Chương 26
“Hôm tớ chuyến đến nhà mới ấy, chẳng phải cậu bảo tớ dùng tạm điện thoại của Đại Hải sao? Tối hôm đó có một cô gái tìm anh ấy.”
“Sao cậu không nói sớm với tớ chứ?” Du Dĩnh căng thẳng hẳn lên.
“Cô gái đó không nói gì, tớ nghĩ cô ta chỉ là bạn bè bình thường hoặc khách hàng của Đại Hải mà thôi.”
“Có lẽ chính là cô ta. Giọng cô ta thế nào?”
“Dễ thương lắm, hình như tớ đã nghe thấy ở đâu đó rồi.”
“Nghe thấy ở đâu?”
“Tớ không nhớ.”
“Có phải cái cô Olivia Hồ đó không?”
“Chắc chắn không phải, cậu nghi ngờ là cô ta sao?”
“Tớ từng nghi ngờ chính là cô ta, nhưng cảm giác thì lại không phải cô ta. Đại Hải không thích kiểu phụ nữ như thế.”
“Cậu đừng nghi ngờ Đại Hải, đàn ông không thích mình bị phụ nữ nghi ngờ đâu.”
“Chính vì thế nên anh ấy mới không biết tớ đang nghi ngờ.”
“Đúng nhỉ! Cậu cũng ghê gớm thật đấy!” Tôi đột nhiên nhớ đến bữa cơm trưa cùng với Đại Hải. “Anh ấy không những nghĩ rằng cậu không tin anh ấy mà còn nghĩ rằng cậu chẳng quan tâm gì đến anh ấy cả.”
Du Dĩnh cười khổ sở. “Nếu tớ giống Từ Ngọc thì tốt biết mấy!”
“Giống cô ấy ư?”
“Yêu một cách không suy nghĩ.”
“Đúng thật, cô ấy rất đáng yêu.”
Cuộc tình của Từ Ngọc và Vũ Vô Quá, tôi lại cho rằng không phải không có vấn đề. Từ Ngọc đã cho đi quá nhiều, nếu một mai ngộ nhỡ Vũ Vô Quá thay lòng đổi dạ, hẳn cô ấy sẽ bị tổn thương kinh khủng. Nhưng với cặp Du Dĩnh và Đại Hải thì vẩn đề lại càng lớn hơn nhiều.
“Mỗi một cuộc tình đều đầy những vết thương mà.” Tôi nói.
“Tình yêu của cậu và Văn Lâm có lẽ hoàn mỹ nhất, đẹp nhất trong số ba đứa mình đấy nhỉ.” Du Dĩnh nói.
“Tại sao cậu lại nói thế?”
“Có thể chia tay nhau trong lúc tình còn đang nồng, thế là điều tốt đẹp nhất.”
“Tớ lại không nghĩ như thế.”
“Tớ nghĩ không ai có thể làm được điều ấy, nhưng cậu đã làm được.”
“Đúng thế. Mỗi lần hối hận khi đã chia tay cùng anh ấy, tớ lại mong muốn điên cuồng được trở về bên cạnh anh ấy, và tớ lại tự an ủi mình rằng, giờ là lúc tốt nhất đế chúng tớ chia tay.”
Tôi và Du Dĩnh đi xe minibus về nhà. Tài xế bật radio, tôi không hiểu đó là đài nào, nhưng nó đang phát một ca khúc tiếng Anh hiện đang thịnh hành, giọng người dẫn chương trình nghe rất dễ thương, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
“Đúng giọng này rồi!” Tôi túm lấy tay áo Du Dĩnh.
“Giọng này sao?” Du Dĩnh có vẻ hoang mang. Khi giọng nói ấy cất lên, vừa hay nó đã chứng thực cho việc cô ấy đoán mò chuyện Đại Hải có người thứ ba chỉ là chuyện đem đá bỏ giếng.
“Trước đây tớ cũng từng nghe thấy giọng cô ấy trên đài, giọng rất mượt mà, dễ thương.” Tôi nói.
“Cậu khẳng định là giọng này sao?”
Ngay lúc này tôi không thể khẳng định được, tôi chỉ nghe điện thoại một lần, tuy giọng rất đặc biệt, hai giọng ấy rất giống nhau, nhưng không thể nói chắc chắn đó là cô ta được.
“Giống thì rất giống, nhưng tớ không thể khẳng định được.”
“Tài xế, đài nào đang phát đấy ạ?” Du Dĩnh hỏi tài xế xe minibus.
“Tôi làm sao biết được? Đài nào bắt được sóng chuẩn, rõ nét thì nghe thôi.” Tài xế trả lời.
Du Dĩnh bước tới xem.
“Là đài nào thế?” Tôi hỏi.
Du Dĩnh nhìn đồng hồ. “Giờ là 7 giờ 5 phút, cô ấy thực hiện chương trình buổi tối.”
“Cho dù người gọi điện thoại cho Đại Hải tối hôm đó chính là cô gái này thì cũng không chứng tỏ giữa cô ấy và Đại Hải có mối quan hệ mờ ám gì đó.” Tôi giải thích.
“Tớ phải điều tr.a một chút, tớ muốn xem xem cô ta là người như thế nào. Ngày mai mấy giờ cậu rảnh?”
“Cậu muốn đến đài phát thanh để tìm cô ta sao?”
Chiều hôm sau, khi tan làm, Du Dĩnh đến tìm tôi.
“Tối qua 10 giờ 40 phút về đến nhà.” Cô ấy nói. “Đại Hải đang ngồi nghe chương trình mà cô ta dẫn.”
“Chắc là trùng hợp thôi.”
“Tối nay chúng ta đến đài phát thanh.” Du Dĩnh quả quyết.
“Cậu đến đó làm gì?” Tôi muốn xem động cơ của Du Dĩnh là gì.
Hóa ra cô ấy chỉ đứng ở bên ngoài để chờ cô ta ra.
“Tụi mình cứ như fan hâm mộ đứng đợi ca sỹ nổi tiếng vậy.” Tôi nói đùa.
Du Dĩnh lôi tôi đến một gốc cây nói. “Đứng ở đây không sợ bị người khác trông thấy, ngộ ngỡ Đại Hải đến đón cô ta tan làm cũng không phát hiện thấy chúng ta.”
“Nếu cậu trông thấy Đại Hải đến đón cô ta thật, cậu sẽ thế nào?”
“Tớ cũng không biết nữa.” Du Dĩnh thất thần.
“Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không đến.”
“Tại sao?”
“Tớ sợ phải trông thấy cảnh người đàn ông mình thương yêu bên cạnh một người con gái khác. Mắt không thấy thì tim không đau mà.”
“Cô ta ra rồi kìa!”
Một cô gái với vóc dáng cao, thanh mảnh, tóc ngắn, mặc áo quây ngực màu đen bên trong, khoác chiếc áo da bên ngoài và mặc chiếc quần bò đang từ trong đài phát thanh đi ra.
“Oa, cup 34C đấy!” Chỉ liếc một cái tôi đã có thể đọc ra số cup ngực của cô ta. Cơ thể của cô ta rất hài hòa, bộ ngực là nơi tuyệt vời nhất trên đó.
“Cup 34C.” Dường như Du Dĩnh bị một sự đả kích nghiêm trọng.
“Chắc gì đã phải cô ta.” Tôi nói.
“Cậu lên hỏi xem sao.” Du Dĩnh nhìn tôi cầu cứu.
Cô gái đó đang chờ taxi, tôi đành tiến đến hỏi. “Tôi là một fan hâm mộ chương trình của cô, chương trình tuyệt lắm.”
Đầu tiên cô gái đó có chút ngạc nhiên, sau đó nhoẻn miệng cười thật tươi, có lẽ cô ta không nghĩ được có một fan lớn tuổi như thế hâm mộ đến nỗi đứng chờ ở bên ngoài thế này.
“Cám ơn chị, muộn thế này rồi sao chị vẫn còn ở đây?”
Tôi nhận ra giọng cô ta, đúng là giọng ấy rồi.
Một chiếc taxi trờ tới trước mặt tôi và cô ta.
“Tạm biệt.” Cô ấy bước vào trong taxi.
Máy nhắn tin của tôi đổ chuông. Là Từ Ngọc gọi tới.
“Sao rồi? Có phải cô ta không?” Du Dĩnh từ bên kia đường bước tới hỏi.
Tôi gật đầu.
Du Dĩnh vẫy một chiếc taxi.
“Cậu đi đâu thế?” Tôi không hiểu hỏi.
“Đi theo cô ta.” Du Dĩnh kéo tôi lên xe.
Tôi mượn điện thoại của Du Dĩnh gọi cho Từ Ngọc.
“Châu Nhị, cậu đang ở đâu thế?” Giọng của cô ấy có vẻ như đang rất muốn gặp tôi.
“Tớ đang trên xe taxi với Du Dĩnh.”
“Tớ muốn gặp cậu ngay bây giờ, để tớ đến chỗ các cậu.” Từ Ngọc nói.
“Cậu đừng gác máy.” Tôi vội nói vào máy.
Chiếc taxi của cô gái kia đang vun vút lao đi, và dừng lại ở trước một cửa hàng tiện lợi.
“Tớ đang ở cửa hàng tiện lợi ở đường Lạc Đạo.” Tôi nói với Từ Ngọc.
Cô gái đó bước vào trong cửa hàng, mua một cái bánh mỳ và một lon bia, ngồi luôn trong đó ăn. Còn tôi và Du Dĩnh đứng ngoài giám sát.
Đột nhiên có người vỗ vai chúng tôi, giật nảy mình, hóa ra là Từ Ngọc.
“Sao cậu đến nhanh thế?” Tôi ngạc nhiên.
“Tớ ở gần đây mà.” Từ Ngọc nói. “Hai người đang ở đây làm gì vậy?”
“Suỵt!” Tôi ra hiệu cho cô ấy không nói chuyện.
Cô gái đó ăn xong bánh mỳ, uống hết lon bia liền bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Chúng tôi đi theo, thấy cô bước vào một chung cư gần đó. Chắc hẳn cô ta sống ở đây.
“Cô ấy là ai thế?” Từ Ngọc hỏi bọn tôi.
“Đại Hải làm gì xuất hiện chứ!” Tôi nói với Du Dĩnh.
“Uống rượu với tớ được không?” Từ Ngọc khẩn cầu hai chúng tôi. “Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của tớ!”
Lúc này tôi mới để ý thấy cô ấy trang điểm rất đậm, uốn tóc xoăn tít rất hoang dại, mặc một chiếc áo ba lỗ và minijuyp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác rất to.
Từ Ngọc bất giác ôm mặt khóc tức tưởi. “Khổ quá đi mất!”
“Tìm chỗ nào uống đi!” Du Dĩnh dìu Từ Ngọc đi.
Chúng tôi cùng vào một quán rượu gần đó. Tôi vô cùng áy náy, tôi đã không quan tâm đến Từ Ngọc, không biết rằng cô ấy đã ký hợp đồng để chụp ảnh sex, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên bấm máy.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Du Dĩnh hỏi Từ Ngọc.
“Có phải đạo diễn ức hϊế͙p͙ cậu không? Ông ta ép cậu phải làm những chuyện mà cậu không thích?” Tôi hỏi.
Từ Ngọc lau nước mắt, nhìn tôi và Du Dĩnh, rồi đột nhiên lại gục đầu xuống bàn òa khóc tức tưởi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nào?” Du Dĩnh sốt ruột.
“Cậu có biết cái cảm giác phải cởi bỏ quần áo trước mặt người khác không? Hơn nữa lại trước mặt mấy người đàn ông lạ nữa chứ.” Từ Ngọc nghẹn ngào.
“Tớ đã bảo cậu không nên chụp rồi mà.” Tôi rầu rĩ.
“Tớ sẽ thích ứng nhanh thôi.” Từ Ngọc quệt dòng nước mắt nói.
“Cậu cho rằng những gì cậu hy sinh ngày hôm nay xứng đáng lắm ư? Sau này cậu sẽ nhận được sự báo đáp ư?” Tôi giận dữ hỏi cô ấy.
“Từ trước đến nay tớ chưa từng yêu người đàn ông nào sâu đậm đến thế.” Từ Ngọc cắn môi nói. “Anh ấy vui thì tớ cũng vui.”
“Nhưng anh ta có biết cậu đang rơi nước mắt không?” Tôi hằn học.