Chương 57
《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 khai máy khiêm tốn, đóng máy cũng khiêm tốn.
Dưới sự sắp xếp của công ty, sau khi rời khỏi đoàn phim này, Tô Diệu Ngôn tiếp tục tham gia một đoàn làm phim khác, quay bộ phim 《Ôm lấy anh, em yêu》về ngành thời trang. Trong bộ phim, cô vào vai một nữ diễn viên xinh đẹp nhưng vô lễ. Cảnh quay rất nhiều, có thể xem như là nữ số ba.
Ngày nào cô cũng tất bật từ sáng sớm đến tối muộn, có thời gian rảnh thì phải quay trở về công ty để tham gia các lớp học, bổ sung kiến thức lý thuyết.
《Tuế Hoa Như Ca 》 đã lặng lẽ lên sóng giữa lịch trình bận rộn của cô, hơn nữa bộ phim chỉ tuyên truyền lác đác, vậy mà doanh thu phòng vé đã cán mốc 3000 vạn chỉ trong một ngày.
Đối với một bộ phim văn học mà nói thì việc để lại tên tuổi trong làng điện ảnh là điều chắc chắn.
Mọi người đều bàn luận sôi nổi và đánh giá cao《Tuế Hoa Như Ca》. Tô Diệu Ngôn nghĩ dù gì cô cũng là một trong những diễn viên của phim, đăng lên Weibo chắc không thành vấn đề đâu nhỉ? Tuy rằng không có tác động tuyên truyền mấy, nhưng cũng coi như là kỷ niệm cá nhân đi.
Cô định buổi tối về khách sạn sẽ đăng bài, không ngờ chỉ mấy tiếng ngắn ngủi sau đó, cô đã lên hotsearch.
“Nữ đặc công xinh đẹp”, “Chúng tôi yêu cô nhiều hơn cả hoa hồng”, “Đúng là Yêu tinh sườn xám”… Vai “Thời Đại” do Tô Diệu Ngôn được cư dân mạng đánh giá là tuyệt vời và bất ngờ nhất trong các diễn viên của 《Tuế Hoa Như Ca》.
Thậm chí còn có một blogger phê bình phim chuyên nghiệp với hơn chục triệu fans đã phân tích toàn diện diễn xuất của Tô Diệu Ngôn trong vài phút phim, cho rằng cô là “Mắt thần”, một ánh mắt còn giá trị hơn cả ngàn lời nói.
Khi Tô Diệu Ngôn hoàn thành cảnh quay, lượt tìm kiếm của cô đã lọt vào top 10 trên hotsearch. Tina còn cố tình tới phim trường thăm cô.
Yuu: Xin chia buồn với chú Phó
“Chị, sao chị lại tới đây thế ạ?” Tô Diệu Ngôn còn không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Tina kích động nói: “Cơ hội của em tới rồi.”
“…”
Sau khi thảo luận với đoàn đội, Tina đã dứt khoát đưa ra quyết định sẽ đổ thêm dầu vào các hotsearch vốn có, không chỉ thuê các blogger chất lượng cao để tạo đà mà còn mượn cả “Vụ bôi đen” lần trước của Tô Diệu Ngôn.
Đội ngũ quan hệ công chúng hỏa tốc đưa ra bản thảo, miêu tả Tô Diệu Ngôn là một diễn viên giỏi nhưng bị trì hoãn vì nhan sắc.
Ngoài ra, nhờ thêm hiệu ứng của việc Phó Doanh Xuyên đã xử lý trước đó, hình tượng của Tô Diệu Ngôn từ “Nói không với ác ý” lập tức trở thành “Một diễn viên thực lực sớm muộn gì cũng tỏa sáng thành diễn viên Phật hệ (*)”
(*) Phật hệ: có tấm lòng Bồ Tát, hiền lành lương thiện, không tâm cơ, không tranh đoạt với ai.
Chỉ trong một đêm, người hâm mộ trên Weibo của Tô Diệu Ngôn đã tăng vọt lên một triệu.
Yuu: Xin chia buồn với chú Phó
Đương sự “Tô vừa đẹp vừa mạnh mẽ” cho biết: Sao lại như thế này? Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy? Weibo lại bị lỗi nữa sao?
Ngay sau đó, Tina đã giúp Tô Diệu Ngôn lựa chọn các chương trình tạp kỹ, cuối cùng đã chọn một chương trình có yếu tố giải đố, nhằm hướng đến những người trẻ trong độ tuổi từ 20 đến 30.
Giới giải trí quả nhiên thay đổi nhanh đến chóng mặt.
Từ một đường hai điểm lúc ban đầu, Tô Diệu Ngôn đã trở nên bận tối tăm mặt mũi.
***
Thời gian trôi nhanh, vài tháng lại trôi qua trong nháy mắt.
《Ôm lấy anh, em yêu》 đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quay phim. Một bữa tiệc mừng sẽ được tổ chức tại khách sạn Shangri-La vào buổi tối.
Nghe nói toàn bộ chi phí của khách sạn được tài trợ bởi chồng của Lục Mỹ Hân, nữ diễn viên thủ vai nữ số hai trong bộ phim. Lục Mỹ Hân là bạch phú mỹ tiêu chuẩn, đóng phim chỉ là cho vui, thực lực của chồng cô ấy mới là thứ phải nghĩ tới.
Với tư cách là nữ số ba, hơn nữa sự nổi tiếng cũng gia tăng trong khoảng thời gian này, Tô Diệu Ngôn cũng có mặt ở đây.
Công ty đã chuẩn bị tỉ mỉ cho cô một bộ lễ phục nhỏ, là một chiếc váy công chúa trễ vai màu xanh ô liu, trông rất quý phái và trang nhã, mà màu xanh tươi mát lại càng không bị lỗi mốt. Tạo hình váy bồng vừa đáng yêu, vừa nghịch ngợm, lại không quá khoa trương.
Trước khi xuống xe, Tô Diệu Ngôn đã gọi cho Phó Doanh Xuyên lần thứ N.
Đối phương trực tiếp tắt máy.
Lão già gần đây có thể so sánh với “Ông chồng oán giận”, ngày nào cũng chỉ thầm than phiền rằng cô chỉ biết mỗi công việc, nói chuyện lâu như vậy, cô cũng cảm thấy thực sự áy náy.
Rõ ràng anh mới là người bận rộn, nhưng anh luôn là người điều chỉnh thời gian và địa điểm vì cô, còn thường xuyên bay tới cổ vũ cho cô.
Hơn nữa, tới thăm thì cứ tới thôi, còn phải giấu giếm nữa.
Mỗi lần nhìn anh một mình ngồi trên xe nhìn cô rời đi, trong lòng cô lại thấy chua xót và khó chịu.
“Tiểu Bảo, sáng sớm ngày mai bay về đúng không?”
Phan Tiểu Bảo nói: “Bà cô của tôi ơi, yên tâm, là chuyến sớm nhất. Nếu không phải vì không có chuyến bay về thành phố B vào rạng sáng thì kết thúc buổi tiệc mừng là chúng ta có thể đi rồi.”
Tô Diệu Ngôn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Xe dừng trước khách sạn.
Khi xuống xe, Tô Diệu Ngôn đánh rơi một chiếc khuyên tai, cô và Phan Tiểu Bảo tìm nó trên mặt đất như những chú chó cảnh sát.
Cách đó không xa, một chiếc Cadillac dừng ở dưới bóng cây.
Tô Diệu Ngôn vô tình nhìn lướt qua nhưng không nhìn thấy rõ, đến khi nhìn kỹ lại thì hình ảnh đó có chút… Cô đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt.
“Tìm được rồi!” Phan Tiểu Bảo hét lớn: “Nào, để anh đeo lại cho em.”
Cô nghe vậy liền bước tới, tình cờ người ngồi trên ghế phụ của chiếc Cadillac bước xuống. Là một người đàn ông mặc vest và đi giày da, vóc dáng không cao nhưng rất có khí chất.
Người đàn ông đó đi vòng đến bên ngoài cửa sổ ghế lái xe, cửa sổ nhanh chóng hạ xuống, để lộ khuôn mặt của người lái xe.
“Đau!”
“Em di chuyển làm cái gì? Bị ngứa à?”
Tô Diệu Ngôn quay lưng lại, vội nói: “Chúng ta vẫn nên đi vào bên trong rồi làm đi, nhỡ trên đường có chuyện gì thì sao.”
“…”
Thật đúng là.
Trong phòng tiệc, khách quý lấp kín cả căn phòng.
Tô Diệu Ngôn không còn như trước đây, nếu có cơ hội thì cô cũng phải đi xã giao.
Sau khi đi một vòng, cô lén khen đồ uống lấp lánh mà Phan Tiểu Bảo mang tới thật tuyệt vời, thoạt nhìn chẳng khác gì rượu sâm panh cả.
“Đương nhiên rồi!” Phan Tiểu Bảo nhướng mày: “Chị Manh nói cho anh biết đó. Này, son môi của em trôi đi rồi đó, đi thoa lại son đi.”
Trong phòng hóa trang không có ai.
Tô Diệu Ngôn chọn một chiếc gương soi ở trong góc, lấy cây son trong túi xách ra.
Trước khi thoa son, cô lại gọi điện cho Phó Doanh Xuyên —— Vẫn tắt máy.
Rốt cuộc anh giận cái gì vậy?
Cô méo miệng, quyết định gửi tin nhắn cho anh, như vậy khi anh mở máy ra là có thể nhìn thấy ngay lập tức. Đang gõ được một nửa, cửa phòng hóa trang bị đẩy ra. Cô không để ý, tiếp tục gõ bàn phím, cho đến khi một mùi nước hoa nồng ập tới, cô mới ngước mắt lên.
Hóa ra là Sầm San.
Sầm San cũng không nghĩ lại có cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy, trên mặt thoáng chút ngạc nhiên, sau đó, cô ta gỡ mặt nạ dịu dàng xuống, để lộ sự kiêu ngạo và khinh thường.
Cô ta đánh giá Tô Diệu Ngôn từ trên xuống dưới, chế nhạo: “Còn tưởng rằng cô đi theo anh ấy sẽ bay lên tận cành đào rồi chứ, không ngờ cũng chỉ được như vậy, đến một bộ đồ được thiết kế riêng cũng không thể mặc nên hồn. Đồ mượn sao?”
Tô Diệu Ngôn mơ hồ nhìn thấy dấu vết trên cổ Sầm San. Cô dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi vì không tiếp cô được.”
Cô không muốn sinh ra thêm nhiều chuyện, nhưng đối phương lại không chịu hợp tác.
“Cô vội vã đi đâu vậy?” Sầm San vén mái tóc: “Chuyện xảy ra lúc trước trên mạng, có phải cô cho rằng tôi ch.ết chắc rồi đúng không?”
“…”
Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian để quan tâm tới kẻ râu ria như cô.
Sầm San lại nói: “Tôi có nên nói cô ngây thơ nữa không nhỉ. Dư luận cũng bị tư bản khống chế thôi, cô nhìn bây giờ xem, còn có tin tức nào về tôi không? Nhìn lại Vạn Hâm xem, xong đời rồi.”
“…”
Lại liên quan gì tới Vạn Hâm nữa?
Nhưng kể từ khi tin đồn Vạn Hâm phá hoại gia đình người khác được tung ra, cô ta chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng lần nào nữa.
Nữ ảnh hậu tài nguyên vô hạn của ngày xưa cũng chỉ được như vậy thôi.
“Cô Sầm, xin lỗi.” Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Sầm San siết chặt tay, cô ta không thể chấp nhận được sự bình tĩnh của Tô Diệu Ngôn, càng không chấp nhận được sự rực rỡ hiện tại của Tô Diệu Ngôn.
Cô ta túm chặt lấy cô, nghiến răng nói: “Có phải cô nghĩ mình thắng rồi đúng không? Nằm mơ đi! Tôi ghét nhất chính là những người thấp kém như cô chen chân vào giới thượng lưu đó. Cô có cái vận mệnh đấy sao? Ba mẹ cô chính là đồ cặn bã, sinh ra đứa con…”
Sắc mặt Tô Diệu Ngôn lập tức thay đổi.
“Vây cô có gia giáo sao? Cô có đạo đức sao? Ba mẹ cô có cho cô đủ tiền để che giấu những điều tồi tệ mà cô đã làm không? Hãy nhìn lại bản thân mình trước khi nói người khác đi. Cô chán ghét người khác, nhưng cô lại không biết rằng người đó đến chán ghét cô còn không phải, là người ta hoàn toàn làm lơ cô đó.”
“Cô ——”
“Tại sao lại làm lơ ư? Bởi vì nhìn nhiều sẽ bị bẩn mắt.”
“Con khốn này! Lúc đó mày đã có ý định câu dẫn Doanh Xuyên rồi, đáng ra tao phải xé xác mày ra mới phải!”
Sầm San giơ tay lên định đánh người, nhưng Tô Diệu Ngôn đã trực tiếp siết chặt cổ tay cô ta. Nhớ tới câu nói mà người phụ nữ này vừa nhắc đến “Ba mẹ” cô, cô liền thấy tức giận.
Trên đời này, ba mẹ cô là tuyệt vời nhất.
“Trước khi xé xác tôi, cô nên bảo toàn chính mình trước đi.” Tô Diệu Ngôn nói: “Dám mập mờ với chồng người khác dưới mắt vợ người đó, cô là ngu ngốc hay vì tình mà không màng tất cả vậy?”
Sầm San ngẩn người, tức khắc mất đi khí thế của mình.
***
Tô Diệu Ngôn đi lên phòng hóa trang ở tầng 3 nên đã trì hoãn chút thời gian.
Phan Tiểu Bảo hỏi cô vừa mới đi nặng sao? Cô không trả lời, chỉ chỉnh sửa lại tin nhắn rồi quay trở lại sảnh tiệc.
Vừa mới ra khỏi thang máy, tiếng xôn xao không nhỏ liền truyền đến.
“Con tiện nhân! Dám nghĩ cách đánh tiếng tới chồng bà sao! Sao mày có thể không biết xấu hổ như vậy hả?”
“Ai không biết xấu hổ? Là mày quá kém cỏi, đương nhiên anh ấy sẽ chọn người ưu tú hơn là tao! Mày nhìn lại bản thân mình xem, ai tình nguyện muốn mày chứ?”
“Tao phỉ nhổ! Tao kém cỏi, mày mới là ưu tú nhất!”
“Vợ, vợ! Nhiều người như vậy, chúng ta…”
Bốp!
Lục Mỹ Hân tát chồng cô ấy một cái.
“Cô ta không phải thứ gì tốt, anh càng không phải loại chơi bời.” Cô ấy nói: “Bây giờ tôi sẽ để anh lựa chọn, anh để tôi trút giận, hay là khuyên nhủ tôi.”
Người đàn ông kia liếc nhìn Sầm San, biểu tình khác hoàn toàn vẻ đắc ý, sung sướng vừa rồi trên chiếc Cadillac.
“Vợ là quan trọng nhất.” Anh ta rút lui.
Sầm San hét lên rồi nhào tới túm lấy người đàn ông kia, nhưng Lục Mỹ Hân đã tát cô ta.
“Tao nói cho mày biết, nhà họ Sầm tiêu đời rồi. Cho dù hôm nay tao có tát vào mặt mày thì cũng không ai dám ra ngoài nói ‘Không’ với tao cả. Bởi vì tao có nhà tao chống lưng cho rồi.”
Sau đó, sự việc quả nhiên như Lục Mỹ Hân nói.
Tất cả những người vây xem cuộc chiến giữa tiểu tam và vợ cả, không ai dám nói một chữ nào ra ngoài. Mà nếu có, thì cũng là những tiếng cười nhạo cào xước mặt Sầm San.
Tô Diệu Ngôn chỉ có thể thở dài —— Thế giới của người giàu có càng thay đổi nhanh chóng hơn.
***
Kết thúc buổi tiệc, Tô Diệu Ngôn trở về khách sạn.
Cô thu dọn đồ đạc, ngày mai còn phải dậy sớm để trở về thành phố B nữa.
Nhìn đống đồ lộn xộn trong vali, lại nhìn điện thoại không có tin nhắn, Tô Diệu Ngôn liền thấy bất an, không biết phải làm thế nào mới khiến lão già nguôi giận.
Phan Tiểu Bảo nói Phó Doanh Xuyên quá nuông chiều cô, cái gì cũng phụ thuộc vào cô. Nhưng cô là diễn viên, lại chưa có tác phẩm tiêu biểu nào, nếu bây giờ trực tiếp công khai yêu đương…
Đinh đong.
Chuông cửa vang lên, cô tưởng là Phan Tiểu Bảo, liền nói “Tới đây” rồi đi thẳng ra mở cửa.
Nào ngờ, không có ai cả.
Ảo giác sao?
Cô buồn bực gục đầu xuống, thuận tay đóng cửa lại. Đột nhiên, trước mặt có một luồng gió mạnh thổi tới, hương thơm lạnh lẽo tĩnh mịch cũng phả vào mặt.
Giây tiếp theo, cánh cửa đóng lại.
Mà cô thì bị ấn vào cửa, một nụ hôn nóng bỏng áp xuống môi cô.
Sự thân mật đột ngột này khiến Tô Diệu Ngôn hoảng sợ, tay chân theo bản năng mà giãy giụa, đá thật mạnh vào bắp chân của người nào đó.
“Em mưu sát chồng à?”
Tô Diệu Ngôn thở hổn hển từng hơi, hai tay dùng sức đẩy người trước mặt ra, liền nhìn thấy người mà cô ngày đêm nhớ thương.
“Thật sự là anh sao?” Giọng cô run run: “Em còn tưởng… Sao anh lại tới đây?”
Phó Doanh Xuyên siết chặt cằm cô, nghiến răng nói: “23 ngày.”
“…”
Còn tính ngày không gặp mặt nữa.
Trong lòng Tô Diệu Ngôn tràn ngập kẹo bông gòn, tuy rằng ngọt ngào, nhưng cũng bị nghẹn lại. Cô không kìm lòng được mà ôm chặt lấy anh.
Căn phòng nhỏ yên tĩnh.
Hơi thở và nhịp đập trái tim của hai người hòa quyện vào nhau, khiêu khích dây thần kinh nhạy cảm và mỏng manh của họ, như thể chỉ cần dùng một chút lực là mọi thứ sẽ sụp đổ trong tích tắc.
“Anh không nghe điện thoại của em, em còn tưởng anh tức giận chứ.” Tô Diệu Ngôn thì thầm.
Phó Doanh Xuyên nói: “Em nghĩ đúng rồi đó, anh đang tức giận.”
“…”
Mỗi ngày đều có một cái gì đó phá đám cuộc gọi video với anh, sau đó cô sẽ tống cổ anh đi. Hai, ba ngày còn có thể nhịn được, nhưng khi nó vượt qua ba ngày, mỗi lần nhìn cô lại không thể ôm cô, hôn cô, đó là cực hình.
“Vậy anh còn tới đây làm gì?” Cô ngẩng cổ lên, đôi môi ửng hồng ẩm ướt: “Đến đây để tìm sự tức giận sao?”
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên tối sầm lại, anh cúi đầu cắn cô, cô bị đau mà cắn lại anh.
Tình yêu ngọt ngào dần dần thay đổi hương vị của nó.
Tô Diệu Ngôn cũng không biết mình đã bị bế lên giường lớn từ lúc nào.
Đai áo choàng tắm rơi trên hành lang, để lộ ra bộ đồ ngủ màu hồng bên trong.
Cô cảm nhận rõ ràng sự khát khao và dục vọng của anh, cũng cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của anh, càng cảm nhận được trái tim hai người kề sát nhau vào lúc này.
“Trong khách sạn chắc là có chuẩn bị.” Giọng nói của Phó Doanh Xuyên khàn đi, lộ ra cảm xúc khó nhịn: “Em có muốn không?’
Đầu óc Tô Diệu Ngôn ngẩn ngơ, cô nên trả lời như thế nào? Nhưng có lẽ nội tâm cô cũng đang khao khát thời khắc này, vì thế, cô vô thức liếc nhìn tủ đầu giường.
Phó Doanh Xuyên lập tức mở ngăn kéo, lấy “cây dù nhỏ” ra.
“…”
Lúc này sao lại biết điều như vậy.
Tô Diệu Ngôn hít một hơi thật sâu, âm lượng không lớn hơn tiếng muỗi vo ve là bao, hỏi: “Có phải rất đau đúng không?”
Phó Doanh Xuyên nói: “Nếu em ngoan thì sẽ không đau.”
Cô gật đầu, đôi mắt cáo long lanh nước chớp chớp, thật · ngoan ngoãn.
Phó Doanh Xuyên không thể chịu nổi khi nhìn ánh mắt đó, chỉ cảm thấy huyết quản trong người như sắp nứt toạc. Anh ném “dù nhỏ” lên giường, sẵn sàng sử dụng nó bất cứ lúc nào.
Tô Diệu Ngôn cũng rất phối hợp.
Nhưng mà, nói phối hợp thì cũng không hẳn, chi bằng nên nói là anh sắp xếp, anh có quyền khống chế lớn nhất, cô không thể không phối hợp được.
Nhưng khi quần ngủ chuẩn bị được cởi ra, đầu Tô Diệu Ngôn lại lắc lắc dữ dội.
“Không được!”
Phó Doanh Xuyên sửng sốt. Trên trán anh lúc này đều là mồ hôi, bộ vest màu đen cũng đã ném xuống dưới giường, áo sơ mi trắng cũng đã cởi hết hàng cúc, để lộ ra khuôn ngực rộng lớn.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Tô Diệu Ngôn không biết phải nói gì, cô sợ anh sẽ bóp ch.ết mình.
Nhưng cô thật sự đã quên!
Đều do lão già này lại tấn công bất ngờ, mà kiểu bất ngờ nóng nảy này khiến đầu óc cô choáng váng, tất cả lý trí của cô đều biến mất.
“Đừng sợ.”
Phó Doanh Xuyên nghĩ thầm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của một cô gái mỏng manh, đương nhiên sẽ rất lo lắng và sợ hãi.
Anh cúi người hôn lên mắt cô, lên mũi cô, mang đến cho cô sự ấm áp lớn nhất, giảm bớt sự hoảng sợ cho cô. Nhưng anh cũng hy vọng cô có thể hiểu đúng về anh một chút.
Vì vậy, anh kéo tay cô, giọng điệu có phần nịnh nọt, dỗ dành: “Em nhẫn tâm nhìn anh như vậy sao?”
Cô sợ hãi muốn rụt tay lại, nhưng lại càng bị giữ chặt hơn.
“Bảo bối, nó muốn em.”
“…”
Nhẫn tâm hay không, cô không biết.
Nhưng “bà dì” của cô tới thăm rất đúng lúc.
- -----oOo------