Chương 72: Phiên ngoại 9: Ước nguyện trở thành hiện thực (END)

Sau khi 《Bữa tiệc ánh sáng mùa thu》 đóng máy và kết thúc một vài hoạt động quảng bá, Tô Diệu Ngôn lại trở về với tổ ấm nhỏ của mình.
Không lâu sau đó, đoàn phim 《Biển cả dữ dội》nhận được tin vui.


《Biển cả dữ dội》 đã trở thành bộ phim nhận được nhiều đề cử nhất tại lễ trao giải Kim Lan năm nay, bao gồm các hạng mục Phim điện ảnh xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, v.v.
Tô Diệu Ngôn rất vui.


Dù trước đây cô đã từng đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng đó là giải thưởng của nước ngoài. Mà giải thưởng Kim Lan này chính là giải thưởng lớn nhất của ngành điện ảnh nước nhà, cũng là giải thưởng cao quý mà các diễn viên trong nước đều mong muốn đạt được. Nếu được đưa vào danh sách đề cử thì khả năng nhận giải là vô cùng chắc chắn.


Khi tin tức được truyền ra, rất nhiều hãng phim lớn trong nước ngửi được giá trị của Tô Diệu Ngôn, nhao nhao gửi lời mời tới cho cô.
Nhưng cô đã từ chối tất cả, còn tự mình sắp xếp rằng: Mỗi năm một bộ phim.


Trước đây, Tô Diệu Ngôn chưa từng nghĩ cô sẽ từ bỏ phần lớn thời gian làm việc của mình cho các con, nhưng khi đã thật sự làm mẹ, cô nhận ra mình không thể tách rời bọn trẻ được.


Bây giờ ngoại trừ quay phim và xã giao ra, cô còn hợp tác với Phó Lam thành lập quỹ trẻ em Đường Đường và Hiên Hiên, quyên góp cho các trường học ở miền núi, hỗ trợ cho các em nhỏ ở đó.
Những chuyện này cũng cần phải lưu ý cẩn thận, không thể nửa vời được.


available on google playdownload on app store


Ngày tháng trôi qua một cách có trật tự.
Chỉ trong nháy mắt, một mùa nhập học nữa lại đến, bạn nhỏ Đường Đường chuẩn bị đi học mẫu giáo.


Tô Diệu Ngôn vốn định gửi cô bé đến cùng nhà trẻ với Gia Gia, nhưng khoảng cách quá xa, không thực tế, vì vậy cô phải kiên nhẫn chờ đợi và lựa chọn kĩ càng hơn.
Mẹ Đường Đường cầm một xấp tài liệu tuyển sinh đưa cho ba Đường Đường xem.


“Cái này gần nhà.” Cô chỉ vào bức ảnh, nói: “Đường Đường có thể ngủ nhiều hơn một chút mỗi ngày. Cái này thì có trại hè hàng năm với trẻ em nữa ngoài. Còn cái này… Dù sao thì tất cả đều là trường song ngữ, cũng đều phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế. Em thực sự không biết chọn cái nào.”


Phó Doanh Xuyên mở ra xem xét đại khái, nhưng cũng không dễ dàng để đưa ra quyết định ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy một trường mẫu giáo nào đó giới thiệu rằng hàng năm có các chuyến đi chơi mùa xuân, đi biển, công viên giải trí và cắm trại, ánh mắt anh ngưng đọng một chút rồi khép lại.


“Chuyện này không cần vội.” Phó Doanh Xuyên nói.
Tô Diệu Ngôn nhíu mày: “Sao lại không cần vội chứ? Bây giờ chọn xong là có thể báo danh luôn. Anh đừng nghĩ đến việc để con gái ở nhà, đã đến lúc con bé cũng nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài rồi.”


Phó Doanh Xuyên ngoắc ngón tay vào tay cô, tuy rằng trên mặt cô không tình nguyện, nhưng cơ thể vẫn thành thật đi theo.
“Không ở nhà.” Anh ôm cô vào trong lòng: “Anh chỉ nghĩ rằng chúng ta đừng luôn nói về con cái, cũng nên nói về nhau nữa chứ.”
Nói về nhau? Có gì để nói sao?


Tô Diệu Ngôn nhíu mày, đôi mắt cáo nhỏ sắc bén không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt sói màu hổ phách, thuần thục véo tai con sói này.


“Anh có ý gì?” Cô ngoài miệng cười nhưng trong lòng không hề cười: “Cảm thấy em dong dài sao? Chỉ nói đến con cái sao? Nếu không phải con bé là do em sinh ra, là con gái của anh thì em quan tâm làm gì? Anh có biết rất nhiều bộ phim có cát-sê lớn đang đợi em không hả?”


Phó Doanh Xuyên nói: “Ý anh không phải là vậy.”
Cô không những không nghe mà còn ngang ngược nói: “Vậy ý anh là gì? Em khuyên anh tốt nhất nên thu lại âm mưu trong lòng đi, bị em phát hiện rồi, em sẽ gọi anh là đồ chó die!”
Phó Doanh Xuyên cười bất lực.


Cô là tất cả trong trái tim của anh, anh làm gì có âm mưu nào chứ? Ngay cả khi có, thì cũng đều là vì cô.
***
Tô Diệu Ngôn lắng nghe ý kiến của Mạnh Nguyễn, đi khảo sát từng trường mẫu giáo được chọn.


Mấy ngày liên tục, cô cảm thấy mình đã có thể đảm nhận công việc giám đốc văn phòng tuyển sinh. Nếu sau này không làm diễn viên nữa, cô sẽ mở một trường mẫu giáo.
Buổi tối, Tô Diệu Ngôn kết thúc công việc khảo sát và về nhà.


Chiếc Bentley đang đỗ trong gara, có vẻ hôm nay Phó Doanh Xuyên hoàn thành công việc khá sớm.
Cô mở cửa, gọi tên bọn trẻ.
Không có ai đáp lại.
Bọn trẻ ra ngoài chơi rồi sao?
“Phu nhân, cô đã về.” Dì giúp việc nghe thấy tiếng động thì đi từ trong bếp ra.


Tô Diệu Ngôn hỏi: “Dì không đi theo bọn nhỏ sao? Vậy chồng tôi đi theo bọn nhỏ à?”
Dì giúp việc nói: “Bọn trẻ đâu có ra ngoài chơi đâu. Ngài ấy dẫn Đường Đường và Hiên Hiên đến phòng vui chơi rồi.”
Tô Diệu Ngôn lên tầng.


Tới gần phòng vui chơi, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, nhưng rất nhỏ, không nghe rõ.
Cô đang định mở cửa ra nhìn thì cửa được mở ra trước, Hiên Hiên nhô cái đầu nhỏ ra, ngoan ngoãn gọi “Mẹ.”


“Hiên Hiên ngoan.” Cô cầm lấy bàn tay nhỏ của con rồi đi vào trong phòng: “Vừa rồi mọi người đang thì thầm cái gì vậy?”
Đường Đường và Hiên Hiên nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn ba mình với ánh mắt “Con là đứa bé ngoan, sẽ không nói lung tung”, sau đó chạy đến chơi xếp gỗ ở bên cạnh.


Tô Diệu Ngôn nghi ngờ.
“Anh đã nói gì với bọn nhỏ vậy?” Cô hỏi: “Không được dạy hư bọn nhỏ đâu.”
Anh, Phó Doanh Xuyên, tổng giám đốc của tập đoàn Minh Huy, người đã tốt nghiệp trường đại học top 5 thế giới với tấm bằng thạc sĩ kép còn có thể dạy hư con mình sao?


Phó u sầu đứng dậy khỏi đống búp bê, ôm vai vợ, thản nhiên nói: “Chỉ là kể chuyện thôi mà.”
Anh có thể kể chuyện gì khiến bọn trẻ im lặng như vậy?
Tô Diệu Ngôn cũng lười cãi nhau với anh, chỉ lườm anh một cái rồi xoay người đi tới phòng tắm tắm rửa.


Phó Doanh Xuyên vội đuổi theo. Trước khi đóng cửa, anh còn liếc nhìn con trai và con gái, dùng khẩu hình nói “Bí mật”.
Hai đứa nhỏ đứng dậy giơ tay chào, đồng thanh nói “Yes sir”.
Nửa tháng sau, chuyện đi mẫu giáo của Đường Đường cuối cùng cũng được giải quyết.


Tô Diệu Ngôn còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lễ trao giải Kim Lan lại chuẩn bị diễn ra.


Là một trong những ứng cử viên cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Tô Diệu Ngôn không có lý do gì để không tham gia. Nhưng lần này cô không đi cùng đoàn làm phim 《Biển cả dữ dội》 lên thảm đỏ mà là đi cùng với chồng.


Địa điểm tổ chức lễ trao giải được diễn ra trong phòng tiệc của khách sạn sáu sao trực thuộc tập đoàn Thịnh Trân ở thành phố B. Nghe nói nhà tài trợ hào phóng như vậy là bởi vì, nhà tài trợ chính là tập đoàn Minh Huy.


Về điều này, Tô Diệu Ngôn đã xác minh với người phụ trách tập đoàn Minh Huy, người họ Phó nào đó.
Anh không trả lời trực tiếp.
Nhưng dù thế nào đi nữa, với tư cách là nhà tài trợ của lễ trao giải, anh có tư cách bước trên thảm đó, càng có tư cách nắm tay vợ bước trên thảm đỏ.


Chiếc Bentley dài từ từ dừng lại ở cuối thảm đỏ.
Phó Doanh Xuyên xuống xe trước, tất cả các phương tiện truyền thông đều chĩa máy ảnh về phía anh, những tiếng tách tách tách vang lên liên tục!


Phó Doanh Xuyên thản nhiên chỉnh lại cổ tay áo, sải bước sang phía bên kia xe, mở cửa xe, đưa tay về phía người ngồi bên trong.


Mọi người đều nhìn thấy một cặp mắt cá chân trắng nõn và mảnh khảnh hơi lộ ra, đôi giày cao gót màu đen vững vàng giẫm lên thảm, sau đó, Tô Diệu Ngôn được chồng đỡ tay, xuất hiện rạng rỡ.
Hôm nay, cô và Phó Doanh Xuyên chính là cặp vợ chồng đẹp nhất.


Phó Doanh Xuyên mặc một bộ áo vest cao cấp được may đo riêng màu đen. Cô thì mặc một chiếc váy đuôi cá ôm sát người màu đen, chiếc cổ cao mảnh khảnh không đeo vòng cổ, ngược lại càng khiến cô nổi bất giống như một con thiên nga đen cao quý và quyến rũ, xinh đẹp tuyệt vời.


Tuy nhiên, giới truyền thông không phải mắt mù.


Mặc dù Tô Diệu Ngôn không đeo vòng cổ, nhưng đôi bông tai ngọc lục bảo hình giọt nước trên tai cô chính là món đồ trang sức tuyệt đẹp được được bán với giá bảy triệu đô la tại một cuộc đấu giá ở Zurich, Thụy Sĩ cách đây không lâu, là món đồ độc nhất vô nhị trên thế giới.


Phó Doanh Xuyên ôm eo Tô Diệu Ngôn, thấy cô đã đứng vững trên thảm đỏ, anh chuyển sang nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Giới truyền thông và người hâm mộ phát cuồng.


Những tiếng la hét tại hiện trường làm chấn động màng nhĩ của mọi người, tất cả nhân viên bảo vệ đều dốc toàn lực làm công tác an ninh, chỉ sợ có người nào bị “não tàn” lại gây ra rắc rối gì đó.
Phó Doanh Xuyên nắm tay Tô Diệu Ngôn đi trên thảm đỏ.


Ánh đèn sân khấu cùng ánh đèn flash lóe lên dữ dội về phía họ, Tô Diệu Ngôn đáp lại một cách thoải mái, mỉm cười vui vẻ trước ống kính. Nhưng Phó Doanh Xuyên thì chính là khuôn mặt poker tiêu chuẩn, anh không quan tâm đến giới truyền thông, chỉ lo sợ vợ bị trẹo chân.


Từ lúc sinh con đến giờ, cô càng ít có cơ hội đi giày cao gót, dần dần cũng trở nên xa lạ.
Tối hôm qua ở nhà cô còn than thở là anh cao quá, hại cô phải đi giày cao gót nhọn mới hợp… Vì vậy, hôm nay dù có đau chân, cô cũng nhất quyết phải đi bằng được.


“Cô Tô, cô cảm thấy thế nào khi tham dự lễ trao giải cùng chồng ngày hôm nay?”
Trước câu hỏi của phóng viên, Tô Diệu Ngôn nhìn Phó Doanh Xuyên, tình yêu và sự hạnh phúc không thể che giấu được trong mắt, cô nói: “Tôi rất vui, rất hạnh phúc.”


Có rất nhiều phóng viên muốn đặt câu hỏi, nhưng vì thời gian trên thảm đỏ có hạn, vẫn còn những người tới sau nữa, người tới trước không thể ở lại quá lâu.
Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên phối hợp chụp thêm vài tấm ảnh nữa, rồi bước đến phông ký tên.


Lúc rời đi, Phó Doanh Xuyên đột nhiên dừng lại.
Anh đảo mắt tìm kiếm phóng viên vừa thành công đặt câu hỏi khi nãy, trịnh trọng nhấn mạnh: “Là Phó phu nhân, không phải cô Tô.”
“…”
Bao gồm phóng viên vừa rồi và các phóng viên khác đều nhất thời không thể lấy lại tinh thần.


Sau khi hiểu ra, tiếng hét tại hiện trường lên đến đỉnh điểm!
Các phương tiện truyền thông đều điên cuồng biên tập, chủ đề # Là Phó phu nhân, không phải cô Tô # lập tức leo lên hotsearch.
***
Trong địa điểm tổ chức, Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên ngồi xuống theo bảng chỉ dẫn.


Rất nhiều người xung quanh đều quay sang nhìn bọn họ, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, cũng có người bàn tán.
“Quá khoa trương.” Tô Diệu Ngôn nhỏ giọng nói: “Hôm nay em mà không nhận được giải thưởng chắc sẽ thành trò cười mất.”


Sắc mặt Phó Doanh Xuyên không chút gợn sóng, nói: “Làm sao? Ai quy định chồng không được cùng vợ đi tham gia các hoạt động chứ?”
“…”
Đúng, rất đúng.
Đối với giải thưởng này, thật ra Tô Diệu Ngôn cũng không ôm quá nhiều hy vọng.


Phan Tiểu Bảo đã dùng tuyệt chiêu kungfu mèo ba chân của anh ta phân tích giúp cho cô, lần này đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô chính là diễn viên lão làng Hồng Na, còn lại đều kém hơn cô một chút.
Nhưng chỉ cần một Hồng Na cũng đã thắng chắc 100% rồi.


Nhưng Phan Tiểu Bảo lại nói tuy rằng diễn xuất của Hồng Na không tệ, nhưng mấy năm qua cũng chỉ tham gia bộ phim này, không có chút đột phá nào. Mà vai diễn bà mẹ đơn thân của Tô Diệu Ngôn trong 《Biển cả dữ dội》 lại rất có sức hút, là thử thách hoàn toàn mới đối với một diễn viên, ít nhất cũng ngang tài ngang sức với Hồng Na.


Nhưng đó cũng chỉ là phân tích, có đoạt được giải thưởng hay không thì phải chờ vận mệnh.
Tô Diệu Ngôn vỗ tay khi từng giải thưởng được công bố, tay cũng dần đỏ lên. Khi Phó Doanh Xuyên nhìn thấy, anh nắm chặt tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay không cho cô vỗ nữa.
Không còn gì để vỗ.


Hơn phân nửa thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến những hạng mục trao giải quan trọng nhất của buổi lễ.


Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất đã thuộc về diễn viên trung niên Hồ Thân Tinh của 《Trái tim biển cả》. Ông ấy và Trần Hiểu Hoa là những ứng cử viên nặng ký nhất cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay, mà Trần Hiểu Hoa là nam chính của 《Bất tỉnh》, cũng là bạn diễn của Hồng Na.
“Xong rồi.”


Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ giải nam chính không được trao cho《Bất tỉnh》 thì chắc chắn giải nữ chính sẽ trao cho 《Bất tỉnh》.
Nhận ra cảm xúc của người bên cạnh thoáng thay đổi, Phó Doanh Xuyên cúi đầu thì thầm một câu vào tai cô.


Tô Diệu Ngôn nghe xong liền sửng sốt. Ngay chính khoảnh khắc đó, đầu óc cô có chút hỗn loạn, tất cả suy nghĩ đều trở về quá khứ, trở về…
“… Đó là, Tô Diệu Ngôn! Chúc mừng Tô Diệu Ngôn!”
Trong hội trường vang lên những tràng pháo tay như sấm nổ.


Tô Diệu Ngôn ngẩn người, ngơ ngác nhìn chồng mình đứng dậy đưa tay về phía mình, cười nói: “Em là tuyệt vời nhất.”
—— Em là tuyệt vời nhất.
Năm đó, tại liên hoan phim Quốc tế Tokyo, anh cũng nói như vậy.


Tô Diệu Ngôn bước lên sân khấu trong sự chúc mừng của mọi người, đứng dưới ánh đèn chói lòa của sân khấu.


So với năm đó, cô đã bình tĩnh hơn, mỗi bước đi của cô đều mang theo sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, nhưng sự trong sáng và ngây thơ trong ánh mắt đó không hề thay đổi.


“Tôi xin cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn đoàn làm phim 《Biển cả dữ dội》, cảm ơn những người đã ủng hộ và giúp đỡ tôi. Nếu không có mọi người, tôi sẽ không có được vinh dự này.”
Cô mỉm cười, chân thành nói lời cảm ơn.


Những người trong khán phòng đều chú ý lắng nghe, nhưng dường như bọn họ cũng đều đã dự đoán trước, đồng thời cũng mong chờ lời cảm ơn sau đó. Quả nhiên ——


“Cảm ơn chồng của tôi, Phó Doanh Xuyên.” Cô nói: “Lúc đó, khi tôi giành giải thưởng, anh ấy không thể tận mắt chứng kiến trong khán phòng, chỉ có thể ngắm nhìn qua video. Lần nay, anh ấy đã được tận mắt nhìn thấy, vợ anh ấy chính là người ưu tú như thế nào!”


Máy quay rất hiểu ý mà chuyển sang nơi Phó Doanh Xuyên đang ngồi, đúng lúc bắt gặp Phó Doanh Xuyên đang nhìn chăm chú vợ mình trên sân khấu, nói: “Anh biết.”
Anh luôn biết cô rất tuyệt, cô là người tuyệt vời nhất.
***


Sau lễ trao giải, Tô Diệu Ngôn không nhận bất kỳ lời phỏng vấn nào, vội vã rời đi cùng Phó Doanh Xuyên.
Cô đoán anh có lẽ cũng đã chuẩn bị một bất ngờ nào đó, nên đã rất mong chờ đi cùng anh. Kết quả, lão chó này trực tiếp dẫn cô về phòng!
“Có phải trong đầu anh mỗi ngày đều…”


“Mẹ!”
Lời còn chưa dứt, hai đứa nhỏ đột nhiên chạy từ trong phòng ra, ôm chặt chân mẹ.
“Mẹ thật tuyệt vời!” Đường Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói: “Chúng ta mau đi ăn mừng thôi, cậu đang chờ đó.”
“Đi đi, bên ngoài, bên ngoài ~~~” Hiên Hiên cũng nói.


Tô Diệu Ngôn nhìn Phó Doanh Xuyên bằng ánh mắt nghi ngờ. Phó Doanh Xuyên đưa cho cô một bộ quần áo thoải mái rồi nhìn đồng hồ, ra hiệu cho cô nhanh chóng chuẩn bị.
Nửa tiếng sau, một gia đình bốn người lên chiếc máy bay riêng.
Mọi thứ vẫn rõ ràng, vẫn giống hệt như ngày hôm đó.


Làn gió biển nhẹ nhàng, bãi cát mềm mịn, những tầm mành màu trắng nhảy múa. Là đảo Diệu Xuyên của bọn họ.


Tô Diệu Ngôn đổ lỗi cho Phó Doanh Xuyên vì lại đột kích bất ngờ, nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc, nói: “Nếu anh muốn tới đảo thì phải nói với em từ trước nữa. Chuyện này quá đột ngột, em còn không mang đủ đồ cho Đường Đường và Hiên Hiên.”


Phó Doanh Xuyên đang lái xe jeep, hai đứa nhỏ ngồi ở ghế sau hào hứng nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ, ríu rít nói chuyện.
“Không phải đột ngột.” Anh nói: “Phải là đã chuẩn bị từ trước.”
“Hả?”


Tô Diệu Ngôn không hiểu lời anh vừa nói. Nhưng khi ngồi trên xe jeep, cô chợt có một dự cảm —— Bên ngoài ngồi nhà có cổng hoa, có những cánh hoa hồng, cùng với những con gấu được giữ lại khi anh cầu hôn cô năm đó.
“Ông xã, anh…”


Phó Doanh Xuyên dừng xe, quay đầu nói: “Không có nghi thức hoành tráng, không có gia đình cũng như bạn bè. Chỉ có anh và em, cùng các con. Có được không?”
Màu cam mật lan tỏa khắp mặt biển.
Bọt nước cùng với sóng biển xếp chồng lên nhau, thân mật ôm lấy nhau, cuộn trào đến tận cùng của thế giới.


Tô Diệu Ngôn thay bộ váy lụa trắng mà Phó Doanh Xuyên đã chuẩn bị từ trước, đi chân trần trên bãi cát trắng, nắm chặt tay anh bước đi tới bờ biển.


Đường Đường và Hiên Hiên chạy đến trước mặt bọn họ, chỉ vào hoàng hôn chuẩn bị lặn xuống cùng những đám mây ở phía chân trời, hét lớn “Thật đẹp”. Hiên Hiên còn nhảy lên muốn bắt lấy đám mây, nói rằng đó là kẹo bông gòn, chắc chắn rất ngọt.
Đúng vậy, rất ngọt.


Tô Diệu Ngôn nhìn Phó Doanh Xuyên, tỏ vẻ oán trách: “Đây là hôn lễ gì chứ? Lúc trước anh còn nói muốn cho cả nước biết người em lấy chính là Phó Doanh Xuyên anh mà.”
Phó Doanh Xuyên giúp cô gỡ mái tóc bị gió biển làm rối tung, nói: “Nếu em muốn thì lúc quay về anh sẽ làm.”
“…”


“Diệu Ngôn, anh sẽ cho em tất cả. Mà anh, chỉ cần em.”
“…”
Muốn thật lãng mạn và tình cảm như bây giờ.
Tô Diệu Ngôn khịt mũi, muốn nói cát bay vào mắt cô rồi. Lúc này, hai đứa nhỏ lại nhảy nhót tới, mỗi đứa đều lấy trong túi ra một hộp nhung nhỏ.
“Ba.”
“Mẹ.”


Hai đứa nhỏ kiễng chân, giơ hộp nhỏ lên.
Nhẫn cưới đã được đeo trên tay nhau kể từ ngày đăng ký kết hôn, lúc này trong hộp chính là hai sợi dây chuyền, một chiếc khắc chữ “MY”, chiếc còn lại khắc chữ “YC”.
“Cảm ơn các con.”


Phó Doanh Xuyên nói với bọn nhỏ, sau đó cầm sợi dây chuyền có khắc chữ “YC” lên, đeo vào cổ Tô Diệu Ngôn.
“Đời này, trói em lại thật chặt.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, nước mắt mằn mặn chảy xuống khóe môi cũng trở nên ngọt ngào.


Cô cầm sợi dây chuyền khắc chữ “MY” còn lại lên, đeo vào cổ Phó Doanh Xuyên, trả lời: “Còn chưa rõ là ai trói ai đâu.”
***
Nhiều năm sau đó.
Tô Diệu Ngôn vô tình mở cuốn nhật ký thời thiếu nữ năm đó của mình ra, những trang giấy mang theo những dòng chữ ngây ngô khiến cô bật cười.


Cô lật từng trang, từng trang một. Cuốn nhật ký dừng lại ở hôn lễ khó quên nhất trên đảo Diệu Xuyên năm đó.
Cô đã viết trong nhật ký của mình ——
[Thì ra, tôi không chỉ ước nguyện thành công, mà còn biến ước nguyện trở thành hiện thực.]
(Hoàn toàn văn).






Truyện liên quan