Chương 87: Bức bách
Mọi người nín thở ngưng thần nhìn hai chén nước, lòng bàn tay Tấn vương đổ mồ hôi lạnh.
Chén của Dự vương, hai giọt máu không có bất kì sự trộn lẫn nào, mọi người quay đầu lại nhìn chén kia của Tấn vương gia, chỉ thấy hai giọt máu lại như thân nhân lâu ngày không gặp mà hòa nhập lại cùng nhau.
Mọi người hiểu rõ, có thâm ý khác nhìn về phía Tấn vương.
Tấn vương cả người đều là mồ hôi, lớn tiếng nói: "Không, không, không phải là Bổn vương, nước này nhất định là có vấn đề, nhất định có vấn đề."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh nói: "Vương gia tại sao lại nói vậy, nước này là do quản gia của Vinh Thân Vương tự mình chuẩn bị, chẳng lẽ người nghi ta có năng lực tiên tri, hay là hoài nghi Vinh Thân Vương gia đây."
Tấn vương nhìn sắc mặt Vinh Thân Vương gia càng ngày càng đen, Vinh Thân Vương gia nhưng là đệ đệ của phụ hoàng, là hoàng thúc của mình, luôn luôn không màng đến chính sự, nhưng phụ hoàng cũng rất tín nhiệm hắn, nếu tương lại lúc lập thái tử nói một câu vẫn tốt hơn so với triều thần nói nhiều câu. Vội vàng nói: "Bổn vương làm sao có thể hoài nghi Vinh Thân Vương hoàng thúc, chất nhi tuyệt không có ý này."
Sắc mặt Vinh Thân Vương hơi tốt một chút.
Trường Nhạc công chúa nhìn Bàng Lạc Vũ mơ mơ màng màng nhìn về phía Tấn vương, nghiêng đầu về phía Tấn vương nói: "Bàng tiểu thư thành bộ dạng này, Tấn vương điện hạ cần phải tính toán xong cho thật tố a, nếu không Bàng Quốc công sẽ khong dễ dàng bỏ qua cho điện hạ ngươi đâu."
Tấn vương làm sao không biết, nghiêng đầu nhìn về phía Bàng Lạc Vũ trên giường, thật sự muốn giết nàng, thanh danh một đời của hắn đều hủy trên tay nàng rồi.
Thái y ghim một cây ngân châm trên nhân trung của Bàng Lạc Vũ, nhẹ nhàng chuyển động, Bàng Lạc Vũ kêu một tiếng chậm rãi tỉnh lại.
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên thầm nghĩ, lần này nhân vật nào cũng đều ra sân, tuồng vui này đã bắt đầu, vậy thì ai cũng đừng mong dừng lại.
Bàng Lạc Tuyết đỡ Bàng Lạc Vũ nói: "Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy. Đừng làm ta sợ, đứa con trong bụng của ngươi rốt cuộc là của người nào?"
Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Vũ rất sợ nàng nói ra đứa con đó là của Tấn vương, nàng sẽ thật sự vô duyên với vị trí Tấn vương phi kia.
Vội vàng tiến lên phía trước nói: "Nhị tỷ, ta thấy thân thể đại tỷ suy yếu, hãy để cho nàng nghỉ ngơi đi."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng, thấy con ngươi của nàng chuyển động không dám nhìn thẳng vào mình, hai tay gắt gao đan vào nhau.
Bàng Lạc Tuyết buồn cười. Tam muội này ngược lại một chút tình nghĩa tỷ muội lại không có.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói: "Hôm nay đại tỷ thành bộ dạng này. Chẳng lẽ Băng nhi cứ nhìn Đại tỷ không minh bạch như vậy sao? Phải biết rằng, thường ngày đại tỷ rất thương Băng nhi đấy."
Bàng Lạc Băng thấy mọi người cũng nhìn mình chằm chằm, sống ch.ết của Bàng Lạc Vũ cũng không phải điều nàng quan tâm. Nhưng nàng vẫn để ý danh tiếng của mình. Vội vàng nói: "Nhị tỷ ngươi hiểu lầm Băng nhi rồi, Băng nhi cũng chỉ là quan tâm quá sẽ loạn, con của đại tỷ là từ đâu mà có, là của ai ta dĩ nhiên cũng muốn biết rõ ràng. Nếu oan uổng Tấn vương gia vậy thì cũng không tốt."
Mọi người có ngu đi nữa cũng nhìn ra được Tam tiểu thư Bàng gia này có ý trên người Tấn vương, thật là tỷ muội tình thâm đây.
Tấn vương tựa như bắt được một nhánh rơm cuối cùng. Cảm kích nhìn về Bàng Lạc Băng nói: "Tam tiểu thư nói có lý, đây là chuyện có liên quan đến danh tiết của nũ tử, nhất định phải tìm hiểu rõ."
Tấn vương vừa nói vừa muốn tiến lên chế trụ Bàng Lạc Vũ, để nàng nói đó không phải là con của mình, tiền đồ của mình tất cả đều phụ thuộc vào lần này, chẳng qua là Bàng Lạc Tuyết sao có thể để cho hắn có được cơ hội này.
Bàng Lạc Tuyết đánh văng bàn tay của Tấn vương tiến lên đụng chạm Bàng Lạc Vũ, quát: "Vương gia làm cái gì vậy. Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia làm như vậy thì coi tỷ tỷ ta là gì. Lại coi Bàng Quốc công phủ của chúng ta ở chỗ nào?"
Dự vương tiến lên nói: "Hoàng đệ, ta thấy ngươi không nên tiến lại quá gần vị đại tiểu thư Bàng gia này, nếu nàng đã tỉnh, đứa nhỏ này là của ai, e rằng chính nàng là người rõ nhất."
Tấn vương liếc mắt nhìn Dự vương nói: "Đa tạ hoàng huynh quan tâm, vậy chúng ta nghe thử đại tiểu thư nói thế nào đi, đứa bé này cũng chỉ có đại tiểu thư rõ ràng nhất."
Bàng Lạc Tuyết ở phía sau dùng ngân châm đâm vào làn da mềm mại của Bàng Lạc Vũ, dược lực trong nháy mắt rót vào trong máu, Bàng Lạc Vũ trên giường cũng lấy lại được tinh thần.
Tấn Vương nhìn Bàng Lạc Vũ nói: "Vũ nhi, ngươi nói mọi người, đứa con trong bụng của ngươi không phải của ta, nói a, ngươi mau nói a."
Dự vương nói: "Tấn vương, nói chuyện với người ta lớn tiếng như vậy, sợ là hù đến Bàng gia đại tiểu thư rồi đó!"
Tấn vương hung hăng nhìn chằm chằm Dự vương, Dự vương lại cố làm ra vẻ hoảng sợ nói: "Tấn vương ngươi làm cái gì vậy, nếu ngươi cảm thấy ủy khuất tự nhiên sẽ có Vinh Thân Vương làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi yên tâm đi."
Tấn vương nói: "Là ta đã hù dọa Bàng đại tiểu thư rồi."
Bàng Lạc Tuyết vỗ vai Bàng Lạc Vũ nói: "Tỷ tỷ nén bi thương a, con sau này còn có thể có."
Kết quả Bàng Lạc Vũ cúi đầu nước mắt cứ như thế mà nén lại, ngẩng đầu nhìn Tấn vương thâm tình nói: "Vương gia, đều do Vũ nhi vô dụng, không bảo vệ được con của chúng ta, đều do Vũ nhi vô dụng a."
Mặt Tấn vương lập tức xám như tro tàn, nhìn Bàng Lạc Vũ nói: "Ngươi nói, tại sao lại muốn hãm hại Bổn vương, nói, là ai sai ngươi vu tội cho Bổn vương, Bổn vương không biết đứa con nào cả."
Bàng Lạc Vũ khóc thút thít nói: "Tấn vương, chẳng lẽ ngài đã quên ở Lâm Giang lâu Vũ nhi đã triền miên với ngài như thế nào sao, nụ hôn của người ôn nhu như vậy, như chuồn chuồn lướt hời hợt rơi vào trên môi của ta, trên cổ, xương quai xanh, thậm chí toàn thân, Vũ nhi đến nay đều nhớ đến thâm tình của ngài, cam tâm hiến thân cho người, ở Lâm giang lâu Vũ nhi ở dưới thân của người uyển chuyển thừa hoan, ngài còn hứa với Vũ nhi, người còn nhớ không? Người đã nói chờ ngài làm hoàng đế..."
"Im miệng, ngươi im miệng cho ta!" Tấn vương hét lớn.
Bàng Lạc Vũ bị thanh âm của hắn dọa sợ hết hồn, Tấn vương sao lại không biết, nếu để cho nàng nói nữa sợ là không chỉ nói đến chuyện đứa con không thôi.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Vương gia, tỷ tỷ ta còn chưa nói hết, rốt cuộc người đang sợ cái gì vậy?"
Tấn vương nhìn cô nương yên tĩnh này, rung động lòng người như vậy, từng lời nói ra đều khiến trái tim của hắn kết băng.
Tấn vương nói: "Đứa bé này là của ta." Hắn nắm thật chặt quả đấm, không cam lòng nói.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Tấn vương điện hạ nói một cách ủy khuất như vậy, thật giống như là ta đang ép buộc người, chẳng lẽ Tuyết nhi vu tội cho người, bằng không hãy để cho tỷ tỷ nói đi!" Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt làm khó.
Tấn vương khẽ cắn răng, nặn ra một nụ cười: "Nào có, là lúc trước ta không đúng, để cho Vũ nhi bị ủy khuất như vậy, ngày mai ta sẽ đích thân đến Bàng Quốc công phủ nói rõ hết thảy với Bàng Quốc công, ta sẽ cưới Bàng Lạc Vũ làm trắc phi, nhị tiểu thư đã hài lòng chưa?"
Bàng Lạc Tuyết nhíu mi nói: "Ta dĩ nhiên là không hài lòng."
"A? Không biết Bàng tiểu thư không hài lòng ở đâu. Bàng Lạc Vũ tuy là tỷ tỷ của ngươi, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là thứ nữ, phong làm trắc phi là đã cất nhắc, nếu không chỉ có thể làm thị thiếp." Tấn vương bình tĩnh phân tích nói.
Bàng Lạc Tuyết tức giận nói: "Không biết Tấn vương nghĩ mình là ai, coi Bàng Quốc công phủ chúng ta là gì, ngươi tước đoạt sự trong sạch của tỷ tỷ ta, phá hủy thanh danh của nàng, đồng thời cũng làm Bàng Quốc công phủ của chúng ta phải hổ thẹn, đây không phải chỉ cần một vị trí trắc phi là có thể xong việc, chuyện này nếu như đến tai bệ hạ ta tin người cũng sẽ cho Bàng Quốc công phủ chúng ta một cái công đạo."
Tấn vương vội vàng nói: "Nhị tiểu thư bớt giận, chuyện này cần nói rõ ràng, hôm nay phụ hoàng quốc sự bề bộn, tất nhiên không thể kinh động lão nhân gia."
Bàng Lạc Tuyết bĩu môi, thầm nghĩ cũng biết ngươi không dám kinh động bệ hạ, nhưng hôm nay nhiều người như vậy, nhiều miệng như vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể một tay che rời hay sao? Bàng Lạc Tuyết nghiêm mặt nói: "Hôm nay tỷ tỷ của ta mang thai con của người, người lại nghi ngờ đứa bé này không phải của mình, người đặt thể diện của tỷ tỷ ta ở đâu?"
Dự vương cũng nói: "Chẳng lẽ Tấn vương cho tới bây giờ đều không muốn lấy Bàng gia Đại tiểu thư, Tấn vương mới vừa rồi còn đem đứa bé này đẩy đến bôi nhọ trên người Bổn vương, ngươi có thâm ý gì khác sao?"
Tấn vương nói: "Hoàng huynh hiểu lầm rồi, mới vừa rồi hoàng đệ ta là do thời thế cấp bách, dù sao dính líu tới danh tiết nữ nhi gia, hoàng huynh cũng đừng chấp nhặt với ta."
Dự vương hài lòng gật đầu.
Bàng Lạc Tuyết nói tiếp: "Mặc dù Vương gia là con của hoàng đế, mẫu thân lại là Nghi quý phi mà hoàng thượng sủng ái, nhưng Dự vương mới là đích tử mà hoàng hậu sinh ra, như vậy tại sao tỷ tỷ ta lại không xứng với vị trí Tấn vương phi đây."
Lần này ngay cả Thích Dao cũng không hiểu được Bàng Lạc Tuyết là có ý gì, Bàng Lạc Tuyết luôn ghét tỷ tỷ lòng dạ độc ác này, hôm nay lại vì tương lại của nàng, lời nói lại trang nghiêm giận dữ như vậy.
Tấn vương cau mày, trong lòng phiền não, người hắn muốn lấy phải là Bàng Lạc Tuyết, chỉ có Bàng Lạc Tuyết mới xứng với vị trí Tấn vương phi của hắn, nhưng nhìn nàng hung hăng dọa người để hắn lấy Bàng Lạc Vũ, trong lòng giống như bị xé rách đau đớn.
Tấn vương nói: "Chuyện hôn sự từ trước đến nay đều là lệnh của cha mẹ, lời mai mối, chuyện lấy thê này vẫn phải nghe the mẫu phi."
Tấn vương cho rằng lý do này đã đủ để chặn miệng mọi người.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái nói: "Tấn Vương điện hạ nói có lý."
Tấn vương hài lòng lộ ra nụ cười, chỉ có Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, hắn đoán tiểu nha đầu này sao có thể để Tấn vương dễ dàng như vậy đây?
Qủa nhiên, Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương nói: "Tấn vương nói có lí, mặt dù Bàng Lạc Vũ chỉ là thứ tỷ của ta, nhưng cha ta chưa chắc đã muốn gả nàng cho Tấn vương, nói đi nói lại, chuyện này vẫn nên để cho bệ hạ quyết định."
Tấn vương hung hăng nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết nói: "Nếu Nhị tiểu thư cùng Đại tiểu thư tỷ muội tình thâm như vậy, thật đúng là khiến cho Bổn vương cảm động, chẳng qua là Bổn vương muốn Nhị tiểu thư làm vương phi của Bổn vương hơn."
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nói: "Vương gia sai lầm rồi, thấy tình huống bi thảm của tỷ tỷ, Tuyết nhi làm sao dám với cao đây."
Thích Dao cũng nói: "Tấn vương thật đúng là nam tử mẫu mực, nữ nhân mình yêu còn nằm trên giường, bên này lại thâm tình hạ thủ với tỷ muội của nàng."
Những đại tiểu thư khác nghe được lời của Thích Dao, hảo cảm đối với Tấn vương lập tức tan thành mây khói, các phu nhân cũng đều kéo nữ nhi của mình lui về phía sau, ngăn cản. Tấn vương tức giận muốn hộc máu, chẳng lẽ hôm nay ra cửa bị quạ nguyền rủa hay sao? Chuyện xui xẻo gì hắn cũng đều gặp phải.
Dự vương nói: "Tuyết nhi chắc chắn sẽ không gả cho ngươi, phụ hoảng cũng sẽ không đồng ý, Tấn vương vẫn là nên ch.ết phần tâm này đi."
Tấn vương nhìn về phía Dự vương lại nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái nói: "Nhị tiểu thư, Bổn vương thành tâm muốn ngươi gả cho Bổn vương làm chính phi được không? Bổn vương nhất định không cô phụ tình nghĩa của Nhị tiểu thư."
Bàng Lạc Băng một bên khẩn trương nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết, tại sao tất cả chuyện tốt đều là Nhị tỷ, nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng, tại sao mọi người đều để ý đến Nhị tỷ, nàng thật sự rất ghen tỵ.