Quyển 1 - Chương 47: Cung tốt
Vừa mới thương lượng với huynh trưởng xong thì có một quan vệ nha dịch đến hiệu thuốc bắc, rất không vui mời Lục Thất đi gặp Vương chủ bộ. Nhìn cái mặt chảy dài kia chắc là đã tìm Lục Thất rất lâu rồi. Tên nha dịch thuộc quyền quản lý của huyện nha vì thế mà cũng không sợ đắc tội với Huyện úy hộ quân.
Lục Thất đã chuẩn bị đóng gói quan phục và yêu lưng của Huyện úy. Tên nha dịch tìm hắn đang ôm túi đó và mặc trường bào đi huyện nha. Tới ngoài huyện nha, tên nha dịch không dẫn hắn đi từ cửa chính vào mà lại đi cửa phụ, sau khi thông báo mới dẫn Lục Thất vào thư ký đường.
Lục Thất vừa vào cửa đã nhìn thấy Vương chủ bộ ngồi sau án, hắn đi lên bái kiến nói:
- Tham kiến Vương đại nhân.
Vẻ mặt của Vương chủ bộ không vui nhìn hắn, rồi phất tay bảo tên nha dịch lui ra. Y đứng dậy ra khỏi án đối mặt với Lục Thất lạnh lùng nói:
- Hình như Lục đại nhân rất bận?
Theo chức sự thì chủ bộ và Huyện úy là một võ một võ, quan viên ngang cấp. Huyện thừa cao hơn Chủ bộ và Huyện úy nửa cấp. Huyện lệnh cao hơn 1 cấp, theo quy tắc Vương chủ bộ không được phép quản lý Huyện úy. Nhưng trong bối cảnh quan trường quyết định quyền lực, Vương chủ bộ là nhân vật thực quyền so với Huyện lệnh.
Lục Thất tạm thời rời khỏi cương vị, Lục gia lại ở huyện Thạch Đại, đương nhiên phải chịu nhẫn nhịn, hắn ôn tồn nói:
- Xin Vương đại nhân thứ lỗi, hai ngày nay tại hạ bận vì kế sinh nhai.
Vương chủ bộ liếc mắt nhìn hắn rồi lạnh nhạt nói:
- Lục đại nhân làm việc tư hơn việc công, có biết hai ngày nay không làm tròn bổn phận không?
Lục Thất nghe thấy liền chột dạ, chắc là Vương chủ bộ đã đi tìm một tên lính liên lạc đến thẩm vấn, hắn lạnh lùng nói:
- Vương đại nhân quá lời rồi, có hai vị Huyện úy Lôi, Tống ở đây rồi còn chuyện gì cần đến ta nữa.
Vương chủ bộ cũng lạnh lùng nói:
- Họ ở đây có việc của họ, Lục đại nhân là Huyện úy hộ quân, sao lại vì bất mãn mà không làm tròn bổn phận thế?
Lục Thất lạnh lùng nói:
- Vương đại nhân, hai ngày này hình như không xảy ra chuyện gì lớn chứ?
Vương chủ bộ thay đổi sắc mặt, tức giận nói:
- Trần Hổ bị giết ngươi có biết không?
Lục Thất bình tĩnh nói:
- Biết, tối hôm qua ta nghe gia huynh nói rồi, Trần Hổ cũng không phải nhân vật quan trọng, ch.ết cũng không phải chuyện gì lớn.
Vương chủ bộ tức giận nói:
- Trần Hổ là cử nhân thành danh, ch.ết sao lại không phải chuyện lớn?
Lục Thất mỉm cười nói:
- Vương đại nhân, huyện Thạch Đại có nhiều người thành danh, Trần Hổ có công danh thì có gì quan trọng. Theo ta được biết, Trần Hổ chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt của Huyện úy Ngưu đại nhân. Ngưu đại nhân chỉ cần tùy ý là có thể tìm được người quản lý phố Tây Đại. Một tên cầm đầu đám du côn ch.ết ta thấy không có gì quan trọng.
Vương chủ bộ nhìn Lục Thất thật sâu, lạnh lùng nói:
- Lục đại nhân, theo điều tr.a Trần Hổ ch.ết vừa đúng lúc ngươi ra khỏi thành.
Lục Thất sửng sốt lạnh lùng nói:
- Vương đại nhân, ngài liên tưởng như vậy không được hay cho lắm. Ta và Trần Hổ vốn không quen biết, ta chỉ đặt mua một sạp hàng nhỏ trên phố Tây Đại, thủ hạ của Trần Hổ cũng không làm khó ta, không thù không oán mà.
Vương chủ bộ lạnh lùng nói:
- Lục đại nhân đừng hiểu lầm, bản quan chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.
Lục Thất không muốn dài dòng nữa, hắn nói vòng:
- Vương đại nhân, ngài gọi ta đến có phải là nhận quan phục, yêu lưng hay không?
Vương chủ bộ nghe thấy vậy vẻ mặt rất bình tĩnh, cười nhạt nói:
- Lục đại nhân hiểu lầm rồi, trước mắt chưa có người tiếp quản chức sự của ngươi.
Lục Thất sửng sốt nói:
- Vương đại nhân, hôm trươc ngài nói hình như có người nhậm rồi.
Vương chủ bộ cười nhạt nói:
- Bản quan từng nói có người muốn đảm nhiệm, nhưng đó là Lôi huyện úy nói. Châu nha vẫn chưa có văn bản truyền đạt chính thức, bản quan nói như vậy là muốn cho Lục đại nhân có sự chuẩn bị tốt về mặt tâm lý, trước mắt chức quan này vẫn là của Lục đại nhân.
Lục Thất nghe xong liền hiểu, trong lòng hắn biết hai ngày nay Vương chủ bộ đã thay đổi suy nghĩ, tám phần là do cái ch.ết thảm của Trần Hổ, gây kinh sợ cho những đại nhân trong nha huyện, không thể không giữ lại hắn.
Hắn ôn hòa nói:
- Hóa ra là như vậy, sớm biết ta đã không vội đi làm việc tư rồi.
Vương chủ bộ nói:
- Lục đại nhân chỉ cần làm hết phận sự, có chuyện tư cần giải quyết cũng là điều dễ lý giải.
Lục Thất chắp tay nói:
- Đa tạ Vương đại nhân đã hiểu cho.
Vương chủ bộ cười, rồi lại nghiêm mặt nói:
- Lục đại nhân, đám Trần Hổ hơn 10 người bị cướp sát hại tàn nhẫn khiến cho cả huyện Thạch Đại lớn bé không yên. Bởi vậy Huyện thừa đại nhân quyết định thực hành tuần tr.a ngoài thành. Từ ngày mai, mời Lục đại nhân dẫn theo binh lính phụ trách tuần tr.a xung quanh đường xá tại các bảo thành làng xã, huyện sẽ trả đại nhân 100 lượng phí thù lao.
Lục Thất sửng sốt, hắn suy nghĩ một chút rồi ôn hòa nói:
- Vương đại nhân, tuần tr.a các xã ngoại thành ta sẽ làm hết phận sự, nhưng phạm vi 4 xã thì quá lớn, ta không thể tập trung chú ý hết được. Năng lực của ta chỉ chú ý được 2 xã, hai xã khác xin đại nhân cho hai vị Huyện úy Tống, Lôi. Ta chỉ lấy 50 lượng phí thù lao.
Vương chủ bộ nghe thấy vậy liền chau mày do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu nói”
- Được rồi, sau này Lục đại nhân phụ trách xã Vọng Giang Pha và xã Đông Lưu. Nếu bảo thành của hai xã có phỉ tập kích, cũng cần Lục đại nhân gấp rút đi tiếp viện, mỗi tháng trả 60 lượng thù lao.
Lục Thất chắp tay nói:
- Đa tạ Vương đại nhân.
Vương chủ bộ cười nhạt nói:
- Hy vọng Lục đại nhân có thể làm tròn chức trách.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ không làm đại nhân thất vọng đâu, nhưng ta còn có hai thỉnh cầu.
Vương chủ bộ hơi sững sờ rồi cười nhạt nói:
- Mời Lục đại nhân nói.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Vương đại nhân, thỉnh cầu thứ nhất là mời đại nhân xuất công, ở giữa Hương Bảo và huyện thành dùng trúc xây dựng một trạm canh gác đơn giản, mặt khác cũng phải thông báo Xã Bảo đang xây dựng một phong hỏa đài ở trong bảo, sau này sẽ dùng khói lửa để tung tin. Thỉnh cầu thứ hai là nếu có xuất hiện một lượng lớn thổ phỉ, xin đại nhân cho phép ta điều động 30 quan binh ở các cửa thành đến trợ giúp.
Vương chủ bộ sầm mặt xuống suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Được.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Đa tạ sự ủng hộ của đại nhân.
Vương chủ bộ nói:
- Thỉnh cầu của Lục đại nhân là diệt thổ phỉ cầu an cho dân, bản nhân nên ủng hộ chứ.
Lục Thất cười chuyển đề tài ôn hòa nói:
- Vương đại nhân, ta có chuyện muốn hỏi một chút, Tả hữu huyện úy của Thạch Đại có phải không được hòa thuận lắm phải không?
Vương chủ bộ nhìn hắn một cái rồi cười nhạt nói:
- Sao Lục đại nhân lại nghĩ vậy?
Lục Thất nói:
- Vương đại nhân, ta nghe nói quan trường và quân sai cũng không khác nhau là mấy, luôn chú ý phân rõ ràng các mối quan hệ. Ta đây là một Huyện úy hộ quân là đại nhân đề nhiệm đương nhiên là cùng chiến tuyến với đại nhân. Hai ngày trước, ta giao lưu với hai vị Huyện úy kia, kết quả là thái độ của hai vị huyện úy đó rất lạnh lùng. Như vậy có thể thấy được hai vị Huyện úy và đại nhân không được hòa thuận cho lắm.
Vương chủ bộ cười nhạt nói:
- Lục đại nhân hiểu lầm rồi, quan hệ của bản quan và tất cả các đại nhân Thạch Đại rất tốt, Tả Hữu huyện úy lạnh nhạt với đại nhân chắc là vì đại nhân hơi trẻ tuổi.
Lục Thất nói:
- Quan hệ với đồng nghiệp của đại nhân rất tốt, bao gồm cả Huyện lệnh đại nhân sao?
Vương chủ bộ nghe xong liền chau mày, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Mấy hôm trước ta gặp Huyện lệnh đại nhân, cảm giác rất thân thiết.
Vương chủ bộ nhìn Lục Thất một cái rồi đạm mạc nói:
- Nhật cửu tri tâm, đương nhiên là Lục đại nhân cho rằng Tôn đại nhân thân thiết, không ngại thì cứ gần gũi nhiều một chút.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Vương đại nhân không nên hiểu lầm, ta chỉ là Huyện úy hộ quân tạm thời, sớm hay muộn cũng phải về quân. Thân mật được với Vương đại nhân như vậy là đủ rồi, nếu như ta có đi đút lót Tôn đại nhân thì cũng sẽ không nói với Vương đại nhân đâu.
Vương chủ bộ cười nhạt nói:
- Lục đại nhân là người sáng suốt, bản quan thích kết giao với người sáng suốt.
Lục Thất mỉm cười chắp tay nói:
- Sau này có việc Vương đại nhân cứ chỉ bảo, không quấy rầy đại nhân làm việc nữa, xin cáo từ.
- Người đâu, tiễn Lục đại nhân.
Vương chủ bộ gọi, một tên Nha dịch đi vào dẫn Lục Thất ra khỏi huyện nha.
Lục Thất đi rồi, ở một góc khác của thư ký thiên đường có một người đàn ông mặt tròn có râu đi vào, vị quan viên này vẻ mặt hiền lành, vừa đi vào đã không vui nói:
- Đại nhân không nên mặc cả với hắn.
Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Ngưu đại nhân chớ hiểu lầm, hạn cuối của bản quan chính là bảo hắn đi tuần tr.a hai xã. Nếu không với sự cao ngạo của Tống huyện úy, chẳng phải sẽ không làm gì cả, mà đây cũng là vì đại cục không thể không cầu toàn vẹn được. Hiện giờ, nạn trộm cướp ở huyện Thạch Đại đã lan đến thành biên rồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích thiết thân của chúng ta.
Ngưu huyện úy cau này nói:
- Đại nhân dùng họ Lục đó lâu vậy, cháu của Vu đại nhân phải làm sao?
Vương chủ bộ khẽ thở dài nói:
- Không còn cách nào khác, đành phải từ chối thôi.
- Từ chối, Vu đại nhân là Tham quân chính sự châu nha, lại có quan hệ trong triều, chúng ta không được có lỗi.
Ngưu huyện úy nhíu mày nhìn Vương chủ bộ, đầy hoài nghi với quyết định đó.
Vương chủ bộ lạnh lùng nói:
- Huyện úy hộ quân là một chức quan có độ nguy hiểm rất cao. Ngươi cũng biết bản lĩnh của Triệu Triệu, y bị đạo tặc giết. Nếu để cháu của Vu đại nhân đảm nhiệm chức Huyện úy hộ quân, nếu như bị ch.ết ở huyện Thạch Đại thì chúng ta phải giải thích thế nào. Cháu của Vu đại nhân tính nết thế nào? Tài cán ra sao ta và ngươi rõ nhất, thực sự nếu để y đảm nhiệm chức huyện úy hộ quân, thì chúng ta có thể để cho y làm ổ ở trong thành không làm gì cả.