Chương 2
“Tiểu Lục, xuống đây.”
Nghe được chủ nhân gọi, ta thật ngoan ngoãn theo mái cong trườn xuống dưới.
“Tiểu Lục, đến trên bàn.”
Giọng nói của chủ nhân có vẻ hưng phấn, đôi đồng tử mắt xinh đẹp còn lòe lòe sáng lên, tự nhiên ta thấy sau lưng rét run, dựa vào trực giác, ta cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Chủ nhân gần đây rất rảnh rỗi, y sẽ lại không nghĩ ra cái gì mới mẻ để chơi đi?
Ta cảm thấy kỳ quái trườn lên bàn, mà chủ nhân và Tiểu Thanh đã ngồi xuống trước, hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm ta.
Chủ nhân bắt đầu hỏi.
“Tiểu lục, rắn với chuột có phải là thiên địch không?”
Ta gật gật đầu.
Vô nghĩa, chuyện này con nít ba tuổi cũng biết, xem ra chủ nhân cho dù khôi phục trí nhớ, đầu óc y cũng không thông minh hơn tí nào.
“Vậy ngươi có ghét chuột không?”
Gật đầu.
Không chỉ có chuột, chỉ cần là thứ gì bẩn bẩn ta đều ghét.
“Ngươi chưa bao giờ kén ăn đúng không?”
Gật đầu.
Chỉ cần là đồ ăn ngon, không có món nào là ta không thích.
“Thật tốt quá!”
Chủ nhân kêu lên một tiếng vui mừng, y đem cái ***g trúc kia nhấc tới trên bàn, xốc lên miếng vải đen, đem cửa ***g đẩy tới trước mặt ta.
Một chuỗi tiếng chít chít bén nhọn truyền ra, ta tập trung nhìn vào, phát hiện bên trong ***g có mấy con chuột trắng nhỏ, mà chúng nó vừa nhìn thấy ta, lập tức kinh hoàng thất thố lùi về phía sau, tiếng chít chít phát ra càng trở nên chói tai.
“Tiểu Lục, ngươi bắt tất cả bọn nó ăn đi!”
Cái gì?
Ta tưởng mình nghe lầm, hoài nghi nhìn về phía chủ nhân, ai ngờ y lại gật đầu khẳng định.
Không cần!!!
Ta lập tức kiên quyết lắc đầu, giỡn cái gì chứ! Ta tuyệt đối không ăn thứ bẩn thỉu như vậy, nhất định sẽ bị đau bụng!
Tiểu Thanh thấy vậy, ở bên cạnh đắc ý cười ha hả.
“Ha ha, Tiểu Phi, ngươi thua, từ giờ trở đi trong vòng ba ngày ngươi phải nghe lệnh của ta!”
Chủ nhân nhăn lại đôi mày thanh tú, y tức giận gõ đầu ta một cái.
“Tiểu Lục, ta và Tiểu Thanh đánh cược ngươi nhất định sẽ ăn thịt chuột, ngươi không thể hại ta! Chính ngươi cũng thừa nhận ngươi ghét chuột, lại không kén ăn, sao có thể lật lọng?!”
Này, có lầm hay không? Ngươi cũng ghét chuột, cũng không kén ăn, vì cái gì chính ngươi không ăn?
Ta càng lắc đầu nguầy nguậy.
“Tiểu Lục, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bảo Huỳnh Tuyết đem rượu ngon tiến cống từ ngoại vực cho ngươi uống thỏa thích, thế nào?”
Chủ nhân thấy cưỡng bức không ăn thua, lập tức chuyển qua dụ dỗ.
Ta tiếp tục giữ vững trạng thái lắc đầu, cho dù ngươi là chủ nhân của ta, cũng không thể bức ta làm chuyện ta không muốn làm!
“Tiểu Lục, ngươi rốt cuộc có ăn hay không? Ta sắp nổi giận!”
Nghe được giọng nói của chủ nhân rõ ràng có chứa uy hϊế͙p͙, Tiểu Thanh cười càng dữ dội, mà ta lại càng kiên định lắc đầu.
Không ăn chính là không ăn, đây là vấn đề nguyên tắc.
“Con rắn thối, ngươi rốt cuộc có phải rắn hay không? Cho ngươi ăn thiên địch của ngươi mà khó như vậy? Ta nhét vào miệng ngươi, xem ngươi ăn không ăn!”
Không đợi chủ nhân có hành động tiếp theo, ta đã búng mình một cái, quăng mình lên nhánh cây phía trên đình, cũng không quay đầu lại liều mạng chạy trốn.
Chủ nhân thật quá đáng, nào có như vậy, trâu không uống nước dĩ nhiên cường ấn đầu!
Không đúng, là rắn không ăn chuột dĩ nhiên cường ấn đầu, xem ra ta bị chủ nhân chọc cho hồ đồ, nói năng có chút lộn xộn.
Có lầm hay không? Tùy tiện đem ta ra đặt cược, ta là xà vương Bích Phệ, không phải là con mèo cưng của các ngươi, nhìn xem hai người các ngươi, làm sao còn có bộ dáng sát thủ bễ nghễ giang hồ ngày đó, cả hai chính là hai con thước trùng cả ngày chỉ biết ăn no rồi ngủ!
Vốn nghĩ tình mỗi ngày cơm ngon canh ngọt, ta đối với hành vi của bọn họ cũng không quá so đo, nhưng lúc này đây bọn họ thật sự rất quá đáng!
Ta nổi giận, lúc đầu ta còn do dự nhưng bởi vì hành vi quá phận của chủ nhân mà biến thành kiên định, ta phải bỏ nhà ra đi, đúng, phải bỏ nhà!
Mặc kệ, ta phải về nhà của chính mình, chính là Miêu Cương, ở đó có thể ta không ăn ngon bằng ở đây, nhưng ít nhất có người tôn kính ta, cung phụng ta như thần, không giống như hiện tại bị người ta đùa giỡn.
Dù sao hiện tại chủ nhân có công tử Tĩnh, còn có Tiểu Thanh, Huỳnh Tuyết bạn bè nhiều như vậy, cũng không cần thêm ta làm gì.
Chủ ý nếu đã quyết định đương nhiên sẽ không do dự nữa, ta theo hành lang dài trườn tới cửa Trích Tinh lâu, vừa lúc nhìn thấy bên ngoài có một đoàn rất nhiều ngựa thồ, căn cứ kinh nghiệm, đó là người của lâu sắp ra ngoài buôn bán, trời cũng giúp ta, ta lén trườn ra bên ngoài, thừa dịp người ta không chú ý, liền chui vào một chiếc xe ngựa trốn trong đó, thật vui vẻ đã làm tốt phần chuẩn bị bỏ nhà ra đi.
Nhưng mà qua thật lâu mà xe ngựa vẫn không có chạy, ta thật buồn chán trốn ở trong xe chờ tới chờ lui, rốt cuộc chờ không nổi nữa, nghĩ lại mình đã mất tích cả ngày, vậy mà không thấy ai đi tìm, xem ra sự tồn tại của mình trong nhà là dư thừa, ta giận dỗi chui vào trong nệm, bắt đầu ngủ.
Không biết qua bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi khiến ta từ trong mộng tỉnh lại, ta mở mắt ra, lập tức liền đối diện với đôi mắt của Tô đại ca đang trừng lớn như chuông đồng.
Ta lúc đó còn đang trong trạng thái mơ màng, vì thế bị Tô đại ca túm cổ từ trong nệm túm đi ra, hắn mắng: “Tiểu Lục, ngươi dám ngang nhiên ở trong này? Trong phủ từ trên xuống dưới vì tìm ngươi mà lật tung cả lên, còn thiếu dỡ cả phòng ở, ngươi ngang nhiên trốn ở chỗ này ngủ ngon! Ngươi nói, ngươi vì cái gì chui vào xe ngựa của ta?”
Hóa ra lần này ra ngoài buôn bán chính là Tô đại ca, hơn nữa ta còn vừa vặn leo lên xe của hắn, vừa nghe nói chủ nhân bọn họ hốt hoảng tìm ta, ta vốn là dễ tha thứ, cơn giận đã muốn tiêu, ta giật giật thân mình, cân nhắc có nên quay trở về hay không.
Giống như nhìn ra ý nghĩ của ta, Tô đại ca lập tức nói:” Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới, chúng ta đã sớm rời khỏi kinh thành, nơi này cách Trích Tinh lâu đã hơn trăm dặm, đừng hy vọng vì ngươi một người, không, là một con rắn mà dẹp đường hồi phủ.”
Thì ra ta đã ngủ lâu như vậy, ngẫm lại quả thật là có hơi đói bụng, ta lập tức cúi đầu xuống ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mu bàn ta của Tô đại ca lấy lòng, hy vọng hắn sẽ cho ta ăn.
Mọi người ở chung lâu như vậy, loại động tác này của ta ở Trích Tinh lâu không ai không biết, vì thế Tô đại ca liền cho người lấy điểm tâm chay đến bắt đầu đút cho ta, hắn một bên đút một bên lải nhải nói: “Mọi người tìm tới tìm lui, nhưng bỏ qua xe ngựa, ai nghĩ đến ngươi lại chui vào chỗ này, ngươi nói, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng phải chỉ là cho ngươi ăn một con chuột thôi sao? Không thích ăn thì thôi, một con rắn nhỏ thôi, tính tình so với chủ nhân dĩ nhiên còn quấy…”
Lại còn nói ta là một con rắn nhỏ?
Ta tức giận đến nỗi lập tức dựng thẳng đầu lên, hung hăng trừng hắn, đừng nhìn bình thường ta có vẻ dịu ngoan, nhưng chạm vào nghịch lân của ta, ta nhất định sẽ trở mặt!
Không nghĩ tới hành động này của ta dọa Tô đại ca sợ tới mức lui ra cửa xe, hắn vội vàng xua tay cười làm lành: “Bình tĩnh bình tĩnh, ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, đừng nóng giận, cũng đừng cắn ta, ta không phải chủ nhân của ngươi bách độc bất xâm… Nguy rồi, ta phải đi biên quan xa như vậy, còn phải dẫn theo tiểu tổ tông này, mắng cũng không được, dỗ cũng không xong… Vì sao ta lại xui xẻo như vậy? Người ta đều ở trong phủ khanh khanh ta ta, vì cái gì ta phải đi biên quan? Còn phải mang theo Tiểu Lục…”
Kiếp này đã định
Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan
★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★