Chương 78
Sau khi Dự Vương nói ra danh xưng ngoại tổ mẫu này, bầu không khí xung quanh có chút cổ quái, biểu tình của lão phu nhân cũng dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Vương gia thân phận cao quý, vẫn chưa thành hôn với Đồng nha đầu, danh xưng ngoại tổ mẫu này lão thân không đảm đương nổi"
Thái độ của Dự Vương lại rất cung kính, "Cũng chỉ còn mấy tháng nữa là thành thân, người là người thân của Đồng Đồng thì cũng là người thân của ta, ngoại tổ mẫu không cần khách khí."
Hắn cử chỉ ưu nhã, thái độ ôn hòa, không có chút cao ngạo của Vương gia. Lục lão phu nhân vốn rất thích hắn, lúc này thấy ánh mắt của hắn nhìn ngoại tôn nữ cực kỳ nhu hòa thì càng thêm vừa lòng.
Sau khi vào phòng, mọi người liền ngồi nói chuyện, Lương Y Đồng cũng nhận mặt người trong phủ.
Lương Y Đồng có ba cữu cữu, hai người là thân sinh của lão phu nhân, một người còn lại là con thiếp thất. Dưới gối ba cữu cữu có nam có nữ, các biểu ca đều đã thành thân, bốn biểu tỷ thì đã xuất giá ba người, chỉ còn một đích thứ nữ dưới gối Đại phu nhân bằng tuổi nàng, hiện giờ chưa xuất giá.
Lương Y Đồng cùng mọi người chào hỏi một chút. Đại phu nhân cười mà tháo vòng tay của mình xuống, nói: "Vòng tay này là mẫu thân ta cho ta trước khi gả tới đây, vì chỉ có một nên đưa cho nhi tức phụ nào cũng không thích hợp, hôm nay liền tặng cho con coi như lễ vật gặp mặt đi."
Đại phu nhân có hai nhi tử, một người là Lục Quân, người kia là Lục Hành. Lương Y Đồng vội vàng vẫy vẫy tay, "Như thế này không được đâu."
Theo bối phận, Lương Y Đồng nên gọi Đại phu nhân một tiếng cữu mẫu, nhưng vì vẫn còn xa lạ nên nàng chưa thể gọi. Đại phu nhân cũng không để bụng, kiên trì đeo lên cho nàng, cười nói: "Nhận lấy đi, ta cũng không có gì khác để cho con, da con trắng như thế này, đeo lên rất đẹp."
Thấy Đại phu nhân đã tặng lễ, Nhị phu nhân cũng vội vàng để nha hoàn mang đồ vật đã chuẩn bị từ trước tới. Chưa nói đến việc lão phu nhân cùng lão gia tử nhất định sẽ cực kỳ thương yêu nàng, cho dù họ không có cảm tình với Lương Y Đồng, chỉ với việc nàng sắp gã cho Dự Vương đã không ai dám coi thường nàng, ba vị phu nhân đều chuẩn bị lễ vật gặp mặt.
Lương Y Đồng không từ chối được, khó xử mà nhìn về phía ngoại tổ mẫu.
Lão phu nhân cười khanh khách mà nhìn nàng, ánh mắt vô cùng hòa ái, "Đây là chút tâm ý của mấy cữu mẫu, Đồng Đồng cứ nhận lấy đi."
Lương Y Đồng chỉ đành nhận lấy, ngượng ngùng nói: "Con tới hơi vội, cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho mấy hài tử."
Lão phu nhân cười nói: "Nào cần con chuẩn bị lễ vật chứ? Con mới có bao lớn, còn chưa cập kê đâu, có thể tới đây đã khiến lão thái bà này rất vui sướng rồi, sẽ không có ai nói gì."
Mấy tiểu hài tử kia chớp đôi mắt to tròn, tò mò mà ngắm Lương Y Đồng cùng Dự Vương. Biết rằng mấy hài tử mà Lương Y Đồng nói là bọn họ, Lục Tự chớp chớp mắt, thanh thuần nói: "Cô cô, người có thể tới con đã rất vui vẻ, bọn con không cần cần lễ vật."
Thấy Lương Y Đồng nhìn về phía mình, tiểu gia hỏa cười lộ ra răng nanh, vỗ ngực nói: "Con là Lục Tự, người của đại phòng, hiện giờ là ca ca của Trăn Trăn, vừa rồi chúng ta đã gặp nhau ở ngoài sân."
Lương Y Đồng cong cong môi, "Ta nhớ con, vừa rồi Trăn Trăn còn giới thiệu cho ta, nói con đối xử với thằng bé rất tốt, còn dẫn thằng bé đi chơi trốn tìm."
Lục Tự cười cong mắt, ngữ khí rất kiêu ngạo, "Trăn Trăn là đệ đệ, con làm ca ca tất nhiên là phải dẫn đệ ấy đi chơi."
Lục Tự thông minh mà không nhắc tới chuyện phụ mẫu dặn dò mình phải chiếu cố cho Trăn Trăn.
Tiểu gia hỏa rất đáng yêu, lại còn hiểu chuyện như vậy. Lương Y Đồng tất nhiên là thích, nhịn không được mà xoa đầu nhỏ của Lục Tự, cười nói: "Tự Tự thật là một ca ca tốt."
Thấy cô cô khen Nhị ca, hai tiểu hài tử khác cũng nóng nảy, nam hài nhỏ tuổi nhất vội vàng nói: "Cô cô, xem con này xem con này, con tên Lục Sênh, năm nay bốn tuổi, cũng là một ca ca tốt!"
Tiểu gia hỏa nhỏ nhất trong phủ, nào có đệ đệ? Nghe xong, mọi người đều có chút buồn cười.
Mấy tiểu hài tử hoạt bát đáng yêu, lão phu nhân cũng không lên tiếng ngăn cản. Lương Y Đồng nhịn không được mà cong cong môi, khi cười lên nàng để lộ ra núm đồng tiên, cơ hồ là khắc ra từ cùng một khuôn với Lục Hinh.
Hốc mắt của lão phu nhân lại hơi ướt, sợ làm mọi người mất vui mới vội vàng lau nước mắt.
Sau một lúc lâu, lão phu nhân nói với Lương Y Đồng: "Mấy hài tử này tuy bướng bỉnh, nhưng cũng rất tình cảm, khi biết con tới đều rất mong chờ con."
Lương Y Đồng cong cong môi, rất thích bọn họ, nàng thậm chí còn có chút hối hận vì tới quá vội, không chuẩn bị chút lễ vật.
Trong lòng Trăn Trăn chỉ có phụ thân cùng mẫu thân, tiểu gia hỏa cọ cọ trong lòng Lương Y Đồng
Ba hài tử còn lại cũng rất thích cô cô xinh đẹp, thấy Trăn Trăn ôm cô cô thì cả đám cũng vội chạy tới. Lương Y Đồng chỉ có một người, sao có thể ôm hết bốn hài tử, thật vất vả mới ôm được ba tiểu hài, Lục Sênh nhỏ tuổi nhất thì không thể chen vào.
Tiểu gia hỏa mím môi muốn khóc, được mẫu thân kéo vào trong lòng nhưng vẫn vươn tay nhỏ với Lương Y Đồng, trong miệng còn kêu, "Con muốn cô cô."
Lương Y Đồng lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên nhận ra bản thân lại được tiểu hài tử hoan nghênh như thế. Trong mắt nàng toàn ý cười, vẫy vẫy tay với tiểu gia hỏa, "Tới chỗ cô cô đi."
Thấy Lục Tự vẫn bướng bỉnh nằm trong lòng Lương Y Đồng, mẫu thân của Lục Tự trực tiếp nhéo lỗ tai nhi tử, kéo ra ngoài, "Đã bảy tám tuổi rồi còn làm nũng với cô cô, có xấu hổ không?"
Lục Tự bị mẫu thân mắng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nhỏ nõn lập tức đỏ lên, cuối cùng đành phải nhường chỗ cho đệ đệ.
Lục Sênh được như ý nguyện mà bổ nhào vào trong lòng cô cô, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, chỉ cảm thấy cô cô không chỉ xinh đẹp, còn ôm rất thoải mái.
Đôi mắt của Dự Vương có chút thâm thúy, cho dù tiểu gia hỏa trước mặt chỉ mới bốn tuổi, hắn cũng vô cùng chướng mắt. Nhận thấy ánh mắt bất thiện của hắn, Lương Y Đồng đỏ mặt, khe trừng hắn một cái, Dự Vương lúc này mới thu liễm.
Một lát sau, Lục Quân cùng phụ thân là Lục An cũng hồi phủ, biết được Dự Vương cùng Lương Y Đồng đã tới thì vội vàng chạy đến.
Lục An là Võ Hưng Hầu phủ đích trưởng tử, cũng là huynh trưởng của Lục Hinh, Lương Y Đồng phải gọt ông một tiếng cữu cữu. Nghĩ đến khi ông cùng Lục Quân tới đón Trăn Trăn, nàng cùng Dự Vương còn dọa bọn họ một hồi, Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng.
Lại ngồi một lát, sợ Vương gia có việc, Lương Y Đồng liền cáo lui.
Kỳ thật lão phu nhân muốn nàng ở lại trong phủ ăn cơm trưa, lại sợ vừa mới gặp mặt, quá mức nhiệt tình sẽ dọa tiểu cô nương nên mới nuốt lời muốn nói trở về, chỉ ôn hòa nói: "Về sau có thời gian thì tới đây ngồi, chỗ của ngoại tổ mẫu cũng là nhà của con."
Lương Y Đồng mim cười đồng ý.
Trăn Trăn lại ôm lấy chân Lương Y Đồng, "Mẫu thân, con muốn về với người.
Kỳ thật ngày thứ hai tới đây Trăn Trăn đã nhớ nàng, nhưng Lục Quân cùng Lục Hành lại rất giảo hoạt, không chỉ mua không ít đồ chơi, còn cố ý dặn dò hài tử trong phủ chơi với Trăn Trăn nhiều một chút. Chơi là thiên tính của tiểu hài tử, Trăn Trăn lập tức thích nơi này, vui đến quên cả trời đất, hiện giờ nhìn thấy Lương Y Đồng liền muốn cùng nàng đi.
Ánh mắt của lão phu nhân hòa ái, "Con cùng hài tử này cũng rất có duyên, nếu không phải có hài tử này, chỉ sợ chúng ta cũng không tìm thấy con nhanh như vậy."
Lương Y Đồng xoa đầu Trăn Trăn, cười nói: "Con cùng Trăn Trăn đúng là có duyên, vậy để thằng bé tới Vương phủ mấy ngày đi."
Ba hài tử còn lại không vui, vội vàng tỏ thái độ, "Cô cô, cô cô, con cũng muốn đi!"
Cả đám lập tức bị mẫu thân của mình kéo vào trong lòng, chỉ sợ cho đi rồi thì Dự Vương phủ sẽ gặp rắc rối. Đừng nói mẫu thân của đám hài tử không đồng ý, cho dù các nàng đồng ý, lão phu nhân cũng chưa chắc cho phép. Rốt cuộc thì chỉ vừa mới nhận lại ngoại tôn nữ, tất nhiên không hy vọng gây thêm phiền toái cho Dự Vương.
Cuối cùng Trăn Trăn cũng không thể đi. Tiểu gia hỏa vừa rời đi, ba hài tử còn lại liền nước mắt lưng tròng nhìn Trăn Trăn, cũng không dám làm ầm ĩ. Trăn Trăn mềm lòng, đành nói với Lương Y Đồng mấy ngày nữa sẽ tới tìm nàng.
Lương Y Đồng sau khi hồi phủ liền lấy mấy thứ đồ của mình ra nhìn, muốn chọn lễ vật gặp mặt cho đám hài tử. Đồ vật thích hợp để tặng cho hài tử chỉ có ngọc bội, cũng may nàng có vài cái. Nàng lấy ra mấy cái phù hợp, sau đó để Tuyết Mai mang đến Võ Hưng Hầu phủ.
Sau khi nàng thu dọn đồ vật xong, lại phát hiện Dự Vương cũng đã tới, hắn vẫn là lần đầu đến khuê phòng của nàng vào ban ngày. Lương Y Đông xoa chóp mũi, khuôn mặt nhỏ có hơi hồng, "Vương gia có việc sao?"
Dự Vương tất nhiên là có việc, hắn trực tiếp đi tới, ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, lại vẫy vẫy tay với tiểu cô nương. Chờ khi nàng đi đến trước mặt, hắn ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Hôm nay thì thôi, về sau không được cho đám tiểu hài tử đó cọ lung tung trong lòng nàng, hiểu không?"
Biểu tình của hắn nghiêm túc như vậy, Lương Y Đồng vốn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, thấy hắn nói cái này, nàng thực sự xấu hổ đến bốc khói, căn bản không dự đoán được hắn ngay cả hài tử cũng để ý.
Nàng nhịn không được mà liếc hắn một cái, "Chàng cũng nói đó, bọn chúng chỉ là tiểu hài tử."
Dự Vương lại bất vi sở động, còn duỗi tay nhéo mặt Lương Y Đồng. "Tiểu hài tử thì sao? Tiểu hài tử thì không phải người à?"
Lương Y Đồng thực sự không còn lời gì để nói, thấy thái độ của hắn kiên trì như vậy, nàng chỉ đành gật đầu.
Tuy rằng đã nhận thân, lão phu nhân lại hy vọng trước khi thành thân, Lương Y Đồng ở lại Võ Hưng Hầu phủ. Nhưng bất luận là lão phu nhân ám chỉ như thế nào, Dự Vương lại cứ như nghe không hiểu, căn bản không có ý định để nàng tới Võ Hưng Hầu phủ.
Lão phu nhân thử hai ba lần, cuối cùng cũng không phí công, Dự Vương rốt cuộc cũng có phản ứng. Hắn nói chờ đến trước khi thành thân một tháng sẽ để nàng dọn tới, dù sao thì khoảng thời gian trước nàng mới xảy ra chuyện, không chừng sẽ có người còn muốn hại nàng, ở trong Vương phủ sẽ yên tâm hơn nhiều.
Phòng vệ của Vương phủ tất nhiên là nghiêm ngặt hơn Võ Hưng Hầu phủ nhiều, hắn đã nói như vậy, lão phu nhân tất nhiên chỉ có thể đồng ý. Nhưng vì suy nghĩ cho thanh danh của Lương Y Đồng, Võ Hưng Hầu phủ vẫn chưa công bố tin tức đã nhận thân ra ngoài.
Nửa năm kế tiếp, kinh thành xảy ra hai việc lớn.
Một là Hoài Vương không chỉ tự tiện rời khỏi đất phong, lén lút lẻn vào kinh thành, lại còn phái người ám sát đương kim Thánh thượng. Cũng may có Dự Vương cùng thị vệ che chở nên Hoàng thượng mới không xảy ra chuyện gì. Tam công tử của Hàn Quốc công phủ, Lương Việt Trầm, có công cứu giá, nhất thời nổi bật vô song.
Hai là Đại Hoàng tử không biết từ chỗ nào tìm được một vưu vật, vô cùng sủng ái nàng ta. Hắn còn noi theo Dự Vương. không thèm để ý tới xuất thân của nàng ta, trực tiếp phong làm trắc phi.
Nghe nói vị này gọi là Hoàng Diệu Nhi trắc phi, không chỉ vô cùng quyến rũ, còn phá lệ am hiểu cách mê hoặc nam nhân, câu dẫn Đại Hoàng tử đêm đêm ở trong phòng nàng ta. Nàng ta được ân sủng thì thôi, lại không hề khiêm tốn, căn bản không phải đèn cạn dầu, nghe nha hoàn trong phủ nói, Đại Hoàng tử phi cũng bị nàng ta chọc cho khóc. Việc này nháo quá lớn, ngay cả Hoàng thượng cũng biết được, còn trách cứ Đại Hoàng tử một phen, khiến mọi người trong kinh thành được xem trò vui.
Khi Lương Y Đồng biết được Hoàng Diệu Nhi vậy mà lại trở thành Đại Hoàng tử trắc phi, thực sự kinh ngạc một phen. Dù sao thì nàng vẫn luôn cho rằng Hoàng Diệu Nhi câu dẫn Tam Hoàng tử nên đã tự mình rước lấy họa, ai ngờ nàng ta không chỉ không bị đánh ch.ết, mà thật sự được đem tới chỗ Đại Hoàng tử, còn nhận được ân sủng.
Nghĩ đến chuyện va chạm lần trước, đôi mắt Lương Y Đồng hơi giật giật, nhưng nàng không hề hối hận. Nếu còn có lần nữa, nàng khẳng định vẫn sẽ làm như vậy.
Bất tri bất giác, ngày thành thân của bọn họ chỉ còn một tháng nữa là tới. Đầu tháng tám, lão phu nhân cho người công bố thân phận của Lương Y Đồng ra ngoài, mọi người mới biết Lương Y Đồng là ngoại tôn nữ đi lạc của Lục lão phu nhân.
Vì coi trọng việc này, Lục lão phu nhân còn cố ý nói Đại phu nhân tổ chức yến tiệc, mời tất cả những nhân vật lớn trong kinh thành đến, bày rượu cả ngày, nhân cơ hội này chính thức giới thiệu Lương Y Đồng với mọi người.
Kinh thành lập tức nổ tung, hiển nhiên không đoán được sự tình còn có thể xoay chuyển như vậy. Rốt cuộc thì sau khi Thánh thượng ban hôn, mọi người đều cho rằng Lương Y Đồng may mắn mới bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, thân phận căn bản không xứng với Dự Vương, ai ngờ người ta vừa lắc mình đã trực tiếp biến thành huyết mạch của Võ Hưng Hầu phủ.
Thậm chí còn có người suy đoán có phải Dự Vương muốn nâng thân phận cho Lương Y Đồng nên mới cố ý cùng với người của Võ Hưng Hầu phủ nói dối. Ý niệm này của đám người này đã hoàn toàn biến mất ngay vào lúc nhìn thấy Lương Y Đồng cùng Lục Hành có vài phần tương tự.
Mấy vị nương nương trong cung lại có suy nghĩ của riêng mình. Vào ngày diễn ra yến tiệc, Đàm Nguyệt Ảnh có chút không nhẫn nhịn nổi, trực tiếp vào cung gặp Hoàng hậu.
Mấy tháng này đối với Đàm Nguyệt Ảnh mà nói, tất nhiên là cực kỳ dày vò. Vì tỷ tỷ nói Lương Y Đồng chưa chắc có thể thuận lợi xuất giá, nàng ta mới luôn kiên nhẫn chờ đợi. Ai ngờ mấy tháng nay, ngày thành thân ngày càng tới gần, Lương Y Đồng lại vẫn không có chút tổn hại, không chỉ vậy, nàng còn lập tức từ một nha hoàn biến thành ngoại tôn nữ của Lục lão phu nhân, thân phận cũng cao hơn.
Đàm Nguyệt Ảnh từng tận mắt nhìn thấy Lương Y Đồng, tất nhiên biết bản thân không thể so sánh với Lương Y Đồng về ngoại hình, thứ duy nhất đáng giá để nàng ta kiêu ngạo là thân phận cao quý hơn, nhưng hiện giờ, Lương Y Đồng còn có quan hệ với Võ Hưng Hầu phủ.
Sau khi nhìn thấy Hoàng hậu, hốc mắt của nàng ta đỏ lên, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, bọn họ chỉ còn một tháng nữa liền thành thân. Lục lão phu nhân còn làm lớn như vậy, những người muốn hại Lương Y Đồng khẳng định sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, có phải ta cùng Dự Vương thật sự không thể nào không?"
Nói xong lời này, nước mắt của nàng ta cũng rơi xuống, khóc vô cùng đau thương.
Hoàng hậu xoa xoa nước mắt nàng ta, nói: "Không phải muội cũng nói là còn một tháng nữa sao? Bọn họ cũng chưa thành thân, rơi lệ làm gì?"
Trong cái nhìn của Hoàng hậu, Võ Hưng Hầu phủ nhận Lương Y Đồng chưa chắc là chuyện không tốt. Dự Vương phủ phòng bị nghiêm ngặt, bọn họ dù muốn động thủ thì cũng không tìm được cơ hội, mà Võ Hưng Hầu phủ thì lại không giống, Lương Y Đồng có thể sống được thêm mấy ngày cũng khó nói. Hoàng hậu lại không biết, Dự Vương từ sáng sớm đã phải người tới Võ Hưng Hầu phủ, bên cạnh Lương Y Đồng lúc nào cũng có người che chở.
Thục phi nguyên bản còn muốn thừa dịp Lục lão phu nhân mở tiệc thì xuống tay với Lương Y Đồng, nhưng lại hoàn toàn không tìm ra cơ hội, giờ phút này Thục phi còn đang tức giận mà ném bình hoa ở trong cung.
Lương Y Đồng lúc này chỉ yên tâm đợi gả.
Hiện giờ nàng ở Minh Thọ đường, chờ lão phu nhân nghỉ ngơi, nàng liền trở về phòng của mình. Sau khi về, nàng là ra giá y của mình ra, giá y này đã may nhiều ngày, cũng sắp xong rồi.
Khi nàng đang thêu hoa mẫu đơn lên giá y, lại thấy biểu tỷ Lục Cầm tới chỗ này. Lục Cẩm là đích thứ nữ đại phòng, là cô nương duy nhất trong phủ chưa xuất giá. Lục Cầm chỉ lớn hơn Lương Y Đồng hai tháng, cũng là năm nay cập kê.
Tính cách Lục Cẩm hoạt bát khá giống Lục Tự, trong khoảng thời gian này đã sớm làm quen với Lương Y Đồng chạy tới chỗ nàng cũng giống như đi dạo hậu hoa viên vậy.
Lương Y Đồng cũng thực thích biểu tỷ, nhìn thấy nàng liền buông giá y xuống, "Biểu tỷ sao lại tới vào giờ này?"
Giờ phút này trời đã hoàn toàn tối, hai ngày trước Lục Cẩm đều tới vào ban ngày, còn chưa bao giờ tới muộn như vậy Lục Cẩm chớp chớp mắt, cười nói: "Ta ngủ không được nên tới chỗ biểu muội ngồi một chút."
Hôm nay trong phủ rất náo nhiệt, Lục Cầm uống không ít rượu, tuy không đến mức say nhưng tinh thần lại có chút phấn khởi, hơn nữa còn có tâm sự nên chạy tới chỗ Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng buông kim chỉ trong tay, nói biểu tỷ ngồi xuống.
Đôi mắt của Lục Cẩm dừng trên giá y liền không thể rời ra nữa, chỉ cảm thấy hình thêu trên đó thật đẹp. y phục đẹp như này mặc ở trên người biểu muội nhất định sẽ là tuyệt mỹ.