Chương 11

Nghiễn Trạch từ chỗ thê tử đi ra, quẹo sang sân của đệ đệ Nghiễn Thần. Hai người tuy không phải huynh đệ cùng một mẹ, nhưng từ nhỏ tình cảm đã tốt, Nghiễn Trạch đối đãi với hắn như đệ đệ thân thiết. Nghiễn Thần mấy năm trước sinh bệnh nặng, từ sau lúc đấy, thân thể vẫn luôn không tốt, thời gian nằm trên giường uống thuốc ngày càng nhiều.


Nếu không phải vì thăm đệ đệ, Tiêu Nghiễn Trạch cũng sẽ không về nhà.
Đến viện, liền thấy nha hoàn Đan Nhi bên cạnh Nghiễn Thần đang chỉnh rèm cửa, thấp giọng hỏi: " Hắn tỉnh rồi sao? "


Đan Nhi thấy là Tiêu Nghiễn Trạch, vội cười, vắt màn nói vào phía trong: " Là đại thiếu gia tới thăm người. " Sau đó hầu hạ một bên cho hắn ra khỏi màn: " Nhị ra vừa rồi còn nhắc ngài mãi, nói đại ca tại sao không tới thăm hắn, vừa nhắc xong ngài liền tới. "


Nghiễn Trạch vào phòng, thấy đệ đệ thân thể yếu ớt nằm trên giường, trong tay còn cầm một cuốn sách, hắn đi qua lấy cuốn sách kia đóng lại, mắt nhìn tên sách: " Cửu thúc lại giới thiệu cho ngươi cái loại sách hiếm lạ, kì quái, khó hiểu. "


Nghiễn Thần cười nói: " Cái này không phải cửu thúc cho ta, là chính ta cho người ra ngoài tìm mua. Đúng rồi, ca, Đỗ di nương ngày hôm qua còn tới chỗ ta hỏi về ngươi, cửu thúc gần đây không có tin tức. "


Cửu thúc Tiêu Phú Thanh được xem như là quý tử của phần mộ tổ tiên, lúc hơn mười tuổi đã nổi tiếng là thần đồng, Tri phủ đại nhân còn cố ý triệu kiến kẻ tuổi trẻ tài cao này đi thi tuyển tú tài, về sau một đường đến kinh thành, bảng vàng đề tên vào viện hàn lâm, hiện giờ ở Hàn Lâm viện nhậm chức.


available on google playdownload on app store


Hơn trăm năm rốt cuộc cũng có tiền đồ cho con cháu, Tiêu gia lại có thêm người che chở. Tiền Tiêu Phú Thanh tiêu dùng ở kinh thành đều do Tiêu Gia gánh vác. Mỗi lần thu chi tiền bạc đều báo một tiếng cho Nghiễn Trạch, mà thư từ của Cửu Thúc, cũng là đưa cho Nghiễn Trạch trước.


Nghiễn Trạch vuốt cằm: " Hôm đó, ngày ta thành hôn, hắn phái người đưa lễ vật trở về, thuận tiện mang theo phong thư, sau đó liền không thấy tin tức. Đỗ di nương cũng thật là, sao lại hay hỏi đến việc này, truyền tới lỗ tai lão thái thái, lại chọc lão nhân gia tức giận. "


Nghiễn Thần cũng nghe nha hoàn nói đại thiếu gia để đại thiếu phu nhân vắng vẻ, tân hôn vừa mới bắt đầu đã không trở về nhà, trong lòng hắn cảm thấy đáng thương cho vị biểu tỷ này, vì thế sẵn lúc này khuôn nhủ: " Ca, ngươi cũng nên thường xuyên về nhà nhìn xem tẩu tử đi, nếu không truyền tới tai tổ mẫu, lão nhân gia cùng nàng lại càng không vui. "


Nghiễn Trạch nhíu mày nói: " Ta không phải vừa trở về từ chỗ nàng sao? Ngươi cũng biết nàng từ nhỏ đã ngây ngốc như vậy, mấy năm nay đôi mắt nhìn không thấy, tính tình càng thêm kì quái. "


Nghiễn Thần nhịn không được nhỏ giọng thở dài: ".... còn không phải do ca ca ngươi làm hại? " Ngày đó, hắn cũng đi xem cô dâu. Tẩu tử Kí Mi trừ bỏ đôi mắt nhìn không thấy, còn lại người rất đoan trang tú lệ, chỉ sợ mấy vị nương nương trong cung quá lắm cũng như thế đi.


" Tại sao ngươi cũng lải nhải? Mười năm trước, là tự nhà nàng bắt mối hôn sự này phải thành, mắt Lục Kí Mi đã bị hỏng rồi, nhưng nhà chúng ta cũng chi bạc cho nàng chữa trị không ít. Mười năm nay không đến một ngàn lượng, cũng là hơn tám trăm lượng. Hiện tại, nàng được ăn ngon, ngủ yên, mới vừa rồi ta còn cho người làm xiêm y mới cho nàng, ngày mai lại phái người đi đặt mua đồ trang sức cho nàng, kêu nàng yên yên ổn ổn mà làm tốt thân phận thiếu phu nhân Tiêu gia của mình. Nàng cũng nên tự biết mà vừa lòng. "


Nghiễn Thần hụt hẫng nhìn ca ca, lúc này trên ngực lại lên cơn khó chịu, hít sâu mấy lần. Đan Nhi thấy vậy, một bên giúp nhị gia thuận khí, một bên giúp hắn nằm xuống.


Nghiễn Trạch thấy đệ đệ nói mấy câu đã mệt, không dám ở lại cùng hắn nhiều lời, phân phó Đan Nhi cùng mấy nha hoàn khác chăm sóc tốt cho hắn, liền đứng dậy rời đi.
Trở lại thư phòng mới định ngồi xuống, sai người gọi Họa Nhi cùng Xuân Nhu tiến vào.


Hai người lúc này đã thay đổi xiêm y sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, nghĩ sẽ giả bộ cùng nhau đáng thương, lại sợ khóc làm hỏng tư dung, nên chỉ biết nghẹn ngào không ra nước mắt.


Tiêu Nghiễn Trạch luôn luôn chán ghét người khác cả ngày nhìn chằm chằm hắn, trông cậy hắn làm chỗ dựa tốt. Tuy rằng người xung quanh đều hiểu, nhưng mặc kệ là nam hay nữ đều cố kiếm bạc từ người hắn. Nhưng nếu những người này an phận không có việc gì, hòa bình ở chung, cùng nhau khiến hắn vui vẻ, hắn đều thưởng tốt, nếu là tranh giành tình cảm, gây chuyện ầm ĩ, hắn liền hận không thể nhanh nhanh đuổi đi, để lại yên tĩnh.


Họa Nhi cùng Xuân Nhu, hai người đều là nha hoàn thông phòng của hắn, ở chung vẫn luôn hòa thuận, hắn cũng vì thế mà đối đãi tốt với các nàng.
Nhưng một khi không thành thật, hắn liền không thích.


Tiêu Nghiễn Trạch đánh giá hai nàng, quyết định chọn một người không thích, tống cổ về nhà: " Xuân Nhu, lát nữa ngươi cùng tẩu tử của mình về nhà đi. "


Xuân Nhu là người hầu, anh trai và chị dâu đều làm việc ở Tiêu gia, nàng một lòng một dạ muốn hiến thân để lên làm di nương, vì thế đợi rất nhiều năm, mong chờ sau khi chính thê vào cửa, bản thân từ nha hoàn thông phòng danh chính ngôn thuận được thăng lên làm di nương. Ở bên người Tiêu Nghiễn Trạch hầu hạ đã nhiều năm, như thế nào lại bị đuổi rồi?


".... Gia... " Nàng ôm một tia ảo tưởng không thực tế: " Ta đây khi nào thì trở về? " Có phải là được làm di nương trước, cho nên lệnh nàng về nhà sớm mấy ngày, sau đó dùng kiệu nâng nàng vào cửa.


Tiêu Nghiễn Trạch cười lạnh nói: " Chờ ngươi không còn khua môi múa mép loạn ngôn, rồi tính sau. " Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.


Xuân Nhu đã hiểu, hắn là đang trách tội mình nói bậy thiếu phu nhân. Việc đã đến nước này, chỉ có thà ch.ết không nhận, dù sao nàng cùng Họa Nhi có hai cái mồm, lỡ may có thể biện bạch lại được một cái mồm của Kim Thúy. Bổ nhào đến trước mặt Tiêu Nghiễn Trạch khóc lóc nói: " Gia, thật oan uổng cho chúng ta, chúng ta thật sự không phải nói thiếu phu nhân, là Kim Thúy tỷ tỷ nghe lầm. "


Hắn đã gặp qua thê tử của mình, đó là một nữ nhân tâm tư đơn thuần ngây thơ đến ấu trĩ. Hắn là sẽ không ghen ghét Họa Nhi, mà đi khi dễ các nàng. Chắc chắn là Họa Nhi cùng Xuân Nhu đã nói cái gì đó, nếu không Kim Thúy cũng không vô duyên vô cớ đi gây họa với các nàng.


Tiêu Nghiễn Trạch hắn có thể ghét bỏ Ki Mi là nữ nhân chân to, nhưng bọn hạ nhân nha hoàn này tuyệt đối không thể nghị luận một câu.


Họa Nhi cùng Xuân Nhu là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên, ngày thường đều giúp đỡ nhau, Xuân Nhu đi rồi, đối với Họa Nhi cũng không có một chỗ tốt, thế nên cũng quỳ xuống, thay Xuân Nhu cầu tình: " Gia, nàng hầu hạ ngài lâu như vậy, bao nhiêu cực khổ cũng trải qua, ngài có thể phạt chúng ta, nhưng đừng đuổi Xuân Nhu đi có được không? "


Tiêu Nghiễn Trạch cảm thấy phiền nhất chính là nữ nhân cùng hắn kì kèo mặc cả: " Họa Nhi, ngươi cũng nghĩ xem, có phải hay không? " Dứt lời phẩy tay áo một cái, đi ra cửa.
Để lại Họa Nhi cùng Xuân Nhu ôm nhau khóc rống, tin dữ đến nhanh như vậy, làm các nàng trở tay không kịp.


Xuân Nhu khóc nức nở nói: "... Ta cùng tẩu tử đi rồi, ngươi hãy hầu hạ gia thật tốt, chờ đến khi tâm tình hắn tốt lên rồi, ở trước mặt hắn nhắc đến tên của ta, có lẽ hắn cao hứng, có thể cho ta trở về. "


Họa Nhi nước mắt, nước mũi gật đầu: " Ngươi đừng lo lắng, gia gần đây tâm tình không tốt, chờ thêm một thời gian, hắn nhớ đến ngươi, nhất định sẽ để ngươi trở về. Ngươi ở nhà dưỡng thân mình cho tốt, đừng để chuyện này ở trong lòng. "


Trong viện, nữ nhân từ nha hoàn thông phòng được thăng lên thành di nương không ít, trước đây có vài vị lão gia sau khi thành hôn đều giữ lại nha hoàn thông phòng thăng lên làm di nương, mặc vàng đeo bạc, cuộc sống cả ngày thanh nhàn qua đi, Họa Nhi cùng Xuân Nhu cho rằng bản thân mình cũng sẽ như thế, không nghĩ tới một câu của Tiêu Nghiễn Trạch, nhẹ nhàng đem người đuổi đi.


Sau khi Xuân Nhu cùng tẩu tử về nhà, còn lại một mình Họa Nhi cả ngày lẻ loi, mỗi ngày đều mong ngóng Tiêu Nghiễn Trạch trở về. Nhưng hắn ở bên ngoài có người đẹp hầu hạ, cả ngày không về nhà. Trong lúc tẩu tử của Xuân Nhu đến tìm nàng, hỏi xem ý tứ của đại thiếu gia, khi nào cho Xuân Nhu trở về. Họa Nhi cũng khó thấy được mặt của Tiêu Nghiễn Trạch, không thể hứa hẹn cùng tẩu tử của Xuân Nhu điều gì, bất đắc dĩ tiễn người.


Đưa người đi rồi, thời điểm nàng ở sân sau dạo chơi, tâm ý của bản thân cũng nguội lạnh, cảm thấy đại thiếu gia vô tình. Lúc đi ngang qua phòng bếp lớn, thấy Kim Thúy bưng ra một nồi cháo nhỏ, đột nhiên kinh ngạc, chạy nhanh trốn sang một bên góc tường. Thấy nha đầu đen này bước nhanh chân, thở hổn hển đi về phía viện của thiếu phu nhân, nhớ tới việc nàng khi dễ mình cùng Xuân Nhu, thù mới hận cũ cùng nhau nổi lên trong lòng.


Đều là nàng cùng thiếu phu nhân mù kia gây ra, nếu không Xuân Nhu làm sao phải về với gia đình, bản thân nàng cũng không phải chịu vắng vẻ.


Ai cũng biết Họa Nhi là người của đại thiếu gia, ma ma phòng bếp thấy nàng đi ngang qua, mời nàng vào ăn điểm tâm. Họa Nhi không có tâm tình ăn uống,, bỗng nhiên nghe được trong góc tường vang lên tiếng sột soạt, tò mò hỏi: " Ma ma, trong đó có cái gì thế? "


" À, thái thái muốn ăn canh rắn, hôm qua sai người đi tìm nguyên liệu. "
Họa Nhi nhớ tới vị thiếu phu nhân kia có đôi mắt không nhìn thấy, ý cười không khỏi lộ ra một tia gian trá.
-------


Ban ngày cổng viện cùng cửa phòng đều không mở, thỉnh thoảng có khách khứa họ hàng thân thích tới chơi mới mở ra, nếu không thì cũng suốt ngày đóng cửa sổ, người khác còn tưởng rằng người bên trong có chuyện gì. Năm đó, mắt Kí Mi bị Tiêu Nghiễn Trạch dọa hỏng, là bởi vì mở cửa sổ, nên mới khiến hắn đi vào. Về sau mỗi lần Kí Mi ngủ trưa, Kim Thúy cũng không dám nhắm mắt, ở bên canh giữ nàng.


Thời tiết dần dần ấm, mấy ngày nay Kí Mi nghỉ ngơi đều bị nóng, đem thảm đẩy xuống phía dưới, Kim Thúy thấy nàng để hở bụng, sợ nhiễm lạnh sẽ bị cảm, cúi người lấy thảm đắp lên bên hông Kí Mi.


Lúc này nàng nghe tấm màn xoạch một tiếng, tò mò quay đầu lại, không thấy ở cửa có người, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài cũng không thấy bóng người. Nàng liền tò mò đi ra cửa, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem, không nghĩ đến vừa ra tới cửa, đã thấy một con rắn nâu nhỏ bò quanh co khúc khuyủ dưới đất.


Kim Thúy che miệng không để mình kêu ra tiếng, xoay người đi tìm cây gậy trúc để đập con rắn kia, rồi mang nó ra ngoài. Nhưng nghĩ lại, rắn này khẳng định là có người chơi xấu mà bỏ vào, nếu là ném vào rồi bỏ chạy, chẳng phải là tìm không ra chứng cứ. Vừa đúng lúc cái cũi treo trên tường bị rớt xuống, Kim Thúy đỡ lấy nó, đem con rắn kia bỏ vào.


Cây gậy trúc xoạch một cái rơi trên mặt đất, Kí Mi bừng tỉnh: " Kim Thúy? "
Kim Thu đang bắt con rắn nhỏ, nghe thiếu phu nhân gọi tên mình, luống cuống tay chân cầm cái tay cầm giữ lại cũi: " Ngài tỉnh, ta tới liền, có chuyện gì sao? "


Kí Mi không nhìn thấy, nhưng nghe Kim Thúy thở hổn hển, thanh âm còn phát ra còn run run, tò mò hỏi: " Ngươi làm sao vậy? "
"..... Có mấy con sâu bò vào đây, ta đã bắt được, ngài đừng sợ. "
" Sâu? Đem người ta dọa sợ rồi. " Kí Mi chớp chớp mắt.


Đang lúc nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ: " Gia vừa uống rượu trở về, các ngươi mau tới đỡ. "
Kí Mi liền thúc giục Kim Thúy: " Đừng động vào rắn, trước mắt đỡ hắn vào cái đã. "


Trong lòng đổ mồ hôi, lần trước không uống say còn nhận nhầm người đi đùa giỡn nàng, Kim Thúy liền nói hắn do uống rượu nên đầu óc lộn xộn. Lúc này đây, thật sự uống rượu, còn không biết biến thành cái dạng gì?






Truyện liên quan