Chương 22

“Chị muốn mua à?”
“Đúng lúc tôi đang muốn tìm một căn hộ ở gần tiệm bánh. Cô muốn bán căn hộ này, chi bằng bán cho tôi, cô cũng đỡ phải trả tiền môi giới.
“Để em suy nghĩ một chút nhé!”


Vốn dĩ tôi muốn bán căn hộ này đi, nhưng giờ tự nhiên có người đến nói muốn mua khiến tôi tự dưng thấy ngần ngừ.
“Đây là đâu vậy?” Chị Quách chỉ bức tranh ghép trên tường.
“Đó là một nhà hàng ở Cherbourg.”


“Đẹp quá, tôi cũng muốn được bán bánh ngọt của mình trong nhà hàng này.” Chị ngắm nghía thật kỹ bức tranh với vẻ trầm trồ tán thưởng.
“Chắc nơi này chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.” Tôi nói.
“Nhưng nhìn như thật vậy.”
“Những thứ có thật nhiều lúc cũng rất xa vời.”


Tôi đã phải trăn trở mãi về vấn đề có bán căn hộ này không.
Hôm nay, Từ Ngọc và Du Dĩnh mua đồ ăn sẵn đến.
“Căn hộ này mà bán đi thật tiếc nhỉ.” Từ Ngọc xuýt xoa.
“Bà chủ tiệm bánh dưới tầng muốn mua, cậu còn do dự gì nữa?” Du Dĩnh hỏi.


“Thật ra cậu ấy không nỡ bán căn hộ này ấy mà.” Từ Ngọc nói ra vẻ hiểu biết.
Đúng thế, quả thật tôi không nỡ một chút nào.
“Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không bán.” Từ Ngọc nói. “Lưu lại chút kỷ niệm cũng hay mà, hơn nữa nơi này lại có hơi ấm của Văn Lâm nữa chứ!”


Đúng thế, tôi vẫn còn có thể ngửi thấy mùi vị tình yêu, mùi vị của những lúc nồng say trên giường của mình và anh ấy.


available on google playdownload on app store


“Cậu ấy muốn rời bỏ anh ta mà. Bán hay không bán cậu phải quyết định. Giờ mà không bán, sợ thời gian nữa giá nhà đất lại rớt giá, bán không được món tiền hời đâu.” Du Dĩnh nói.
“Tớ biết rồi.”
“Giờ cậu đã cân nhắc đến anh chàng Trần Định Lương kia chưa?” Từ Ngọc hỏi.


“Đồ đáng ghét!” Tôi hằn học nói.
“Vũ Vô Quá đang chờ anh ta thiết kế bìa cho, cậu mau nói với anh ta thế nhé.” Từ Ngọc giục tôi.
“Để mai tớ tìm anh ta.”
“Tìm luôn đi! Sách của Vũ Vô Quá sắp xuất bản rồi mà!” Từ Ngọc dí điện thoại vào tay tôi.


Vì Từ Ngọc, tôi đành gọi cho Trần Định Lương. Rất nhanh anh ta đã bắt máy. Tôi đưa ống nghe cho Từ Ngọc để cô ấy tự nói.
“Thế nào?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Sao cậu không nói với anh ta?” Từ Ngọc buông ống nghe xuống.
“Cậu nói với anh ta là được rồi mà. Anh ta nói gì?”


“Anh ta muốn gặp gỡ với Vũ Vô Quá. Chúng tớ hẹn nhau trưa mai đi ăn cơm. Cậu cũng đi nhé.”
“Không.” Tôi không muốn gặp mặt Trần Định Lương.
“Chiếc váy đẹp quá!” Du Dĩnh phát hiện ra chiếc váy Trần Định Lương thiết kế cho tôi ở trên giường trong phòng ngủ.


“Mua ở đâu vậy?” Cô ấy hỏi tôi.
“Trần Định Lương thiết kế đấy.”
“Liệu có phải anh ta đã yêu cậu điên cuồng rồi không?” Từ Ngọc hỏi tôi.


Đương nhiên Trần Định Lương không hề yêu tôi điên cuồng. Cho đến tận bây giờ cũng vẫn chưa có một người đàn ông nào yêu tôi điên cuồng cả. Cho dù những ngày tháng sống bên Văn Lâm tôi cũng không cho rằng anh ấy yêu tôi điên cuồng hoặc anh ấy từng có thời yêu điên cuồng ở một mức độ nào đó, nhưng vẫn chưa đủ điên cuồng. Nếu anh ấy yêu điên cuồng thì đã vì tôi mà ly hôn, anh ấy rốt cuộc rất tỉnh táo. So với Văn Lâm, Trần Định Lương không là gì cả.


Tôi không cùng ăn cơm với Từ Ngọc và Vũ Vô Quá. Từ Ngọc dùng bữa xong trở về cửa hàng của tôi.
“Anh ta nói chuyện với Vũ Vô Quá hợp lắm, hơn nữa còn có bước đầu về ý tưởng, một tuần nữa là có thể xong đấy.” Từ Ngọc kể.
“Quả thật anh ta làm không công sao?”


“Anh ta dám lấy tiền á?” Từ Ngọc dương dương tự đắc nói. “Anh ta hỏi cậu đâu đấy!”
“Thật sao? Nếu anh ta đã chịu thiết kế cho cậu rồi thì tớ không cần phải gặp mặt anh ta nữa.”


“Anh ta cũng nào có đến nỗi đáng ghét đâu nhỉ. Nhìn cũng khá đẹp trai, nói thật nhé, cũng chẳng thua kém gì Văn Lâm của cậu đâu!”
“Thế cậu yêu anh ta đi!”
“Tuy anh ta không kém Văn Lâm, nhưng lại không bằng Vũ Vô Quá!” Từ Ngọc tự hào nói.


“Tớ không thèm đôi co với cậu. Người phụ nữ nào chẳng cho rằng người đàn ông của mình là tuyệt vời nhất!” Tôi nói.


Một tuần sau, Trần Định Lương đã thiết kế xong bìa và chuyển cho Vũ Vô Quá. Từ Ngọc cầm đến cho tôi xem. Cuốn sách có tên Con ong giết người, trên bìa là con ong đích thân tay Trần Định Lương vẽ, anh ta vẽ rất đẹp, bức tranh rất có chiều sâu và sống động.


“Trần Định Lương rất có tài đấy.” Từ Ngọc nói. “Cuốn sách này quan trọng với Vũ Vô Quá lắm, nếu bán chạy thì sau này không phải lo chẳng ai xuất bản sách của anh ấy.”
“Sẽ bán rất chạy, cậu yên tâm.”


“Cám ơn cậu.” Hình như Từ Ngọc rất cảm động. “Cậu đã quyết định bán căn hộ chưa?”
Cuối cùng cũng phải đối mặt với vấn đề này. Rời bỏ một người đàn ông, người phụ nữ phải quyết định quá nhiều chuyện.


Tôi xuống tiệm bánh ngọt tìm chị Quách, vừa hay chị ấy đang đóng cửa.
“Chị còn muốn mua căn hộ của em nữa không?” Tôi hỏi chị.


“Tôi rất thích mà, nhưng nếu cô không muốn bán thì cũng không cần phải gượng ép. Trước đây tôi cũng từng bán nhà, đó là nơi mà tôi và chồng đã chung sống hơn hai mươi năm, lúc bán cũng thật không nỡ. Căn hộ đó ở ngoại ô, có nhiều chỗ mối bò khắp nơi. Nhưng đêm trước khi chuyển đi, tôi đã cố gắng tìm tổ mối đó, xem chúng sống như thế nào. Vốn dĩ tôi rất ghét căn hộ có mối, nhưng khi chuẩn bị phải rời đi, tôi lại thấy yêu chúng mới ch.ết chứ. Tôi hiểu mình phải vứt bỏ tình cảm đối với căn hộ thân yêu của mình.” Chị Quách nhẹ nhàng nói.


“Nói thế thì tình yêu và lũ mối cũng giống nhau, đều là thứ có tính hung dữ kinh khủng, đúng không?” Tôi cười như mếu.
Tôi nhờ Đại Hải làm thủ tục bán nhà. Anh ta không chịu lấy phí nên tôi đã mời Du Dĩnh và anh ta đi ăn cơm coi như báo đáp.


“Đã tìm được nhà chưa?” Du Dĩnh hỏi tôi.
“Chưa.” Tôi nói. “Nhà khu này giá thuê khá cao mà diện tích lại quá rộng.”
“Tôi biết ở gần khu Trung Hoàn có một số nhà chung cư diện tích chỉ khoảng hơn 20 mét vuông, giá thuê cũng không cao lắm, một người ở thoải mái.” Đại Hải nói.


“Anh hỏi giúp Châu Nhị xem sao.” Du Dĩnh giục anh ta.
Và quả thật Đại Hải đã tìm được nhà giúp tôi.


Căn hộ đó nằm cạnh khu thang máy trung tâm, tôi ngắm căn hộ, một cánh cửa sổ vừa hay ngay trên đầu thang máy, khoảng cách chắc chỉ khoảng 4, 5 mét. Đứng ở cửa sổ không những có thể nhìn thấy người ta đi lại mà còn nghe thấy tiếng thang máy di chuyển nữa.


“Chỗ này gần thang máy, ồn ào lắm!” Du Dĩnh ngắm nghía căn phòng rồi nói.
“Thì thế tiền thuê mới rẻ chứ.” Bà chủ cho thuê nói.
“Tớ muốn ở chỗ này.” Tôi nói.
“Cậu không sợ ầm ĩ sao?” Du Dĩnh hỏi tôi.
“Đóng cửa sổ là xong mà.”


Tôi đi theo bà chủ để làm thủ tục, rồi cùng đi ăn với Du Dĩnh ở gần đó.
“Tớ cứ tưởng cậu sẽ không nghĩ đến chuyện thuê kiểu căn hộ như thế.” Du Dĩnh nói.
“Tiền thuê rẻ mà! Tự lực cánh sinh thì phải biết tiết kiệm.”


“Cậu đúng là quá lương tâm đấy, đáng lẽ cậu không nên bán căn hộ đó.”
“Tớ không muốn thu lại bất cứ một chút lợi lộc nào từ Văn Lâm cả.”
“Có cần tớ và Đại Hải giúp chuyển nhà không?"


“Cách có mấy con phố, quả thật cũng không biết phải chuyển đồ như thế nào nữa.”
“Chỗ tớ có một xe tải nhỏ cũng dùng được đấy.” Đột nhiên Du Dĩnh nhớ ra.
“Cám ơn cậu.” Tôi nói thật lòng.


“Đừng có nói những lời khách sáo thế chứ! Khi không có tình yêu thì tình bạn quan trọng lắm. Nếu tớ thất tình, tớ cũng sẽ dọn đến đấy! Chính vì thế giờ tớ phải giúp chứ.”
“Cậu và Đại Hải không có chuyện gì chứ?”


“Chẳng có gì tiến triển, như thế có gọi là thụt lùi không?”
“Chuyện tình cảm đương nhiên không tiến thì là lùi.” Tôi nói.
“Đại Hải lại ngủ khi đến giờ làʍ ȶìиɦ, hơn nữa tần suất làʍ ȶìиɦ của bọn tớ cũng ngày càng ít đi, dạo này bọn tớ cũng chẳng thấy có hứng thú nữa.”


“Thế mấy bộ ngủ gợi cảm kia không có tác dụng gì sao?”
Du Dĩnh cười chán nản. “Mấy bộ đồ gợi cảm đó chỉ có thể đem lại một chút hứng thú lúc mới đầu thôi, khi những cảm giác mới lạ ấy qua đi, nó cũng trở nên vô dụng.”


“Điều tớ nhớ nhất chính là lần cuối cùng tớ và Văn Lâm làʍ ȶìиɦ với nhau. Lần ấy, cả hai đứa đều rất vui vẻ, trước khi chia tay mà có thể có được lần làʍ ȶìиɦ phấn khích đến thế, đó chính là một hồi ức đẹp nhất.” Tôi mơ màng nói.


“Đúng thế! Tốt hơn gấp vạn lần cái cảnh khi chia tay cũng không thể nhớ nổi lần làʍ ȶìиɦ trước đó là khi nào nữa.”
“Tớ vẫn còn nhớ rất nhiều cảnh cùng Văn Lâm làʍ ȶìиɦ.” Tôi nhớ lại rồi nói.
“Thật sao? Mấy lần?” Du Dĩnh cười hỏi.
“Thì mấy lần mà!” Tôi đỏ mặt.


“Tớ cũng có vài lần, có lúc nhớ lại cũng thấy chán nản. Những lần vui vẻ của tớ và Đại Hải ấy đã là chuyện của rất lâu rồi.”
“Tớ cũng từng hỏi Văn Lâm: khi phải làʍ ȶìиɦ với một người con gái lâu liệu có chán không.”
“Anh ấy nói sao?”
“Anh ấy nói không thế.”


“Trước đây tớ cứ nghĩ phụ nữ sẽ không có nhu cầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ, khi hơn 20 tuổi, những lúc làʍ ȶìиɦ chỉ để thỏa mãn bọn con trai mà thôi. Đến lúc 30 tuổi mới phát hiện, hóa ra mình cũng rất có ham muốn.”


“Cậu đoán xem đàn ông khi nhớ về người phụ nữ liệu có nhớ đến những lần mình làʍ ȶìиɦ cùng cô ta không?” Tôi hỏi Du Dĩnh.
“Tớ cũng không biết.”


“Bọn đàn ông liệu có tiến bộ hơn một chút không nhỉ, bọn họ luôn hy vọng lần này sẽ khá khẩm hơn lần trước, chính vì thế mà lần đỉnh nhất vẫn chưa thể xuất hiện.” Tôi nói.
“Thế chắc phải tìm một người đàn ông nào đó để hỏi rồi.” Du Dĩnh bụm miệng cười.


Sau khi chia tay Du Dĩnh, tôi trở về nhà, chạy ào vào phòng ngủ, bổ nhào lên giường. Tôi dùng hết sức mình nằm dán xuống giường. Quả thật tôi vô cùng muốn nhớ lại lần làʍ ȶìиɦ cuối cùng của tôi và Văn Lâm. Tiếc thay căn hộ mới quá nhỏ nên tôi không thể mang theo chiếc giường này đi.


Đêm trước khi chuyển đi, tôi thu dọn đồ đạc, đa số đồ đạc cá nhân cũng không thể chuyển đi. Giường đương nhiên không thể chuyển, tôi đành gói ghém ga gối mang đi. Chiếc chăn này Văn Lâm mua cho tôi hồi mùa thu. Tôi gỡ bức tranh ghép Bầu trời Cherbourg xuống, lấy giấy báo bọc lại cẩn thận.


Có người gõ cửa. Là chị Quách.






Truyện liên quan