Chương 86: Nhỏ máu nghiệm thân

Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng bất ngờ đem rượu hắt lên mặt nàng, ý nghĩ muốn giết người nàng đều có, dưới mắt mọi người trên yến tiệc, muốn để cho mặt mũi nàng phải đặt nơi nào đây.


Bàng Lạc Băng cũng sợ đến hoảng hồn, nàng gần đây vì mẫu thân có thai, phụ thân nói với mẫu thân nhiều lần trong phòng, nàng mới cảm thấy phụ thân thích nàng, mỗi ngày đều mang theo rất nhiều quà cho nàng, khiến cho nàng cảm thấy có chút lâng lâng.


Bàng Lạc Vũ đứng dậy tát vào mặt Bàng Lạc Băng: "Thân phận của ngươi là gì, lại dám làm ra chuyện như vậy."
Bàng Lạc Băng bụm mặt, đôi mắt chứa đầy nước nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhị tỷ, đại tỷ nàng đánh ta."


Bàng Lạc Tuyết nhìn gương mặt non nớt của nàng, đúng là không thể thích được, nếu là nàng khẳng định sẽ làm cho nàng ta thêm thống khổ.


Trường Nhạc công chúa thấy bên này đang tranh chấp đi tới nói: "Đây là thế nào?" Sau đó nhìn áo quần Bàng Lạc Vũ đã sớm bị rượu vấy bẩn, vội vàng nói với nha hoàn: "Y phục của Đại tiểu thư Bàng gia cũng đã ướt rồi, Thúy Trúc ngươi mau đưa nàng đến phòng của ta đổi y phục đi."


Nha hoàn tiến lên nói: "Đại tiểu thư bên này, mời."
Bàng Lạc Vũ nhìn y phục mình chuẩn bị tỉ mỉ bị Bàng Lạc Băng làm bẩn, trong lòng phiền não đến cực điểm, chẳng qua bộ dạng này cực kì thất lễ, hướng về phía Trường Nhạc công chúa nói: "Vậy thì vô cùng đa tạ công chúa."


available on google playdownload on app store


Bàng Lạc Vũ vừa muốn cáo lui, Bàng Lạc Băng lại ngăn trước mặt nàng, hướng về phía bụng của nàng hung hăng đẩy một cái.


Bàng Lạc Vũ vội vàng che bụng, chuyện mình có thai đã hai tháng không thể để người phát hiện, chẳng qua Bàng Lạc Băng cực kì hận Bàng Lạc Vũ, cái đẩy này dùng mười phần khí lực, Bàng Lạc Vũ không kịp đề phòng tránh không được ngã về phía sau bàn.


Chỉ thấy Bàng Lạc Vũ ôm bụng, ngũ quan trên mặt nhăn nhó cùng một chỗ nói: "Đau, đau. Đau quá."


Bàng Lạc Băng cười rạng rỡ, mà dưới làn váy Bàng Lạc Vũ rất nhanh liền bị máu tươi nhuộm đỏ, trên yến hội lập tức yên tĩnh lại, Tấn vương vừa nhìn liền biết không hay, vội vàng nói: "Đại tiểu thư sợ rằng đã bị đau rồi, nhanh đưa nàng trở về phòng." Vừa nói vừa tự mình ôm Bàng Lạc Vũ hướng về phía sương phòng.


Bọn họ vừa mới đi, trên yến tiệc vừa xì xào bàn tán nói: "Đại tiểu thư này trông giống như là có thai a."
Lúc này người kinh ngạc nhất là Bàng Lạc Băng. Nàng chỉ muốn Bàng Lạc Vũ chịu chút đau khổ. Tại sao hạ thân của nàng lại chảy nhiều máu như vậy. Bàng Lạc Băng lập tức sợ đến choáng váng.


Bàng Lạc Tuyết cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển đến nước này, chẳng lẽ ông trời không nhìn Bàng Lạc Vũ. Đây là muốn danh dự của nàng không trong sạch sao, Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt thất kinh của Bàng Lạc Băng nói: "Chuyện hôm nay, lát nữa trở về ta sẽ bẩm báo lại với phụ thân, tại sao ngươi có thể đẩy đại tỷ, ngươi lập tức trở về phủ cho ta."


Bàng Lạc Băng nhìn Tấn vương ôm Bàng Lạc Vũ đi, trong lòng gấp gáp. Siết ống tay áo của Bàng Lạc Tuyết cẩu khẩn nói: "Nhị tỷ, Nhị tỷ, Băng nhi biết sai rồi, ngươi đừng đuổi ta đi. Đại tỷ chảy nhiều máu như vậy, chúng ta mau đi xem nàng một chút đi."


Bàng Lạc Tuyết vốn không muốn so đo cùng Bàng Lạc Băng, mấy vị phu nhân bên cạnh nói: "Công chúa a. Xem ra thân thể Đại tiểu thư Bàng gia thật sự không tốt, chúng ta vẫn nên đến xem nàng một chút đi."


Trường Nhạc không còn cách nào. Không thể làm gì khác hơn là mang theo mọi người cùng đi xem Bàng Lạc Vũ thế nào.


Bàng Lạc Tuyết cùng Dự vương đi ở phía sau, Dự vương vừa đi vừa liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng đang Bàng Lạc Băng gấp gáp đi ở phía ngoài nói: "Thứ muội này của ngươi cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt a, lần này sợ rằng Bàng Lạc Vũ không có đường sống rồi."


Bàng Lạc Tuyết cười lạnh nói: "Ai biết được hai người bọn họ lại vì Tấn vương mà nổi lên xung đột, nói đến cùng vẫn là vì Tấn vương sức quyến rũ lớn. Chúng ta cũng đi xem một chút đi."
Dự vương nhíu mày không nói gì, đi sau Bàng Lạc Tuyết cùng đi về hướng sương phòng.


Sương phòng Vinh Thân Vương.
Tấn vương ôm Bàng Lạc Vũ cả người toàn máu, không hề chú ý tới phía sau có nhiều người đi theo.
"Đau, Vương gia, ta đau quá..." Bàng Lạc Vũ nhăn mặt nhìn Tấn vương nói, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.


Tấn vương giờ phút này chỉ muốn đem chuyện này áp xuống, không thể để cho bất kì kẻ nào biết được đứa bé này là của mình. Nhìn Bàng Lạc Vũ cả người đầy máu vội vàng an ủi: "Không sao, không sao đâu, sẽ tốt hơn thôi."


Tâm Bàng Lạc Vũ lạnh ngắt nửa chừng bắt được cổ áo Tấn vương nói: "Vương gia, con của chúng ta, con của chúng ta." Bàng Lạc Vũ tê tâm liệt phế.
Tấn vương quát: "Câm miệng, không được kêu, sẽ tốt hơn nhanh thôi."


Bàng Lạc Vũ co rúm lại, tròng mắt thâm trầm, nàng biết rằng cả đời này của mình xong rồi, nếu nàng không bắt được chút gì, sợ rằng cái gì cũng không chiếm được, Bàng Quốc công phủ cũng sẽ không dung được nàng. Nắm chặt áo Tấn vương, không biết suy nghĩ gì.


Trường Nhạc công chúa mang theo thái y theo sát sau hỏi: "Bàng tiểu thư làm sao vậy?"
"Cút ra ngoài!" Tấn vương quát.
Trường Nhạc công chúa mặt trắng bệch, không nghĩ tới Tấn vương đệ đệ luôn luôn khiêm tốn lại có sát khí nặng như vậy.


Tấn vương thấy sau lưng là Trường Nhạc công chúa vội vàng nói: "Trường Nhạc hoàng tỷ, ta không biết là ngươi."
Trường Nhạc công chúa nhàn nhạt nói: "Không có gì, ta đến xem Bàng tiểu thư một chút."


Tấn vương đặt Bàng Lạc Vũ lên giường, quay đầu lại nói: "Nàng không có việc gì, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, chúng ta nên đi ra ngoài thôi, không nên quấy rầy Đại tiểu thư nghỉ ngơi."


Trường Nhạc cau mày, vừa muốn mở miệng, phu nhân phía sau lại nói: "Tấn vương gia, Bàng gia đại tiểu thư, trông không giống như chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ tốt, ngài còn trẻ, có vài chuyện của nữ nhân ngươi cũng không hiểu được, mau đểcho người ta xem cho Đại tiểu thư, ngươi xem cả người Đại tiểu thư đầy mồ hôi, sợ là sắp không được."


Mặt Tấn vương đen lại, lại không thấy phía sau càng nhiều người tới.


Bàng Lạc Băng đi tới trước người Bàng Lạc Băng lau mồ hôi cho nàng, Tấn vương hướng về phía Bàng Lạc Băng nói: "Tam tiểu thư, ngươi cũng thấy đấy, đại tỷ nhà ngươi có phải chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khỏe hơn không, ngươi nói một câu xem." Mắt Tấn vương sáng quắc nhìn Bàng Lạc Băng.


Bàng Lạc Băng nhìn Tấn vương nắm lấy bả vai của nàng, vẻ mặt cầu khẩn, nhìn mặt Bàng Lạc Vũ tái nhợt, lại nhìn người khẩn cầu một chút, khẽ cắn răng nhìn Trường Nhạc công chúa và mấy vị phu nhân: "Đại tỷ đã không sao rồi, đa tạ các vị quan tâm, ta sẽ đích thân chiếu cố tỷ tỷ."


Trường Nhạc công chúa có thâm ý khác nhìn Bàng Lạc Băng một cái, Bàng Lạc Băng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nàng.


Bàng Lạc Tuyết đi tới bên người Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ phía sau rồi kinh hoảng kêu lên: "Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?" Vừa kêu vừa hung hăng nói với Tấn vương: "Tấn vương điện hạ, ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy trên người tỷ tỷ đang chảy máu sao?"


Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Nữ nhân mỗi tháng đều có một ngày như vậy, để cho nàng nghỉ ngơi tốt là được."


Dự vương đi lên phía trước nói: "Nguyệt sự mỗi tháng cũng không thể chảy máu nhiều như nước vậy. Ta thấy Bàng tiểu thư cả người mồ hôi lạnh, nếu không chữa trị sợ rằng khó dữ được cái mạng nhỏ này a."


Tấn vương chỉ ước gì giờ phút này Bàng Lạc Vũ ch.ết đi, ít nhất sẽ không liên lụy đến mình, nhưng Dự vương thật sự không muốn để cho mình tốt hơn a.
Trường Nhạc công chúa nói: "Thái y mau qua đây bắt mạch cho Bàng gia đại tiểu thư."


Thái y gật đầu vâng một tiếng, Tấn vương không dám ngăn cản. Đây là phủ Vinh Thân Vương, không phải là phủ của mình.


Tấn vương vừa định đến gần Bàng Lạc Vũ, muốn âm thầm điểm á huyệt của nàng, nhưng Bàng Lạc Tuyết sao có thể để hắn được như ý. Ra hiệu cho Thích Dao một cái. Thích Dao không cẩn thận đụng Tấn vương một chút nói: "Vương gia thật là ngại quá, ta nhất thời khó chịu, ngươi cũng biết, nữ nhân luôn có mấy ngày khó chịu này."


Bàng Lạc Tuyết không nghĩ tới Thích Dao sẽ nói như vậy, bất quá thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Tấn vương, chỉ có thể khẽ nhướng mi.


Lúc này Bàng Lạc Vũ đã sớm đau đến ngất đi, Bàng Lạc Tuyết làm sao có thể để cho tấm màng kịch này rơi xuống không công đây. Vì vậy lấy ngân châm trong tay áo ra, phóng về hướng Bàng Lạc Vũ cách vách. Cũng may nàng lấy tay áo che lại, người khác cũng không thấy được.


Qủa nhiên, Bàng Lạc Vũ từ từ tỉnh lại, bất quá nàng trúng mê huyễn dược của Bàng Lạc Tuyết. Lúc này chỉ là trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Vinh Thân Vương thấy yến hội bị náo thành như vậy, cũng theo tới đây, hỏi: "Đại tiểu thư đây là làm sao?"


Thái y nói: "Bẩm vương gia, Bàng đại tiểu thư là bởi vì bị va chạm mà dẫn đến sinh non."
Lời của thái y khiến cho mọi người đang ầm ĩ trong sương phòng lập tức an tĩnh.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Làm sao có thể. Tỷ tỷ còn chúa lập gia định, làm sao có thể sinh non. Ngươi không nên nói bậy."


Thái y chắp tay đáp: "Bàng đại tiểu thư đã có thai hai tháng, điểm này lão phu có thể khẳng định, nếu Nhị tiểu thư không tin, có thể mời đại phu khác đến đây chẩn bệnh."
Bàng Lạc Tuyết dĩ nhiên là tin, liếc nhìn mặt Tấn vương.


Mặt Bàng Lạc Băng cao hứng, nói như vậy, đại tỷ căn bản cũng không thể giành Tấn vương điện hạ với mình.
Bàng Lạc Tuyêt hỏi: "Cúc Thanh, Đại tiểu thư có thai, ngươi không biết sao?"
Cúc Thanh quỳ một bên nhìn Tấn vương một cái nói: "Nô tỳ, nô tỳ..."


Người có mắt liền nhìn ra, đứa bé này sợ rằng có liên quan đến Tấn vương điện hạ, bằng không sao nha hoàn này lại nhìn Tấn vương mà không dám nói lời nào.
Tấn vương giờ phút này thật sự rất muốn giết Cúc Thanh.


"Được rồi, đứng lên đi. Lui sang một bên, lúc về ta sẽ nói chuyện với ngươi." Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Vũ từ từ tỉnh lại đưa tay nhìn Tấn vương nói: "Vương gia, vương gia cứu con của chúng ta."
Mặt Tấn vương trắng bệch: "Ngươi câm miệng cho ta!"


Bàng Lạc Vũ lúc này đã nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ hồ hồ nói: "Vương gia đáp ứng sẽ phụ trách với Vũ nhi, người đã đáp ứng rồi."


Dự vương mang vẻ mặt xem kịch vui nói: "Tấn vương không nghĩ ngươi còn có ý với Bàng gia Đại tiểu thư a, sao không bẩm báo với phụ hoàng, để phụ hoàng ban hôn cho các ngươi, hôm nay châu thai thầm kết, ngươi nói phải làm thế nào mới được?"


Tấn vương hung hăng nhìn chằm chằm Dự vương nói: "Hoàng huynh, không có chứng có không nên nói lung tung, ngươi có cách nào chứng mình đứa bé này là của ta, ta không muốn Bàng tiểu thư bị thương nên mới ôm nàng trở vềm hôm nay trí óc nàng đã hồ đồ, làm sao ngươi biết nàng gọi vương gia thì không phải là hoàng huynh ngươi, hoàng huynh ngươi không cần chỗ nước bẩn nào cũng hắt về hướng hoàng đệ này, phải biết rằng vương gia ở Đông Tần quốc này không chỉ có mình ta."


Dự vương tựa như đã đoán biết Tấn vương sẽ nói như vậy, mặt khổ não nói: "Bổn vương có ý tốt muốn giúp ngươi, nhưng thật không ngờ lời nói của Tấn vương ngươi, thật sự đả thương tâm của hoàng huynh a. Đã như vậy, thái y nhất định có cách phải không?"


Thái y đáp: "Bào thai trong bụng đã thành hình, hiện tại đã sảy thai, chỉ cần nhỏ máu nghiệm thân là được."
Dự vương nhướng mày nhìn Tấn vương nói: "Như thế được không?"


Bàng Lạc Tuyết nói: "Chuyện này có liên quan đến trong sạch của tỷ tỷ ta, hi vọng hai vị điện hạ có thể nhỏ máu nghiệm thân, cũng có thể cho Bàng Quốc công phủ chúng ta một cái công đạo."
Bàng Lạc Tuyết kiên quyết.


Vinh Thân Vương cũng sợ đắc tội Bàng Quốc công phủ, người nữ nhi kia sau này sao có thể còn được ngày tốt, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư nói có lí, thái y cứ như vậy đi, chư vị cũng cùng nhau làm chứng."


Tất cả mọi người đều là đại tiểu thư cùng phu nhân, thấy loại chuyện như thế này, tất nhiên là vui lòng, đề tài chuyện lúc uống trà của các nàng cũng tăng lên rồi.
Tấn vương cảm giác mình như rơi vào hầm băng.


Chỉ chốc lát sau, thái y bưng hai chén sứ trắng lên, trước mặt mọi người rót đầy nước sạch vào bên trong, lại cùng nhỏ một giọt máu.
Dự vương nhìn Tấn vương phát run nói: "Tấn vương, ngươi trước hay là ta trước?"
Tấn vương nhìn vẻ mặt khiêu khích của Dự vương nói: "Không bằng cùng nhau."


Dự vương gật đầu nói: "Ý kiến hay."
Tấn vương tự an ủi, nhất định sẽ không có chuyện gì, đời nào lại có chuyện trùng hợp như vậy, con còn nhỏ như vậy, sao có thể hòa được, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Hai người cùng nhau dùng ngân châm đâm vào ngón tay nhỏ một giọt máu vào.






Truyện liên quan