Chương 77: Nhận Người Thân
Trong lòng Lục phụ có chút bồn chồn. Nếu Dự Vương phi thực sự là nữ nhi của muội muội, chỉ sợ là muội muội... Cho dù đã sớm đoán được muội muội không còn trên đời, nhưng giờ phút này ông vẫn có chút khó chịu, hốc mắt cũng đỏ lên, không khỏi cúi đầu xuống.
Lão phu nhân nhìn thấy biểu tình của nhi tử, trong lòng liền không khỏi lộp bộp một chút. Bà gắt gao nắm lấy tay nhi tử, run giọng hỏi: "Có phải Hinh Nhi không còn nữa không?"
Lục phụ giống như bị người ta chặn miệng, như thế nào cũng không nói nên lời.
Lão phu nhân vội vàng nói: "Con nói đi! Không được giấu giếm, nói đúng sự thật cho ta nghe!"
Lục phụ cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, tuy sinh mẫu của Dự Vương phi đã qua đời, nhưng Dự Vương phi cũng chưa chắc là nữ nhi của Hinh Nhi, để con phái người đi điều tr.a một chút."
Cũng là ông hồ đồ, nhất thời kích động đã chạy tới chỗ mẫu thân, quên luôn việc nếu Lương Y Đồng thật sự là nữ nhi của muội muội thì muội muội cũng đã không còn, lão phu nhân có lẽ không chịu nổi đả kích này.
Lão phu nhân nghe vậy thì không chống đỡ nổi, trước mặt bà tối sầm, cứ như thế đổ cả người về phía trước. Lục phụ vội vàng đỡ lấy bà, mới không để bà ngã xuống khỏi giường.
Lục phụ sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng giữ lấy người mẫu thân. Nha hoàn bà tử xung quanh cũng bị hù suýt ch.ết, một nha hoàn trong số đó vội vàng lấy thuốc tới, nhét vào trong miệng lão phu nhân.
Lúc này bà mới từ từ tỉnh lại.
Đôi mắt Lục phụ đỏ bừng, thấp giọng nói: "Mẫu thân, người đừng như vậy, người nghĩ theo hướng tốt đi, nếu Dự Vương phi thật sự là nữ nhi của muội muội thì dù muội muội không còn, tốt xấu cũng để lại cốt nhục. Tiểu nữ hài đó giống muội muội như vậy, còn được Thánh thượng ban hôn cho Dự Vương, chắc chắn là sống rất tốt, người nghĩ thoáng một chút."
Lục phụ đỡ lão phu nhân dựa vào đầu giường.
Hốc mắt lão phu nhân đỏ lên, gắt gao cắn môi mới không khóc thành tiếng. Sau một lúc lâu, bà run giọng nói: "Con không cần khuyên ta, mau tr.a xem Vương phi rốt cuộc có quan hệ với Hinh Nhi không, đi đi."
Thanh âm của bả thực sự nhỏ đến mức đau lòng, sau một lúc mới hết bị thương.
Cho dù lão phu nhân đã thống khổ hơn hai mươi năm, nhưng trong lòng vẫn còn ôm một chút hy vọng, ai ngờ hiện giờ lại nhận được tin dữ. Từ lúc Lục phụ miêu tả Lương Y Đồng có bao nhiêu giống Hinh Nhi, lão phu nhân đã nhận định đó chính là nữ nhi của Hinh Nhi rồi.
Rốt cuộc, nữ nhi của bà sinh ra đẹp như vậy, đôi mắt, cái mũi, khuôn miệng đều được trời cao ban ân, lão phu nhân có thể tưởng tượng ra sau khi lớn lên nữ nhi sẽ xinh đẹp cỡ nào, khẳng định sẽ là mỹ nhân danh chấn kinh thành. Người đẹp như nữ nhi của bà, sao có thể trùng hợp mà xuất hiện người thứ hai?
Cho dù trong lòng đã xác định Lương Y Đồng chính là ngoại tôn nữ của mình, nhưng chờ kết quả nhiều ngày, lão phu nhân vẫn vô cùng giày vò. Bà ngày qua ngày mất ngủ, tóc bạc trên đầu cũng rụng đi nhiều, mới mấy ngày ngắn ngủi mà chỉ còn sót lại một bộ da bọc xương.
Bà quản chuyện trong nhà rất tốt, lại luôn đối xử công băng với các hài tử, thấy bà như vậy, không chỉ có hài tử đau lòng, mà mấy vị phu nhân cũng ưu sầu cực kỳ.
Đại phu nhân tuy có tính toán của riêng bản thân, nhưng tính cách không xấu, bà thậm chí còn sợ lão phu nhân chịu không nổi mà đi. Bản thân bà cũng có nữ nhi, ngày thường nữ nhi chỉ cần ngã một cái là bà đã đau lòng, tất nhiên có thể hiểu được sự thống khổ của lão phu nhân. Đã nhiều ngày nay, lúc nào bà cũng canh giữ ở Minh Thọ đường, còn nói tiểu nữ nhi chép kinh cầu phúc cho tổ mẫu. Ngay cả Công chúa Cố Lan cũng đã nghe nói đến việc này, nàng ta coi như cũng tôn trọng lão phu nhân, còn cố ý mang theo hài tử tới thăm một phen.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hầu phủ đều tràn ngập cảm giác iị thương. Mấy hài tử nhỏ tuổi cũng biết các trưởng bối đang không vui, đều không dám ầm ĩ.
Lục phụ tr.a xét mấy ngày, chỉ tr.a ra Lương Y Đồng vốn là thứ nữ của Vũ An Hầu phủ, sinh mẫu là một nha hoàn. Bởi vì Tống thị cùng Lương Y Thiến đều ở trong ngục, Lương Lão Nhị lại dẫn theo cả nhà rời khỏi kinh thành nên ông chẳng thể hỏi thăm cái gì, cuối cùng vẫn để Lục Quân tiếp nhận việc này, điều tr.a từ đám hạ nhân cũ của Vũ An Hầu phủ.
Lục Quân vất vả nhiều ngày mới tìm được mấy lão nhân từng hầu hạ Tống thị. Từ trong miệng các nàng lại tìm được hạ nhân hầu hạ bên cạnh sinh mẫu của Lương Y Đồng. Mấy nha hoàn kia nói khi hầu hạ tắm gội từng nhìn thấy một vết bớt bên hông bà. Vết bớt đó vừa lúc giống với của Lục Hinh, đều có hình lá phong.
Bọn họ dần dần tr.a ra được những gì Lục Hinh từng trải qua.
Năm đó, bà ở Hộ Quốc tự gặp kẻ xấu, sau khi bắt cóc bà liền chạy tới Giang Nam. Ở Giang Nam có không ít phú thương thích trẻ con, hắn ta liền bán Lục Hinh với giá trên trời.
Lục Hinh từ nhỏ thông tuệ, ba tuổi đã thuộc không ít thơ, sáu tuổi còn có thể tự mình làm thơ. Vì đọc không ít sách, tất nhiên hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, khi bà bị phú thương ɖâʍ loạn, quyết không chịu nhục mà đâm đầu vào cột nhà, chảy không ít máu, suýt nữa thì ch.ết. Nhi tử của phú thương kia thấy bà đáng thương liền lén cứu bà ra, sau đó nuôi bà ở biệt trang.
Lục Hinh sau khi tỉnh lại đã không còn nhớ được chuyện lúc trước, mà nhi tử của phú thương kia cũng không dám đến thăm bà. Năm Lục Hinh mươi lăm tuổi, bà phái người nói với Lục Hinh là sau khi bà bị kẻ xấu bắt cóc thì bị bán vào nhà bọn họ, để bà tự quyết định đi hay ở.
Lục Hinh chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng người nhà đều cực kỳ yêu thương mình, mấy cái khác đều không biết, bà tất nhiên là muốn tìm người nhà, liền rời khỏi biệt trang.
Sau đó bà gặp phải phụ thân của Lương Y Đồng. Năm đó, Vũ An Hầu vừa mới nhận tước, ông đến Giang Nam là vì giúp Hoàng thượng điều tr.a việc quan huyện tham ô. Ông vừa tới đã gặp được Lục Hinh.
Khi đó Lục Hinh vừa rời khỏi biệt trang, đang ở trên đường hỏi thăm xem có gia đình nào mấy năm trước lạc mất hải tử không, ai ngờ lại gặp phải người xấu.
Lúc ấy vì suy xét đến tính an toàn, bà giả dạng thành nam tử, nhưng bà lại quá xinh đẹp, cho dù giả dạng thì vẫn vô cùng tuấn mỹ. Có một tên ác bá thích nam nhân vẫn luôn theo dõi bà, hắn ta trực tiếp cho người kéo bà tới một hẻm nhỏ, muốn gian ɖâʍ bà.
Lục Hinh chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể là đối thủ của hắn ta, hắn ta rất nhanh đã khống chế được bà, thậm chí còn xé cả áo ngoài của bà. Vũ An Hầu đúng lúc nhìn thấy một màn này, mới cứu bà một phen.
Lúc đầu Vũ An Hầu không hề phát hiện bà là nữ tử, cho đến khi đuổi được ác bá đi, vừa quay đầu liền thấy bên trong lớp quần áo bị xé rách kia là một bờ vai nhỏ trắng nõn, mới biết được bà là một cô nương.
Lúc ấy Vũ An Hầu tuy đã thành thân, nhưng nhân duyên với Tống thị là do phụ mẫu định đoạt, vốn dĩ không có cảm tình. Khi nhìn thấy Lục Hinh, ông cũng không biết vì sao, rõ ràng không phải người mê sắc đẹp, lại cơ hồ không thể rời mắt, chờ đến khi ông phản ứng lại thì mới vội vàng cởi áo khoác ngoài đưa cho bà.
Hai người bởi vậy mà kết bạn.
Khi còn trẻ, Vũ An Hầu vô cùng tuấn lãng, cả người ôn nhu như ngọc, Lục Hinh cũng bất tri bất giác mà thích ông. Khi biết được ông phải hồi kinh, bà cũng không biết vì sao lại rơi nước mắt. Vũ An Hầu không khống chế được tình cảm của mình, ôm lấy bà, nói với bà rất nhiều chuyện, còn hỏi bà có nguyện ý cùng ông hồi kinh không.
Lục Hinh tất nhiên là không muốn. Bà biết ông đã thành thân từ năm kia, nếu bà đi theo ông thì chỉ có thể làm thiếp, bà không muốn phá hoại cảm tình của người khác.
Lúc ấy bà đã đẩy Vũ An Hầu ra, nhưng khi phú thương kia phát hiện ra bà thì đã trực tiếp dẫn người tới, muốn bắt Lục Hinh lại.
Vũ An Hầu lúc ấy còn chưa đi, khi biết chuyện lại lần nữa cứu lấy Lục Hinh. Phú thương kia chỉ là một thương nhân, tất nhiên không dám đối đầu với Vũ An Hầu, chỉ là hắn ta không cam lòng khi phải bỏ ra nhiều bạc như vậy mà không làm gì được. Thấy Vũ An Hầu quyết không giao người, liền đòi của Vũ An Hầu năm ngàn lượng bạc, coi như bán lại Lục Hinh.
Khi Vũ An Hầu dẫn theo nàng hồi phủ, Lục Hinh vô cùng rối rắm. Năm ngàn lượng bạc, đối với ai mà nói đều không phải con số nhỏ, bà cũng đã tìm người nhà hơn ba tháng mà không có manh mối, thấy ông vẫn một lòng si mê mình thì vô cùng cảm động.
Cuối cùng là theo ông hồi kinh.
Từ Giang Nam đến kinh thành mất một đoạn thời gian, hai người vốn tâm đầu ý hợp, khi về đến kinh thành thì Lục Hinh đã có thai.
Lúc ấy Tống thị vừa hạ sinh Lương Y Thiến, thấy trượng phu vậy mà lại mang về một nữ tử có thai từ Giang Nam, bà ta sao có thể không hận?
Vũ An Hầu tuy có tài, lại không hiểu nữ tử, vì để Tống thị đối xử tốt với Lục Hinh một chút, ông thậm chí còn nói hết thân phận của Lục Hinh cho Tống thị nghe.
Sau khi biết phu quân tiêu năm ngàn lượng để mua lại Lục Hinh từ tay tên phú thương, Tống thị không chỉ không đồng tình, ngược lại là càng thêm chán ghét bà, chỉ cảm thấy bà chính là hồ mị tử câu dẫn phu quân của mình. Dù sao thì Lục Hinh thực sự quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức Tống thị cũng cảm thấy hổ thẹn.
Tống thị cơ hồ là nghĩ ra mọi biện pháp để làm khó Lục Hinh, còn cố ý gõi bà là một tiện tỷ bò giường. Lục Hinh từ nhỏ thông tuệ, mỗi lần đều có thể bất động thanh sắc mà hóa giải được những khó dễ Tống thị gây ra cho mình, căn bản chưa từng trực diện đối đầu với bà ta.
Bà chỉ lo dưỡng thai thật tốt, mà Vũ An Hầu cũng rất sủng ái bà, ngày nào cũng tới phòng bà, Lục Hinh lần nào cũng khuyên ông rời đi. Nhưng Tống thị căn bản không vì bà hiểu chuyện mà yên tâm, bà ta trời sinh tâm địa rắn rết, căn bản không thể chấp nhận việc trong mắt trượng phu có người khác, cho nên vẫn quyết định ra tay với Lục Hinh.
Khi Lục Hinh lâm bồn, Tống thị mua chuộc bà đỡ, khiến bà ch.ết trong lúc sinh, sau khi Vũ An Hầu hạ triều mới biết được bà đã mất. Nữ tử khi sinh vốn là đứng trên bờ sinh tử, bà đỡ lại kiên quyết nói là do Lục Hinh chọn hài tử, tự nguyện ch.ết đi. Vũ An Hầu căn bản không hoài nghi cái gì, lại vì chuyện Lục Hinh ch.ết mà cực kỳ bi thương.
Cái ch.ết của Lục Hinh cũng thành điều kiêng kỵ trong phủ, cơ hồ là không có ai dám nhắc tới.
Vì Lương Y Đồng lớn lên rất giống Lục Hinh, Vũ An Hầu căn bản không dám đối mặt với nữ nhi này. Cho nên, cho đến tận khi ông ch.ết, Lương Y Đồng cũng không hề biết, sở dĩ phụ thân không thích nàng là bởi vì nàng quá giống mẫu thân, mà mẫu thân cũng không phải nha hoàn bò giường.
***
Biết được nữ nhi sau khi ch.ết, ngoại tôn nữ phải trải qua một tuổi thơ bi thảm, lão phu nhân cực kỳ đau lòng, trực tiếp khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Đại phu nhân không đành lòng, chờ đến khi lão phu nhân tỉnh liền khuyên một chút, "Mẫu thân, người đừng quá khó chịu, tuy muội muội đã đi rồi, nhưng Đồng nha đầu đã mạnh mẽ mà trưởng thành. Người không biết đâu, hiện giờ con bé đã trổ mã xinh đẹp, còn được đương kim Thánh thượng ban hôn cho Dự Vương. Không phải lúc trước người vẫn luôn khen Dự Vương sao? Hiện giờ con bé cũng coi như khổ tận cam lai. Đúng rồi, mấy ngày trước không phải Trăn Trăn đã đến thỉnh an người sao? Tiểu gia hỏa này rất thích Đồng nha đầu, nha đầu này tính tình rất tốt, nếu người gặp, nhất định sẽ thích."
Đại phu nhân lại nói: "Con kêu Quân Nhi tới Dự Vương phủ, Đồng nha đầu nhất định rất nhanh sẽ đến gặp người, người phải khôi phục tinh thần mới được, bằng không nếu con bé thấy người như thế này, trong lòng cũng sẽ không chịu nổi."
Lục Quân vội vàng đảm bảo, "Tổ mẫu, con nhất định sẽ đưa biểu muội tới."
Nghe bọn họ nói, lão phu nhân mới miễn cưỡng tỉnh lại, thấp giọng nói: "Đỡ ta lên đi, đừng để Đồng nha đầu tới mà ta vẫn mang bộ dáng sống không bằng ch.ết này. Nha hoàn đâu, lấy bộ đồ mới ra cho ta."
Thấy bà cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, mọi người đều không khỏi thở phào một hơi.
***
Lục Quân trực tiếp tới Dự Vương phủ, nói hết những chuyện điều tr.a được cho Lương Y Đồng nghe. Lần này hắn không tới một mình, còn dẫn theo cả những lão nhân từng hầu hạ ở Vũ An Hầu phủ.
Những hạ nhân này đều chứng thực lời hắn nói.
Kỳ thật khi nghe đến vết bớt lá phong, Lương Y Đồng đã tin hơn phân nửa, bởi vì nàng cũng có một cái bớt giống như thế. Khi ma ma chăm sóc nàng còn sống đã từng cảm khái, nói dung mạo của nàng không chỉ giống mẫu thân, ngay cả cái bớt cũng giống.
Lương Y Đồng vẫn luôn cho rằng mẫu thân chỉ là một nha hoàn, căn bản không đoán được bà lại có thân thế như thế này. Chỉ sợ Lục Hinh cũng chưa từng đoán được, người nhà mà bà tìm ở Giang Nam hồi lâu lại sống ở kinh thành.
Lương Y Đồng ít nhiều cũng có chút khiếp sợ, nàng căn bản không nghĩ tới bản thân còn có người thân. Khi nghe được lão phu nhân vì chịu đã kích quá lớn mà sức khỏe không được tốt, trong lòng nàng cũng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Lục Quân nói: "Hai năm nay sức khỏe của tổ mẫu càng thêm không tốt, khi biết được chuyện của cô cô và muội thì trực tiếp khóc đến hôn mê bất tỉnh, khi ta đến đây mới từ từ tỉnh lại. Ta biết muội nhất thời không thể tiếp nhận chúng ta, chỉ hy vọng muội có thể vì tổ mẫu đang bị thương quá độ mà đến phủ một chuyến, có thể an ủi tổ mẫu một chút cũng được."
Lương Y Đồng không biết vì sao lại cảm thấy mọi chuyện có chút không chân thật, thấy Lục Quân khẩn cầu, nàng vội vàng gật đầu, "Ta, ta sẽ đến, huynh để ta bình tĩnh lại đã."
Lần trước khi Lục Quân tới, nàng đã cảm thấy hắn có chút quen thuộc, lần này ý thức được hắn có thể là biểu ca của nàng, Lương Y Đồng mơ hồ có cảm giác thân thiết. Nàng nhất thời có chút loạn, không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Dự Vương cũng ở một bên nghe, thấy tiểu cô nương chân tay luống cuống thì hắn nắm lấy tay nàng, nói với Lục Quân: "Ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ đưa nàng ấy đến."
Lục Quân vô cùng cảm kích, vội vàng đa tạ.
Lương Y Đồng vội vàng xua tay.
Hắn đi rồi, nàng còn có chút choáng váng. Từ nhỏ đến lớn, nàng thực sự rất ít khi cảm nhận được sự ấm áp, thế cho nên khi Lục Quân nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu, nàng đã có chút không tự nhiên. Nghe được có những người vì tìm kiếm mẫu thân nàng mà tán gia bại sản, trong lòng nàng cũng hơi rung động. Cho dù tình cảm ấy là dành cho mẫu thân, nàng cũng cảm thấy có chút trầm trọng, lại thêm chút lo sợ, không biết nên đối mắt với bọn họ như thế nào.
Dự Vương kỳ thật cũng có chút kinh ngạc, căn bản không đoán được nàng lại có quan hệ huyết thống với Lục lão phu nhân. Thấy nàng bất an, hắn mới ôm tiểu cô nương vào trong lòng, thấp giọng nói: "Không cần sợ, nếu bọn họ đối xử tốt với nàng, nàng liền có thêm người nhà để yêu thương, đây là chuyện tốt. Nếu bọn họ đối xử với nàng không tốt, nàng còn có ta, cùng lắm thì không nhận bọn họ, về sau ta chính là người nhà của nàng. Không có gì phải sợ, cứ thuận theo tự nhiên là được."
Thanh âm của hắn trầm ổn, rất nhanh đã mang đến cho nàng cảm giác an toàn. Trong lòng Lương Y Đồng ấm áp, suy nghĩ hỗn độn lúc này mới trở nên rõ ràng, nàng đúng là không có gì phải sợ. Nàng ôm eo hắn, ngẩng đầu cười, "Chàng thì là người nhà gì chứ? Đến ca ca cũng không cho ta gọi."
Thấy nàng cuối cùng cũng cười, đáy mắt Dự Vương cũng trở nên vui vẻ, thấp giọng nói: "Chỉ có ca ca mới tính là người nhà sao? Phu quân chẳng lẽ không càng danh chính ngôn thuận hơn à? Không bằng gọi trước cho ta nghe một chút, hửm?"
Gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng, nhịn không được mà né đi, ai muốn gọi hắn là phu quân chứ, nàng vội vàng chuyển đề tài, "Đi thôi, thăm lão phu nhân một chút."
Lão phu nhân dù sao cũng đã lớn tuổi, sức khỏe càng ngày càng kém, tất nhiên không thể chờ lâu. Lương Y Đồng liền theo Dự Vương tới Võ Hưng Hầu phủ.
Nàng vừa mới vào Võ Hưng Hầu phủ liền nhìn thấy mấy tiểu hài tử chạy tới, một người là Trăn Trăn, mấy người khác cũng không quá lớn, trong đó có một tiểu hài tử rất lớn mật, trực tiếp chạy đến trước mặt Lương Y Đồng, hiếu kỳ hỏi. " người là cô cô sao?"
Bọn họ cũng biết chuyện trong nhà luôn đi tìm cô nãi nãi, hôm nay lại nghe nha hoàn nói cô nãi nãi có thể không tìm được, nhưng lại tìm ra cô cô. Hài tử để có lòng hiếu kỳ rất lớn, liền ở trong sân mà chờ.
Trăn Trăn đã quen với mấy tiểu hài tử này, cả ngày đều cùng nhau chơi. Tiểu gia hỏa cũng vô cùng tò mò về cô cô mới xuất hiện này, vẫn luôn chờ mong, ai ngờ người tới lại là mẫu thân. Cả người Trăn Trăn đều ngây dại, sau khi phản ứng lại thì mới nhào tới trong lòng Lương Y Đồng, còn không quên nói với ca ca, "Đây không phải cô cô, là một mẫu thân khác của ta, nhất định là tới phủ thăm ta!"
Trăn Trăn nói rất chắc chắn, đám người Lục Tự cũng không dám nhận bừa, chỉ tò mò mà nhìn Lương Y Đồng một cái, sau đó còn hơi tiếc nuối: "Được rồi, ta còn tưởng là cô cô tới. Vậy đệ nói chuyện với mẫu thân đi, chúng ta ra cửa nhìn xem cô cô đã tới chưa, còn phải đi báo cho tằng tổ mẫu."
Hài tử đang nói chuyện là nhi tử thứ hai của Lục Quân, năm nay tám tuổi, một hài tử nhỏ hơn tầm hai tuổi cũng gật đầu theo. Trong số đó còn có một tiểu nha đầu tầm năm, sáu tuổi, giống như tiểu đại nhân mà vẫy vẫy tay với Lương Y Đồng. "Chúng ta đi đây, tỷ tỷ xinh đẹp ôn chuyện với Trăn Trăn đi, chúng ta có chuyện quan trọng, không ở cùng hai người nữa."
Lương Y Đồng giật mình, sau khi phản ứng lại mới hiểu "cô cô" trong miệng bọn họ là đang gọi mình. Nàng cũng không biết vì sao, trong lòng lại nhịn không được mà giật giật, cười nói: "Ta chính là cô cô của các con, không cần ra cửa nhìn nữa."
Trăn Trăn vừa bổ nhào vào lòng mẫu thân, nghe được lời này thì chớp chớp mắt. Ba tiểu hài tử còn lại vốn dĩ đang muốn chạy đi, nghe xong lời nàng nói mới kinh ngạc mà xoay người. Lục Tự phản ứng lại trước tiên, ánh mắt hắn sáng rực lên, cất bước chạy đi.
Tiểu nam hài còn lại cũng không cam lòng bị bỏ lại, lập tức đuổi theo.
Chỉ có tiêu nữ hài năm sáu tuổi là còn ở lại, tò mò nhìn Lương Y Đông, thấy ánh mắt nàng nhìn theo các ca ca thì lới giải thích: "Mấy ca ca nhất định là đi đến chỗ tằng tổ mẫu. Mẫu thân, phụ thân và tằng tổ mẫu của con đều đang chờ cô cô tới đó. Người thật sự là cô cô của con sao?"
Tiểu cô nương có chút giống Lục Quân, đoán ra là nữ nhi của Lục Quân, Lương Y Đồng nhịn không được mà xoa nhẹ đầu tiểu nha đầu, gật gật, "Đúng vậy, ta là cô cô của các con."
Khi nói ra thân phận này, nàng cong cong môi, chỉ cảm thấy mấy hài tử này thật đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ của Trăn Trăn nhíu lại, hiển nhiên không hiểu vì sao mẫu thân lại biến thành cô cô. Lương Y Đồng nắm tay tiểu gia hỏa, cười cười giải thích vài câu, Trăn Trăn nghe rất mơ hồ, cũng không biết có hiểu không.
Tiểu nữ hài tên là Lục Châu, vì phụ mẫu phân phó phải chiếu cố cho Trăn Trăn, lại như tiểu đại nhân mà nói: "Nghe không hiểu thì nghe không hiểu, ta cũng không hiểu, cứ gọt cô cô là được rồi. Đi nhanh đi, chúng ta phải đưa cô cô tới viện tử của tằng tổ mẫu."
Trăn Trăn cũng không rối rắm, lôi kéo tay Lương Y Đồng đến chỗ của lão phu nhân, nha hoàn dẫn đường ở bên cạnh liền biến thành kẻ dư thừa.
Khi bọn họ tới thì thấy một đám người vây quanh lão phu nhân đã tách ra. Lão phu nhân cả đầu bạc trắng, trên mặt tuy có không ít nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái khi còn trẻ. Khi nhìn thấy thân ảnh của Lương Y Đồng lão phu nhân không khỏi rơi lệ.
Đồng thời rơi lệ còn có lão Võ Hưng Hầu, ông chưa từng đoán được đến khi già rồi, còn có thể gặp được ngoại tôn nữ.
Trong lòng Lương Y Đồng đau xót, không khỏi bước nhanh tới.
Nàng vừa mới đến trước mặt bọn họ liền thấy lão phu nhân run rẩy mà nâng tay lên, muốn chạm vào mặt nàng rồi lại không dám. Bộ dáng cẩn thận này khiến Lương Y Đồng không khỏi đau đớn, nàng thốt lên một tiếng. "Ngoại tổ mẫu."
Khi lão phu nhân nghe được thanh âm của nàng, đầu quả tim cũng run rẩy, chỉ thấy thiếu nữ trước mặt ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, mặt mày không khác gì với nữ nhi của mình, lão phu nhân run giọng nói: "Ừm, ngoại tổ mẫu đây, ngoại tổ mẫu đây, con với mẫu thân con thật sự quá giống, tên là Đồng Đồng đúng không? Nếu sớm tìm được con, Tống thị sao dám chà đạp con như thế chứ. Tiểu ngoại tôn nữ mệnh khổ của ta đã lớn như thế này rồi."
Lão phu nhân cơ hồ là khóc không thành tiếng, đám người Đại phu nhân cũng nhịn không được mà lau nước mắt, đôi mắt Lương Y Đồng cũng đỏ lên.
Thấy hốc mắt của tiểu cô nương đỏ lên, Dự Vương nói với mọi người: "Đi vào trong rồi nói đi, bên ngoài gió lớn, sức khỏe của lão phu nhân quan trọng hơn."
Sau khi hắn lên tiếng, lão gia tử cùng lão phu nhân mới nhìn thấy hắn, mà đám người Lục Quân lúc này mới nhớ ra thân phận cao quý của hắn, vội vàng thỉnh an.
Tuy rằng hoàn toàn bị bỏ qua, nhưng thấy bọn họ coi trọng Lương Y Đồng như thế, Dự Vương cũng không khó chịu, thấp giọng nói: "Đều là người một nhà, không cần đa lễ."
Lão phu nhân cùng lão gia tử cũng muốn thỉnh an, Dự Vương lại duỗi tay đỡ cánh tay lão phu nhân, nói với lão gia tử: "Hai người là trưởng bối của Đồng Đồng, theo lý nên để vãn bối hành lễ. Sức khỏe của ngoại tổ mẫu không tốt, đừng ở chỗ này nữa."
Thấy hắn vậy mà trực tiếp gọi ngoại tổ mẫu, Lương Y Đồng lại đỏ mặt.