Chương 6: Gặp lại Triệu Thanh Nhiên
Editor: White Silk-Hazye
Tô Phủ cách Phủ Tần Quốc Công cũng không xa lắm, đi khoảng hơn nửa canh giờ, xe ngựa liền ngừng lại.
Tô Khanh Lạc đỡ tay Cẩn Nhi xuống xe ngựa. Quay người lại, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tô Khanh Lạc cười lạnh, không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta đã gặp nhau, Triệu Thanh Nhiên ơi Triệu Thanh Nhiên, dù ngươi có hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra ngươi.
Dưới ánh mặt trời bóng lưng cao lớn càng lộ ra vẻ mạnh mẽ cường tráng, tóc đen được tùy tiện buộc lên bằng một miếng vải gấm màu xanh, trường sam màu lam nhạt ở trong gió nhẹ nhàng lay động.
Người nọ xoay người lại, nhìn thấy Tô Khanh Lạc, trong mắt lóe lên một kinh ngạc. Nam tử hơi gật đầu với Tô Khanh lạc, cười dịu dàng, mở miệng nói: "Tại hạ là Triệu Thanh Nhiên, không biết nên xưng hô với tiểu thư như thế nào?"
Tô Khanh Lạc cười nhạt, hơi thu lại lệ khí, phượng mâu híp lại, môi đỏ thắm nhẹ nhàng nhếch lên, Tô Khanh Lạc chậm rãi mở miệng: "Triệu công tử vừa nhìn chính là một người cơ trí, như vậy công tử hãy đoán thử xem tiểu là người phương nào?" Trong mắt xẹt qua một tia vui vẻ khó nhận thấy được, khóe miệng mang theo một chút bỡn cợt.
Triệu Thanh Nhiên ngạc nhiên, giống như là không thể tin được Tô Khanh Lạc sẽ cho hắn câu trả lời như vậy.
Không thể trách Triệu Thanh Nhiên lại kinh ngạc như vậy, chào hỏi vốn dĩ là lễ nghi cơ bản, càng huống chi dung mạo và khí chất của Triệu Thanh Nhiên cũng không tầm thường, cho dù tiểu thư nhà nào nghe thấy hắn hỏi đều sẽ xấu hổ ngượng ngùng mà nói ra tên rồi.
Huống chi theo ý người nọ nói, Nhị tiểu thư của Tô Phủ bình thường vô cùng dịu dàng, ngay cả cửa Tô Phủ cũng không có ra, chỉ biết ở trong viện làm một chút cầm kỳ thi họa.Thiếu nữ khuê phòng giống như vậy thì sao có thể trả lời sắc bén đến như vậy được chứ?
Đè xuống nghi ngờ ở trong lòng,Triệu Thanh Nhiên mở miệng nói: "Nếu như tại hạ đoán không sai, cô nương chắc là Nhị tiểu thư của Tô Phủ thì phải."
Tô Khanh Lạc bật cười một tiếng, cũng không có nói gì.
Cẩn Nhi cũng kinh ngạc không thôi, vội vàng mở miệng nói: "Ngươi làm sao mà biết tiểu thư nhà ta chính là Nhị tiểu thư của Tô Phủ chứ?"
Triệu Thanh Nhiên nhẹ nhàng cười, làm cho người ta có cảm giác giống như gió xuân thổi qua: "Thường nghe người khác nói rằng dung mạo của Nhị tiểu thư khuynh thành, hôm nay nhìn thấy thật đúng như vậy, nhìn thấy được tiểu thư là một người dịu dàng, phong thái bất phàm, cử chỉ quý phái. Người như vậy không phải Nhị tiểu thư thì còn có thể là ai chứ?" Theo kế hoạch vốn là khen ngợi, lúc này Triệu Thanh Nhiên nói cũng có hơi thành thật.
Cẩn Nhi nghe Triệu Thanh Nhiên nói xong, vô cùng vui vẻ, không khỏi có chút kiêu ngạo, tiểu thư nhà ta đương nhiên là xinh đẹp và nhất và có phong thái nhất.
Tô Khanh Lạc cũng xẩu hổ cười: "Triệu công tử quá khen, tiểu nữ không có tài năng gì, làm sao có thể nhận nổi sự khen ngợi của Triệu công tử như vậy được." Cả ngày mình đều ở trong phủ,, ngay cả tụ họp của tiểu thư và các công tử cũng chưa từng đi, Triệu Thanh Nhiên là từ đâu mà nghe được chuyện của mình? Nói vậy bây giờ hắn và hai người kia đã cấu kết với nhau rồi.
Triệu Thanh Nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng giống như Hoàng Oanh của Tô Khanh Lạc, không khỏi có chút say mê, lại thấy nàng thẹn thùng nhưng lại vô cùng động lòng người, trong lòng có chút đắc ý, cực phẩm mỹ nhân như vậy sẽ là của mình. Còn có quyền thế ở phía sau nàng nữa.... .... Nghĩ đến đây, trong mắt của Triệu Thanh Nhiên lóe lên ánh sáng của quyền lực.
Nhìn thấy hai mắt của Triệu Thanh Nhiên phát sáng, Tô Khanh Lạc khinh thường cười một tiếng, giọng nói lại khôi phục lại sự dịu dàng giống trước: "Đúng rồi, tiểu nữ mới vừa nãy thấy Triệu công tử hình như muốn đến Tô Phủ, không biết Triệu công tử có chuyện gì?"
Nghe thấy Tô Khanh Lạc nói, Triệu Thanh Nhiên mới nhớ đến nhiệm vụ ngày hôm nay hắn muốn đến Tô Phủ: "Hôm nay tại hạ đến Tô Phủ chính là muốn thăm hỏi lệnh tôn. Thời gian không còn sớm, tại hạ có thể đi trước một chút hay không?"
"Công tử xin cứ tự nhiên." Tô Khanh Lạc gật đầu.
Hai người Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi đi vào trong hậu hoa viên.
"Tiểu thư, Triệu công tử này thật sự là anh tuấn tiêu sái mà!" Cẩn Nhi còn đang nghĩ đến dáng vẻ anh tuấn của Triệu Thanh Nhiên lúc nãy, mặc dù là không bằng hai vị công tử đẹp trai đã nhìn thấy ở Phủ Tần Quốc Công ngày hôm này, nhưng cũng được xem là cực phẩm anh tuấn tiêu sái.
"Đúng nha, chỉ tiếc, hắn chính là con vợ kế của Triệu Bá Hầu." Tô Khanh Lạc cười lạnh nói.
"Hả, con vợ kế sao?" Cẩn Nhi có chút thất vọng, vốn nhìn thấy tác phong của Triệu Thanh Nhiên nhanh nhẹn, còn tưởng rằng hắn là con trai trưởng cùa nhà ai, lúc đầu còn nghĩ đến Triệu công tử và tiểu thư có thể trở thành một cặp đấy.....Đáng tiếc...Đáng tiếc mà!
"Chỉ là, Triệu Bá Hầu không có con trai trưởng, Triệu Thanh Nhiên chính là một trong mấy người con của vợ kế được chọn là người có hy vọng kế thừa Hầu vị nhất." Phượng mâu của Tô Khanh Lạc nổi lên một tầng biến hoá kỳ lạ.
Tô Khanh Lạc nói làm cho Cẩn Nhi lại có chút cao hứng, nói như vậy, chờ hắn kế thừa Hầu vị, thân phận sẽ rất xứng đôi với tiểu thư rồi!
Tô Khanh Lạc nhìn thấy bộ dạng si ngốc của Cẩn Nhi, chỉ cho rằng Cẩn Nhi bị bề ngoài của Triệu Thanh Nhiên mê hoặc lừa gạt, khẽ thở dài một chút, kiếp trước, lúc đó chẳng phải mình cũng bị bề ngoài giả dối của hắn lừa gạt sao Trong lòng nghĩ như vậy, lại không biết ở trong lòng Cẩn Nhi đã bán nàng mấy lần.
Đúng rồi, cả ngày tiểu thư đều trốn ở trong viện không ra khỏi cửa, thì làm sao mà biết được nhiều như vậy chứ? Có chút nghi ngờ nhìn Tô Khanh Lạc một chút, Cẩn Nhi đang muốn mở miệng hỏi nghi ngờ trong lòng ra.
"Xuỵt......" Tô Khanh Lạc dựng thẳng ngón trỏ ở trước môi đỏ thắm, ý bảo là Cẩn Nhi đừng phát ra âm thanh.
Bên cạnh một núi giả khác.
"Tức ch.ết ta mà! Luôn miệng nói tốt với ta tốt với ta, lại chỉ biết kêu ta không nên gấp không nên gấp. Hôm nay tiểu tiện nhân Tô Khanh Lạc kia không ngờ đi thân cận với Phủ Tần Quốc Công, chuyện này để cho ta phải làm thế nào!" Là giọng nói của Tô Khê Nguyệt. Lúc này Tô Khê Nguyệt đang tức giận dậm chân, bộ dáng giống như hận không thể giết ai.
"Tiểu thư không nên tức giận, nô tỳ nghĩ, phu nhân bảo tiểu thư không nên gấp gáp tất nhiên là sẽ có biện pháp đối phó, tiểu thư cứ yên lặng mà chờ là được." Phu nhân trong miệng của Hỉ Nhi chính là Nhị di nương.
"Hừ, tốt nhất là như thế! Nếu như bà ấy không giúp ta, ta sẽ tự mình ra tay!" Khóe mắt của Tô Khê Nguyệt nổi lên một tầng khí tức âm ngoan, tức giận mang theo Hỉ Nhi đi về Vi Nguyệt Các.
Nhìn thấy bóng dáng của Tô Khê Nguyệt biến mất ở trong tầm mắt, Tô Khanh lạc lúc này mới mang theo Cẩn Nhi từ bên cạnh một núi giả khác bước ra.
Cẩn Nhi sớm đã kinh ngạc đến nỗi không khép miệng được, mặc dù sớm biết Nhị di nương và Đại tiểu thư không phải là dạng người tốt lành gì, nhưng cũng không nghĩ tới Đại tiểu thư bình thường dịu dàng sau lưng lại có thể hung hãn như vậy. Lúc nãy nàng và tiểu thư ở sau núi giả thật sự nghe rất rõ ràng, Đại tiểu thư vậy mà muốn hại tiểu thư!
Cẩn Nhi có chút lo lắng nhìn Tô Khanh Lạc, lại nhìn thấy trên mặt của tiểu thư nhà mình không có một chút sợ hãi và lo lắng nào, vẫn là bộ dáng thản nhiên như trước. Tiểu thư như vậy, trước kia dễ tin Đại tiểu thư các nàng ấy cũng thôi đi, bây giờ cũng chính tai nghe thấy được, vậy mà bộ dạng còn có thể giống như không có chuyện gì cả. Không khỏi mở miệng nói: "Tiểu thư, lúc nãy người có nghe thấy không? Đại tiểu thư nàng...."
"Ừ, có nghe thấy." Tô Khanh Lạc gật đầu, bộ dáng giống như đã đoán được hết mọi việc: "Các nàng sẽ đối ra tay với ta, ta cứ chờ là được."
Nhìn thấy bộ dạng Cẩn Nhi lo lắng, Tô Khanh Lạc đành phải an ủi: "Ngươi đừng quên, ta còn có ám vệ mà ngoại tổ phụ an bài đề bảo vệ ta àm."
Đúng rồi! Nghe thấy Tô khanh Lạc nói như vậy, lo lắng trên mặt của Cẩn Nhi đã giảm xuống không ít, nhưng vẫn là có chút không yên lòng. Nhị di nương và Đại tiểu thư ác độc như vậy, chỉ hy vọng tiểu thư không cần nói chuyện với các nàng mới tốt.
Nghĩ như vậy, hai người chủ tớ quay trở về Vi Lạc Các.