhiều lần.
Càng quá đáng hơn chính là, công ty đã phải rất vất vả mới có thể nhận được vai diễn cho cô trong một bộ phim truyền hình đô thị. Vì không muốn quay cảnh dưới nước, cô giữa chừng đã “thả bồ câu” cho đoàn phim. Thậm chí còn ra tay đánh phó đạo diễn, buông lời ác ý, khiến công ty rơi vào tình thế khó khăn. Công ty quản lý đã khuyên nhủ cô, cô không những không thừa nhận sai lầm mà còn trực tiếp phủi tay chạy lấy người. Công ty đã phải rất vất vả mới có thể xử lý được tổn hại.
Sau bài viết dài, blogger còn đính kèm thêm một vài bức ảnh nữa.
Bức ảnh đầu tiên chính là cuộc trò chuyện giữa đạo diễn Hoàng và Tô Diệu Ngôn, không có người nào khác xung quanh bọn họ, bọn họ còn đứng rất gần, khiến mọi người tưởng tượng ra vô số khả năng…
Mọi người bàn luận rất sôi nổi.
Cư dân mạng vô cùng phẫn nộ, sôi nổi cho rằng “những người như Tô Diệu Ngôn” chính là cái u ác tính của giới giải trí, cần phải cút ra khỏi giới giải trí ngay lập tức; Cũng có người cho rằng vừa nhìn cô đã biết có người chống lưng, không dễ đắc tội; Còn có người đào lại hotsearch “Yêu tinh sườn xám” trước đó của cô, mắng nhiếc Tô Diệu Ngôn chính là đồ hồ ly tinh, hành động quá rẻ tiền.
Tô Diệu Ngôn bình tĩnh đọc hết bình luận trên Weibo. Nếu không phải tên nhân vật chính giống tên cô, cô còn tưởng rằng mình đang đọc chuyện của người khác.
Đặc biệt là khi nhìn thấy một cư dân mạng nói rằng “Cút đi, cút đi! Tôi nhìn thấy cô là thấy buồn nôn”, cô không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng. Giống như một phát súng bắn thẳng vào tim? Đau đến mức không thể cảm nhận được.
Ngẩn người một hồi lâu, điện thoại cô lại đổ chuông.
Lần này là nhà sản xuất của《Ngủ Đông》gọi tới hỏi cô chuyện gì đã xảy ra? Có cách nào để giải quyết không? Ngoài ra còn giao trách nhiệm cho cô phải lập tức đưa ra một tuyên bố giải thích rằng cô không có quan hệ bất chính nào với đạo diễn Hoàng.
Tô Diệu Ngôn mấy lần muốn mở miệng giải thích, cuối cùng lại không nói được gì.
Nhà sản xuất còn mắng cô té tát. Sau khi chỉ trích xong thì cúp máy.
Nghe những tiếng tút tút, Tô Diệu Ngôn hoàn toàn rơi vào mờ mịt.
Thời gian đối với cô như trở nên chậm đi, cô ngồi ch.ết lặng ở trên giường, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt mà khô cằn. Nhưng vài phút sau, tất cả các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Khi nghĩ đến gia đình, cuối cùng cô cũng lấy lại được chút tỉnh táo.
Tô Diệu Ngôn nhắn vào nhóm gia đình trên Wechat, nói với họ rằng mọi chuyện trên mạng đều là giả dối, cô sẽ tìm cách giải quyết, bảo bọn họ đừng lo lắng.
Sau khi gửi nó đi, cô lại ngẩn người.
Nửa tiếng sau, Phan Tiểu Bảo và Phan Tiểu Bối chạy tới tiểu khu Danh Điển.
Tuy đang là mùa đông nhưng người Phan Tiểu Bảo lại ướt đẫm mồ hôi. Nhưng không còn cách nào khác, bởi vì chuyện này dù thấy thế nào cũng sai sai.
Tô Diệu Ngôn chỉ là một diễn viên nhỏ, danh tiếng có khi còn không bằng tám mươi người cùng tuyến cộng lại. Trải qua một thời gian dài mới có chút may mắn, đột nhiên lại bị bôi đen trong giới một cách khó hiểu.
“Trong khoảng thời gian này em có đắc tội với ai không?” Phan Tiểu Bảo hỏi: “Người ta làm như vậy là muốn dìm ch.ết em rồi. Anh nói cho em biết, người bình thường còn không chịu nổi những lời bàn tán như vậy, huống chi em còn là diễn viên.”
Tô Diệu Ngôn lắc đầu, mệt mỏi nói câu “Không có.”
Phan Tiểu Bối nói chen vào: “Mỗi ngày em đều đi theo chị Diệu Diệu. Ngoại trừ lúc đóng phim ra thì chị Diệu Diệu đều nghiên cứu kịch bản ở khách sạn, làm gì có thời gian để đắc tội với người khác chứ? Liệu có phải người đó bị bệnh về mắt rồi không?”
Ai biết!!!
Phan Tiểu Bảo lau cái trán, đi vòng vòng trong phòng khách.
Kể từ khi Tô Diệu Ngôn không còn duyên phận với công ty ban đầu nữa, anh ta cũng dứt khoát rời đi, dù sao cũng không thể kiếm ra được tiền. Anh ta thực sự cảm thấy tiền đồ của Tô Diệu Ngôn là vô hạn, nghĩ chỉ cần mọi người chăm chỉ làm việc thì chắc chắn sẽ có kết quả trong tương lai.
Vừa mới chỉ có một chút hy vọng…
“Hay là gọi điện cho Phó tổng xem.” Anh nói: “Lúc này, chúng ta thực sự không còn cách nào khác.”
Tô Diệu Ngôn nói: “Anh ấy có một cuộc họp đặc biệt quan trọng vào sáng nay, muốn gọi thì cũng phải đến buổi chiều.”
Tối hôm qua, Phó Doanh Xuyên cũng nói với cô rằng hôm nay có thể anh không quá bận rộn, buổi tối sẽ tới đưa cô đi ăn…
Căn phòng khách nhỏ chìm trong im lặng và nặng nề.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bọn họ đều biết rất rõ, đừng nói hiện tại Tô Diệu Ngôn không có địa vị gì, hơn nữa lại không có fans, ngay cả khi cô là tuyến số 1 thì cũng không thể chấp nhận sự bôi nhọ này.
Huống chi bọn họ chỉ là tép riu, không có đoàn đội ở phía sau.
Bru bru bru!
Điện thoại đổ chuông lần thứ N.
“Xin hỏi có phải phụ huynh của Lệ Hạo không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, em ấy đánh nhau với bạn cùng lớp, hiện tại đang ở bệnh viện…”
Cô đứng bật dậy.
***
Tô Dục Văn có cuộc phẫu thuật lớn.
Giáo viên chủ nhiệm không thể liên lạc được, vì vậy đành phải gọi cho Tô Diệu Ngôn.
Trong hành lang, cánh tay của bạn cùng lớp được bó lại, phụ huynh mắng chửi té tát Tô Diệu Ngôn, hận không thể trút bỏ tất cả trọng lực trên vai xuống đối phương.
Mắt Lệ Hạo đỏ hoe, vài lần muốn phản bác, nhưng cuối cùng đều bị Tô Diệu Ngôn trừng mắt mà ngậm miệng.
Sau khi mắng chửi té tát suốt 10 phút, vị phụ huynh kia buông một câu: “Chuyện này không thể để yên được! Các người chờ đấy, tôi chắc chắn sẽ yêu cầu trường học ghi lỗi lớn cho nó.”
Tô Diệu Ngôn đuổi theo để xin lỗi, vị phụ huynh kia một mực không nghe, lôi đứa trẻ kia rời đi.
“Tiểu Hạo, không phải anh Tiểu Bảo đã nói với em rồi sao, sau này làm chuyện gì cũng đừng hấp tấp như vậy.” Phan Tiểu Bảo thở dài: “Em thấy chị gái em bây giờ còn phải… Haizz, sau này chú ý một chút, cũng không phải chuyện gì lớn mà.”
Lệ Hạo nghiến răng, xoay người rời đi không nói lời nào.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Phan Tiểu Bảo muốn ngăn cậu lại nhưng Tô Diệu Ngôn không cho, chỉ hét lên: “Về nhà thì gửi Wechat cho chị.”
“…”
Phan Tiểu Bảo vỗ vỗ bả vai cô, thầm an ủi.
Mọi việc còn lại đều giao cho Tô Dục Văn tự mình giải quyết, Tô Diệu Ngôn nói chuyện với chủ nhiệm lớp thêm vài câu. Chủ nhiệm lớp cũng biết Lệ Hạo đánh nhau không phải là không có lý do, cho nên cũng không phê bình quá nặng, chỉ nói người nhà nên dạy bảo cậu sau này gặp chuyện gì cũng đừng quá hấp tấp.
Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo rời khỏi bệnh viện.
Nhìn thấy cổng lớn trước mặt, Phan Tiểu Bối vốn đang đợi ở trong xe chợt vọt tới, nói với bọn họ mau chạy nhanh đi, bên ngoài đang có một đám phóng viên!
Trong lúc đang nói, một phóng viên đang ngồi xổm ở cửa đã nhận ra Tô Diệu Ngôn.
Phan Tiểu Bảo kéo cô chạy theo hướng ngược lại.
Cả ba cùng chạy lên một cái thang nhỏ.
Phan Tiểu Bối vuốt ngực, thở hổn hển nói: “Sao lại như này chứ? Sao phóng viên lại ở đây?”
“Chắc chắn là có vấn đề.” Phan Tiểu Bảo dậm chân: “Đi về trước, xe cứ để lại ở đây. Đợi đến buổi tối anh sẽ tới lấy, chúng ta đi theo cửa hông ra ngoài rồi bắt taxi.”
Tô Diệu Ngôn gật đầu, không quên hỏi: “Chân anh không sao chứ? Không được đi theo em…”
“Anh chính là Scud (*) đó.” Phan Tiểu Bảo nhướng mày cười: “Mau chạy thôi!”
(*) Scud: là lớp các tên lửa đạn đạo chiến thuật được Liên Xô triển khai trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh và xuất khẩu rộng rãi tới nhiều nước khác trên thế giới.
Ba người cúi đầu, đi nhanh về phía cửa hông.
Con đường êm đềm bình lặng, bệnh nhân và người nhà lấp đầy không gian sinh hoạt, không ai chú ý tới bọn họ. Bọn họ thuận lợi đi ra cửa hông, vừa mới gạt tấm rèm ra thì ——
“Cô chính là Tô Diệu Ngôn đúng không? Xin hỏi cô có muốn nói gì về những thông tin nhằm vào cô trên mạng không?”
“Người tung tin nói rằng cô vẫn luôn sử dụng các thủ đoạn bỉ ổi để nhận tài nguyên, có đúng vậy không?”
“Nghe nói cô chèn ép đồng nghiệp, giở trò sau lưng đồng nghiệp, còn cướp đoạt tài nguyên của người đó, có đúng không?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
……
Ở những nơi công cộng như bệnh viện, phóng viên không được phép rượt đuổi, chặn đường.
Các nhân viên an ninh nhanh chóng chạy đến để duy trì trật tự, nhưng những phóng viên này dường như không biết rằng họ bị hạn chế trong bệnh viện, bất chấp cảnh báo của an ninh, vẫn tiếp tục gặng hỏi Tô Diệu Ngôn.
Tô Diệu Ngôn không thể ngẩng đầu lên được, nhưng rất nhiều lần, ống kính camera vẫn có thể chụp tách tách tách về phía cô.
Phan Tiểu Bảo rất đàn ông mà che chắn phía trước, còn nói rất nhiều. Phan Tiểu Bối cũng đi theo bên cạnh hét lớn, nhưng cô nghe không rõ được gì.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cô đều cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng cô thật sự không biết tại sao lại như thế này? Tại sao những lời đổi trắng thay đen như vậy lại xuất hiện trên mạng chứ?
Cô như bị kéo xuống vực sâu, không tự chủ được mà ngã xuống.
Cho đến khi ——
Mùi hương mát lạnh quen thuộc bao bọc lấy cơ thể cô.
“Các vị phóng viên vui lòng về cho, cô Tô có quyền không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.” Thiệu Nam nói: “Nếu các vị vẫn muốn quấy rầy, chúng tôi sẽ phải nhờ tới pháp luật.”
Các phóng viên im lặng trong 2 giây, sau đó càng nhiều câu hỏi được đặt ra hơn, đặc biệt là mối quan hệ giữa Phó Doanh Xuyên và Tô Diệu Ngôn, mọi thứ trở nên vô cùng ồn ào.
Phó Doanh Xuyên không đáp lại nhưng thái độ rất cứng rắn, trực tiếp yêu cầu vệ sĩ tiến tới cướp lấy máy ảnh, lưu loát lấy thẻ nhớ ra.
Thiệu Nam thấy vậy, yêu cầu thư ký ghi lại tất cả các phương tiện truyền thông quản lý các phóng viên ở đây, sau đó giao cho luật sư tiến hành giải quyết.
Phó Doanh Xuyên che chắn cho Tô Diệu Ngôn rời đi.
Không biết cô bị vấp phải cái gì, Phó Doanh Xuyên trực tiếp bế cô lên, đưa cô vào trong xe trước mặt bao nhiêu người.
***
Chung cư Lam Sơn.
Đây là căn hộ riêng của Phó Doanh Xuyên, nằm trên tầng 34 cao nhất, có thể đi thẳng lên bằng thang máy riêng biệt, mà tầng này cũng chỉ có duy nhất một căn. Toàn bộ tầng được bao bọc bởi cửa sổ sát đất, giống như một khu vườn trên không trung.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Phó Doanh Xuyên đưa Tô Diệu Ngôn tới đây, theo sau là Phan Tiểu Bảo và Phan Tiểu Bối.
Anh em nhà họ Phan gần như dựa vào việc véo đùi nhau để kiềm chế sự thôi thúc muốn chụp ảnh, trước sau vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hơn nữa còn rất tự hào, không hẹn mà cùng nghĩ mình đã trở nên cao cấp hơn.
“Vất vả cho hai người rồi.” Phó Doanh Xuyên nói.
Anh em nhà họ Phan được một phen hú vía mà đồng thanh nói “Anh khách sáo rồi”, “Nên làm vậy”, “Anh đừng nói như vậy”.
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn Phó Doanh Xuyên, Phó Doanh Xuyên cũng đang nhìn cô. Anh nắm lấy tay cô, nói: “Hotsearch đã được giải quyết triệt để, sự việc cũng đang được điều tra, sẽ sớm có kết quả thôi.”
“…” Mũi Tô Diệu Ngôn cay cay: “Cảm ơn anh.”
“Nói lời ngốc nghếch.”
Anh em nhà họ Phan không biết nên nhìn đi đâu, luôn cảm thấy mình như đang phá vỡ tình yêu nồng thắm giữa tổng tài bá đạo và nữ minh tinh, trong phút chốc sẽ bị giết người diệt khẩu.
Sau đó, Phó Doanh Xuyên và Phan Tiểu Bảo nói chuyện riêng một lát, rồi Phan Tiểu Bảo và Phan Tiểu Bối cùng nhau rời đi.
Ánh nắng buổi trưa rực rỡ.
Ánh nắng uể oải chiếu lên mặt kính, phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc, lơ lửng trên không trong căn phòng, đẹp đẽ và tươi mát.
Tô Diệu Ngôn giơ tay lên muốn bắt lấy, nhưng nhìn thấy Phó Doanh Xuyên quay trở lại phòng khách liền thu tay lại.
“Em muốn ăn chút gì không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, nói: “Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát. Em cũng về Danh Điển đây.”
“Ở lại đây đi.” Phó Doanh Xuyên nhìn đồng hồ: “Ở Danh Điển chắc chắn cũng có phóng viên mai phục. Nếu em không muốn ăn gì thì vào phòng cho khách mà nghỉ ngơi.”
Tô Diệu Ngôn nghĩ nghĩ, thật sự không muốn xảy ra chuyện như ở bệnh viện lần nữa.
Cô đứng lên, nói: “Nhuyễn Nhuyễn không biết chuyện này đúng không ạ? Anh đừng nói cho cô ấy biết.”
“Em lúc nào cũng chỉ quan tâm tới con bé.”
“…”
Tại sao giọng điệu lại chua chát thế nhỉ.
Tô Diệu Ngôn đi vào phòng cho khách.
Sự cô lập với không gian bên ngoài khiến sự mệt mỏi và bất lực càng thêm dữ dội. Cô cố gắng để bản thân phân tích tình hình hiện tại.
Người tung tin hẳn là có rất nhiều mối hận thù và bất bình với cô?
Tô Diệu Ngôn nằm thẳng ở trên giường lớn nhìn trần nhà, trong lúc nhất thời, đầu óc cô từ từ trở nên trống rỗng, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này tới tận buổi tối.
Nói đến cũng thật thần kỳ.
Chuyện này đột ngột ập đến, Tô Diệu Ngôn còn cho rằng mình sẽ sợ tới mức mất ngủ ba ngày ba đêm. Nhưng có lẽ vì có anh ở bên, cô mới có những giây phút bình yên như thế này.
Cô cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, Tô Dục Văn gọi nhỡ năm cuộc.
“Alo, mẹ ạ.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng giây lát rồi nói: “Mẹ đã thấy tin tức rồi, cũng biết chắc chắn có vấn đề gì đó. Cây ngay không sợ ch.ết đứng, gặp vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó. Mẹ và Tiểu Hạo luôn luôn ủng hộ con.”
Tô Diệu Ngôn mím môi, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con xin lỗi. Cả Tiểu Hạo nữa, thằng bé đánh nhau là bởi vì bạn cùng lớp nói xấu con. Con xin lỗi…”
“Con không cần phải xin lỗi.” Tô Dục Văn nói: “Người một nhà sẽ luôn chia sẻ vinh dự và ô nhục cùng nhau.”
Tô Dục Văn an ủi cô một hồi, nhưng trong lòng vẫn luôn không yên tâm, vì vậy bà đã bảo cô hay là dọn về nhà sống một thời gian.
Tô Diệu Ngôn nói: “Con… Con đang ở nhà một người bạn, rất an toàn. Nếu cần thiết thì con sẽ về nhà, nhưng bây giờ phóng viên vẫn đang truy đuổi con, tốt hơn là con nên tránh trước.”
Một người bạn?
Tô Dục Văn tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì nhiều, cuối cùng nói: “Con hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm mọi việc, nhưng cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân mình. Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho mẹ bất cứ khi nào con cần.”
Được mẹ an ủi và động viên, tâm trạng của Tô Diệu Ngôn đã tốt hơn rất nhiều.
Cô đứng dậy, dọn giường và rời khỏi phòng.
Ngay khi vừa mở cửa, một mùi khét lẹt lại thơm ngọt ập tới trước mặt.
Tô Diệu Ngôn đi vào phòng bếp tìm mùi thơm, liền nhìn thấy Phó Doanh Xuyên đang cầm muỗng gỗ vừa đảo rau vừa xem video trên iPad.
“Xếp đều các lát gừng lên miếng thịt, sau đó rải một lớp hành đã thái nhỏ, đừng quên cho đường phèn và táo tàu…”
Phó Doanh Xuyên đặt muỗng gỗ xuống để lấy gừng, anh cảm thấy mùi của gừng khá hắc, do dự không biết đặt gừng ở trên sẽ có mùi vị như thế nào? Vì vậy, anh nhìn chằm chằm miếng gừng hồi lâu.
Mà trong khoảng thời gian ngắn đó, thịt trong nồi đã cạn nước.
Phó Doanh Xuyên nhanh chóng tắt bếp, nhưng Tô Diệu Ngôn đã tắt nó trước anh.
“Anh…” Cô nhìn chiếc tạp dề sọc hồng vây quanh thắt lưng anh, chắc là của dì giúp việc hay đến đây: “Nấu cơm sao?”
Phó Doanh Xuyên gật đầu: “Ra bên ngoài chờ đi.”
“…”
Với cái trình độ này, có khi chờ đến lúc sông cạn đá mòn cũng chưa chắc đã có cơm ăn.
Tô Diệu Ngôn chỉ vào tạp dề, nói: “Đưa cho em đi.”
Phó Doanh Xuyên không nhúc nhích.
Trông cô vẫn còn uể oải, mặc dù tâm trạng đã tốt hơn so với lúc mới đến, nhưng còn thua xa vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy trước đây.
Là do anh bảo vệ cô không tốt.
“Vấn đề sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi.” Phó Doanh Xuyên bảo đảm: “Em đừng lo lắng.”
Tô Diệu Ngôn khẽ gật đầu, nhìn miếng thịt Đông Pha cháy đen trong nồi, trong lòng có chút hụt hẫng.
“Đưa tạp dề cho em đi.” Cô vẫn cười miễn cưỡng: “Đầu bếp Tô sẽ trổ tài tay nghề cho anh xem.”
Sắc trời chuyển dần về buổi tối.
Màu đỏ cam phía chân trời nhạt dần khi màn đêm buông xuống, sau đó hoàn toàn biến mất. Sau một ngày bận rộn, mọi người rốt cuộc cũng được an nhàn, trở về nhà mình.
Trên bàn có ba món ăn và một món canh, rất ngon và đầy đủ màu sắc.
“Anh ăn thử đi.” Tô Diệu Ngôn nói: “Lần trước anh không thể ăn hết những món ăn trên bàn… Em xin lỗi.”
Phó Doanh Xuyên khẽ mỉm cười: “Bây giờ ăn cũng không muộn.”
“Vâng.”
Hai người ăn cơm.
Sự im lặng trên bàn cũng không phải xuất phát từ lễ nghi khi dùng bữa.
Cả hai đều có những suy nghĩ của riêng mình, nhưng họ ngầm hiểu rằng đã không nói thì đừng nói ra, bởi vì chỉ cần một lời nói có thể khiến mọi việc không thể kết thúc được.
Mà Tô Diệu Ngôn cũng dần nhận ra, cô không đặc biệt quan tâm liệu chuyện này có phải do Sầm San gây ra hay không.
Mặc dù cô ta không tốt, nhưng cũng không phải đặc biệt ngu ngốc.
Khi mọi thứ vừa mới vỡ lở, sức tấn công quá mạnh, cô đã không thể suy nghĩ được gì. Sau đó một thời gian, không khó để cô phát hiện ra người mà cô đã đắc tội gần đây, hơn nữa còn là người có khả năng tung tin đồn ở trên mạng, chỉ có ——
Sầm San.
Cũng không phải Vương San, Lý San, Trương San, mà điều quan trọng nhất là, chuyện này đã chứng tỏ rằng cô thực sự rất yếu đuối.
Yếu đuối đến nỗi phải tìm tới sự che chở của Phó Doanh Xuyên khi chuyện vừa mới xảy ra, nếu không đến một bước cũng không thể di chuyển nổi.
“Lát nữa em sẽ về Danh Điển, chắc không còn chuyện gì xảy ra ở đấy nữa đâu.” Tô Diệu Ngôn đột nhiên nói.
Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Nơi này không thể chứa nổi em sao?”
“Không phải.” Cô lắc đầu: “Chỉ là em cảm thấy…”
“Cảm thấy gì?”
Cô nắm chặt đũa, nhìn bát cơm trắng, trái tim lại chùng xuống, thấp giọng nói: “Không thích hợp.”