Quyển 1 - Chương 48: Hậu trường
Ngưu huyện úy cau mày nói:
- Đại nhân nói có lý, nhưng từ chối thẳng e là không hay.
Vương chủ bộ gật đầu:
- Cái này ta hiểu, ngày mai ngài nhận 1000 lượng đến Trì Châu, đích thân giải thích với Vu đại nhân một chút, nếu ông ấy muốn cháu mình đảm nhiệm Huyện úy hộ quân, ngài hãy khuyên bảo đảm nhận chức Binh phòng Tri Tào thì có thể được. Nếu Vu đại nhân không đồng ý, vậy chúng ta cũng cố hết sức rồi, đành để cho cháu của Vu đại nhân đảm nhận chức Huyện úy hộ quân đi.
Ngưu huyện úy cau mày nói:
- Đại nhân muốn động đến lão Hà?
Vương chủ bộ lạnh lùng nói:
- Con mắt của lão Hà hỏng rồi, không thích hợp để đảm nhiệm chức Binh phòng nữa.
Ngưu huyện úy nghe xong liền do dự không lên tiếng, nghĩ Binh tào lão Hà có và y có quan hệ, Vương chủ bộ cười nhạt nói:
- Ngưu đại nhân không cần khó xử, bản quan biết ngươi rất sủng ái cháu của lão Hà, lão Hà không hợp nhậm lại chức Binh phòng, có thể đi làm đại gia của phố Tây Đại, chức đó rất hợp lại được dưỡng lão.
Tinh thần của Ngưu huyện úy linh hoạt hẳn lên, y cung kính nói:
- Ngưu Huy đa tạ đại nhân.
Vương chủ bộ cười cười, y mới là hậu trường chân chính nắm giữ địa bàn của phố Tây Đại, chứ không phải Ngưu Huyện úy.
Ngưu huyện úy cung kính tạ ơn xong rồi lại nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, ta cảm thấy cái ch.ết của Trần Hổ có liên quan đến Lục đại nhân, liệu có phải họ Lục triệu tập binh lính dưới tay làm không?
Vương chủ bộ chau mày, lạnh nhạt nói:
- Không phải, binh lính thủ hạ của Lục Thiên Phong đều là những người lương thiện có nhà có cửa, sẽ không làm điều ác, hơn nữa ta đã điều tr.a thẩm vấn rồi, Lục Thiên Phong không có động cơ gây án, hắn chỉ mua một sạp thuốc nhỏ ở phố Tây Đại, cũng giao phí đàng hoàng. Mặt khác mười bih lính hắn dẫn đi lúc về giao binh khí cũng không hao tổn gì. Tóm lại vụ án này của Trần Hổ chỉ xử theo án loạn phỉ. Sau này ngươi đừng nghi ngờ lung tung quấy nhiễu Lục Thiên Phong nữa, dễ sinh chuyện đấy.
Ngưu huyện úy lại nghi ngờ nói:
- Đại nhân, ta nghi ngờ sao họ Lục lại có nhiều bạc buôn thuốc như vậy, Trần Hổ từ Bảo thành xã Lưu Đông trở về, hẳn mang theo rất nhiều bạc.
Vương chủ bộ chau mày nói:
- Lục Thiên Phong là Tán quan thất phẩm từ trong quân trở về, hắn có thể mang về 2000-3000 lượng bạc là chuyện rất bình thường. Ta cũng đã điều tr.a Lục Thiên Phong từng dùng vàng đổi bạc. Vì thế hắn có nhiều bạc như vậy để đổi buôn thuốc cũng là rất bình thường.
Ngưu huyện úy ồ lên một tiếng rồi gật đầu:
- Có lẽ là ta đa nghi rồi.
Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Lục Thiên Phong chỉ là tên tiểu tốt dùng tạm thời, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đưa hắn về nguyên hình. Bởi vậy, ngươi không cần lo lắng hắn ở huyện Thạch Đại này gây nên uy hϊế͙p͙ gì cho ngươi. Bây giờ ngươi cần chú ý chính là Triệu huyện úy, có khả năng y bị Tôn Văn lôi kéo rồi.
Ngưu huyện úy kinh ngạc nói:
- Triệu huyện úy, sao có thể? Gã là tộc chất của huyện thừa đại nhân, luôn trung thành với huyện thừa đại nhân mà.
Vương chủ bộ lạnh lùng nói:
- Cái gì cũng có thể, ngươi cho là họ Tôn sẽ can tâm bị sắp đặt sao? Ngươi hãy nhớ, sau này hai xã sáp nhập không cần đến xã Đông Lưu nữa, trước tiên giữ lại ở trong nhà ngươi, qua thời gian nữa ta sẽ trọng dụng.
- Vâng, tôi sẽ làm theo.
Ngưu huyện úy kính cẩn đáp lời rồi đi.
Lục Thất rời khỏi huyện nha tâm trạng rất tốt, có thể tiếp tục đảm nhiệm chức huyện úy hộ quân là nhu cầu cấp bách của hắn. Cho dù đảm nhiệm được bao lâu nữa đối với hắn mà nói chỉ cần còn một ngày thì tăng thêm một phần cơ hội làm giàu.
Sau khi đối thoại với Vương chủ bộ, hắn hiểu rõ Vương chủ bộ và Tôn huyện lệnh như nước với lửa. Điều này đối với hắn cũng không quan trọng, hắn chỉ cần làm Huyện úy hộ quân đến đâu hay đến đó, cho dù cuộc đấu tranh trong quan trường hắn cũng không muốn bị cuốn vào trong.
Hắn không quay trở lại hiệu thuốc bắc mà về thẳng nhà cũ. Lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ, sau khi Lục gia tụ họp sẽ có bao nhiêu nhân lực, hắn phải căn cứ vào nhân lực để xác định bước làm giàu tiếp theo.
Quay vể nhà cũ gặp mẹ, cần ghi chép về người của Lục gia, sau khi xem xét cẩn thận thì có chút thất vọng, con cháu các chi nhánh của Lục gia vô cùng ít, đa số chỉ sống bằng nghề bốc vác. Có 2-3 người là thợ xây, thợ mộc. Không ai là nhân tài có tay nghề thượng đẳng. Nữ nhân cũng như vậy, không tinh thông thêu thùa, may vá chỉ dựa vào việc nặng kiếm tiền.
Lục mẫu nhìn ra sự thất vọng của con trai liền dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, đương nhiên con có thể buôn dược liệu, có thể làm hiệu thuốc bắc lớn hơn một chút, con đi buôn thuốc cũng có thể cần đến những trai tráng đấy.
Lục Thất nói:
- Mẹ, việc kinh doanh hiệu thuốc bắc không thể khoa trương được. Một là sẽ khiến người ta ghen tỵ; hai là người mua thuốc chỉ biết giá thuốc và dược phẩm, mặt tiền của cửa hiệu lớn hay nhỏ cũng không có ảnh hưởng gì. Về phần buôn thuốc người cần dùng là các võ sĩ thực chiến, nam đinh của Lục gia không thích hợp, hơn nữa một khi xảy ra chuyện chúng ta cũng không biết giải thích với người thân của họ thế nào.
Lục mẫu ồ lên một tiếng, Lục Thất lại cười nói:
- Mẹ yên tâm đi, dùng người thế nào con đã có ý tưởng ban đầu, đợi sau này chắc chắn con sẽ nói với mẹ.
Rời khỏi chỗ mẹ Lục Thất về phòng, trong phòng ngủ Ninh Nhi đang ngồi trên giường thêu thùa. Vi Song Nhi nằm trên giường nhìn ra ngoài, nàng cũng đang thêu. Hai nàng vừa nhìn thấy Lục Thất quay về, cả hai liền đứng dậy hầu hạ Lục Thất thay quần áo.
- Ninh Nhi, sao tỷ không ở chỗ của mẹ ta?
Hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nữ, Lục Thất ôn tồn hỏi. Vì Ninh Nhi khi làm Di nương cũng thường đến phòng của Lục mẫu bầu bạn.
- Phu nhân muốn yên tĩnh một mình một chút, lệnh cho tỷ về phòng thêu thùa.
Ninh Nhi dịu dàng nói.
Lục Thất nhìn Vi Song Nhi một cái rồi ôn tồn nói:
- Song Nhi, mai ta đưa nàng đến chỗ của Tân chủ mẫu.
Vi Song Nhi giật mình, thấp giọng nói:
- Vâng, nô tì tuân lệnh.
Ninh Nhi do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Thiếu chủ, chi bằng để Song Nhi ở lại nhà cũ đi.
Lục Thất nhìn Ninh Nhi dịu dàng, hắn biết chắc chắn là Vi Song Nhi đã cầu xin Ninh Nhi. Ninh Nhi bị Lục Thất nhìn, má lúm đồng tiền ửng lên, cúi đầu xuống.
Lục Thất cười nói:
- Ninh Nhi, ta giữ Song Nhi ở nhà cũ, tỷ có thể quản được cô ấy sao?
Ninh Nhi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất, hắn nháy mắt một cái tinh nghịch rồi nhẹ nhàng nói:
- Ninh Nhi, ý ta nói ta là đàn ông, có lúc cũng sẽ thích một cô gái quyến rũ một chút.
Má lúm đồng tiền của Ninh Nhi thoáng hiện, nàng nhỏ giọng nói:
- Đệ yên tâm, tỷ sẽ quản giáo tốt cô ấy.
Lục Thất quay đầu lại nhìn về phía Song Nhi dịu dàng nói:
- Song Nhi, ta cho ngươi lựa chọn nếu ngươi theo Ninh Nhi ở lại nhà cũ, sau này ngươi có con của ta, theo nó 5 năm ngươi sẽ không có danh phận thiếp thất. Còn nếu bây giờ ngươi đi theo Tân chủ mẫu, từ ngày con ta sinh ra được 1 năm sẽ có danh phận thiếp thất, ngươi hãy tự lựa chọn đi.
Lục Thất nói xong câu này, Ninh Nhi và Vi Song Nhi nghe xong đều sửng sốt. Lục Thất lại bổ sung:
- Ninh Nhi làm tỳ thiếp đầy trăm ngày, ta cho tỷ danh phận thiếp thất. Song Nhi nhập phòng sẽ được tự chọn, có thể sáng sớm mai trả lời ta.
Ninh Nhi giật mình nói:
- Thiếu chủ, không thể được, theo quy tắc tỳ thiếp không có con không được làm thiếp, ngài làm như vậy phu nhân sẽ không hài lòng đâu.
Lục Thất nhìn Ninh Nhi mỉm cười nói:
- Ninh Nhi, từ ngày đầu tiên ta tiếp nhận tỷ đã không coi tỷ là tỳ thiếp. Ta dõi theo tỷ lớn lên từ khi mình còn nhỏ, trong lòng ta tỷ chính là tỷ tỷ, làm đệ đệ sao lại không tôn trọng tỷ tỷ chứ? Bây giờ ta là chủ nhà, có đặc quyền. Việc này ta sẽ thuyết phục mẹ, tỷ không cần lo lắng nhiều.
Ninh Nhi nghe xong mắt đỏ lên, cúi thấp đầu cố nén không cho dòng nước mắt rơi xuống. Vi Song Nhi ở bên cạnh giật mình. Lục Thất cho nàng lựa chọn, khiến nàng lâm vào cảnh khó xử.
Lục Thất nhìn nàng một lúc rồi cười nhạt nói:
- Tân tiểu thư là người hiền lành, cũng giống như Ninh Nhi. Nàng không cần lo lắng, cách sáng mai vẫn còn sớm mà.
Vi Song Nhi kinh ngạc, nhìn Lục Thất sợ hãi liếc mắt một cái, chợt cung kính nói:
- Thiếu chủ, sau này nô tỳ nguyện ở lại bên cạnh Ninh tỷ tỷ.
Lục Thất nhìn dung nhan nàng, mấy giây sau hắn nói:
- Nàng quyết định, sau này ở trong nhà gọi Nhinh Nhi là chủ mẫu đi.
Vi Song Nhi đồng ý, xoay người đối diện với Ninh Nhi quỳ xuống cung kính nói:
- Nô tỳ dập đầu trước chủ mẫu.
Nói xong nàng dập đầu 3 cái, Nhi Nhi vội khom người đỡ Vi Song Nhi dậy, đôi mắt xinh đẹp của nàng ngấn lệ.
Lục Thất cười bước về phía giường, hắn muốn nằm nghỉ một lát. Chủ ý của hắn khiến Vi Song Nhi phải đến chỗ Tân Vận Nhi nhanh chóng. Nguyên nhân là hắn thích ở cùng chỗ với Ninh Nhi. Nhưng tính nết của Vi Song Nhi nhẹ nhàng, nhu mì, ở cùng có lẽ cũng không ảnh hưởng gì đến hắn và Ninh Nhi. Mặt khác, sớm hay muộn hắn cũng vì mẹ, chị dâu và Ninh Nhi mà mua hầu gái về nhà hầu hạ.
Lục Thất nằm trên giường, Ninh Nhi cũng ngồi trên giường, Vi Song Nhi cũng đứng hầu, sự bất đồng về địa vị khiến nàng không thể ngồi như Ninh Nhi được.
- Tiểu Thất, phu nhân nói với ngài chuyện của tiểu thư Thiên Nguyệt chưa?