Chương 12
Kim Thúy một chân đem cái chậu đá xuống phía dưới chân bàn, đi ra cửa đỡ Tiêu Nghiễn Trạch. Thấy hắn bị mấy nha hoàn nâng, trong đó có một kẻ là Họa Nhi. Kẻ thù gặp mặt hết sức chướng mắt, đáy mắt Kim Thúy không một chút che dấu sự căm ghét trong đó, liếc mắt trừng nàng một cái.
Họa Nhi một bước cả kinh, nàng nhớ rõ ràng đã đem con rắn nhỏ ném vào trong phòng, kết quả ở cửa phụ của viện đợi nửa ngày, một chút tiếng vang cũng không nghe được, ngược lại gặp phải Tiêu Nghiễn Trạch uống rượu say từ bên ngoài trở về. Vào nhà sau, nàng nhịn không được xem xét kĩ các nơi, con rắn kia tuy không phải rắn độc, nhưng đột nhiên nhảy vào cũng khiến người khác bị dọa sợ.
Nghe nhiều người nói qua, thiếu phu nhân cùng nha đầu Kim Thúy này, khi còn nhỏ bị thiếu gia lấy sâu dọa, nên sau này với phải chịu trách nhiệm với nàng. Họa Nhi ngàn vạn lần cũng không dự đoán được đại thiếu gia lại trở về, nàng không lo dọa sợ thiếu phu nhân cùng Kim Thúy, chỉ lo nếu dọa tới đại thiếu gia..... bất quá, nếu như thật sự dọa tới, cũng sẽ không thể tr.a ra nàng.
Trưa nay, Tiễu Nghiễn Trạch cùng lão chưởng quầy gạo nhà mình ăn cơm, lão chưởng quầy nhiệt tình thiết đãi đại thiếu gia, đem Khai Phong, thứ rượu chân quý do chính bản thân mình ngâm dâng lên cho đại thiếu gia nhấm nháp. Tiêu Nghiễn Trạch ngày thường uống rượu đều không thể say, không nghĩ tới hôm nay mới thưởng thức qua rượu lâu năm đầu óc đã choáng váng, đi ra khỏi nhà lão chưởng quầy cũng không thể đến nơi khác, trực tiếp về thẳng nhà.
Sau khi hắn say rượu, không làm bậy cũng không loạn ngữ, chỉ tìm một nơi thật thoải mái gục đầu xuống ngủ một giấc. Say khướt, ngã quỵ ở trên giường, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra thấy thê tử trước mặt mình đang quan tâm nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Hắn biết nàng nhìn không thấy, nhưng vẫn không muốn cùng nàng đối diện, quay đầu vào trong nhìn tường: " Không cho phép tạo ra tiếng động. " Nói xong liền ngủ.
Họa Nhi lúc này còn nhỏ giọng nói: ".... Để ta đi nấu canh giải rượu. " Nàng còn muốn lưu lại một lúc, tìm xem con rắn nhỏ ban nãy đã đi đâu.
Kim Thúy hừ nói: " Người đã ngủ, còn uống canh làm gì? "
Tiêu Nghiễn Trạch nghe hai người nói thầm, lập tức phát hỏa, ngồi thẳng dậy: " Lăn hết đi, cút hết đi cho ta. "
Họa Nhi thấy thế, chạy nhanh ra ngoài, Kim Thúy cũng khẩn trương bê lấy miệng chạy lấy người.
Tiêu Nghiễn Trạch mặt đầy phẫn nộ, nhìn thê tử ngồi ở đầu giường, nàng không nhìn thấy biểu tình hung thần giận dữ của hắn, ánh mắt bất an chờ hắn xử lí
".... Nghiễn Trạch.... Ta cũng cùng " lăn" sao? "
Nhìn nàng giống như con nai con đang sợ hãi, Tiêu Nghiễn Trạch vô lực nói: " Không cần, ngươi ở đây đừng lên tiếng là được. " Sau đó nằm xuống, không lâu liền ngủ say.
Kí Mi ngồi một hồi trên đầu giường, không lâu nghe thấy tiếng Kim Thúy nhỏ giọng nói bên tai nàng: " Thiếu phu nhân, chúng ta đi ra ngoài. " Nàng liền nắm lấy tay Kim Thúy, bước đi thật cẩn thận, nhẹ nhàng ra tới cửa. Chủ tớ hai người ra tới ngoài hành lang gấp khúc ngồi xuống, mới dám nói chuyện bình thường.
Kim Thúy trong lòng mắng Tiêu Nghiễn Trạch, ở bên ngoài lại đi rót một ấm nước nhỏ trở về chơi uy phong: " Thiếu phu nhân, hắn không quát người đi ra ngoài? "
" Không có. " Kí Mi nói: " Có phải Họa Nhi vừa tới? Ta nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, nàng đã đi đâu rồi? "
" Đi sớm rồi. " Kim Thúy hận nói: " Ta thấy, con rắn này chính là do nàng bỏ vào. "
" Rắn? " Kí Mi cả kinh nói: " Ngươi vừa rồi nói là bắt được sâu hay là rắn? Rắn? "
Kim Thúy lỡ miệng nói ra, đành phải thừa nhận: " Ngài đừng sợ, đã bắt được, con rắn đó ta nhốt ở trong phòng, chúng ta ở ngoài sân rất an toàn. "
" Có thật là có người chơi xấu? " Kí Mi thấp giọng thở dài: " Chúng ta cũng không trêu trọc chọc a, tại sao phải tìm chúng ta gây phiền phức? "
Kim Thúy hận nói: " Chờ một lát đại thiếu gia tỉnh, cho hắn xem con rắn kia, nhà này hắn quản, chả lẽ lại mặc kệ? "
Kí Mi im lặng không nói, nói cho Tiêu Nghiễn Trạch có khi hắn không thèm quan tâm, ngược lại sẽ mắng các nàng có một con tiểu quái cũng bị dọa sợ, hắn từ nhỏ đã nghịch ngợm, hay gây sự chọc người khác gặp rắc rối, một con rắn nhỏ này không thể khiến hắn kinh hãi. Nghĩ một hồi, quyết định làm theo ý mình, nhẹ giọng nói: " Kim Thúy, không bằng chúng ta làm như vậy đi..... "
Kim Thúy đem lỗ tai đưa qua, sau khi nghe xong cũng không đồng ý: " Quá nguy hiểm, không được. "
" Ta không nhúc nhích, nó sẽ không cắn ta. " Hơn nữa đôi mắt nàng không nhìn thấy, cũng sẽ không sợ hãi.
Kim Thúy xem xét trong lòng, hồi tưởng bộ dáng hô to gọi nhỏ ban nãy của hắn, oán hận gật đầu: " Được rồi, ta sẽ đỡ người trở về, nhưng người phải thật sự ngồi im, đừng lộn xộn cũng đừng sợ hãi. "
Kí Mi ôn nhu cười: " Được, ta sẽ không có việc gì. " Được Kim Thúy đỡ, rón rén bước về phòng, nhẹ nhàng ngồi lại trên giường, gật đầu với Kim Thúy. Kim Thúy rón ra rón rén bước đến bàn, lấy ra từ bên dưới một cái cũi nhỏ rồi tiến lại phía giường, đem rắn đặt lên cánh tay phía bên kia của Tiêu Nghiễn Trạch, cách Kí Mi rất xa, sau đó nhéo nhéo mu bàn tay của thiếu phu nhân, ý bảo mọi chuyện đều làm tốt.
Chờ một lát, chắc hẳn Kim Thúy đã rời đi. Kí Mi nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiêu Nghiễn Trạch: " Nghiễn Trạch, ngươi mau tỉnh, tỉnh tỉnh. " Nghiễn Trạch đang vui vẻ ngủ, có người đẩy đẩy hắn, cổ họng dâng lên một cỗ tức giận, không kiên nhẫn hỏi: " Làm gì? "
" Có phải trên giường có cái gì hay không? Ta vừa rồi cảm thấy có một thứ gì lành lạnh bò qua người ta. " Kí Mi thấp giọng nói cho hắn biết.
Nàng không nhìn thấy, vậy thì hắn xem giúp nàng đi, bực bội hơi vươn người ngồi dậy xem kĩ. Vừa nhìn tưởng không có gì quan trọng, nhưng đã bị dọa đến mức tóc muốn dựng thẳng lên trời, có một con rắn nâu nhỏ bò dưới chân hắn, còn chậm rãi mấp máy, hắn cho rằng do mình uống nhiều rượu nên đưa tay lên xoa xoa đôi mắt, xác định không phải bản thân hoa mắt, đè thấp thanh âm nói với Kí Mi: " Không có gì, ngươi đừng nhúc nhích... "
" Không có gì, vậy tại sao ta không được động? "
"..... " Tiêu Nghiễn Trạch nhìn nó không giống rắn độc, một thoáng kinh hoàng ban nãy đã biến mất, kéo lấy đuôi con rắn kia trực tiếp ném xuống đất, xoay người lấy cái lư hương ở đầu giường ném thẳng vào đầu nó nát bét, rầm một cái, lư hương nát, mà rắn cũng đi đời nhà ma.
Kí Mi nghe được tiếng vang, sợ đến mức chạy đến trốn bên cạnh người Tiêu Nghiễn Trạch: " Ai nha, làm sao vậy? "
Tiêu Nghiễn Trạch nhanh đem thê tử kéo lên trên giường, cẩn thận xem xét: " Ngươi có bị cắn không? " Thấy trên tay nàng không có thương tổn, lại sờ hết toàn thân nàng: " Có bị đau chỗ nào không? "
Nàng cười ha hả nói: " Có phải là có sâu hay không? Nghiễn Trạch ngươi so với hồi nhỏ tốt hơn nhiều, còn biết che chở ta. "
Tiêu Nghiễn Trạch nhất thời im lặng. Hắn lúc trước đúng thật là hỗn trướng, nếu không mắt Kí Mi cũng không bị mù, nhưng nàng cứ như vậy mà khích lệ hắn, hắn không biết phải trả lời thế nào. Thừa nhận trước kia bản thân mình hỗn trướng, nhưng không thừa nhận trước kia và bây gờ giống nhau. Hắn hừ nói: " Là có sâu, ta sợ ngươi bị cắn. Trước kia ta dùng hơn một ngàn hai để cưới ngươi, bây giờ lại thương ngươi như vậy, còn không mau mang của cải vào bồi ta. "
Kí Mi cúi đầu, nhút nhát sợ sệt nói: " Về sau ta liền trả cho ngươi. "
" Ngươi còn cái gì để dùng chứ? Ngươi có thể khiêng gạo nấu cơm hay là xách ấm nấu nước? "
Kí Mi nhỏ giọng nói: " Cho ngươi sinh nhi dục nữ. "
".... " Tiêu Nghiễn Trạch hiện tại không có ý tưởng này, không khỏi giật mình một cái, mắt xem xét chân nàng: " Trước tiên hãy đem chân ngươi bọc kỹ lại rồi nói. "
" Được, chờ ta có đôi mắt tốt, ta liền bọc. "
Tiêu Nghiễn Trạch bị lời nói của nàng làm mềm lòng, mắt thấy biểu tình ngượng ngùng chân thành, ngữ khí mềm nhẹ, hắn không có cách nào kìm nén phát hỏa, bực bội hỏi: " Người làm việc đâu hết rồi? Đều ch.ết hết hay sao? Đến rắn còn bò vào được, đều mù cả sao? "
" Rắn? Có rắn sao? " Kí Mi sợ sệt hỏi: " Hiện tại nó ở đâu? "
" Đã ch.ết, không cần sợ. "
Kí Mi tò mò hỏi: " Vậy ngươi sợ hãi sao? "
Tiêu Nghiễn Trạch cảm thấy biểu tình của thê tử khi quan tâm mình thật kì quái: " Còn không phải là rắn sao? Có cái gì phải sợ hãi, ai như ngươi đâu, con nhện cũng sợ, con ruồi cũng sợ. "
Thật sự là không sợ nha, quả nhiên là nghe lời Kim Thúy, ném lên người hắn. Kí Mi khó xử nói: " Trước kia có sợ, nhưng hiện giờ đôi mắt nhìn không thấy, nghĩ sợ cũng không sợ. Nương cùng Kim Thúy đều nói chưa bao giờ có người làm cho ta sợ hãi thật sự. "
Lại quở trách hành vi phạm tội của hắn. Tiêu Nghiễn Trạch tức giận cười lạnh nói: " Đều là ta làm hại ngươi, ta nuôi ngươi cả đời còn không được sao? "
Nàng rũ mi mắt, cười nói: " Được a, cảm ơn tướng công. "
Trong lòng Tiêu Nghiễn Trạch xuất hiện một tia áy náy, đối mặt với thê tử vô tội của mình, hắn lại cứ liên tục có lời ác ý với nàng, như vậy thật không nên. Nhưng lại nghĩ đến nàng không phải là người mình yêu thương muốn cưới, liền không có cách nào có sắc mặt tốt khi đối diện với nàng, tóm lại ngoại trừ ngoài mặt, trong lòng đều không hài lòng với nàng. "
Hắn bước xuống đất đeo giày, gọi Kim Thúy vào giáo huấn: " Ngươi hầu hạ thiếu phu nhân thế này sao? Đến rắn cũng bò vào được, hôm nay nếu không phải là ta ở chỗ này, có khi xảy ra chuyện lớn. Lần trước trừ của ngươi một tháng tiền tiêu vặt, ngươi còn không nhớ? "
Kim Thúy khó chịu nói: " Nhất định là có người chơi xấu. "
" Có người chơi xấu hay không, không đến lượt cái miệng của ngươi quản. Câm miệng lo làm tốt công việc của mình đi. "
Kim Thúy không lên tiếng, cùng một nha hoàn khác đi thu dọn xác rắn cùng lư hương vỡ đi xuống.
Một phen lăn lộn kinh hãi, Tiêu Nghiễn Trạch cũng tỉnh rượu, đang muốn gọi người tới đây tr.a tung tích con rắn, bỗng nhiên nhớ ra hôm qua mẫu thân muốn ăn canh rắn, cũng không gọi người tr.a xét, tự mình đi xuống phòng bếp gọi quản sự ma ma tới hỏi.
Vừa nghe có rắn chạy ra dọa người, quản sự ma ma trực tiếp đem đầu bếp phụ trách ra hỏi tội, hắn nói ở trong phòng bếp nuôi một con rắn, để cho rắn đói một tháng sau đó chuẩn bị ngâm trong rượu làm sạch, hôm qua mới phát hiện ra là không thấy, nghĩ bản thân đã gây ra họa.
Đầu sỏ gây tội tìm được rồi, nhưng tên đầu bếp này là do lão thái thái thích ăn đồ ăn quê hương, nên mới mời về chế biến. Đầu bếp cùng xà phu nhìn tưởng không có gì, nhưng đều là hai nhân vật cổng lớn, đều không dễ chọc vào, ngày thường cùng chủ tử thân cận, có chuyện gì cũng đem bẩm báo.
" Ngươi trở về hỏi xem hắn còn muốn làm việc hay không. phạt hắn nửa năm tiền công, nếu để lại xảy ra chuyện, lập tức cuốn gói cút đi. " Tiêu Nghiễn Trạch nói: " Hắn nuôi rắn không thấy, ngươi cũng biết, không nói cho người từng viện cùng đại gia để ý, ngươi là người ch.ết à? "
Quản sự ma ma là lão bộc của Tiêu gia, bị đại thiếu gia này đổ hết tội lên đầu, hạ thấp bản thân mình trên mặt khó coi. Tiêu Nghiễn Trạch chỉ đến một lúc, không tiếp tục răn dạy, cho ma ma lui xuống.
Đám người đi rồi, Tiêu Nghiễn Trạch còn đang giận dỗi, sau khi gặp lại thê tử đoan trang ngồi trên giường, quy quy củ củ, khiến hắn vơi bớt.
Mới đó đã đến tết Đoan Ngọ, theo thói quen của địa phương, hắn đưa Lục Kí Mi về nhà mẹ đẻ, hắn nghĩ cô cô kia của hắn nếu biết hắn để nữ nhi mình phòng không gối chiếc chắc chắn sẽ sinh sự, nghĩ một hồi, thưởng cho thê tử một ân điển lớn: " Kí Mi, hôm nay ta ở lại chỗ ngươi. "