Chương 12: Dêm gió tanh mưa máu 1
– Đinh!
Ám khí cùng ám khí va chạm vào nhau tạo ra một tiếng vang chói tai, tiếng náo loạn trên con thuyền bất đắc dĩ nuốt chửng âm thanh này. Thượng Kỳ nghe được rõ ràng tiếng của Dạ Nguyệt cùng tiếng ám khí, nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Dạ Nguyệt, đám hắc y nhân này bọn họ vốn không để vào mắt, chả mấy chốc đã xử lí xong. Trận chiến chân chính, bây giờ mới chính thức bắt đầu!
– Người canh giữ Tử Vong rừng rậm, quả nhiên xuất sắc!
Âm thanh chứa đựng ý cười cùng tàn khốc, vang vọng trên mặt sông Bích Lệ. Trong đêm tối một đám sát thủ khoảng trăm người như quỷ mị vô thanh vô tức đáp xuống thuyền hoa lộng lẫy. Người đi đầu là một lam y nam nhân mang theo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, chỉ thấy được khóe môi dưới ánh sáng mông lung hiện lên một nét cười lạnh cùng tà tứ, tay cầm một chiếc quạt, khe khẽ phe phẩy.
Người trên thuyền hoa một phần táng mạng còn đa số đã nhanh chóng thoát đi, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ còn mấy con thuyền xung quanh đang yên lặng xem kịch. Những người như vậy, không phải là thân phận cao quý thì cũng là sở hữu thực lực không đơn giản!
Dạ Nguyệt nhìn người tới, phượng mâu vẫn như mặt băng tĩnh lặng mà thâm trầm, không ai biết nữ tử này đang nghĩ gì. Một vài giây sau, thanh âm lạnh lẽo của nàng đâm vào tai của những người xung quanh:
– Hoàng thất Long Nghiên quả nhiên mạnh tay, chi trăm người ám vệ hoàng thất, chỉ để lấy một cái mạng của hài tử mười tuổi!
Thượng Kỳ đứng bên cạnh nữ tử, hoa đào mắt u ám đến đáng sợ, sát khí âm thầm lưu chuyển trong đôi con ngươi làm người ta không khỏi kinh hãi. Long Nghiên, hảo a!
– Ánh mắt thật tốt, truyền nhân của Tử Vong, hôm nay, lĩnh giáo tại đây!
Nam nhân thu lại nét cười, nữ nhân trước mắt thực lực sâu không lường được, hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức khinh thường truyền nhân của Tử Vong rừng rậm, cho dù đó có là một nữ nhân!
Hàng trăm ám vệ nhận được ám hiệu của nam nhân, đồng loạt lao lên hình thành thế bao vây, đồng loạt ra tay tấn công.
Dạ Nguyệt liếc mắt nhìn Thượng Kỳ, đồng thời nó cũng đang nhìn nàng, một sự trao đổi ngầm, là sự ăn ý khi đã ở chung sáu năm của bọn họ!
Cảm nhận máu nóng trong cơ thể đang dâng trào, hồng quang trong mắt đại thịnh, Thượng Kỳ liếm khóe môi, cực kỳ thị huyết.
Dạ Nguyệt sờ nhẹ nơi cổ tay trái, thân ảnh như lưu tinh chắn trước mặt Thượng Kỳ, một sợi dây tơ mảnh màu đỏ từ trong ống tay áo xuất ra, dài mấy mét, như có linh tính nhẹ nhàng phi vũ trong không trung, dưới ánh trăng cùng bóng đêm mờ ảo trông có vẻ vừa mỏng manh xinh đẹp lại cực kì quỷ dị nồng nặc sát khí. Từng tiếng “xoẹt” nhẹ nhàng vọng lại, nơi đi qua đều thấy máu văng tung tóe lên không trung. Thứ này, rõ ràng là một thứ binh khí đoạt mạng hoàn mỹ!
Một thứ binh khí đã làm cho người ta kinh hãi như vậy, lại kết hợp với người sử dụng thấu triệt nó như chính bản thân mình, vô hình chung đem sự đáng sợ của nó tăng lên vô hạn.
Dạ Nguyệt đem thứ trong tay điều khiển thành thục đến cực hạn, mọi góc độ, mọi vị trí đều chính xác đến mức không để lại cho người ta một hơi thở dư thừa. Thứ trong tay như có linh tính, bay múa trong không trung, lại có thể không tiếng động nhắm đến yết hầu của đám ám vệ, uốn lượn theo góc độ quỷ dị, thoắt chốc đem một vòng ám vệ đầu tiên hơn mười người mất tám người bị cắt đứt yết hầu mà chết, vài người bị thương. Có thể thấy được, Dạ Nguyệt đối với thứ trong tay đã điều khiển đến mức độ cực kỳ hoàn mỹ, cũng cực kỳ tinh thuần!
Lam y nam nhân đáy mắt xoẹt qua một chút kinh hãi cùng ngạc nhiên tột độ, bàn tay cầm chiết phiến hơi siết lại, ánh mắt thâm trầm nhìn thứ trong tay Dạ Nguyệt. Dĩ nhiên, nam nhân này nhận ra đó là thứ gì, âm thanh lạnh lẽo từ trong cổ họng gằn ra, như muốn đóng băng cả con thuyền hoa rộng lớn này!
– Thật không ngờ Phượng Ti Huyết mất tích đã trăm năm lại lần nữa xuất hiện tại nhân gian. Tất cả mọi người nghe lệnh, năm người một đội hình thành một thế công phòng, bao quát tất cả góc độ nguy hiểm, hỗ trợ lẫn nhau!
Dạ Nguyệt nhìn lam y nam nhân, trong mắt thoáng qua một tia thưởng thức, không thể không nói nam nhân này vẫn rất có năng lực, có thể trong thời gian ngắn như vậy đã biết được lai lịch của Phượng Huyết Ti lại còn có thể ra lệnh một cách chính xác như vậy. Thế trận vừa tấn công vừa phòng thủ này không nghi ngờ sẽ giảm đi bớt thương vong lại còn có thể đồng tâm hiệp lực tăng sức chiến đấu lên mấy lần. Nhưng là… thật đáng tiếc, người mà bọn chúng đang phải đối mặt, là Dạ Nguyệt, kiếp trước vừa là gia chủ của gia tộc cổ võ vừa là đệ nhất đặc công của thế kỉ hai mốt. Chưa nói thân phận thần bí cùng một thân tuyệt thế võ công ở cổ đại. Người được xưng là người canh giữ của Tử Vong rừng rậm, một trong tam đại hiểm địa nhất đại lục, chung quy vẫn cường đại hơn người!
Thượng Kỳ hiểu ý phi thân đạp lên Phượng Huyết Ti, thân ảnh bắt đầu trưởng thành cầm đoản đao kết hợp với Dạ Nguyệt đem thế trận của ám vệ phá tan không còn một mảnh, từng thân ảnh liên tiếp ngã gục xuống thuyền.
Chỉ là kẻ thù quá đông lại cường đại, cho dù bọn họ có thực lực hơn cũng nhất thời không có thời gian, bởi vì nơi này huyên náo đã lớn, chả mấy chốc không những kéo quan binh đến, mà còn kéo cả hàng ngàn kẻ thù khác đến. Không thể ngu ngốc mà đợi ở chỗ này được!
– Ta phá vây, ngươi đi trước, ta yểm hộ phía sau!
– Ân, sư phụ!
Thượng Kỳ cũng không đắn đo, nó biết hiện giờ thực lực của nó không đủ, không thể làm gánh nặng cho Dạ Nguyệt, vì thế nó dùng vận dụng tốc độ cực hạn của dòng máu trong cơ thể, như gió cuốn đạp qua từng chiếc thuyền hoa mà phóng đi.
Dạ Nguyệt thấy thân ảnh của nó dần khuất, cũng kịp thời tạo ra một khe hở, nhanh chóng phi thân đi, tốc độ kia như lưu tinh truy nguyệt, quả thực làm người ta kinh hãi!
– Tạm thời không cần đuổi theo! Các ngươi không phải là đối thủ của nàng. Huống chi chờ nàng ta về Tử Vong rừng rậm, chúng ta lại càng không thể giết nàng ta cùng tên nhóc đó!
Nhìn ám vệ nháy mắt đã chết gần một nửa, mấy chục người bị thương, lam y nam nhân lạnh lẽo nói, ánh mắt như độc xà ghim vào thân ảnh đã gần như hoàn toàn biến mất của Dạ Nguyệt.
– Thủ lĩnh, vậy bây giờ chúng ta…
– Tìm chỗ dưỡng thương trước, trận chiến này mới chỉ bắt đầu thôi. Cũng không phải chỉ có mình chúng ta muốn giết chúng, đang còn hàng ngàn kẻ đang muốn hy sinh thay chúng ta. Chờ thời cơ!
– Tuân lệnh!