Chương 5: Phủ Tần quốc công
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Tần quốc công. Từ trong xe bước ra là một tiểu cô nương mặt mày thanh tú, mặc một thân trang phục nha hoàn màu xanh nhạt làm nổi bật nét cơ trí hoạt bát của tiểu nha hoàn.
Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp từ trong xe ngựa đi xuống, trang phục màu tím nhạt tôn lên nét mỹ diệu bản lĩnh của thiếu nữ, trên vòng eo nhỏ có mang một hoa tai bạch ngọc hình bướm, làn váy màu tím nhạt xinh xắn kết hợp với vòng hoa lan thanh nhã càng tăng thêm sức sống của thiếu nữ. Còn chưa đến tuổi cập kê đã mang lại cho mọi người khác một cỗ khí chất tiểu thư danh giá được nuôi dạy rất tốt.
Cẩn Nhi đỡ Tô Khanh Lạc đi lên bậc thang.
Gã sai vặt trước cửa vừa thấy Tô Khanh Lạc thì cho là mình bị hoa mắt nhìn lầm, nhưng trước mặt hắn vẫn chính là biểu tiểu thư như cũ, ngay cả chào hỏi cũng không kịp đã cuống quýt chạy vào phủ thông báo.
Tần lão phu nhân đang nói chuyện nhà với con dâu An thị, nghe gã sai vặt thông báo lập tức kích động đứng lên bảo gã sai vặt nhanh chóng mời Tô Khanh Lạc vào.
Đi theo gã sai vặt vào trong phủ, Tô Khanh Lạc đối với phủ Tần quốc công cũng không xa lạ hơn so với Tô phủ. Đi vòng qua núi giả, lại đi qua một đường hành lang, xuyên qua cửa thùy hoa, Tô Khanh Lạc đã vào trong phòng khách, thấy Tần lão phu nhân và An thị đang ngồi thì trực tiếp cúi người hành lễ: “Khanh Lạc gặp qua tổ mẫu, gặp qua mợ.”
Tần lão phu nhân cố đè xuống niềm vui sướng trong lòng nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ hơi tức giận: “Sao ngươi hôm nay lại rảnh rỗi mà tới đây?”
“Lạc Nhi tự biết mình làm nhiều chuyện sai lầm rất có lỗi với tổ mẫu, không nên tin lời tiểu nhân nói mà trách lầm ông ngoại và bà ngoại. Hôm nay Lạc Nhi đã tỉnh ngộ, kính xin bà ngoại tha thứ cho sự ngu xuẩn trước đây của Lạc Nhi.” Trong lòng Tô Khanh Lạc rất hổ thẹn, mắt phượng buông xuống, trong mắt đều là nỗi hối hận không nói thành lời.
“Hừ, dù trước kia chúng ta nói như thế nào thì người đều không nghe, hôm nay té ra là đã tự tỉnh ngộ, nhưng ta làm sao biết ngươi có phải giả vờ hay không, biết đâu mấy ngày nữa ngươi lại tin tưởng hai mẹ con người kia!” Tần lão phu nhân vẫn một bộ tức giận không dễ xoa dịu.
“Lạc Nhi không dám lừa gạt tổ mẫu, mấy ngày trước đây Lạc Nhi không cẩn thận bị rơi vào trong nước, hôn mê ba ngày đã mơ một giấc mộng thật dài, giấc mộng rất chân thật. Trong mộng là nhị di nương đã lừa mẫu thân con thật khổ, cuối cùng làm hại người thân cận của Lạc Nhi có ddlqdkết quả bi thảm. Sau khi tỉnh lại trong lòng Lạc Nhi vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến chuyện bị rơi xuống nước và lời nói thường ngày hai mẹ con họ nói liền đã hiểu ra rất nhiều. Chỉ kính xin bà ngoại không còn trách tội do Lạc Nhi tỉnh ngộ quá muộn.” Tô Khanh Lạc giải thích giống như lời giải thích với Trần ma ma và Cẩn Nhi.
Đã mấy tháng Tần lão phu nhân không gặp Tô Khanh Lạc, đã sớm nhớ nhung thật nhiều, mới vừa rồi dùng lời nói bén nhọn và tức giận cũng chỉ là giả vờ, lúc này thấy Tô Khanh Lạc đã tỉnh ngộ, lại nghe nàng nói mấy ngày bị trược rơi xuống nước, lòng đã sớm mềm như bún, thương xót đi lên đỡ lấy Tô Khanh Lạc nói: “Ngoại tôn ngoan của ta, ngươi hiểu được là tốt rồi,hiểu được là tốt rồi! Đứng lên để bà ngoại nhìn ngươi một chút, bệnh đã đỡ hơn chưa?” Vừa ân cần hỏi han vừa kéo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Tần lão phu nhân lôi kéo Tô Khanh Lạc ân cần hỏi han, Tô Khanh Lạc nói một chút tình huống trong phủ, tổ tôn hai người lâu không gặp nhau, nói chuyện càng lúc càng vui vẻ dường như kéo dài không dứt. An thị ngổi một bên đôi lúc cũng chen vào một đôi câu, cả phòng khách là không khí vui vẻ hòa thuận.
Tần lão thái gia và Tần quốc công về tới phủ thì nghe Tô Khanh Lạc đến, cả hai liền đi nhanh đến phòng khách.
“Lạc Nhi…” hốc mắt Tần lão thái gia đã có chút ướt át.
“Lạc Nhi gặp qua ông ngoại, gặp qua cữu cữu!” Tô Khanh Lạc vội vàng đứng dậy quỳ xuống lạy, lại bị Tần lão thái gia đỡ lên.
Tần lão phu nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người cũng nghe, Tần lão thái gia nghe Tô Khanh Lạc bị rơi xuống nước nên rất lo lắng cho an toàn của nàng, liền làm chủ an bài bảy ám vệ bảo vệ Tô Khanh Lạc. Tô Khanh Lạc cũng đang có ý đó, đã vội vàng cảm ơn ông ngoại rồi vui vẻ đón nhận.
Tô Khanh Lạc ở lại phủ Tần quốc công dùng cơm trưa, sau đó mới trở về Tô phủ. Tần lão phu nhân đích thân đưa tiễn Tô Khanh Lạc đến tận cửa, Tô Khanh Lạc không từ chối được, chẳng thể làm gì khác hơn là đỡ Tần lão phu nhân đi ra phía cửa phủ.
Mới vừa đi đến hàng lang đã gặp ba thiếu niên đâm đầu đi tới. Dẫn đầu là thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ddlqdvóc dáng thật cao to, khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ văn nhã ẩn chứa nét cương nghị, mặc dù dung mạo không anh tuấn bằng hai thiếu niên đi sau nhưng cũng rất xuất sắc. Đây là biểu ca Tần Tử Thần của Tô Khanh Lạc rồi.
Đi sát phía sau Tần Tử Thần là hai thiếu niên dung mạo có vẻ giống nhau, xem ra tuổi tương tự Tần Tử Thần.
Thiếu niên đi trước dung mạo anh tuấn, cả người tản ra một loại hơi thở cao quý, xem ra có vẻ rất tao nhã lịch sự, rất thành thục ổn trọng. Thiếu niên phía sau cũng là cho hai mắt người ta tỏa sáng, một đôi mắt phượng như có như không quan sát tất cả xung quanh, sóng mũi cao, môi mỏng đỏ mọng, dung nhan có vẻ mỹ lệ hơn so với nữ tử nhưng cũng không mang chút nào âm nhu chi khí, ngược lại nhìn có vẻ không chút để ý lại làm cho người khác khó có thể xem thường, từ trên người tản ra một loại hơi thở rất tự nhiên thoải mái. Nếu người thiếu niên đi trước là nhất biểu nhân tài, anh tuấn vô cùng thì người thiếu niên này chỉ có thể dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung! Mặc dù khuynh quốc khuynh thành dùng trên người một nam tử có chút không quá thích hợp nhưng thật sự khó có thể tìm ra được từ nào có thể hình dung diễn tả chuẩn xác nhất.
“Lạc Nhi gặp qua biểu ca.” Tô Khanh Lạc mỉm cười cúi người hành lễ.
“Là Lạc Nhi biểu muội tới chơi.” Tần Tử Thần gật đầu coi như là đáp lễ. Sau đó cúi người xuống trước mặt Tần lão phu nhân và Tô Khanh Lạc giới thiệu: “Tổ mẫu, Lạc Nhi, đây là Thế tử và đích con thứ của Sở Tuyên vương, mấy ngày gần đây về đến kinh thành.”
Mấy người cũng nhau hành lễ. Tô Khanh Lạc có chút hiếu kỳ quan sát hai người trước mặt mấy lần, lại thấy hai người đó cũng đang quan sát mình, nàng không thể làm gì khác hơn là yên lặng thu hồi ánh mắt, không có nửa điểm kinh hoảng vì bị phát hiện nhìn lén.
Nếu là thế tử Sở Tuyên Vương Ngàn Mục Phong và con thứ Ngàn Mục Ca thì ở kiếp trước bản thân nàng cũng chưa từng gặp qua. Vào thời gian này của kiếp trước, nàng đã sớm không còn liên lạc gì với phủ Tần quốc công nữa, lại càng không có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Tuy nói ở kiếp trước, nàng suốt ngày ở trong viện, nhưng cũng có nghe nói một ít chuyện về phủ Sở Tuyên Vương. Sở Tuyên Vương vừa là huynh đệ duy nhất trên đời của đương kim hoàng thượng, vừa là huynh đệ cùng cha mẹ, nên có thể được xưng tụng là Thân Vương duy nhất. Hơn nữa, Sở Tuyên Vương là người rất thiện chiến, đã giúp hoàng thượng đánh thắng rất nhiều trận, được xưng tụng là Chiến Thần. ddlqdVì vậy, địa vị Sở Tuyên Vương trong triều không có người nào so sánh được.
Hai đứa con trai của Sở Tuyên Vương cũng là đối tượng của các tiểu thư quan gia ở kinh thành. Thế tử thì trơn bóng như ngọc, con thứ tuấn mỹ tự nhiên, vô luận gả cho người nào đều là sự lựa chọn không tồi.
Kiếp trước Tô Khanh Lạc sớm khuynh tâm vì Triệu Thanh nhưng cũng chưa thấy qua hai người này, nên cũng không có giống như nhiều tiểu thư quan gia có cái ý định kia. Kiếp này Tô Khanh Lạc lại càng không có nhiều ảo tưởng đối với chuyện tình cảm, càng sẽ không sinh ra loại tình cảm nhu tình ái mộ nữa. Chỉ là có chút than thở, không ngờ bộ dáng của con thứ Sở Tuyên Vương ngày thường nhìn lại đẹp như vậy!
Mấy người tán gẫu mấy câu, Tần Tử Thần liền dẫn hai người thế tử Sở Tuyên Vương đi về phía phòng khách, Tô Khanh Lạc cũng đỡ Tần lão phu nhân đi ra phía cửa phủ.
Ngoài cửa phủ đã có xe ngựa đợi sẵn từ sớm, mặc dù Tần lão phu nhân có chút không muốn Tô Khanh Lạc rời đi, nhưng suy cho cùng thì Tô Khanh Lạc vẫn là nữ nhi của Tô phủ. Tô Khanh Lạc an ủi bà ngoại một lát, hứa với bà ngoài sẽ thường xuyên đến phủ Tần quốc công thăm thì bà ngoại mới đồng ý thả người, sau đó liền từ biệt lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời khỏi phủ Tần quốc công.