Quyển 2 - Chương 26: Cuộc trò chuyện trong đêm
Sau khi rời khỏi trà lâu Thất Tịch, Lục Thất hết sức phấn khởi quay về Trịnh gia ở thành Nam. Nhìn thấy Vương nhị phu nhân mặt ủ mày chau, hắn ý tứ dặn dò Vương nhị phu nhân đừng đem số bạc còn lại biếu tặng cho ai và cho hắn thời gian ba ngày để tìm một mối quan hệ đỡ đầu đủ vững, Vương nhị phu nhân bán tín bán nghi, nhưng vẫn đồng ý.
Sau bữa cơm chiều, Lục Thất lại đến Long Uy tiêu cục, đợi trong hoa viên cho đến khi đèn lên, cô gái che mặt mới lặng lẽ xuất hiện.
Lục Thất vui mừng, nghênh đón, cười nói:
- Sư tỷ, đệ đã bất đầu luyện tập “Kim Cương Thiền công” nhập môn.
Cô gái che mặt thấp giọng nói:
- Đệ là người kỳ tài về luyện võ, chúc mừng đệ.
Lục Thất cười nói:
- Sư tỷ, đêm nay tỷ dạy đệ môn gì?
Cô gái che mặt im lặng một lát, thấp giọng nói:
- Đêm nay ta truyền cho đệ một chiêu chưởng pháp, tên là Long Quân Phá.
Lục Thất kinh ngạc hỏi:
- Truyền chưởng pháp cho đệ?
Cô gái che mặt gật đầu nói:
- Đúng vậy, là truyền chưởng pháp cho ngươi, chiêu chưởng pháp này rất mãnh liệt, phù hợp với việc phát huy uy lực ngoại công thượng thừa của ngươi.
Lục Thất chỉ sở trường loại quyền pháp uy mãnh là Phục Hổ Quyền, chưa bao giờ luyện chưởng pháp, hắn chần chờ một chút, rồi gật đầu nói:
- Xin sư tỷ truyền dạy cho.
Một chiêu chưởng pháp này do chín thức tạo thành, trông có vẻ rất đơn giản, nhưng bắt đầu luyện mới phát hiện không phải dễ dàng, kình khí của mỗi động tác lớn nhỏ như thế nào, đường lối hành khí ra sao, hết sức khó nắm vững, Lục Thất luyện tới quá nửa đêm mới thuộc.
Cô gái che mặt thấp giọng nói:
- Đệ đừng sốt ruột, chiêu này bên ngoài trông đơn giản nhưng bên trong sâu xa khó hiểu, đệ có thể luyện đến mức này là đã tốt lắm rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
Lục Thất cảm thấy hai cánh tay đau nhức, gật đầu tới ngồi cạnh cô gái che mặt bên ao sen. Cô gái nói:
- Hôm nay đệ đi tìm vị hôn thê sao?
Lục Thất giật mình, thầm nghĩ sư tỷ là phụ nữ, cũng rất quan tâm chuyện tìm vợ của mình, hắn nhẹ nhàng nói:
- Không, hôm nay đệ đi làm một việc rất quan trọng, ngày mai đệ mới đến Đại Lý Tự tr.a tìm.
Cô gái che mặt hỏi:
- Hôm nay đệ làm chuyện quan trọng gì vậy?
Lục Thất cảm thấy vị “sư tỷ” này rất thân thiết, cũng không giấu diếm, kể lại chuyện ngày hôm nay, rồi nói:
- Chuyện liên quan đến sự sinh tồn phải vội vã làm trước, bây giờ đệ đã có danh thiếp của quan lớn, ngày mai đến Đại Lý Tự điều tr.a vụ án đó cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cô gái che mặt khẽ nói:
- Ta cho rằng đệ nương dựa vào vị Trưởng sử phu nhân đó là không khôn ngoan, quan lại của Ung Vương phủ đều là quan lớn nhưng không có thực quyền, đối với sự phát triển trong tương lai của đệ là rất bất lợi.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Về điều này đệ đã biết, bất quá đối với đệ, nhất định phải giữ được lợi ích hiện tại, nếu như đệ mất đi thế lực ở huyện Thạch Đại, thì càng không thể nói đến việc phát triển trong tương lai. Ở Đường quốc, nếu không có quan lớn đỡ đầu, cho dù đệ có bản lãnh cao hơn nữa, cũng là có cánh mà khó bay, hiện giờ có thể được Ung Vương phủ đỡ đầu, thật sự là tốt lắm rồi.
Cô gái che mặt nói:
- Đương kim hoàng đế Đường quốc trọng văn hơn võ, đối với nước ngoài thì mềm yếu không tranh đoạt, đệ vất vả như vậy để trở thành tướng lĩnh cầm quân, bán mạng cho loại hoàng đế không biết chấn hưng quốc gia, đệ nghĩ là đáng giá lắm sao?
Lục Thất giật mình, suy nghĩ một chút rồi ôn tồn nói:
- Từ lâu đệ đã mơ ước được trở thành một tướng lĩnh cầm quân, trong lòng đệ, chưa bao giờ có ý nghĩ tận trung với hoàng đế Đường quốc. Hồi cha đệ còn sống, ông rất thất vọng đối với triều đình Đường quốc, đệ cũng thấy tương lai của Đường quốc không có gì tốt đẹp. Chính bởi vì tương lai Đường quốc u tối, một khi xảy ra chiến tranh loạn lạc, thường chỉ có người có binh tướng trong tay là có thể tự vệ được. Đúng như lời Trưởng sử Tam phu nhân đã nói, khi xảy ra chiến loạn, địa vị của bà ấy có tôn quý đến mấy cũng vô nghĩa, chỉ có trong tay cầm binh, mới có thể giữ được mạng mình và người thân.
Cô gái che mặt nói:
- Thì ra là đệ nghĩ như vậy.
Vẻ mặt khác lạ, Lục Thất ngây người suy nghĩ trong chốc lát, rồi khẽ thở dài:
- Mặc dù đệ căm ghét triều đình Đường quốc hèn yếu nhu nhược, nhưng thân là quân nhân mà có tư tâm chỉ muốn giữ mình, thật sự là một điều sỉ nhục, nếu như có cơ hội thống lĩnh đại quân, đệ sẽ không sợ ch.ết, cầu hòa mà bán nước đâu.
Cô gái che mặt dịu dàng nói:
- Nói như vậy, nếu đệ không trở thành tướng lĩnh thống quân, thì đệ sợ ch.ết sao?
Lục Thất lắc đầu nói:
- Không phải, cho tới bây giờ, đệ vẫn không hề sợ ch.ết, nhưng đệ không muốn ch.ết một cách vô nghĩa, thân là tướng thống lĩnh đại quân, chẳng khác gì đặt trên vai trách nhiệm đại nghĩa, vì đất nước hy sinh không tiếc. Nhưng là người không có quyền thế, khi đối mặt với tình thế không thể thay đổi, thì cách sinh tồn tốt nhất là mặc cho nước chảy bèo trôi, đệ sẽ không vì một triều đình mục nát mà đưa thân vào chỗ ch.ết!
Cô gái che mặt im lặng không nói gì, một lúc sau mới khẽ cất tiếng:
- Có lẽ đệ là một người kiêu hùng.
Lục Thất sững sờ, cười nhẹ nói:
- Có lẽ là thế nào? Đệ thật sự không muốn làm cái gọi là anh hùng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, bởi vì đa số anh hùng thời xưa đều ch.ết rất thảm.
Cô gái che mặt khẽ nói:
- Nói mấy chuyện này nghe nặng nề quá, nói chuyện khác đi.
- Sư tỷ muốn nói về cái gì?
Lục Thất cười hỏi.
Cô gái che mặt nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng nói:
- Về chuyện Tú Lan, ta đã giải thích giùm đệ, nàng thật sự không trách đệ.
Lục Thất giật mình, trong đầu hiện lên hình bóng xinh đẹp tuyệt trần của cô tỳ nữ kia, trong lòng cảm thấy ấm áp, ôn tồn nói:
- Vậy thì tốt quá, đệ vì chuyện này mà cứ áy náy mãi, đa tạ sư tỷ.
Cô gái che mặt nhẹ nhàng nói:
- Sau này gặp phụ nữ, không nên tùy tiện cho bạc nữa.
Lục Thất hơi khựng lại, rồi liền mỉm cười:
- Đệ cũng không phải là kẻ ngốc, dư bạc đi ném lung tung.
Cô gái che mặt nói:
- Hy vọng đệ có thể coi đó là lời cảnh báo.
Lục Thất giật mình, lời nói của sư tỷ nghe sao có gì đó hơi khác lạ, hắn suy nghĩ một lát, rồi hỏi:
- Sư tỷ, Tú Lan nói nàng sẽ xuất giá, không biết hôn phu của cô ấy là ai?
Cô gái che mặt đáp:
- Tú Lan xuất giá thì liên quan gì tới đệ? Có phải là động tà tâm rồi không?
Lục Thất đỏ mặt, vội đáp:
- Làm gì có, đệ chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Cô gai che mặt nhẹ giọng nói:
- Nàng ta được con Nhị tiểu thư của Tổng tiêu đầu chọn làm tỳ nữ chính phòng của hồi môn, qua năm, sẽ cùng gả đến Hồng Châu.
Lục Thất kinh ngạc hỏi:
- Nàng ta là của hồi môn của Lâm nhị tiểu thư?
Cô gái che mặt nói:
- Đúng vậy.
Lục Thất chợt cảm thấy buồn bã, ban đầu khi nhìn thấy Tú Lan, hắn có một cảm giác thân thiết, có lẽ do nhớ đến em gái Tiểu Nghiên của mình mà như vậy.
Hăn cau mày, hỏi:
- Sư tỷ, Tú Lan bằng lòng làm của hồi môn sao?
Cô gái che mặt đáp:
- Nàng không nói gì, coi như là đồng ý đi.
Lục Thất bẻ lại;
- Không nói không có nghĩa là đồng ý.
Cô gái che mặt nhìn hắn, khẽ nói;
- Chuyện của Tú Lan, không tới lượt đệ lo đâu.
Lục Thất khựng người, bướng bỉnh nói:
- Là vì đệ cảm thấy bất bình.
Cô gái che mặt nói:
- Đối với chuyện chung thân đại sự, chỉ cần người thiếu nữ không lắc đầu, có nghĩa là đã đồng ý. Dòng họ Vinh ở Hồng Châu là đại thế gia nổi danh ở Đường quốc, năm nay Vinh công tử vừa mới hai mươi lăm tuổi, tuấn lãng phiêu dật, văn võ song toàn, là quan Phụng nghị lang tòng lục phẩm. Tú Lan gả cho hắn là có thể nhận được danh phận thị thiếp, như thế nàng cũng không thiệt thòi gì, tỳ nữ trong tiêu cục đều hết sức thèm muốn được như vậy.
Lục Thất nghe vậy không còn lời nào để nói, trong lòng buồn bã, quay đầu nhìn về phía ao sen, cười lớn nói:
- Thật là đáng để thèm muốn đấy!
Nói xong, hắn đứng dậy tới bên ao tiếp tục luyện chưởng pháp, cô gái che mặt ngồi nhìn theo hắn, không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.
Sáng hôm sau, Lục Thất rời tiêu cục trở về thành Nam, thay một bộ cẩm y, đi ăn điểm tâm. Thấy cũng đã đến lúc, hắn thuê xe đến Đại Lý Tự. Đại Lý Tự là quan nha phụ trách xử án tối cao, có quan hệ chế ước lãn nhau đối với Hình bộ, khi có trọng án, thì thường là Đại Lý Tự và Hình bộ cùng với Ngự sử trung thừa cùng xét xử, gọi là tam ty đồng thẩm.
Lục Thất đến bên ngoài tòa quan nha hết sức uy nghiêm kia, đưa danh thiếp cho nha vệ gác cửa, xin gặp Cao chủ bộ, kết quả là mọi việc đều thuận lợi.
Cao chủ bộ là một người trung niên, tướng mạo đường đường, tỏ ra rất khách khí đối với Lục Thất. Sau khi nghe hắn miêu tả, liền tìm ra ba bản ghi chép ba vụ án tướng lĩnh Thọ Châu bị tội năm xưa, sau một lúc loại trừ dần, bèn đưa một bản cho Lục Thất.
Lục Thất vừa nhìn trang đầu hồ sơ bản án, đã sửng sốt, thì ra vị tướng bị định tội năm đó tên là Lâm Chi Hòa, lúc đó là Trung lang tướng của Thần Vũ quân.
Điều khiến Lục Thất ngẩn ngơ, đó là cái tên này có vẻ rất quen, nghĩ một chút liền nhớ ra, tổng tiêu đầu của Long Uy tiêu cục tên là Lâm Chi Hòa, chẳng lẽ năm xưa phụ thân hắn có quan hệ với Lâm tổng tiêu đầu?
Mối liên hệ bất ngờ này khiến Lục Thất kinh ngạc, nhưng khi xem kỹ nội dung bản án, lòng hắn nguội lạnh, hóa ra năm đó Lâm Chi Hòa bị hoàng đế hạ chỉ giết ch.ết, ông ta có hai người con trai, hai người con gái, con gái lớn nhất là người câm, năm đó ở kinh thành, đã bị tịch thu gia sản và hạ ngục.
Riêng hai con trai và con gái nhỏ của Lâm Chi Hòa không ở kinh thành, mà ở quê nhà Thường Châu, vừa nghe tin dữ, liền chạy trốn mất tích, cô gái câm và sáu thê thiếp của Lâm Chi Hòa ở kinh thành bị bắt, sau bị Hình ty quan bán đi, cô gái câm Lâm Tiểu Điệp được Vạn Hoa Lâu bên bờ sông Tần Hoài mua về.
Lục Thất đọc xong hồ sơ bản án, trong lòng cảm thấy nặng nề, sau khi tạ ơn, hắn rời khỏi Đại Lý Tự, đôi mắt bối rối, chậm chạm bước đi trên đường phố.
Lúc này, tâm trạng của hắn rất nặng nề và mâu thuẫn, mặc dù hắn đã nói sẽ không ghét bỏ bị hôn thê từng làm kỹ nữ, chỉ cần nàng ta hiền lành, là nhất định sẽ cưới làm chánh thê, nhưng bây giờ biết vị hôn thê của mình thật sự rơi vào chốn thanh lâu, bất giác hắn lại cảm thấy phân vân.