Chương 20: Chiến Hạm

Lăng Vân cũng cảm thấy chính mình có chút kỳ quái, vì sao lại để lại mấy dã quả cho một vị nữ tử không quen biết, hành động này không phù hợp với tính cách của bản thân mình.


Có lẽ là bởi vì nàng mặc cổ trang, cùng với địa cầu trước kia khá giống nhau về trang phục, hoặc là cách nói chuyện của nàng làm cho bản thân mình có chút cảm giác thân thiết…


Khẽ lắc đầu, Lăng Vân không suy nghĩ nữa. Thân hình nhất động, mũi chân điểm trên một cành cây, hướng phía trước nhẹ nhàng lướt đi, mái tóc đen dài theo gió tung bay, lưu lại phía sau cành cây đang khẽ lay động. Cách thức di chuyển quỷ dị này, nếu người khác nhìn thấy khẳng định sẽ cho rằng mình gặp quỷ ban ngày.


Lăng Vân cước bộ hư không, bình thường Tiên Thiên đại thừa giả mới đủ khả năng thi triển khinh công Đằng Na Di Thuật, nhưng Lăng Vân tự bản thân dung hợp võ học bách gia sáng tạo ra Tuế Hư Bộ nên có thể dễ dàng làm được. Nếu ở địa cầu, phóng mắt khắp cổ võ giới, tuyệt đối là một hồi xôn xao chấn động.


Hắn cứ như thế tiến lên, mơ hồ hướng tới một cái địa phương mà đi. Tại nơi đó, hắn cảm nhận rõ ràng tồn tại năng lượng thần bí nồng hậu. Khắp đại địa, hầu như bao phủ phạm vi ngàn dặm, tất cả đều bị lực lượng vô hình hấp dẫn hướng về nơi đó hội tụ. Khoảng cách ngày càng gần, càng dễ dàng cảm thấy luồng năng lượng ba động cuồn cuộn bắt đầu khởi động.


Không những như thế, bị ba động lôi kéo, thiên địa nguyên khí đồng dạng cũng tập trung hướng về cái địa phương dị thường đó. Mặc dù mức độ thu hút năng lượng như vậy thì quá khoa trương, nhưng so với địa phương khác mà nói, mức độ nồng hậu của nguyên khí phải gấp hai lần bên ngoài.


available on google playdownload on app store


Căn cứ vào hiểu biết của hắn, Lăng Vân mơ hồ đoán ra chỗ hấp dẫn năng lượng, thiên địa nguyên khí thần bí kia, chính là thành tựu tối cao của Tam cấp văn minh Tử Vân đế quốc, đó là vinh quang của một quốc gia - Thần Điện.


Thần Điện tồn tại đã có một ngàn tám trăm năm, chứng kiến sự phồn vinh cùng suy bại của Tam cấp văn minh Tử Vân đế quốc dài đến hai nghìn năm. Cũng là bởi vì Thần Điện tồn tại ở đây, mới làm cho Kiếm Sư vốn đã hiếm thấy, trong Tử Vân đế quốc cũng không quá mười người tập trung về đây.


"Thần Điện Tam cấp văn minh đã có dao động năng lượng bàng bạc to lớn như thế ….. Xem ra, thế giới thần linh này….. thật không đơn giản a!"Cảm thụ được bầu trời mênh mông cuồn cuộn các loại năng lượng tuôn trào, Lăng Vân không không khỏi đối với cái mà bọn họ gọi là Thần Điện sinh ra hứng thú.


Mặc dù có hứng thú nhưng hắn cũng không vội vã lên đường, cứ như thế từng bước một, cận thận hướng nguyên tố ba động nồng hậu tiến lên. Lắng nghe chính mình mỗi khi bước ra từng bước, tiếp xúc với mặt đất thì tạo ra tiếng vang nhỏ, cẩn thận để ý cây rừng có vài tiếng chim hót trùng kêu. Từng trận gió nhẹ, lá cây lướt bên cạch mình, bụi cỏ du du, truyền ra tiếng động xào xạc….. trong thiên địa tinh thuần yên tĩnh soạn ra một khúc nhạc phóng thích tâm linh, âm thanh của tự nhiên xa xôi truyền ra, nhẹ nhàng vọng lại…..


Kiếm hồn chính là một loại ý thức thần kỳ. Ngưng tụ Kiếm hồn quan trọng là ở cảm ngộ, hiểu được thiên địa tự nhiên, thăm dò ảo diệu huyền bí cùng kiếm khí trong cơ thể, đó là một loại cảm ứng vi diệu. Lăng Vân mỗi lần tiến một bước lại càng tiếp cận tới tự nhiên hơn, mỗi lần nghe đều có thể làm cho tâm linh của minh càng thêm tinh thuần. Nội tâm hoàn toàn yên lặng, ẩn vào biến ảo khôn lường, vô bi vô hỉ, vô tư vô tưởng, vô dục vô cầu, hắn dường như có thể cảm ứng được một cỗ ba động thần kỳ tràn ngập khắp cả gầm trời.


Ban đêm, cây cối khắp nơi bỗng nhiên náo động hẳn lên.


Ban đêm là thế giới của ma thú. Mỗi khi trăng lên, lượng lượng quanh minh thối lui, một ít ma thú không thích ánh sáng sẽ nhân cơ hội đi ra kiếm thức ăn khiến cho khắp sơn lâm ồn ào náo động một mảnh. Bình thường, lúc này là lính đánh thuê tiến vào rừng rậm chấp hành nhiệm vụ đều đã dừng lại cước bộ, tìm kiếm địa phương hạ trại, tránh cho ở xung quanh chạy loạn không cẩn thận gặp phải ma thú mang đến thương vong không cần thiết.


Ở trong rừng sinh sống hai năm, Lăng Vân đối với đặc tính ma thú tự nhiên rõ ràng vô cùng vì thế hắn dừng bước. Bây giờ trong khu rừng tràn ngập hắc ám, một ngọn lửa nổi lên chiếu rọi bốn phía, làm cho những phiến rừng rậm tràn ngập âm trầm cùng khủng bố bỗng nhiên có ánh sáng ấm áp


Ánh trăng càng lúc càng sáng, Lăng Vân bỏ thêm một ít củi vào đống lửa để đống lửa không bị tắt, sau đó ngồi xếp bằng, ngưng thần tĩnh khí đả tọa.
Ngồi phút chốc, đột nhiên có cảnh giác, Lăng Vân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về một mảnh chân trời đen kịt xa xa.


Tại đó, một khoảng hắc ám nhìn không thấy bờ mơ hồ truyền đến một cỗ dao động mạnh mẽ đến cực điểm đang hướng bên này đi tới, còn có một tiếng gào thét rung trời, dường như là của hồng hoang mãnh thú.


Theo khoảng cách dao động suy đoán, đây là một đầu ma thú ít nhất cũng đang ở ngoài trăm dặm nhưng tiếng gào thét lại thật lớn, có thể thấy đó là ma vật bất phàm. Nhất là năng lượng ở chỗ này cũng có thể hơi cảm ứng được, càng làm cho lòng người kinh ngạc không thôi. Năng lượng ba động có thể xa tới trăm dặm, đến cùng là cường đại tới mức nào? Ít nhất bằng vào thực lực Nhất giai Kiếm Sư tuyệt đối vô pháp làm được.


Lăng Vân lập tức đứng dậy đem đống lửa dập tắt, thân hình chợt lóe, hưóng nơi phát ra âm thanh chạy đến.


Dựa vào tiếng ma thú phẫn nộ kia thì không khó đoán ra, chắc chắn đang có thứ gì đó cùng nó đối kháng, Hơn nữa còn có khả năng còn xúc phạm tới nó. Ít nhất cũng là cấp độ Tam giai Kiếm Sư đang chiến đấu, toàn bộ Tử Vân đế quốc mười năm cũng khó sinh ra một lần. Từ Lăng Vân tiến nhập thế giới này đến nay cũng chưa bao giờ gặp qua. Trước mắt có một cơ hội như vậy, hắn sao nguyện ý khinh dịch mà bỏ qua.


Sau khi hắn chạy được mười dặm, năng lượng ba động xa xa dần dần yếu đi, tiếng gầm rú rung trời cũng đã lắng xuống. có thể thấy được đại chiến đã kết thúc.


Lăng Vân cảm thấy có chút đáng tiếc, loại chiến đấu trình độ đó bất luận đối với người tu luyện nào mà nói, đều cực kỳ hấp dẫn. Nếu như có thể trực tiếp quan khán trình độ bậc này đại chiến, nói không chừng sẽ làm hắn có điều cảm ngộ, sẽ có cơ hội tìm kiếm đến đột phá Tiên Thiên đại thừa cảnh giới, tiến vào giai đoạn Kiếm Sư.


Trong lúc dự định bỏ qua thứ đó, tìm một địa phương bằng phẳng một chút rồi đốt lên đống lửa thì đột nhiên một trận tiếng động ầm ầm từ phía chận trời xa xa truyền đến.


Chỉ thấy rất xa trong hư không, một đồ vật to lớn xung quanh có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, cắt qua bóng đêm tối đen, lưu lại một đường lớn quỹ tích giống như lưu tinh, lướt đi hơn mười dặm, hung hăng hướng tới rừng rậm bay đến….. Thông qua ngọn lửa trên cự vật nọ thiêu đốt, cùng với cách thức sa xuống, Lăng Vân bỗng nhiên sững sốt, tình cảnh trước mắt cùng tai nạn phi cơ sao lại giống hệt nhau? Duy nhất có chút bất đồng, chính là hình thể phi cơ kia…


"Ầm ầm" một tiếng kịch liệt từ rừng cây cách xa hơn bảy tám dặm truyền đến. Cái vật to lớn cùng mặt đất va chạm bắn ra ánh lửa vạn trượng, ở bên trong khu rừng vang lên tiếng nổ thật lớn cùng với quang mang chói mắt. Một vài mãnh thú đang ngủ say, nhất thời tỉnh dậy gầm rú liên hồi, toàn bộ rừng rậm bỗng nhiên náo nhiệt lạ thường.


"Vừa rồi, đồ vật ấy hẳn là Tuần Không Chiến Hạm trong truyền thuyết, phải ít nhất ba vạn Thần Chi Công Huân mới có thể đổi được. Ba vạn Thần Chi Công Huân……Tuần Không Chiến Hạm, ở Thần Điện Tam cấp văn minh thì vô pháp đổi được……" Lăng Vân có chút tò mò, thân hình chợt lóe, rất nhanh hướng chỗ vừa xảy ra chuyện bay đi.


Đấu khí văn minh thần linh chủ đạo, cùng địa cầu khoa học kỹ thuật văn minh, sẽ có cái gì khác biệt đây? Đồng dạng chiến hạm, không biết không trung tinh cầu này, cùng bộ đội không trung địa cầu sẽ có cái gì bất đồng. Hai thứ này so sánh với nhau, ai mạnh ai yếu?


Bảy, tám dặm đường đối với thân pháp tốc độ xuất quỷ nhập thần của Lăng Vân mà nói, bất quá là vài phút đồng hồ. Chỉ chốc lát sau, hắn đã tới địa điểm chiến hạm rơi vỡ.


Bị lực lượng thật lớn trùng kích, trên mặt đất hình thành một cái hang động khổng lồ, bùn đất tung bay, cây cối bồn phía ngã thành một mảnh, không ít cây cối thậm chí bị chôn trong lòng đất.


Hình dáng chiến hạm cùng tàu thủy có chút tương tự, nhưng mà thiếu cột buồm linh tinh gì đó. Nó có thể tích khổng lồ, vượt xa phi cơ trực thăng, máy bay tiêm kích, thậm chí máy bay ném boom của địa cầu. Bởi vì đã rơi vỡ nên không thể phán đoán ra chính xác kích thước của nó. Bất quá, phỏng chừng thì chiều dài ít nhất so với máy bay chở khách dân dụng chưa chắc thua bao nhiêu.


Một quái vật lớn như thế, trong rừng rậm bốc cháy hừng hực, tia lửa phóng ra chói mắt, cũng có chút hung tráng
"Người bên trong chiến hạm hẳn là toàn bộ hi sinh vì nhiệm vụ. Dưới va chạm mạnh như vậy, còn ai có thể tồn tại!" Đợt một lát, mắt thấy chiến hạm không có kẻ nào đi ra, Lăng Vân trong lòng đoán.


Bất quá điều hắn vừa nghĩ lập tức bị đánh vỡ.


Nương theo lối đi, một trận đấu khí dao động nhỏ yếu giống như sắp hoàn toàn tiêu thất, một chỗ giống như cửa của chiến hạm bổng nhiên nổ tung, đốm lửa bắn tung đầy trời. Ngay sau đó, một trung niên nam tử có áo giáp đấu khí, trên lưng có một có gái niên kỉ còn nhỏ vẻ mặt hoảng sợ, rất nhanh từ trong chiến hạm thoát ra ngoài. Thân hình nhanh nhẹn, cư nhiên trong hỏa diễm đột khởi mượn một phần lực, rồi nhảy ra xa hơn mười thước, trong nháy mắt đã ly khai chiến hạm đang bị liệt hỏa thiêu đốt tràn ngập nguy hiểm.






Truyện liên quan