Chương 13: Đêm gió tanh mưa máu 2
Một đường đi về phía Tử Vong rừng rậm, ngược lại yên tĩnh đến quỉ dị, dự báo sự yên lặng trước cơn giông bão. Rốt cuộc đến bìa rừng, từng cổ hơi thở khe khẽ dao động trong đêm tối, dày đặc bao phủ cả khu rừng, hai người rốt cuộc không thể đi tiếp.
Cả khu vực bìa rừng này đã bị bao vây, ít nhất cũng phải đến năm trăm người, âm thầm ẩn nấp trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ!
– Sư phụ, thông đạo gần nhất tiến vào Tử Vong rừng rậm cách đây ba dặm!
– Ân, nhưng hiện giờ chúng ta bị bao vây!
Dạ Nguyệt vẫn lãnh đạm như vậy, cho dù phía trước là nguy cơ sinh tử, vẫn không thể đem cảm xúc của nữ tử này dao động dù chỉ một chút. Người như vậy, vừa làm cho người ta an tâm, lại cũng làm cho người ta rét lạnh sợ hãi!
– Đều ra đi! Đã đến Tử Vong rừng rậm, chắc chắn các ngươi đã tự lập mộ cho mình!
Âm thanh lạnh lùng của nữ tử khuyếch tán trong không gian, mang theo một loại cao ngạo tôn quý tột cùng không thể xâm phạm. Rõ ràng như vậy, lại đem cho người ta cảm giác không phải nàng ngông cuồng tự đại, mà là nữ tử này là một vương giả có thực lực cường đại, nàng có đủ năng lực để kiêu ngạo, làm cho người ta kinh tâm động phách!
– Haha, hôm nay cho dù dùng mạng của tất cả người ở đây, chỉ cần đổi được một mạng của truyền nhân Tử Vong rừng rậm cũng là đáng giá!
Hàng trăm bóng đen lần lượt xuất hiện, dày đặc như bóng đêm, đem hai người bọn họ bao vây kín mít. Nhìn sơ qua cũng phải ít nhất hơn năm trăm người, mỗi người trong này không thể không nói đều là cao thủ trong cao thủ. Cho dù là Dạ Nguyệt, cũng e là không thể không thương tích mà rời khỏi đây!
Huống chi mục tiêu của bọn họ là Thượng Kỳ!
Chỉ cần bọn họ phân tán lực lượng cản chân Dạ Nguyệt một chút thôi, thì Thượng Kỳ phải chết là không thể nghi ngờ!
– Truyền nhân của Tử Vong, lại chết ở rừng rậm này, không phải rất nực cười sao!
Đối diện với hắc y nam tử cầm đầu, Dạ Nguyệt nhìn thấu nam nhân này đã cẩn thận dịch dung. Bàn tay giấu trong ống tay áo lẳng lặng thả ra một thứ bột phấn màu đen, trong đêm tối vô thanh vô tức không ai nhìn thấy!
Còn lại chỉ cần kéo dài thời gian!
Nhưng rõ ràng hắc y nam nhân không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết được nơi này là đâu và Dạ Nguyệt là ai, vì vậy nhanh chóng ra lệnh, hơn năm trăm người đồng loạt tấn công!
– Đằng sau!
Dạ Nguyệt nhẹ thốt lên hai tiếng, thân ảnh như lưu tinh phóng vào đám sát thủ, Phượng Ti Huyết trong tay phút chốc nhiễm máu của chủ nhân mà trở thành trong suốt vô hình. Thượng Kỳ hiểu ý đưa lưng về phía nàng, một công một thủ, ở đằng sau yểm hộ cho Dạ Nguyệt, cũng đồng thời xử lí đám sát thủ ở phía sau!
Từng đạo máu tươi lặng lẽ đem mặt đất nhuộm đỏ, trong không khí mùi máu tươi nồng nặc, tiếng binh khí vang lên rất nhỏ, lại có thể nghe rõ ràng từng đạo tiếng gió rít gào bên tai như xé rách màn đêm sâu thẳm nơi này. Không náo loạn kinh thiên, lại càng thêm huyết tinh tanh nồng!
Dạ Nguyệt một thân hồng y cũng đem màu máu phần nào giấu đi, chỉ có từng đạo vết rách cùng da thịt bị thương lộ ra mới làm cho người ta thấy được. Làn da vốn trắng nõn tinh tế như bạch ngọc thượng đẳng nhất nay phủ lên những vết thương nhìn qua cực kỳ kinh người, từng đạo vết kiếm rạch sâu vào da thịt, máu tươi không ngừng theo vết thương len lỏi chảy ra, thấm ướt từng mảng y phục. Sắc mặt nữ tử ngày thường vốn hơi tái nhợt nay càng thêm trắng bệch như tuyết, ngay cả đôi môi đỏ như máu cũng rút đi phần nào huyết sắc, để lại một màu hồng tái nhợt, thoạt nhìn suy yếu tưởng chừng như sắp chết!
Thượng Kỳ mặc dù bị thương, so với Dạ Nguyệt cũng không kém bao nhiêu nhưng trong người nó chảy dòng máu kì bí, một khi sử dụng, năng lực khôi phục vết thương bằng mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại, nhưng là sức lực của nó cũng bị bào mòn không ít. Chỉ là, nhìn thấy nữ tử kia vẫn lãnh đạm cho dù thương tích đầy mình cũng không nhíu mày một chút, lồng ngực nó đau đớn như có ai đó cầm dao đâm vài nhát, máu tươi cùng một chỗ điên cuồng chảy, đem cả linh hồn của nó cũng phủ đầy máu, run rẩy gào thét!
Đáng chết, tất cả bọn chúng đều đáng chết!
Hài tử mười tuổi không hiểu thứ cảm xúc đang tràn ngập trong linh hồn của mình là gì, chỉ có một cỗ hơi thở điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy, đem những người tổn thương sư phụ của nó chém thành trăm nghìn mảnh, lại càng không ngừng tự trách chính mình vô dụng, giá như nó có thể mạnh hơn thì tốt biết bao, nó nhất định sẽ đem nữ tử kia bảo vệ thật tốt, đem những kẻ muốn tổn thương nàng bầm thây vạn đoạn, đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ này dâng lên cho nữ tử ấy. Mà không phải như bây giờ, chỉ có thể bất lực nhìn nữ tử kia kiên cường hứng chịu từng đạo vết thương làm cho nó đau lòng đến không thở nổi.
Một khoảnh khắc đó sát khí trong cơ thể điên cuồng bộc phát ra, đôi mắt của Thượng Kỳ đỏ như sắp tràn ra máu, móng tay của nó dài ra khoảng gần ba mươi phân, thân hình như chớp lao lên chắn trước người Dạ Nguyệt, đem vài tên sát thủ ở đó xé toang lồng ngực, máu tươi phun lên khắp mặt nó, tựa như ác ma vừa nhô lên khỏi địa ngục tử thi đẫm huyết, làm cho những người đã trải qua gió tanh mưa máu cũng không khỏi âm thầm kinh hãi!
Dạ Nguyệt hơi ngạc nhiên một chút, tuy nhiên rất nhanh cảm nhận được thứ gì đó, âm thầm nhìn xuống mặt đất.
Đến rồi!
Ngay khi Dạ Nguyệt vừa túm lấy Thượng Kỳ phi thân lên không trung thì dưới đất từng tiếng “xoạt, xoạt” quỷ dị vang lên, lập tức từ dưới đất có thứ gì đó chui lên, từng sợi tua nho nhỏ màu trắng quấn lấy cổ chân từng tên sát thủ. Hàng ngàn hàng vạn sợi tua từ dưới đất chui lên đem hầu hết những người đang ở đây quấn lấy. Từ trên nhìn xuống, tựa như từng khúc xương đem người giữ lấy, tình cảnh này làm cho người ta sợ hãi đến rét lạnh!
Tình cảnh này thực sự vừa quỷ dị lại vừa đáng sợ!
Hắc y nam nhân nhìn một màn này cũng biến sắc, trong nội tâm dâng lên một cảm giác xấu nồng đậm, hắn ngay lập tức dùng khinh công phi thân lên cây, đồng thời ra lệnh cho đám người ở dưới:
– Không cần hoảng, đem chúng cắt…
Nam nhân chứ kịp nói xong thì xung quanh đã vang lên từng tiếng hét thảm thiết. Vốn bọn họ cũng đã đem thứ này chặt đứt, nhưng tựa hồ chặt bao nhiêu cũng không hết, cứ chặt hết cái này thì càng có nhiều cái khác quấn quanh chân bọn họ, chưa kịp thoát ra đã bị những cái đằng sau tóm lại, sau đó bọn họ chỉ cảm thấy từng dòng máu trong người điên cuồng chảy xuống dưới chân nơi bị quấn. Rõ ràng, những sợi tua màu trắng này đang hút máu của bọn họ, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh. Mấy chục sợi tua, chỉ qua hơn một phút đã đem một người trưởng thành hút đến chỉ còn một cái xác khô!
Tình cảnh này quả thực quá đáng sợ!
Tất cả mọi người đồng loạt biến sắc, điên cuồng đem thứ kia chặt đứt, chỉ là… vô dụng…
– Aaaaaaa…
Từng tiếng hét thảm thiết như một phản ứng dây chuyền đồng loạt vang lên, đem bìa rừng vốn tĩnh lặng nháy mắt phá vỡ. Hơn bốn trăm người còn lại, may mắn chỉ có gần hai trăm người nhanh chóng thoát ra được, số còn lại… nháy mắt hóa thành một cái xác khô bị rút cạn máu.
Thời gian mới chỉ qua chưa đến mười phút, lại làn cho người ta cảm giác như đã trôi qua cả đời người!
Đến khi tỉnh táo lại, Dạ Nguyệt cùng Thượng Kỳ đã không còn thấy đâu nữa!
Hắc y nam nhân khuôn mặt lạnh lẽo như đóng băng, lồng ngực hơi phập phồng cho thấy hắn cực kỳ tức giận. Chỉ một chút nữa thôi là đã giết được hai người này, vậy mà… vậy mà cuối cùng lại đem hơn ba trăm tính mạng làm đá kê chân cho bọn chúng tẩu thoát. Đáng chết!
Khu rừng này thật quá quỷ dị! Thật không hổ danh là Tử Vong rừng rậm!
– Chết tiệt! Truy, cho dù chết hết cũng phải đem bọn chúng chôn cùng! Đây là mệnh lệnh của Tôn chủ!