Quyển 2 - Chương 27: Tìm người
Mải suy nghĩ, bất giác hắn đã đi được mấy dặm, trong lúc tâm trạng đang hoang mang rối bời, đột nhiên hắn đụng phải một người. Người kia bị đụng ngã ra sau, té xuống đất, lập tức quát mắng:
- Ngươi không có mắt à?
Lục Thất định thần nhìn lại, người bị hắn đụng ngã là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đang nằm dưới đất trừng mắt nhìn hắn. Lục Thất vội bước tới nâng ông ta dậy, lễ độ nói:
- Rất xin lỗi, trong lúc lơ đễnh tại hạ đụng phải ngài, ngài có bị thương không? Đây là chút bạc, xin ngài nhận lấy để đến đại phu khám lại.
Người đàn ông được hắn nâng dậy, duỗi duỗi lưng, liếc nhìn số bạc vụn Lục Thất đưa ra, mặt dịu lại:
- Người trẻ tuổi, ta thấy ngươi là người có lương tâm, ta cũng hơi đau một chút thôi, không cần lấy bạc của ngươi, ngươi đi đi.
Lục Thất vừa nghe vậy, trong lòng chấn động, theo phản xạ nghiêng tay, để số bạc rơi trên mặt đất, người đàn ông kia cúi xuống nhặt lên, kinh ngạc nhìn Lục Thất, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Có phải đầu óc bị bệnh không vậy?
Lục Thất chắp tay thi lễ, ôn tồn nói:
- Đầu óc vãn bối đúng là bị bệnh, cảm ơn lời nói có tác dụng chữa bệnh của tiền bối, bạc này xin hãy xem là phí chẩn bệnh cho vãn bối đi, xin tiền bối nhận cho.
Nói xong, hắn xoay người đi sải bước đi ngay, dọc đường liền mướn một chiếc xe chạy thẳng tới Vạn Hoa Lâu bên sông Tần Hoài.
Ngồi trong xe, lòng Lục Thất bình tĩnh thư thái, hai tiếng “lương tâm” người đàn ông kia nói ra, hoàn toàn xua tan sự hẹp hòi câu nệ trong lòng hắn. Đại trượng phu làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, Lâm Tiểu Điệp là hôn thê của hắn, chẳng khác gì là người của Lục gia, Lục gia đã vứt bỏ không để ý tới Lâm Tiểu Điệp mười mấy năm, là lỗi của Lục gia, hắn không thể thoái thác việc bù đắp lại lỗi lầm này, hơn nữa là phận làm con, hắn còn phải hoàn thành tâm nguyện lúc sinh thời của phụ thân.
Xe rẽ vào bờ sông Tần Hoài vô cùng phồn hoa, mơ hồ nghe thấy tiếng đàn hòa với tiếng hát du dương uyển chuyển từ những thuyền hoa đậu bên bến sông, bất chợt Lục Thất nhớ tới Lục Châu...Mấy ngày nữa, hắn sẽ đến đón Lục Châu và Ngọc Trúc rời khỏi Khổng Tước Lâu bên sông Tần Hoài, ngày hôm nay hắn tới đây, lại là vì một người con gái khác, có đôi lúc suy nghĩ trong tĩnh lặng, hắn cũng thấy thẹn vì sự tham lam của mình...Đang nhớ tới Lục Châu, tự nhiên hắn lại nghĩ tới Lục Nga, ngày mai dù thế nào cũng phải dành thời gian đến phường Cát Xương thăm huynh trưởng và Lục Nga.
Xe dừng lại, Lục Thất xuống xe ngẩng lên nhìn, thấy vẻ ngoài Vạn Hoa Lầu cũng tương đương với Khổng Tước Lâu, cũng là thềm đá bạch ngọc, lầu son ngói đỏ, khí thế to lớn lộng lẫy. Lần này hắn tới là để tìm người, biết đi vào cửa chính tráng lệ thì đến tám phần sẽ hỏng việc, bèn theo kinh nghiệm ở Khổng Tước Lâu, đi dọc theo tường bên trái, tìm tới cửa hông.
Bước vào ngõ nhỏ bên trái Vạn Hoa Lâu, đi được khoảng hai mươi thước, quả là có một cửa hông. Trước cửa có hai tên gia nô áo xanh lười nhác đứng dựa cửa, nhìn một số dân thường ra vào với ánh mắt hờ hững, Lục Thất cũng không do dự dừng bước, lập tức đi vào cửa.
Vừa bước vào, quả nhiên cũng như ở Khổng Tước Lâu, một bà già trông rất phúc hậu ra đón. Bà ta nheo nheo đôi mắt trên khuôn mặt mập mạp, mỉm cười cung kính mời Lục Thất vào một gian phòng bên hiên. Đợi Lục Thất ngồi xuống, bà già mỉm cười nói:
- Công tử là lần đầu tiên đến đây.
Lục Thất không muốn dài dòng lôi thôi, liền lấy ra hai lượng bạc vụn đặt lên bạc, nhẹ nhàng nói:
- Ta tới tìm người, nếu bà có thể giúp ta, bạc này là của bà.
Đôi mắt sáng lên, bà gia mỉm cười nói:
- Công tử muốn tìm ai?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Ta tìm một cô gái vốn tên là Lâm Tiểu Điệp, khoảng chừng hai mươi bốn tuổi.
Bà già ngẩn ra, lộ vẻ ngạc nhiên, thấp giọng nói:
- Lâm Tiểu Điệp? Công tử nói là Điệp Vũ rồi.
- Bà nói Điệp Vũ hai mươi bốn tuổi sao?
Lục Thất ôn tồn hỏi, hắn cố ý không đề cập tới việc nàng bị câm, sợ bà lão này nảy lòng tham lừa gạt hắn, nếu tìm phải người giả mạo thì thật phiền phức.
Bà lão mỉm cười nói:
- Điệp Vũ hẳn là hai mươi bốn tuổi, hơn nữa còn là “hồng quan” bị câm duy nhất của Vạn Hoa Lâu.
Lục Thất nghe vậy giật mình, cố gắng kìm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói:
- Hồng quan? Nói như vậy, Điệp Vũ là một cô gái rất nổi danh?
Bà già liếc nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:
- Quỳnh Hoa Song Điệp của Vạn Hoa Lâu nổi danh một thời, tuy Điệp Vũ bị câm, nhưng dung mạo tuyệt mỹ, múa đẹp như tiên nữ, mỗi lần nàng múa đôi với Điệp Y, là khiến biết bao kẻ tài hoa nhã sĩ phải nghiêng mình bái phục.
Lục Thất ngẩn người, trong lòng hơi khó chịu, suy nghĩ một chút rồi lạnh nhạt hỏi:
- Tên tuổi của Quỳnh Hoa Song Điệp còn lớn hơn so với Khổng Tước Song Trúc sao?
Bà già hơi khựng người, rồi mỉm cười nói:
- So sánh như vậy là khập khiễng rồi, thời điểm Khổng Tước Song Trúc nổi danh đã cách đây mười năm, mà Quỳnh Hoa Song Điệp thì nổi danh sau đó năm sáu năm. Công tử còn rất trẻ tuổi, nhưng lại biết tên tuổi của Khổng Tước Song Trúc, như vậy thì đúng là danh tiếng của Khổng Tước Song Trúc vượt lên Quỳnh Hoa Song Điệp rồi.
Lục Thất hơi đỏ mặt, chẳng qua là hắn chỉ gián tiếp thăm dò để hiểu rõ về tình huống của hôn thê một chút, nhưng quên mất là Ngọc Trúc đã ba mươi ba tuổi, Ngọc Trúc và Lâm Tiểu Điệp hơn kém nhau mười tuổi, không thể so sánh với nhau được, nhưng trong số các danh kỹ sông Tần Hoài, hắn chỉ biết có Khổng Tước Song Trúc.
- Công tử tìm tới Điệp Vũ là hâm mộ mà tới, hay là có nguyên nhân nào khác?
Bà già liếc nhìn mấy lượng bạc trên bàn, mỉm cười hỏi. Bà già này xưa kia cũng là kỹ nữ, tuổi già không nơi an thân, phải dựa vào làm mối đón khách kiếm tiền sống qua ngày, thường ngày mỗi lần làm mối cho một người được hoa hồng một hai xâu tiền, mấy lượng bạc kia là một khoản thu hoạch lớn rồi.
- Ta vì hâm mộ mà tới.
Nghe nói Lâm Tiểu Điệp là hồng quan, Lục Thất lập tức cảnh giác, chọn phương pháp làm người không quen biết, đợi sau khi gặp Lâm Tiểu Điệp sẽ quyết định làm thế nào chuộc người sau.
Bà già nghe vậy lộ vẻ thương tiếc, hạ giọng nói:
- Công tử vì hâm mộ mà tới, thật là đáng tiếc.
Lục Thất sững sờ, đang muốn hỏi vì sao lại đáng tiếc, chợt ngoài cửa có tiếng phụ nữ kêu lên:
- Điền bà bà, khách của bà dẫn tới gây rối kìa, mau đi xem một chút đi.
Vẻ tươi cười của bà già liền biến mất, vội bảo Lục Thất đợi một chút rồi vội vã đi ra ngoài.
Lục Thất còn lại một mình, cảm thấy rất buồn phiền, trong thời điểm mấu chốt lại bị người khác quấy rầy, vừa rồi nghe bà già kia nói đáng tiếc, chẳng lẽ Lâm Tiểu Điệp đã xảy ra chuyện hoặc đã được người khác chuộc thân, không còn ở Vạn Hoa Lâu nữa rồi? Lục Thất hoang mang, thầm phỏng đoán.
Sau một thời gian uống cạn tuần trà, bà già mới quay lại, tuy nhiên khuôn mặt đã trở nên buồn xo, bước vào nhà rồi cười to nói:
- Làm phiền công tử đợi lâu rồi.
Lục Thất nhã nhặn đáp:
- Không sao, lúc nãy vì sao bà nói đáng tiếc?
Bà già ồ một tiếng, mặt lại lộ vẻ thương xót:
- Lão thân nói đáng tiếc, là vì số mệnh hai vị cô nương Quỳnh Hoa Song Điệp quá bi đát, cách đây năm năm, cả hai đồng thời nhiễm bệnh, trở thành đóa hoa tàn úa, đã từ lâu hai người không còn tiếp khách nữa.
Lục Thất ngẩn người, hỏi:
- Nhiễm bệnh? Là bệnh gì?
Bà già khẽ thở dài:
- Ở chốn này thì có thể nhiễm bệnh gì? Là bệnh hoa liễu không thể chữa trị được, nghe nói, sáu năm trước, hai người tiếp một văn sĩ khôi ngô trẻ tuổi, vốn hai người không ngủ với khách, lần đó lại đồng ý để văn sĩ kia ngủ lại qua đêm, kết quả là chỉ một lần mà nhiễm bệnh, thật sự là oan uổng.
Lục Thất ngẩn người, kinh ngạc hỏi:
- Quỳnh Hoa Song Điệp chỉ tiếp khách một lần duy nhất?
Bà già gật đầu:
- Đúng vậy, “hồng quan” thật sự nổi danh ở Tần Hoài rất ít khi bán thân, đặc biệt là “thanh quan” chỉ bán nghệ không bán thân, giá trị lại cực cao. Một khi “thanh quan” phá thân, trở thành “hồng quan” tiếp khách, giá trị sẽ giảm đi mấy lần. Năm đó, Quỳnh Hoa Song Điệp mới mười lăm tuổi, đã nổi danh tài nghệ vô song, tới năm mười bảy, mười tám, danh tiếng càng nổi như cồn, dù hai người muốn phá thân, tú bà cũng không muốn, bởi vì sau khi phá thân, giá trị sẽ giảm quá nhiều. Tuy nhiên lần đó văn sĩ ra giá ba vạn, muốn qua đêm với hai nàng, đáng tiếc là sau khi tiếp khách xong, hai nàng bị nhiễm bệnh và chuyện đó lộ ra ngoài, từ đó về sau, không còn khách nào hỏi đến hai người nữa. Tú bà đã mời danh y khắp nơi cứu trị, một năm sau, thấy không có thuốc nào chữa được, mới sai người đưa hai nàng ra tiểu trấn ngoài thành, để mặc cho các nàng tự sanh tự diệt.
Lục Thất giật mình nói:
- Bà nói là, hiện giờ các nàng ở ngoài thành, sống ch.ết chưa biết?
Bà già gật đầu nói:
- Năm đó các nàng bị đưa tới trấn Hoa An ở ngoại thành, tuy nhiên Điệp Y ra sao, lão thân không biết, Điệp Vũ thì bệnh đỡ nhiều, đã về lại trong thành, hiện giờ sống ở Tiểu Diệp Các.
Lục Thất kinh ngạc hỏi:
- Điệp Vũ đã hết bệnh, về lại trong thành?
Bà già khẽ thở dài:
- Cũng không phải là hết hẳn, đáng tiếc nhất là khuôn mặt mỹ lệ của nàng đã bị hủy, đành múa ở Tiểu Diệp Các sinh sống qua ngày, bởi vì nàng từng bị bệnh, Tiểu Diệp Các không cho phép nàng tiếp khách, sợ làm hỏng thanh danh của mình.
Lục Thất cau mày nói:
- Nàng không phải là người của Vạn Hoa Lâu sao? Trở về thành sao không về Vạn Hoa Lâu?
Bà lão khẽ thở dài:
- Vạn Hoa Lâu chỉ giữ lại kỹ nữ có giá, ai không còn giá trị sẽ bị đuổi đi. Năm đó, khi Song Điệp bị đưa đi, mụ tú bà đã bảo hai nàng lấy trăm lượng bạc chuộc lại văn tự bán mình. Khi Điệp Vũ đỡ bệnh trở về thành, Vạn Hoa Lâu mà chứa chấp một kỹ nữ mang bệnh như nàng, sẽ bị mất đi danh tiếng, bởi vậy Điệp Vũ phải đến Tiểu Diệp Các làm ký xướng (1), nhớ lại lúc hai nàng còn mở mày mở mặt, giờ đây hoàn cảnh thật sự là rất đáng thương.
Lục Thất hiểu Ký xướng là kỹ nữ đã có một nửa tự do, Ngọc Trúc cũng thuộc loại kỹ nữ này, bởi vì không có quê quán để về, mà phải ở lại Khổng Tước Lâu. Hắn hạ quyết tâm cứu thoát vị hôn thê của mình, trong lòng chuẩn bị gặp phải tình huống xấu nhất, bất kể Lâm Tiểu Điệp trở thành một cô gái có hình thức như thế nào, hắn cũng sẽ không chùn bước, nhất định sẽ nhận nàng làm vợ, đây là trách nhiệm của hắn.
- Ta muốn đến Tiểu Diệp Các tìm Điệp Vũ, bà giúp ta được không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Đương nhiên là được, công tử theo lão thân đi.
Bà già lập tức tươi cười, vui vẻ đáp lời, bước tới một bước lấy mấy lạng bạc trên bàn, Lục Thất hờ hững đứng lên.
(1) Ký xướng: Kỹ nữ được gửi nhờ, ở đây là Vạn Hoa Lâu gửi cho Tiểu Diệp Các