Chương 33

Tô đại ca đang ở trong trướng phòng chỉnh lý sổ sách, hắn nhìn thấy ta đến, liền nói: “Ngọc Kinh, ngươi lại tới trễ, có phải là mê ngủ nên dậy không nổi không?”
“Không phải đâu, ta có việc nên mới tới trễ.”
“Ngươi thì có việc gì? Đơn giản là ăn rồi ngủ.”


Lại chê ta, thật muốn cắn Tô đại ca một cái, xem hắn có còn dám luôn ăn hϊế͙p͙ ta như vậy nữa không.
Ta cố ý đi đến bên cạnh Tô đại ca, nhìn hắn cười nói: “Tô đại ca, ngoại trừ ăn và ngủ, ta còn nhớ ngươi nha, ngày ngày nhớ đêm đêm nhớ, nhớ thế nào cũng thấy không đủ nha, hắc hắc…”


Quả nhiên, dưới ánh mắt nóng bỏng của ta, mặt Tô đại ca bắt đầu ửng hồng, hắn trách mắng: “Lập tức đi làm việc, còn lười biếng nữa, coi chừng ta trừ tiền công của ngươi.”
“Được!”


Ta giúp Tô đại ca chỉnh lý sổ sách xong xuôi, buổi trưa trên đường về nhà, Tô đại ca đột nhiên nói với ta: “Ngọc Kinh, ngươi cả ngày ở chỗ này hỗ trợ cũng không phải là kế sách lâu dài, làm người dù sao cũng phải có một nghề phòng thân mới được, không bằng ngươi theo ta học y đi.”


“Học y rất khó, chỉ cần nhìn sách thuốc ta sẽ ngủ, không học!”


Đừng nói là học y, cho dù là thỉnh thoảng luyện công ta còn có thể ngủ, nói gì đến việc động não, hơn nữa ta cứu người cần gì đến y thuật, thi triển phép thuật chẳng phải là hết bệnh ngay sao? Nói tới đây cũng lạ, không biết những chú ngữ này trước kia ta làm sao nhớ được, giống như chỉ cần nghĩ muốn dùng cái gì, nó tự nhiên sẽ nhảy ra cho ta dùng, lần sau nhìn thấy Tiểu Long, nhất định phải hỏi hắn kỹ càng một chút mới được.


available on google playdownload on app store


“Ngươi đứa trẻ này, cũng không ngốc, vì sao lại không có chí vươn lên?”
“…”
Vươn lên? Chẳng lẽ cứ nhất định phải học y mới tính vươn lên? Cuộc sống hiện tại không tốt sao?
Bị Tô đại ca nói như vậy, ta lập tức bĩu môi.
“Lại giận? Chỉ nói ngươi vài câu liền giận dỗi.”


Thấy ta không hài lòng, Tô đại ca chủ động tiến lên kéo tay của ta.
“Tô đại ca, có phải ngươi không thích ta cả ngày ăn không ngồi rồi không làm gì cả không?”


“Cũng không phải, ta là sợ ngươi không có một nghề phòng thân, nếu như ngày nào đó ta rời khỏi ngươi, ngươi không có cách nào chăm sóc chính mình.”
“Yên tâm đi, ta đời này sẽ ở lại bên cạnh ngươi, ngươi không cần phải ‘Khởi nhân ưu thiên’[1] làm chi.”


Trước đây lúc làm rắn, ta nghĩ cả đời là đủ rồi, hiện tại xem ra, đời người ngắn ngủi như vậy, thoáng cái liền thành quá khứ, vậy kiếp sau, kiếp sau nữa đều cùng Tô đại ca, dù sao nhân duyên này là ta đã định rồi.


Nghe ta nói xong, Tô đại ca dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, ta lấy làm lạ ngẩng đầu, phát hiện trên gương mặt anh tuấn của hắn mang một nụ cười rất nhẹ, nếu như ta không nhìn lầm, kiểu cười này hẳn gọi là tính toán đi.


Nắm tay ta thật chặt, Tô đại ca nói: “Ngọc Kinh, bữa trưa ta mời cơm, ngươi muốn ăn cái gì?”
“Hì hì, gì cũng được, chỉ cần ta không phải bỏ tiền.”
Gì vậy? Hình như tâm trạng của Tô đại ca rất tốt, ta vừa rồi có nói cái gì sao? Khiến cho hắn vui vẻ như vậy…


Chúng ta ăn trưa ở bên ngoài xong mới quay về Trích Tinh lâu, vừa vào cửa, đã thấy Huỳnh Tuyết chạy vội tới, cười với Tô đại ca: “Tô đại ca, có khách quý đến thăm ngươi nha, Tiểu Phi hiện đang tiếp đãi bọn họ.”


Trong lòng ta giật mình, lẽ nào pháp thuật của ta không linh nghiệm, Ba Thúc bọn họ lại chạy tới đây quấy rầy? Phải nghĩ ra biện pháp đối phó bọn họ mới được.
Ta đang rất lo lắng, lại nghe Tô đại ca hỏi: “Khách quý gì? Huỳnh Tuyết, ngươi cười rất quái dị, chẳng lẽ ngươi lại về phe Tiểu Phi trêu chọc ta?”


“Ha ha, Tô đại ca, lần này ngươi cũng đoán sai rồi, thật sự là có khách đến thăm ngươi, còn nói là vị hôn thê của ngươi nha, ngươi nhanh lên đi qua xem đi, Tiểu Phi đang bị bọn họ quấn lấy.”
Vị hôn thê?
Trong đầu ta lập tức xuất hiện biểu muội Nhạn Nhi kia của Tô đại ca.


Cha con nhà đó chắc sẽ không đuổi theo từ Tô Châu cho tới kinh thành đâu?
Ta tức giận nghểnh cổ liếc mắt nhìn Tô đại ca, chỉ có điều hắn thoạt nhìn so với ta còn giật mình.
“Vị hôn thê?!”


“Tô đại ca, ngươi còn ở đây giả bộ hồ đồ, là bà con của ngươi ở Tô Châu… Này này, Tô đại ca, ngươi đi đâu vậy? Bọn họ đang trong phòng khách kìa.” Thấy Tô đại ca xoay người đi về phía hậu viện, Huỳnh Tuyết vội vàng gọi hắn.


Tô đại ca dừng lại bước chân, bất đắc dĩ nói: “Vị hôn thê gì chứ? Ta căn bản không có quan hệ gì với bọn họ hết, ngươi nói với Tiểu Phi một tiếng, đuổi bọn họ đi là được.”


“Không được đâu, cha con đó cứ vây lấy Tiểu Phi nói tới nói lui, hoàn toàn không có ý muốn đi, ta thấy Tiểu Phi cũng sắp không chịu nổi, Tô đại ca, hay là ngươi tự mình đi nói rõ với bọn họ đi.”
“Có cái gì để nói, cứ nói ta ra kinh có việc, không có ở đây!”


Bỏ lại một câu như vậy, Tô đại ca cũng không quay đầu đi thẳng hướng hậu viện, ta kéo Huỳnh Tuyết qua một bên nói: “Ngươi đừng kêu Tô đại ca nữa, hắn rất ghét hai người đó, nhất định sẽ không gặp bọn họ.”


“Vậy được rồi, ta phải nhanh chóng quay lại trả lời, đi chậm, nói không chừng Tiểu Phi sẽ phát giận.”
Thấy Huỳnh Tuyết vội vàng quay về đại sảnh, ta đột nhiên cảm thấy tò mò, liền đi theo phía sau nàng, cùng nhau đi tới sảnh tiếp khách.


Chủ nhân bình thường tiếp đãi người ngoài thì mang sa mỏng che mặt, mặc dù như vậy, ta cũng có thể nhìn ra hắn lúc này không hài lòng, mà cha con nhà họ Tô vẫn ngồi yên bên cạnh hắn, một mặt cười nịnh, một mặt không ngừng ngóng nhìn bên ngoài.


Đây là lần đầu ta chính thức nhìn thấy diện mạo của cha con họ Tô, trước đây bởi vì ta chỉ là một con rắn nhỏ, vẫn luôn nằm trong lòng Tô đại ca, cho nên chỉ nghe được tiếng, không thấy mặt.


Tô biểu thúc kia vóc dáng không cao, lưng có hơi gù, mặt mũi không đẹp, tuy nhiên Tô Nhạn Nhi lại rất duyên dáng, mày liễu mắt phượng, rốt cuộc cũng là một mỹ nhân, chỉ là hơi béo một chút, son phấn tô hơi nhiều một chút.


Nghĩ đến Tô đại ca từng nói qua hắn thích cái gì tiểu cô nương xinh đẹp như nước, ta liền đối với vẻ bề ngoài có chút xinh đẹp Tô Nhạn Nhi không có cảm tình.


Huỳnh Tuyết đi đến bên cạnh chủ nhân, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, chủ nhân hơi gật đầu, sau đó nói với biểu thúc: “Tô lão bản, thật ngại, Tô đại ca đã ra khỏi thành làm việc, phải vài ngày nữa mới trở về, chờ hắn trở về, ta sẽ để hắn đến thăm các ngươi.”


Biểu thúc nghe vậy vội nói: “Ta lần này là theo bằng hữu vào kinh buôn bán một chuyến, Nhạn Nhi cứ đòi đi gặp biểu ca của nó, cho nên mới mạo muội đến thăm, không nghĩ tới lại không đúng dịp như vậy, đã vậy, chúng ta sẽ không quấy rầy công tử nữa, ta và Nhạn Nhi trọ tại khách *** Tứ Hải cách đây không xa, còn ở lại kinh thành vài ngày, nếu như Hoán Hoa trở về, thỉnh cầu công tử báo lại cho biết.”


Chủ nhân gật đầu đáp ứng, chờ cha con họ Tô gật đầu thi lễ xong rời khỏi, hắn cũng vội vã đi ra ngoài, luôn miệng nói: “Trời ơi, nữ hài kia trên người trét bao nhiêu hương phấn vậy? Ta cũng sắp sửa bị nàng ta xông cho hôn mê, Huỳnh Tuyết, sau này đừng có người nào cũng đem vào nhà.”


Huỳnh Tuyết nghe vậy cười nói: “Người ta nói là vị hôn thê của Tô đại ca, ta làm sao dám chậm trễ, nếu như Tô đại ca trách tội xuống ta làm sao bây giờ?”
“Vị hôn thê? Chẳng lẽ Tô đại ca lại thích nữ tử mập mạp? Vậy Ngọc Kinh của chúng ta phải tính sao đây?”


Không nghĩ tới bọn họ lại đột nhiên chuyển đề tài qua ta, ta đỏ mặt lên, vội vàng nói: “Ta đi tìm Tô đại ca.”
Không để ý tới chủ nhân gọi, ta chạy nhanh như chớp về phía dược thất của Tô đại ca.






Truyện liên quan