Chương 3: Tử vong chuẩn bệnh
Edit: Ly Béo
Ninh Tử Văn nghe được động tĩnh trong phòng, thì mở cửa đi vào, lại thấy Ninh Thư đang thống khổ giãy giụa trên giường. "Tiểu Thư, Tiểu Thư." Hắn định đánh thức cô, nhưng đối phương lại hoàn toàn không tỉnh lại, hoàn toàn chìm đắm trong cơn ác mộng, mày cau lại, đôi tay tìm kiếm loạn xạ xung quanh.
"Tiểu Thư, Tiểu Thư." Hắn lau đi một tầng mồ hôi lấm tấm trên trán cô, một tay nắm lấy bàn tay đang vùng vẫy, tay kia giữ lấy vai cô, ý định đánh thức cô dậy.
Minh Thư cuối cùng cũng mở bừng mắt, che ngực hốt hoảng ngồi dậy, tim trong lồng ngực đập bang bang, há miệng thở hổn hển, vẻ mặt kinh sợ chưa hoàn hồn.
"Em sao vậy, gặp ác mộng à?" Ninh Tử Văn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng ý đồ trấn an cảm xúc của cô.
Minh Thư hồi hồn, chậm rãi xoay đầu sang nhìn, đột nhiên duỗi tay gắt gao ôm cổ hắn.
Ninh Tử Văn không nghĩ tới cô đột nhiên sẽ làm vậy, thân mình lảo đảo ngã ra phía sau, nếu không kịp dùng tay chống xuống, có lẽ cả hai người đều té xuống giường. Sau khi đọc xong lá thư kia, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao cô trở nên như vậy, chỉ là nếu như cô không muốn nói, hắn cũng sẽ không vạch trần ra. Hắn duỗi tay ôm lấy, vỗ nhẹ nhàng lưng cô "Đừng sợ, anh ở đây!"
Một câu nói đơn giản nhất, lại là hứa hẹn cả một đời.
"Tử Văn, em sợ mất đi anh!"
Nghe được lời này, người Ninh Tử Văn cứng lại, chỉ là che dấu đi rất nhanh.
"Đừng sợ, không cần phải lo lắng. Đến khi có được sự nghiệp rồi, anh nhất định sẽ cưới em, chính là không muốn để em chịu tủi thân. Nhưng nếu em đồng ý, chờ năm nay anh tốt nghiệp xong chúng ta liền kết hôn." Bởi vì đưa lưng về phía này, Minh Thư không thấy được trong mắt hắn có nước mắt.
Kết hôn, cô thực sự rất muốn. Nhưng cô đã không có ngày mai, chẳng lẽ đã ch.ết cũng muốn liên lụy tới hắn sao? "Tử Văn, em biết anh rất tốt với em, chỉ là, em sợ em không đợi được đến ngày đó"
Ninh Tử Văn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, nhưng vẫn làm bộ như không biết gì, lau đi nước mắt, dùng trán cọ nhẹ trán của cô.
"Đừng nghĩ bậy, mấy năm nay đều như vậy, làm sao sẽ không đợi được. Đừng lo lắng, ngoan ngoãn ngủ đi."
"Ác mông thôi, nhìn em sợ thành như vậy kìa."
Hắn làm ra vẻ thoải mái trêu chọc, đưa tay cọ cọ lên mũi cô.
"Để anh chê cười rồi." Minh thư cũng ý thức được mình mất khống chế cảm xúc, xấu hổ mà quệt đi nước mắt.
"Đừng nghĩ nữa, ngủ đi." Ninh Tử Văn đỡ cô nằm xuống, kéo chăn lại cho cô.
Minh Thư nằm xuống nhìn Ninh Tử Văn, phát hiện hắn vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy "Anh còn chưa đi ngủ sao?""
Ninh Tử Văn đúng là vẫn chưa ngủ, gần đây hắn vẫn luôn tăng ca đến rất khuya. "Anh ngủ rồi, nhưng nghe được động tĩnh của em, nên mới mặc quần áo lên xem."
"Xin lỗi, em đánh thức anh rồi."
"Không có việc gì, vốn cũng đang lo lắng em lạ giường nên ngủ không được?" Hắn dịch dịch lại góc chăn.
Ánh sáng màu cam vàng từ sau lưng hắn chiếu qua, ấm áp vô cùng. Bởi vì ngược sáng, khuôn mặt hắn nhìn không rõ, nhưng Minh Thư lại cảm giác được sự dịu dàng nồng đậm của hắn. Chỉ cần có hắn ở đây, cô sẽ cảm thấy yên tâm, rất nhanh đã ngủ lại.
Mấy ngày sau đó, cả hai người đều không nhắc lại chuyện này, Ninh Tử Văn cũng không hỏi cô tại sao đến đây, chỉ là từ khi cô tới, dù hắn rất bận, mỗi ngày cũng sẽ cố gắng hết sức dành thời gian đưa cô đi xung quanh xem mọi thứ. Giống như một học sinh bình thường nhất, hắn cưỡi một cái xe đạp, chở cô phía sau, đưa cô đi ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Hắn mang cô đi ăn kem ly, đi quảng trường cho bồ câu ăn, cùng cô đi cầu lớn Kim Môn ngắm cảnh đêm. Cô gần như vui vẻ đến mức muốn quên ước nguyện ban đầu của mình, chỉ mong thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, mỗi ngày đều tốt đẹp như vậy.
Cô cũng biết hắn sắp tốt nghiệp, hiện tại nhiệm vụ nặng nề, mỗi ngày đều rất bận. Mỗi khi cô đi ngủ trước, đèn của hắn vẫn còn sáng, mỗi lần cô thức dậy, cơm sáng hắn đều đã làm xong. Có đôi khi cô rất muốn khuyên hắn chú ý đến thân thể, nhưng cô cũng biết hắn là một người luôn có chừng mực, nhất định là do sắp tốt nghiệp, hắn mới làm bản thân mệt đến vậy. Cô chỉ có thể cố gắng tận lực giúp hắn giảm bớt gánh nặng, nhờ hắn hướng dẫn cách làm, bắt đầu tiếp quản việc nấu cơm cho bọn họ. Ban đầu hắn từ chối, nhưng sau ý thức được Minh Thư ở đây sẽ nhàm chán, làm chút việc cũng tốt, hơn nữa tư tâm hắn cũng thích ăn đồ cô làm, cũng liền buông tay để cô giúp.
Mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn cho người mình yêu, Minh Thư cũng cảm thấy rất có ý tứ, cô cố gắng dùng hết khả năng nghĩ các phương pháp chế biến đa dạng, làm cho đồ ăn trở nên phong phú. Tom và Mickael đối với khả năng nấu nướng của cô cũng khen không dứt miệng, còn vì điều này mà kéo gần lại khoảng cách với cô. Hai người thường xuyên dựng ngón tay cái khen đồ ăn cô làm, ngẫu nhiên cũng sẽ khen cô xinh đẹp. Ban đầu Minh Thư còn thấy ngượng ngùng, nhưng sau cũng dần dần quen, thoải mái hào phóng mà đáp trả một câu "Thank you"
Hôm này, cô rảnh rỗi không có việc gì, thuận tiện thu thập đồ vật giúp Ninh Tử Văn. Mấy thứ trên bàn hắn, cô cũng không rõ ràng lắm hắn làm cái gì, cũng sợ đem đồ vật của hắn làm hư mất, không dám động đến. Chỉ dám sửa sang lại sô pha hắn ngủ một chút. Tuy rằng chăn mền của hắn đã gấp chỉnh tề đặt bên trên, Minh Thư vẫn đi qua gấp lại một chút, vuốt phẳng mỗi nếp uốn. Ngồi trên sô pha, nghĩ đến mấy ngày hôm nay một người cao lớn như hắn nằm trên cái sô pha nho nhỏ này, cô cảm thấy đau lòng, nhưng cũng thấy rất ấm áp
Bởi vì cô ngồi lên, sô pha lõm xuống một chỗ, bên trong kẽ hở lộ ra một tờ giấy nhỏ. Cô tưởng Ninh Tử Văn không cẩn thận làm rớt vào bên trong, thì ra hắn cũng có thời điểm sơ ý. Một tay tách kẽ hỡ, một tay cô đem tờ giấy rút ra, tờ giấy kia cũng không nhỏ. Cô còn muốn chờ hắn về để tranh công, nhưng khi nhìn đến chữ viết bên trên, tươi cười liền cứng lại. Cô không xem hết nội dung, nhưng "bệnh máu trắng", "hiến ghép tủy xương" mấy chữ làm cô nhói đau. Thì ra hắn đã biết, hóa ra hắn đã biết, chẳng qua che giấu trước mặt cô mà thôi. Cũng đúng, hắn là người thận trọng, làm sao lại không để ý đến sự thất thường của cô, hắn hiểu cô như vậy cơ mà.
Nước mắt không kiềm chế mà trào ra khỏi hốc mắt, nhưng tay không dừng lại, cô đem tờ giấy kia rút ra. Lúc trang giấy cuối cùng bị rút ra, cô thoáng nhìn thấy phía dưới còn có cái gì đó. Tiếp tục mở rộng kẽ hở, duỗi tay vào lấy đồ vật bên trong ra. Lúc lấy đồ vật ra được, lại chấn kinh thêm một lần.
Bên trong là một ít báo chí, tạp chí tiếng Anh, Minh Thư xem cũng không hiểu, nhưng "leucocythemia" (bệnh bạch cầu) cô vẫn nhận ra được. Cho nên mấy ngày hôm nay, hắn vẫn luôn lén đi tr.a xét tin tức có liên quan. Ngoài mặt thì bất động thanh sắc, sau lưng lại vì cô bắt đầu trù tính.
Minh Thư gạt đi nước mắt, đem những thứ kia giữ lại.
Lần này Ninh Tử Văn đã trở lại như khoảng thời gian trước, thường xuyên đi lại, ôm về một đống thiết bị điện tử. Trừ bỏ những thứ thường hay mang về, hắn còn mang về mấy thứ trái cây và một cái kẹp tóc. Một cái kẹp tóc hình mèo con màu trắng, tỏa sáng lấp lánh, hỏi Ninh Tử Văn mới biết hóa ra con mèo này còn có tên là "Hello Kitty".
Cái kẹp quá đáng yêu, cô yêu thích không buông tay, lại cảm thấy nếu kẹp ở trên đầu rất đáng tiếc.
Ninh Tử Văn buông đồ trong tay, thấy nàng chỉ nhìn mà không kẹp thử "Thích không?"
"Thích, rất xinh đẹp."
"Thích liền thử xem sao."
"Nhưng em cảm thấy đồ vật đẹp như vậy mang ở trên đầu có chút đáng tiếc."
Ninh Tử Văn nghe vậy bèn cười, "Đồ mua về là để dùng, nếu là để đó mới là đáng tiếc. Với lại, cái này là đồ trang sức, dùng mới có ý nghĩa."
Nói xong, hắn liền cầm lấy, trực tiếp kẹp lên tóc cô. Mái tóc mềm đen nhánh phối thêm cái kẹp nhỏ, nhìn lại càng đẹp, hắn nhìn nhìn, thực vừa lòng.
Minh Thư tự mình soi gương, xác thực rất đẹp. Trong lòng cô hiểu rõ, hắn đối với cô thực sự rất tốt. Cô rất muốn cứ vậy mà trôi qua, nhưng cuối cùng cô đâu thể trốn tránh hiện thực. Có một số việc, cuối cùng cũng phải nói rõ ra.
Nghĩ đến nước mắt lại rơi.
"Nhà đầu ngốc,sao lại khóc? Cảm động cũng không cần khóc, sắp thành ma khóc nhè rồi."
Hắn vẫn nói giỡn như cũ.
"Tử Văn, thật ra anh đều đã biết đúng không?". Nói xong cô xoay người, lấy một chồng tư liệu cô phát hiện từ dưới sô pha.
Ninh Tử Văn thấy cô đã phát hiện, cũng không tiếp tục che dấu "Đúng vậy, anh đã biết hết rồi."
"Anh biết từ khi nào?"
"Từ ngày em đến đây. Hôm đó anh nhận được thư của em gái anh."
"Cho nên anh dù đã biết, ngấy ngày nay vẫn đều ở cùng em giả bộ hồ đồ, chăm sóc em, chơi với em. Chỉ là vì muốn đi cùng em qua chặng đường cuối cùng đúng không?"
"Không phải." Ninh Tử Văn vốn là sợ Minh Thư suy nghĩ quá bi quan mới không nói ra, hắn ra vẻ nhẹ nhàng, đưa cô đi chơi là vì muốn cô thả lỏng tâm tình, lại không nghĩ tới phản tác dụng.
"Anh là muốn em thật sự vui vẻ, như vậy đối với việc bình phục bệnh mới có lợi. Anh chưa từng nghĩ tới đây là ngày cuối cùng gì đó của em. Bệnh máu trắng tuy rằng khó trị, nhưng không phải không hề có hi vọng. Hiện tại đã có phương pháp hiến ghép tủy, chúng ta vẫn còn có đường sống, em không được từ bỏ."
"Quá khó khăn. Bệnh máu trắng, ung thư máu! Từ lúc em chẩn ra bệnh, cũng đã phán ra tội ch.ết. Tìm được tủy tương thích đã là quá khó, hơn nữa chi phí quá lớn, em không dám hi vọng." Cô lấy từ balo ra một quyển bệnh án và báo cáo xét nghiệm tủy, từ ngày nhận được bản báo cáo kia, sinh mệnh cô dường như đã bị phán cái ch.ết.
"Chỉ cần có một cơ hội, chúng ta không được từ bỏ. Chi phí chữa bệnh, mấy năm nay anh học ở Mỹ, học bổng với tiền làm thêm được không ít, hơn nữa anh còn có tiền đầu tư cổ phiếu cũng được một ít. Hiện tại anh lại đang làm một hạng mục, rất có khả năng xin được độc quyền. Đến lúc đó mang bán đi, chúng ta có thể có thêm một khoản không nhỏ nữa. Mấy ngày nay anh cố gắng tăng ca, chính là hị vọng có thể hoàn thành sớm một chút. Tiền bạc em không cần lo lắng, hết còn có thể kiếm lại. Em chỉ cần không buông tay, chúng ta cùng nhau đối mặt."
Minh Thư đau lòng che lấy miệng, không nói nên lời. Mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã vì mình mà tính toán đến mức này. Hơn nữa mấy ngày nay, cô thông qua Tom và Mickael mà biết được, Ninh Tử Văn mấy năm nay vẫn luôn cố gắng, cũng rất tiết kiệm. Cuộc sống của hắn thực sự rất vất vả, hiện tại là lúc hắn thu hoạch kết quả, cô lại trở thành gánh nặng của hắn, lấy đi kết quả hắn cố gắng đạt được. "Anh không cần tốt với em như vậy. Thật đấy. Còn có thể gặp lại anh, em đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
"Đừng ngốc như vậy, em không phải gánh nặng của anh, em đã hứa sau này gả cho anh, phải giữ lời." Hắn cùng không biết hắn có thể gánh vác được đến đâu, nhưng chắc chắn sẽ dốc hết sức lực. Thân là một người đàn ông, sẽ vì người con gái mình yêu mà chống đỡ một khoảng trời. "Đúng rồi, anh đã hẹn trước với bác sĩ, ngày mai chúng ta đi bệnh viện khám. Được không?"
"Anh....."
"Đáp ứng anh, vì anh mà kiên cường, sống thật tốt."
Hắn ôm chặt lấy cô, cho cô có chỗ dựa vào lúc đang hoảng loạn. Vì hắn, cô phải sống thật tốt.
"Được, em còn muốn chờ anh cưới em."
(Ly: edit mà nhọc lòng. Trong đắng vẫn có ngọt. Cẩu độc thân như ta cầu an ủi)